Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Chương 10: Chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm



Khi Trịnh Vi và bạn bè bước vào năm học thứ ba, đáng lẽ Lão Trương được tốt nghiệp một cách đàng hoàng nhưng vì lão phải thi lại hai môn bắt buộc trong một năm mà thì lại không qua nên bị lưu ban; sự kiện này lại một lần nữa chứng minh cho lời đồn câu lạc bộ cờ vây là câu lạc bộ lưu ban. Từ trước đến nay Lão Trương luôn tốt với mọi người, Trịnh Vi và bạn bè xung quanh đều rất ái ngại cho lão. Chỉ có điều họ không hiểu, việc thi lại các môn chuyên ngành đều được tổ chức trong nội bộ học viện, nói chung khá lỏng, với các mối quan hệ và tài xoay xở của Lão Trương, đáng lẽ không thể rơi vào tình trạng lưu ban. Nhưng bản thân lão lại không hề quan tâm, lúc gặp bạn bè lão chỉ nói: “Trường ta phong cảnh đẹp như tranh vẽ, các sư đệ sư muội lại đáng yêu biết bao, anh nỡ long nào mà bỏ mọi người đi trước”. Trong những tháng ngày sau khi bị lưu ban, Lão vẫn vui vẻ cười nói như thường, nghe nói lão còn hợp tác với bạn bè ngoài trường đi buôn bán nhỏ, hầu như không thấy bóng dáng lão trong trường.

Lão Trương là một trong số ít những người có quan hệ tốt với Trần Hiếu Chính, Trần Hiếu Chính thừa nhận rất ít người có được sự vô tư như lão, nhưng anh không chấp nhận lối sống và thái độ học hành của lão. Đương nhiên mọi người sống thế nào Trần Hiếu Chính cũng không can thiệp, nhưng sau sự kiện Lão Trương bị lưu ban, Lão Trương liền trở thành “Tấm gương điển hình” để anh thường xuyên nhắc nhở Trịnh Vi. Anh lo rằng với sự chểnh mảng và ham chơi lười học của Trịnh Vi, có thể cô sẽ đi vào vết xe đổ của Lão Trương. Trịnh Vi cảm thấy anh đúng là ngồi lo trời sập, mặc dù cô không chăm chỉ, nhưng dù gì cũng cách cái án lưu ban rất xa. Chỉ có điều, nói đi lại nói lại, tự đáy lòng cô rất mừng vì anh ngày càng tỏ ra quan tâm cô hơn.

Cô thường nói: “Anh Chính, may mà sinh viên kiến trúc bọn anh học năm năm, như thế anh có thể được ở bên em thêm một năm, bọn mình cùng tốt nghiệp, thật tuyệt biết bao”.

Nhưng Trần Hiếu Chính lại nói: “Chính vì thế nên anh bị em giày vò thêm một năm”.

“Chẳng nhẽ đó không phải là sự giày vò ngọt ngào hay sao? ” Trịnh Vi không ngại quặc lại ngay, rồi cô hỏi tiếp: “Anh đã bao giờ nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, bọn mình cùng ở lại thành phố G được không, em thích ở đây, cũng gần nhà anh”.

Trần Hiếu Chính hơi sững người, anh không trả lời ngay, chỉ nói: “Còn xa lắm, đến lúc đó hãy tính! ”

“Sao lại xa, thời gian trôi nhanh lắm, đằng nào thì anh đi đâu em cũng sẽ đi đó, anh nói đi, nếu tốt nghiệp, anh thích làm ở đâu nhất, nói đi nói đi! ”

Trần Hiếu Chính bị cô căn vạn, bèn buột miệng: “Nếu phải chọn thì anh sẽ chọn Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, ở trong nước, đối với các sinh viên tốt nghiệp ngành kiến trúc và xây dựng thi Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là sự lựa chọn tốt nhất”.

“Thế thì tốt, sau khi tốt nghiệp, em cũng sẽ vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, đến lúc đo có thể làm cũng cơ quan với anh”. Trịnh Vi vỗ tay nói.

Trần Hiếu Chính liền cười: “Nói nghe dễ thế, kể cả trường G là trường đại học tự nhiên tốt nhất miền nam, nhưng cũng không phải thích vào là vào được Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc đâu, hằng năm có hàng chục nghìn người nộp hồ sơ, số được chọn cũng chỉ vài chục người mà thôi”.

Trịnh Vi không chịu thua, “Anh vào được em cũng vào được”.

“Thôi được, coi như tất cả mọi người đều vào được thì cũng không thể ngày ngày đi làm phải nhìn thấy em, hết giờ làm việc vẫn phải nhìn thấy em, thế chắc anh sẽ điên đầu mất”. Trần Hiếu Chính tỏ ra bất lực.

“Anh nói gì, hằng ngày đi làm về đều phải nhìn em? Tức là anh thừa nhận sau này sẽ sống cùng em, ha ha ha, đây có thể coi là lời hứa được không? Anh nói đi, có phải không? ”

Trịnh Vi túm ngay cụm từ quan trọng trong câu nói của anh.

Trần Hiếu Chính nghĩ một lát, bất giác cũng bật cười, rồi anh cố tỏ ra nghiêm túc, nói: “Em muốn vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc thì phải cố gắng lên, đừng có suốt ngày nhàn cư vi bất thiện như thế”.

Trịnh Vi đâu còn nghe thấy những lời cảnh cáo của anh, chỉ cần nghĩ đến tương lai, ngay cả trong mơ cô cũng bật cười thành tiếng. Cô không nôn nóng, không sốt ruột, sẽ còn rất nhiều thời gian để được ở bên người cô yêu, đó là sự gắn bó suốt đời, suốt cuộc đời.

Học kì hai năm thứ 3 mới bắt đầu chưa được bao lâu, giữa Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn đã xảy ra một va chạm không lớn cũng không nhỏ, ngọn nguồn câu chuyện bắt đầu từ một cú điện thoại.

Tối hôm đó, Triệu Thế Vĩnh gọi điện đến đúng lúc Nguyễn Nguyễn đang tắm, Trịnh Vi nghe điện thoại, Triệu Thế Vĩnh cũng biết Trịnh Vi là bạn than nhất của Nguyễn Nguyễn trong trường đại học, vì đã biết nhau qua nhiều lần gọi điện nên cũng thường trêu đùa vài câu, Nguyễn Nguyễn không bao giờ để tâm đến chuyện đó.

Trịnh Vi hỏi: “Nguyễn Nguyễn đang tắm, có việc gì tí nữa anh gọi lại nhé”.

Triệu Thế Vĩnh cũng giống Nguyễn Nguyễn, nói chuyện rất chậm rãi: “Không sao, chỉ gọi điện hỏi thăm cô ấy thôi, tí nữa cô ấy tắm xong, em nói anh gọi điện thoại là được”.

Đầu dây bên kia khá ồn, Trịnh Vi nghe không rõ, bèn hỏi: “Sao chỗ anh ồn thế, ở đâu vậy? ”

Hình như Triệu Thế Vĩnh đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy Trịnh Vi hỏi, bèn nói: “Bạn anh đang tổ chức sinh nhật ở KTV. Thôi anh cúp trước nhé, phiền em nói với Nguyễn Nguyễn hộ anh."

Điện thoại vừa đặt xuống không lâu, Nguyễn Nguyễn tắm xong đi ra. Trịnh Vi thông báo với cô ấy cú điện thoại vừa rồi. Nguyễn Nguyễn ừ một tiếng, lau khô đầu rồi gọi lại cho Triệu Thế Vĩnh. Trịnh Vi ngồi bền cạnh không có việc gì làm bèn giở tạp chí ra xem, cho đến khi Nguyễn Nguyễn cúp máy, cô mới cười và nói: “Lại kiểm tra nhau hả? Sao mà cúp máy nhanh thế, trước đây lần nào chẳng nấu cháo điện thoại, không nóng máy không chịu thôi mà”.

Nguyễn Nguyễn cũng trêu cô: “Nếu bọn tớ giống như cậu với Trần Hiếu Chính bám nhau suốt ngày như thế thì cũng chẳng cần gọi điện, anh ấy bảo đang ăn cơm ở nhà bạn, không tiện nói nhiều nên mới cúp”.

Trịnh Vi gật đầu rồi quay ra đọc tạp chí, đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì đó, “Nguyễn Nguyễn, không phải thế, năm phút trước tớ hỏi anh Vĩnh nhà cậu đang ở đâu, đầu bên kia ồn ào lắm, anh ấy còn nói đang ở KTV dự sinh nhật bạn, sao một lát sau lại nói với cậu là đang ở nhà bạn ăn cơm”.

Nguyễn Nguyễn hơi sững người, nhưng lại cười và nói: “Chắc cậu nhớ sai rồi”.

“Không thể, làm sao tớ nhớ sai được, đúng là anh ấy nói đang ở KTV thật mà, tớ nghe rất rõ”. Trịnh Vi đặt cuốn tạp chí xuống và nói bằng giọng nghiêm túc.

“Ờ, có thể là tớ nghe nhầm, cái lược của tớ đâu nhỉ, vừa này còn thấy đây mà? ” Nguyễn Nguyễn quay ra tìm lược của cô.

“Không phải ở trước mặt cậu đó sao? ” Trịnh Vi đưa lược cho cô bạn, nói với vẻ nghi ngờ: “Thế mà cũng nghe lầm được, Nguyễn Nguyễn, anh ấy không nói dối cậu đó chứ, không phải còn bảo với cậu là đang ở nhà bạn ăn cơm, không tiện nghe điện thoại đó sao?

“Ăn cơm nhà bạn làm sao có thể có tiếng nhạc ầm ĩ như thế được? ”

Cô không ngờ một người từ trước đến nay vốn rất dịu dàng như Nguyễn Nguyễn lại đặt mạnh chiếc lược xuống, “Làm sao anh ấy phải nói dối tớ? Tớ đã bảo chắc tớ nghe lầm rồi mà, cậu còn vặn dai như thế làm gì? ”

Trịnh Vi giật bắn người, cô chưa bao giờ thấy Nguyễn Nguyễn nói chuyện với bất kỳ ai bằng thái độ nóng nảy như thế, đặc biệt là với người bạn thân như cô, trong khi rõ ràng là cô xuất phát từ sự quan tâm bạn bè, nói ra những điều cô nghe thấy và nghĩ đến mà thôi.

Trịnh Vi liếc Nguyễn Nguyễn một cái rồi nói với vẻ hậm hực: “Thôi được, coi như tớ nhiều chuyện”. Trịnh Vi quay về giường mình, Nguyễn Nguyễn định nói gì song lại thôi.

Một cuộc tranh cãi hoàn toàn không đáng có, hôm sau, trong lúc ăn cơm trưa với Trần Hiếu Chính, Trịnh Vi kể cho anh nghe nỗi ấm ức của mình.

Trần Hiếu Chính im lặng lắng nghe cô kể, cuối cùng nói: “Đúng là em ngây thơ quá, những chuyện giữa hai người yêu nhau, dù là bạn thân thì tốt nhất cũng nên ít tham gia. Nguyễn Quản không giống em, cô ấy là người thông minh, giả vờ không biết, thực ra trong lòng đều biết hết…”

“Em cũng hiểu hết mà”. Trịnh Vi ấm ức.

“Em á? Em thì nhìn có vẻ rất thông minh, thực ra lại là cô bé ngốc nghếch”. Nói xong, Trần Hiếu Chính tiếp tục ăn cơm.

Trịnh Vi ngồi chọc vào bát cơm đáng thương, dồn hết thức ăn chưa đụng đến vào bát Trần Hiếu Chính và hậm hực nói: “Thế ý anh muốn nói là em sai? Chuyện gì em cũng kể cho cô ấy, thế mà cô ấy nổi cáu với em một cách vô lý như thế, thôi được, mọi người đều là người thông minh, chỉ có em là ngốc thôi, thế thì em tự chơi với mình vậy! ”

Trần Hiếu Chính an ủi cô: “Ông trời công bằng lắm, thế nên một người thông minh thường hay đi kèm với một kẻ ngốc nghếch”.

Tối đến về phòng, Trịnh Vi khát nước tìm bình nước uống, thấy vậy, Nguyễn Nguyễn cầm phích rót cho cô một cốc, Trịnh Vi vẫn chưa hết giận, “Tớ thèm vào uống nước của cậu”.

Nguyễn Nguyễn cúi đầu mỉm cười, huých Trịnh Vi một cái, “Vẫn còn giận hả, nói cậu vặn dai mà cậu giận tớ thật hả? ”

“Từ giờ trở đi tớ không thèm quan tâm đến chuyện của cậu nữa, sống chết mặc kệ, chẳng liên quan gì đến tớ”. Trịnh Vi nói với vẻ giận dỗi.

Nụ cười trên môi Nguyễn Nguyễn tắt dần, “Chuyện hôm qua là tớ đã sai, không phải tớ đang xin lỗi cậu đó sao? Giận tớ thật hả? ” Thấy Trịnh Vi không nói gì, cô liền thở dài một tiếng, “Bọn mình ra ngoài nói chuyện đi”.

Trịnh Vi cầm cốc nước, miễn cưỡng đi theo Nguyễn Nguyễn ra ngoài, đến chỗ hành lang ít người qua lại, Nguyễn Nguyễn mới nói: “ Thực ra tớ biết là cậu lo cho tớ, cậu không nghe sai, tớ cũng không nghe lầm, chỉ vì tớ không chịu thừa nhận mà thôi. Lúc đó trong lòng tớ không được vui nên nói hơi sẳng giọng, cậu đừng chấp”.

Thấy bạn nói như vậy, mọi giận dỗi trong lòng Trịnh Vi lại chuyển sang vẻ quan tâm: “Thế tức là anh ấy nói dối cậu thật à? Bọn cậu làm sao vậy, không phải vẫn rất yêu nhau đó sao, có chuyện gì vậy?

Nguyễn Nguyễn lấy tay gõ vào lan can rồi nói: “Thực ra tớ biết hai người xa nhau quá lâu sẽ rất dễ có chuyện. Thật đấy, một chốn đôi nơi yêu nhau quá khổ, nhưng tớ luôn tâm niêm rằng, tớ và anh ấy đều có đủ sự chung thủy, chắc chắn cả hai sẽ đợi được đến ngày về với nhau. Tớ cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, tự nhiên tớ cảm thấy giữa hai đứa tớ chẳng có chuyện gì để nói, anh ấy bảo: “xxx ngốc quá, chân đi đôi tất khác màu mà không biết”, thực ra tớ rất muốn hỏi anh ấy, xxx là ai? Tớ kể: “Giảng đường trong học viện bọn em, sau khi sửa sang, trông có hồn hẳn lên”, anh ấy nói: “Anh có biết học viện của bọn em trước đây thế nào đâu”… Cứ như thế, bọn tớ bắt đầu không hiểu những chuyện đang xảy ra xung quanh nhau, hằng ngày có bao nhiêu chuyện phải trải qua và bao nhiêu người xuất hiện bên người mình yêu nhưng bọn tớ đều không biết. Những lúc bọn tớ chán nản, những lúc vui, lúc buồn đều không có người kia ở bên cạnh, cả hai chỉ có thể gọi điện thoại, trước kia mỗi lần gọi điện là nói cả tối, chỉ mong kể hết mọi chuyện cho nhau nghe, dần dần càng nói càng ngắn, kể cho nhau nghe những chuyện xa lạ quả thực vô vị. Những chuyện cả hai cảm thấy hứng thú chỉ còn là những kỉ niệm mà thôi, nhưng quá khứ dù đẹp đến đâu, nói mãi sẽ thấy nhạt nhẽo. Thế rồi tớ mới phát hiện ra rằng, không ngờ tớ đang rất cố gắng tìm kiếm chủ đề, càng tìm càng không biết phải nói gì, tớ nghĩ, chắc anh ấy cũng như vậy. Bây giờ bọn tớ gọi điện cho nhau, chỉ là thông báo cho người kia biết mình đang ở đâu, làm gì, nhưng anh ấy ngốc quá, ngay cả nói dối cũng không biết”.

Trịnh Vi cau mày, “Thế tức là Triệu Thế Vĩnh nói dối cậu thật? Nguyễn Nguyễn, sao cậu không tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ, xem xem rốt cuộc anh ấy giở trò gì? ”

“Không, tớ không muốn hỏi”.

“Tại sao? ”

“Vì tớ vẫn chưa muốn chia tay”.

“Đó là kiểu logic gì vậy? ” Trịnh Vi thắc mắc.

Nguyễn Nguyễn nói: “Có rất nhiều cái giống như quả bóng bay, nhìn thấy rất đẹp, nhưng cậu không thể châm nó, chỉ cần châm vào nó sẽ nổ “đoàng” một tiếng và chẳng còn gì nữa. Tớ chẳng quan tâm đến việc thỉnh thoảng anh ấy nói dối, thật đấy, chẳng sao cả, tớ chỉ sợ rằng, bọn tớ ngày càng trở nên xa lạ với nhau. Thế Vĩnh là mối tình đầu của tớ, và mong đó cũng là mối tình cuối cùng, tớ sẽ làm cho tình yêu của bọn tớ được nồng thắm như xưa, hiện tại chỉ mong anh ấy không nhận ra vết rạn nứt này. Thực ra là hôm đó tớ không được vui, Vi Vi, thông cảm nhé."

Trịnh Vi uống một ngụm nước: “Thật chẳng hiểu bọn cậu nghĩ gì nữa. Nhưng nói thực, tớ cũng giống cậu, chỉ mong khi đã yêu một người thì cứ được yêu như thế cho đến hết cuộc đời, chỉ đơn giản vậy thôi, thật tuyệt biết bao”.

_ © _

Kỳ nghỉ quốc khánh năm đó, Nguyễn Nguyễn một mình ngồi tàu đến thành phố Triệu Thế Vĩnh đang học đại học, Hà Lục Nha đi thăm anh bạn trai mới tốt nghiệp, đang làm giáo viên dạy cấp ba ở quê, Duy Quyên và Trác Mĩ về nhà, ngay cả Tiểu Bắc dạo này cũng nghiện hình thức du lịch balô, tụ tập được một đám bạn qua mạng, cùng đi du lịch Vân Nam. Lúc đầu Trịnh Vi định về nhà, nhưng lại không muốn để Trân Hiếu Chính ở lại một mình, nên đành phải ở lại. Hôm Tiểu Bắc lên đường, Trịnh Vi ôm chặt cô bạn, tỏ vẻ nức nở nói: “Trư Bắc, cậu cũng đi rồi, để lại một mình tớ ở phòng bảy ngày, tớ biết làm thế nào bây giờ?”

Tiểu Bắc lục lọi trong phòng một hồi lâu, lôi ra một chiếc búa tự làm trong giờ học cơ khí, nhét vào tay Trịnh Vi nói, “Nếu có kẻ địch, cần thiết thì cậu dùng cái này, thôi bảo trọng nhé”. Nói rồi hăm hở ra đi, chỉ để lại một mình Trịnh Vi, muốn khóc mà không có nước mắt.

Thời gian nghỉ Quốc Khánh, Trần Hiếu Chính tranh thủ làm mô hình cho một Công ty trang trí nội thất, đây là công việc làm thêm đem lại nguồn thu nhập chính cho anh. Trịnh Vi cũng không dám quấy rầy anh, đành ngồi bên cạnh làm thợ giúp việc, mặc dù không giúp được gì, nhưng ít nhiều ban ngày hai người cũng có bạn để nói chuyện. Nhưng đếm đến, cô phải quay về căn phòng ký túc xá vắng vẻ lạnh lẽo, giờ mới phát hiện ra cả dãy ký túc xá nữ gần như phòng không nhà trống, đặc biệt sau khi tắt điện, trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Đêm đầu tiên cô không ngủ được, liền đặt cây búa Trư Bắc tặng xuống cạnh gối, lấy chăn chùm kín mặt, chỉ có đôi tai, như chú nai con lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Thỉnh thoảng có tiếng sột soạt bất thường, các chuyện khủng bố và những câu chuyện ma mà cô đọc từ nhỏ đến lớn lần lượt hiện về trong đầu, cô cảm thấy trong bóng đêm, luôn có một bộ mặt gớm ghiếc đang rình rập ở ngoài màn.

Mãi mới mơ màng đi vào giấc ngủ, đột nhiên Trịnh Vi láng máng nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì thầm trước cửa phòng, thỉnh thoảng còn có tiếng động. Cô liền tỉnh giấc, nín thở lắng nghe, hình như đúng là có người đang lén lút làm gì ở ngoài cửa, không biết giở trò gì, sau một hồi nghe ngóng, tiếng nói chuyện đó có cả nam cả nữ, cả hai đều nói rất nhỏ.

Chân lông trên người Triệu Vi đều dựng đứng lên, cô lén nhìn đồng hồ đầu giường, hơn hai giờ đêm, tại sao vẫn còn người đứng nói chuyện ở lan can, càng không thể có sinh viên nam xuất hiện ở ký túc xá nữ. Nhưng rõ ràng tiếng nói chuyện đó là có thật, đôi tai cô không thể nghe nhầm, cô dám khẳng định rằng, tiếng nói đó xuất phát ở ngay cửa phòng cô. Lẽ nào cô xui xẻo đến thế thật sao, bị Trư Bắc rủa trúng đầu, đêm đầu tiên ngủ một mình đã có chuyện xảy ra? Âm thanh đó, không biết là có ý đồ gì hay định đột nhập vào phòng cướp bóc? Trong phòng đồ đạc đáng giá không nhiều, đáng giá nhất là cô mà thôi, nếu đám côn đồ đó không những cướp đồ, mà còn tiện thể làm nhục cô, thì cô phải làm gì? Cô quờ quạng tìm cây búa trên đầu giường, Trư Bắc vốn chẳng phải là người khéo tay, đây chắc là sản phẩm đầu tay của nàng ra, quai búa mỏng manh lắm, chẳng ăn thua, Trịnh Vi thầm nghĩ thế, khắp người lạnh toát, chỉ còn nước run lẩy bẩy trong chăn mà thôi.

Sau một hồi sợ hãi, đột nhiên Trịnh Vi trấn tĩnh lại, cô là ai? Cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long, thà xông ra một mất một còn với chúng còn hơn là nằm trên giường run rẩy, cô phải xem xem kẻ đang đứng ngoài cửa phòng cô là người hay ma. Nghĩ đến đay, cô bất chấp mọi nỗi sợ hãi, cầm cây búa lên rón rén xuống giường, đi chân đất về phía cửa, nín thở ghé sát tai vào lắng nghe, chỉ thấy có tiếng con trai giúc: “Mau lên, mau lên”.

Cô bất ngờ đẩy mạnh cửa ra, giơ cao cây búa xông tới. Đúng là ngoài cửa có hai bóng đen thật, Trịnh Vi hét lên một tiếng, thấy hai bóng đen đó cũng hét lên, dường như còn bất ngờ hơn cả cô.

“Ai đó? ” Nhờ ánh sáng ngoài hành lang Trịnh Vi định thần nhìn lại, hai bóng đen đó là một nam một nữ, cô nàng mặc quần áo ngủ chính là cô bạn học khoa Vật lý điện tử trên cô một khóa ở cạnh phòng cô, còn anh chàng kia trông rất lạ.

“Làm trò gì vậy? ” Cây búa của Trịnh Vi vẫn chưa hạ xuống, cô chưa kịp nghĩ đến việc sao giờ này còn con trai ở đây, chỉ đoán chắc bọn họ chẳng làm chuyện gì tốt đẹp, lén lén lút lút khiến cô hết hồn.

Rõ ràng anh chàng kia cũng giật bắn mình, ấp úng nói: “Bọn mình phơi … phơi quần áo!”

“Hai người có bình thường không hả, đêm hôm phơi quần áo gì? ” Trịnh Vi ngó đầu ra xem, lại càng lộn ruột hơn, vắt ngay trước cửa phòng cô là một chiếc quần đùi của con trai. Giờ thì cô đã hiểu, rõ ràng là đôi uyên ương này tranh thủ thời gian mọi người trong phòng cô nàng đi vắng, giở trò thất đức trong phòng, không biết tại sao nửa đêm nửa hôm lại đi tắm giặt. Cô nàng kia không dám phơi quần đùi của người yêu trước lan can phòng mình, tưởng rằng phòng bên không có người, bèn phơi cái của nợ ở đó, kể cả người khác nhìn thấy, cũng chẳng liên quan gì đến cô nàng.

“Có nhầm không đấy, hai người làm trò gì thì cũng mặc hai người, nhưng sao để phòng chúng tôi bị mang tiếng oan, thật quá đáng quá, tôi phải để cô quản lý ký túc xá giải quyết vụ này mới được!”. Trịnh Vi đã bớt sợ, lưng cũng ưỡn thẳng hơn.

Đôi uyên ương đó năn nỉ hết lời, ai cũng biết nếu gọi cô quản lý ký túc xá đến thật thì sự việc sẽ bung ra hết, ngang nhiên đưa bạn trai về phòng để ngủ, chuyện này chắc chắn sẽ bị nhà trường kiểm điểm, chưa nói đến việc mang tiếng với mọi người.

Trịnh Vi quát một hồi, để bọn họ thu hết đồ đạc trước cửa phòng mình, cuối cùng cũng không gọi cô quản lý ký túc xá đến giải quyết; mặc dù hai người này hơi quá đáng, nhưng cũng chỉ vì tranh thủ cơ hội để gần nhau mà tha được thì nên tha, hà cớ gì phải để họ thân bại danh liệt?

Cô đóng chặt cửa lại, hình như bây giờ vẫn chưa hết sợ, cũng chẳng quan tâm đến việc bây giờ là mấy giờ, liền gọi ngay điện thoại cho Trần Hiếu Chính, nghe thấy giọng anh vẫn còn đang ngái ngủ, mới thấy yên tâm, sụt sịt kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.

Trần Hiếu Chính nghe xong, phản ứng đầu tiên là: “Đầu óc em sao vậy, nếu là trộm thật thì sao, em xông ra để mà chết à? Bây giờ em mới biết gọi điện thoại, sao vừa nãy không gọi?”

Trịnh Vi khóc: “Em không biết, em không ở chỗ quỷ quái này nữa đâu”.

Hôm sau, Trịnh Vi xách một túi du lịch căng phồng, vai đeo balô, hăm hở sang phòng Trần Hiếu Chính. Vừa nhìn thấy cô lỉnh kỉnh đồ đạc, Trần Hiếu Chính khóc dở mếu dở, “Em không định chuyển tất cả đồ nghề sang đây đó chứ? ”

Cô vừa nói “Toàn bộ gia sản của em đâu chỉ có chỗ này” vừa đổ tất cả đồ đạc trong balô ra giường Trần Hiếu Chính, anh liếc nhìn, từ dép, quần áo ngủ, bàn chải đánh răng, khăn mặt đến lọ lọ chai chai của con gái, cái gì cũng có.

“Chắc chắn là em sẽ ở chỗ anh? ” Trần Hiếu Chính lại tỏ ra nghi ngờ lần nữa.

Trịnh Vi lập tức xị mặt xuống, nói: “Anh không thích à, em cũng không còn cách nào khác, sự việc xảy ra đêm hôm qua suýt nữa làm em mắc chứng tâm thần phân liệt”.

“Nhưng em là con gái mà ở phòng anh, nếu mọi người biết e rằng sẽ không hay”.

“Thế thì làm thế nào, ở đây em không có họ hang nào cả, trước khi mọi người trong phòng trở về, kiểu gì em cũng không về phòng nữa đâu, nếu anh không cho em ở đây, em sẽ ngồi suốt đêm ở hàng internet”.

Trước thái độ kiên quyết của cô, Trần Hiếu Chính đành nói với vẻ bất lực: “Đêm hôm khuya khoắt ra hàng internet lại càng chẳng ra làm sao cả. May mà phòng cũng chỉ còn lại anh và Lão Trương, Lão Trương đã mấy ngày nay không thấy tăm thích đâu, nếu em cứ đòi ở đây thì cứ việc ở, mọi người nói gì thì cũng mặc kệ”.

Trịnh Vi lấy tay huých Trần Hiếu Chính một cái với vẻ mờ ám, “Đừng ra vẻ như phòng bọn anh chưa có con gái đến ngủ qua đêm bao giờ, không phải thỉnh thoảng đồng chí giường trên giường anh lại đưa bạn gái về ngủ đó sao? ”

Như tất cả các trường đại học khác, công tác quản lý ký túc xá nam ở trường G không chặt chẽ như ký túc xá nữ, mọi người không còn thấy lạ trước việc thỉnh thoảng có cô ngủ lại ở phòng bạn trai. Trước đây có lần Trịnh Vi đến tìm Trần Hiếu Chính vào buổi sang, nhìn thấy một cô nàng mặc quần áo ngủ bò từ giường trên xuống, mặt mày tỉnh bơ cầm bàn chải ra ngoài đánh răng, khiến cô tròn mắt vì ngạc nhiên. Từ trước đến nay cô tự nhận mình không sợ trời không sợ đất, nhưng trước đây ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện này, trước mặt bá quan văn võ mà ngủ với nhau, thật xấu hổ biết bao. Nếu đêm qua không hết hồn vì chuyện đó, chắc chắn cô sẽ không nghĩ đến việc ngủ ở phòng anh, về bản chất khác hẳn cô bạn gái của anh chàng giường trên. Nói như Tiểu Bắc là, từ trong ra ngoài đều trắng trong như tuyết.

Nghĩ đến đây, cô lại ranh mãnh hỏi: “Anh Chính, ngày trước cô bạn gái của anh bạn giường trên ngủ ở đây, ban đêm anh có nghe thấy gì không? ”

Trần Hiếu Chính nhìn cô với vẻ coi thường, “Ai vô duyên như em, đang yên đang lành nghe cái đó làm gì? ”

“Nửa đêm yên tĩnh biết bao, người giường trên người giường dưới, mà em không tin là anh không tò mò, không nghe thấy gì? ” cô hỏi với vẻ dò xét.

Trước cái nhìn tinh quái của Trịnh Vi, Trần Hiếu Chính thấy hơi ngượng ngùng, “Thỉnh thoảng nghe thấy một tí… em đừng hỏi mãi chuyện đó có được không, không nói được chuyện gì lành mạnh hơn à? ”

Trịnh Vi lẩm bẩm: “Không nói mới là không lành mạnh”.

Ban ngày Trần Hiếu Chính vẫn miệt mài với công việc lắp ráp mô hình của mình, Trịnh Vi ngồi bên cạnh nhìn anh làm, bất giác mép khẽ nhếch lên. Trước kia nghe nói, người đàn ông có sức hấp dẫn nhất là khi họ tập trung vào công việc, cô vẫn không tin, đến giờ mới biết quả là không sai.

Thức ra một mô hình kiến trúc trước khi thành hình cần có không ít các khâu lặt vặt, trong lĩnh vực này, Trần Hiếu Chính rất khéo tay, điều này có liên quan mật thiết với sự tỉ mỉ và nhẫn nại của anh, nếu đổi sang người vụng về như cô, chắc chắn sẽ làm ít hỏng nhiều. Buổi tối hai người ăn cơm ở nhà ăn lớn, trong thời gian nghỉ quốc khánh, một số bàn phục vụ sinh viên đã đóng cửa, các món để lựa chọn cũng ít, hai người ăn qua loa cho xong bữa, cô lại theo anh về ký túc xá, anh bận việc anh, cô ngồi chơi điện tử ở máy vi tính của Lão Trương.

Chẳng mấy chốc đã đến 10 giờ 30, Trần Hiếu Chính ngẩng đầu lên, dụi mắt xem giờ, “Muộn thế này rồi, chắc là Lão Trương không về đâu, em mau đi tắm đi”. Trịnh Vi ngoan ngoãn nói vâng rồi lục lọi một lúc trên giường Trần Hiếu Chính, ôm đống quần áo cần thay rồi đi vào nhà tắm, vừa cởi quần áo thì nghe thấy có người khẽ gõ cửa nhà tắm.

Trong phòng chỉ có hai người, lúc này anh gõ cửa, rốt cuộc là định làm gì? Đột nhiên Trịnh Vi đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, lắp bắp hỏi: “Gì… gì vậy? ”

Dường như cô nghe thấy anh khẽ ho mấy tiếng ngoài cửa “Đồ.. đồ của em rơi rồi”. “Vậy hả? ”

Cô liếc vào các vật dụng cá nhân đang treo trong nhà tắm, bộ quần áo ngủ có điểm những bông hoa li ti, khăn tắm, dầu gội đầu, sữa tắm, sữa rửa mặt, không thiếu thứ nào. Cô cúi đầu nhìn mình đang trần như nhộng, cảnh giác nép vào sau cánh cửa: “Anh nói dối, em chẳng rơi gì cả! ” cô nhớ đến bài hát thiếu nhi hồi còn nhỏ, con sói già đứng ngoài cửa đóng giả là bà mẹ dụ dỗ chú thỏ con mở cửa, không mở không mở ta không mở, mẹ chưa về, ai đến cũng không mở.

Thấy cô nói vậy, không chịu được nữa anh bèn nói toạc ra: “Dối em? Anh dở hơi à! Quần lót của em rơi ra ngoài rồi đây này, không lấy thì mặc đấy! ”

Mặt Trịnh Vi liền đỏ lựng như trái gấc chin, cô kiểm tra lại một lần nữa, đúng là thiếu cái đó thật, cô kêu thầm trong bụng, xấu hổ chết đi được, trước lúc đi tắm sợ anh nhìn thấy, cô đã cố tình lấy khăn mặt gói quần lót lại và chạy vội vào nhà tắm, chắc là do gói không chặt, chạy lại vội vàng, nó rơi ra khỏi khăn mặt lúc nào cũng không biết, không ngờ bị anh nhặt được. Cô lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên ở phòng anh mà đã để xảy ra sự cố.

Trịnh Vi rón rén mở hé cửa, thò một tay ra, túm lấy món đồ rồi thụt ngay vào trong, đóng chặt cửa, lắc lắc đầu, chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi, chẳng có gì chẳng có gì cả, cô mở nước, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Ra khỏi nhà tắm, cô vẫn cúi đầu vì còn ngại chuyện vừa nãy, anh đang tựa người vào giường đọc sách, thấy cô đi ra, bèn nói: “Cái thói bừa bãi của em mãi không sửa được”.

Trịnh Vi cười giả lả cho qua chuyện, chắc anh cũng ngại nói nhiều về chuyện này nên cũng đi tắm luôn.

Khi anh từ nhà tắm đi ra, thấy cô thẫn thờ ở mép giường, không biết đang nghĩ gì. Anh vừa lấy khăn lau tóc, vừa hỏi: “Em làm sao vậy?"

Trịnh Vi ấp úng khác hẳn ngày thường, “Anh định để hai đứa mình chen trên cái giường này à? Em ngủ một mình còn thấy chật, em hay giãy lắm…”

“Anh ngủ giường khác, em ngủ giường anh”. Trần Hiếu Chính nói bằng giọng quả quyết.

“Không, không, anh vẫn phải ngủ giường anh, em ngủ giường khác cũng được”. Cuối cùng cô đã ý thức ra việc vừa nãy mình có ý đồ lấn chiếm nên đã chủ động nói vậy, rồi cô bước tới chiếc giường cạnh giường anh, tiện tay lật chăn lên, lập tức kêu “ái”, hoá ra có mấy đôi tất hôi không biết đã bao nhiêu ngày chưa giặt đang án ngữ trong chăn, cô bịt chặt mũi, “Ôi ghê quá, ghê quá”. Nói xong liền bước tới chiếc giường đối diện, nhìn vào tấm ga trải giường bóng loáng như gương, lại một lần nữa cô phải tròn mắt.

“Em tưởng em đã bừa bộn rồi, hóa ra còn có người cao thủ hơn”. Cô khẽ than, quay đầu lại, thấy anh đang cau mày nhìn chiếc giường đó. Giờ cô cảm thấy, bất cứ ai ngủ trên những chiếc giường này đều cần có long dũng cảm và quyết tâm lớn, bắt một trong hai người phải ngủ trên đó, hình như là một việc tàn nhẫn.

“Rõ ràng trong căn phòng này, chỗ duy nhất có thể ngủ là chiếc giường của anh. Cái này… thực ra, em muốn nói là em không ngại phải nằm chật đâu”.

Anh hơi bối rối, dường như đang nghĩ về tính khả thi trong lời đề nghị của cô. Cô đã nhảy tót lên giường anh, anh quyết định thế nào cũng được, đằng nào thì cô thà chết chứ không chịu ngủ trên những chiếc giường kia, không thể trách cô trơ mặt, mình phải lo thân mình trước, người khác thế nào mặc kệ.

Lúc anh ngồi xuống cạnh cô, cô thò đầu ra khỏi chăn, nghiêm chỉnh ngăn rõ ranh giới trên giường, “Phải nói trước nhé, mặc dù có mỹ nhân bên cạnh, nhưng không được phép quờ quạng tay chân đâu đấy, hãy từ bỏ ngay ý nghĩ xấu xa đó”.

Anh bật cười, “Câu này đáng lẽ phải để anh nói với em mới đúng”.

Đèn đã tắt, hai người nằm trên giường, dường như không còn hứng thú nói chuyện, may mà cả hai đều gầy, nên chiếc giường đơn tuy hơi chật, nhưng cả hai đều cố gắng giữ khoảng cách, cũng không đến nỗi phải chạm vào nhau. Trịnh Vi nằm nép vào tường đếm số, chỉ mong đi vào giấc ngủ ngay, sau đó tỉnh dạy lại là một ngày mới.

Cô thấy rất lạ, cô và Trần Hiếu Chính yêu nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai, ngoài “Chuyện đó” ra, mọi hành động thân mật cần có giữa hai người yêu nhau họ đều đã làm, họ đã có những lần tiếp xúc gần gũi hơn bây giờ, nhưng chưa có lúc nào khiến cô cảm thấy phấp phỏng và ngại ngùng như giây phút này. Cô đoán, chắc là do hoàn cảnh quá đặc biết, bản thân chiếc giường cũng bị phú cho rất nhiều ý nghĩa khiến người ta phải suy nghĩ; hơn nữa ban đêm căn phòng yên tĩnh quá, họ lại quá gần nhau, gần đến nỗi dường như cảm nhận được hơi thở của anh đang phả ngay sau gáy cô, từng nhịp từng nhịp, âm ấm…

Cô cố gắng trấn tĩnh, thì cũng chỉ là cùng ngủ trên một chiếc giường, có gì ghê gớm? Nhưng một điều đáng ngại là tim cô đập rất mạnh, không thể giấu được. Anh im lặng, cũng không biết đã ngủ hay chưa, cô càng nghĩ lại càng không ngủ được, dần dần cô cảm thấy tư thế nép sát vào tường này hơi khó chịu, nhưng cô lại không dám trở mình, sợ chạm vào anh. Thế là cô thầm than khổ, không phải tự mình làm khổ mình đó sao, biết trước thế này, cô thà nắm cây búa của Tiểu Bắc rồi ngủ trên giường của mình còn hơn, kiểu gì sợ hãi cũng còn dễ chịu hơn nằm ngột ngạt thế này,

Trịnh Vi thấy tay chân hơi tê, vừa duỗi ra được một chút, chưa chạm vào người anh, đã nghe thấy anh “tặc” một tiếng với vẻ khó chịu, “Em không nằm yên ngủ đi, còn giãy gì nữa”.

Trịnh Vi vô cùng ấm ức, cô đã phải rúm ró trong góc lâu như thế, vừa duỗi ra một chút đã bị anh kêu ca, bất ngờ cô quay đầu lại, “Em ngủ chứ có phải nằm đờ như xác chết đâu, ai quy định ngủ không được động đậy?"

“Đừng ồn nữa, em nhích ra một chút, anh nóng quá”.

Lúc anh nói, cô mới ý thức được rằng dường như hơi thở của anh đã áp sát gò má cô. Nhưng thời tiết đầu tháng mười, cho dù ban ngày nóng bức đến đâu, đêm đến vẫn có cảm giác lành lạnh của mùa thu. Nóng ư? Cô thắc mắc, sao cô không thấy nóng gì cả.

Nghĩ đến đây, cô thò tay ra khỏi chăn, sờ lên trán anh, “Nhiệt độ cơ thể anh không có vấn đề gì chứ? ”

Vừa chạm vào sống mũi anh, cô liền bị anh túm chặt tay, “Em làm gì vậy, quờ quạng gì hả? ” Giọng anh tỏ rõ vẻ bực bội.

“Gì mà ghê vậy, không động nữa thì thôi”. Trịnh Vi cũng có phần bực mình, hậm hực quay lưng lại, giờ mới ý thức được rằng mặc dù anh không cho cô động đậy, nhưng không có ý định buông tay cô ra. Anh nắm rất chặt, cô thấy hơi đau tay, bèn lẩm bẩm đòi giãy ra, anh vẫn không chịu buông.

“Làm gì vậy? ” Cô thắc mắc, không biết mình sai ở điểm nào, giọng nói cũng to hơn.

“Bảo em đừng giãy mà em cứ như con bọ nhảy ấy”.

“Không phải em đã nằm yên rồi đó sao, anh túm tay em, em làm sao ngủ được? ”

“Em ồn quá anh không ngủ được, em cũng đừng mong được ngủ”.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Vi thấy Trần Hiếu Chính ngang như thế này, cô vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ, mình có bao nhiêu ưu điểm sáng ngời mà anh không chịu học, lại đi học thói ngang ngạnh của mình, nhưng đòi đọ với mình, anh còn non nớt lắm!

“Không cho sờ hả, đã thế em sẽ cho anh tức nổ đom đóm mắt”. Cô nói là làm, bàn tay bị anh túm chặt vẫn cố nhích xuống, qua mũi qua cằm, gần đến ngực liền huých một cái rồi cười đắc ý.

Không hiểu sao, giọng anh bất chợt dịu dàng, tay vẫn nắm chặt tay cô, nhưng dường như không có ý định gạt tay cô ra mà như áp chặt vào ngực anh.

“Sờ đủ chưa? ” Anh hỏi.

Trịnh Vi vẫn cười khúc khích, được lời mà còn giả bộ, “Cứng nhắc, chẳng có gì đáng sờ”.

Nói thật, cơ thể con trai chẳng có gì thú vị, không thể sánh được với làn da mềm mại và những đường cong hấp dẫn của con gái. Mặc dù cô chưa có kinh nghiệm thức tiễn, nhưng phim AV thì xem quá nhiều rồi, các cô gái xinh đẹp gợi cảm đó đều cặp đôi với các anh chàng xấu xí, thô kệch, cơ thể đàn ông xấu tệ.

Trước đây, mỗi lần hai người thân mật với nhau, phần lớn đều là Trần Hiếu Chính tò mò tham lam khám phá cơ thể cô, mặc dù luôn dừng lại đúng lúc, nhưng sự hiểu biết của cô về cơ thể anh ít hơn nhiều so với những điều anh đã biết về cô. Trong bong tối, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo, cô muốn biết rốt cuộc bộ phận khác con gái nhất của con trai như thế nào, không biết có xấu xí như trong phim AV không? Cô quá tò mò.

Vẫn chưa biết nên đưa ra yêu cầu tế nhị này như thế nào thì anh đã như đi guốc trong bụng cô, tay anh từ từ kéo tay cô dịch xuống dưới. Trời ạ, ý nghĩ của mình không mạnh mẽ đến mức có thể điều khiển tứ chi của anh đó chứ, Trịnh Vi thầm nghĩ.

Mãi cho đến khi Trần Hiếu Chính ấn tay cô vào vị trí đó, anh vẫn im lặng, Trịnh Vi chỉ cảm thấy mồ hôi trong long bàn tay anh ướt sang cả tay cô. Không biết có phải do trong lòng cũng có mong muốn đó hay không, cách hai lớp vải nhưng cô vẫn cảm thấy vật thể lạ lẫm đó nóng đến kỳ lạ, cô vừa định rụt lại thì anh ấp úng, “Đừng…”

Trịnh Vi hắng giọng, “Em có một đề nghị nhỏ… em, em có thể bật đèn được không? ”

Trần Hiếu Chính không nói gì mà đưa tay lên đầu giường, sau một tích tắc Trịnh Vi nghe thấy có tiếng bật đèn, chưa kịp phản ứng gì, ánh đèn dịu nhẹ đã bao trùm lên hai người, cô nhìn thấy gương mặt thanh tú của anh, đôi mắt đen sâu thẳm, và cả bờ trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Trần Hiếu Chính nhìn Trịnh Vi đang ngả vào người anh bằng ánh mắt lạ lùng; cảnh mặt đối mặt này đã khiến Trịnh Vi hiểu ra rằng, yêu cầu bật đèn là một sai lầm ngớ ngẩn.

Khi đèn đã bật lên, cô không thể yêu cầu tắt đèn đi được, trước vẻ nửa muốn nửa không, lần đầu tiên trong đời Trịnh Vi nhìn thấy cái mà cô tò mò. Cô lấy một tay che mặt, không biết như thế có giúp cô bình tĩnh được hơn không; sau một hồi xấu hổ và kinh ngạc, không hổ là Ngọc diện Tiểu Phi Long, cô vẫn giữ nguyên tư thế một tay che mặt, run rẩy thò ngón tay trỏ thử chạm vào nó một cái.

Cô không biết mọi hành động của mình bị Trần Hiếu Chính điều khiển từ lúc nào, chỉ nhớ hình như anh có nói một câu, “Thế không công bằng, phải cho anh nhìn thấy cái anh nhặt được ban nãy mà đã trả lại người mất”.

Anh nói rất đúng, do cô cảm nhận hơi muộn, đêm nay quả thực là rất nóng._ © _

Khi cơn đau bắt đầu ập đến, trò chơi không còn thú vị nữa, mỗi lần Trần Hiếu Chính khẽ cử động, Trịnh Vi lại hét lên: “Dừng, dừng, dừng lại đi, anh Chính, em không đùa nữa đâu, đau lắm”.

Cô ra sức giãy giụa, bắt anh phải dừng lại, rút khỏi cơ thể cô, Trần Hiếu Chính đè chặt lên người cô, giọng cũng lạc đi, “Dừng lại? không được, thực sự là không được… Vi Vi, đau đến thế thật ư? ”

“Anh nói cái gì vậy! Để em chọc anh, xem anh có đau không? ” Cô vừa đau vừa bực, không nể gì nữa.

Không công bằng, không công bằng, tại sao cùng là một trò chơi, anh thì say sưa, còn cô lại chỉ thấy đau, sự việc đến nước này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Đây chính là trò chơi dục vọng khiến bao trai gái phải đê mê đó sao? Đây chính là ngọn nguồn của mọi ham muốn ân oán đó ư? Hai cá thể riêng biệt lại có thể hòa mình làm một qua trò chơi này ư, khi hai cơ thể hòa thành khối lửa đam mê, họ có thể đắm mình trong tâm hồn sâu thẳm của đối phương?

Trịnh Vi bật khóc, cô không biết cô khóc vì đau đớn hay vì ý thức được rằng đêm nay là đêm đánh dấu một sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời cô. Nếu một người con gái sớm muộn gì cũng sẽ có một đêm như thê, thì cô không thể không thừa nhận, trong những giọt nước mắt đau đớn ấy có xen lẫn cả niềm hạnh phúc, bởi cô đã hiến dâng trọn vẹn cho người con trai mà cô yêu thương nhất trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nghĩ đến đây, sự rộn ràng hồi hộp đã thế chỗ cho những động tác giãy giụa yếu ớt, ngay cảm giác đau đớn cũng thật khó tả.

Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.

Làm sao cô có thể quên được anh, Trần Hiếu Chính của cô, dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhíu chặt mày, mồ hôi vã ra như tắm, phải chăng anh cũng sẽ suốt đời nhớ cô trong giây phút này?

Trịnh Vi ôm chặt tấm lưng trần chắc nịch của anh trong những động tác anh đưa ra đưa vào, cảm thấy mãn nguyện trước niềm sung sướng xen lẫn sự đau khổ của anh. Họ sẽ không còn là hai người xa lạ, cho dù một ngày nào đó, họ để mất nhau, chỉ cần ghi nhớ ngày hôm nay, cô sẽ không bao giờ trắng tay.

Trong giây phút gần như đã quên tất cả, đột nhiên có tiếng mở khóa cửa, theo bản năng, Trần Hiếu Chính liền tắt ngay đèn. Trong tích tắc ánh đèn vụt tắt đó, Trịnh Vi có cảm giác cơ thể anh rung lên rất mạnh, rồi anh vớ ngay tấm chăn phủ kín cơ thể đang trần như nhộng, nín thở nằm đè lên cô. Trịnh Vi không dám nhúc nhích, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó có tiếng người loạng choạng bước vào, hóa ra là Lão Trương về muộn.

Một điều may mắn là Lão Trương không bật đèn, nếu bị lão phát hiện, không biết họ sẽ xấu hổ đến nhường nào. Họ nghe thấy Lão Trương mò mầm vào nhà vệ sinh, hình như nôn thốc nôn tháo một hồi, sau đó vẫn tìm được giường của mình, vừa đặt lưng xuống là không thấy động tĩnh gì nữa, lát sau đã ngáy như sấm dậy.

Trịnh Vi cảm nhận được Trần Hiếu Chính cũng thở phào một tiếng như cô, bây giờ mới đến lúc cô tính sổ với anh, cô đẩy anh một cái, khẽ nén giọng nói: “Đồ đểu, anh còn đè em làm gì? ” Cô nghe thấy anh khẽ cười, rồi anh lật người qua một bên, sự dịch chuyển của anh khiến cô cảm thấy chỗ đó hơi lạnh, lấy tay lau thử, ướt sũng một vùng, có cả mùi gì hơi tanh. Cô khẽ kêu lên, lập tức hiểu ra ngay vấn đề, “Hả kinh quá”. Anh không phản ứng gì, ngồi dậy tìm giấy vệ sinh, lau cẩn thận cho cả hai người.

Một đêm rối bời, Trịnh Vi cũng không biết mình đi vào giấc ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy trời đã sáng rõ, cô mơ màng mở mắt, không biết mình đang ở đâu. Mãi cho đến khi nhìn thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường, mọi chuyện xảy ra đêm qua mới tràn về. Cô kéo ngay chăn che mình lại, chỉ để lộ đôi mắt nhìn anh, những ký ức đó quá mãnh liệt, mặc dù đã qua một đêm nhưng Tiểu Phi Long vẫn thấy ngượng ngùng.

Hai tay anh chống xuống thành giường, điềm tĩnh nhìn vẻ bối rối của cô, nói: “Em ngủ hư thật đấy, đè chân tay anh tê cứng hết cả”.

Trịnh Vi đâu chịu thừa nhận, “Anh nói dối, chứng cứ đâu? ” Cô liếc sang giường của Lão Trương, không thấy lão, cô bắt anh quay đi, còn mình ngồi dậy mặc quần áo. Lúc Trần Hiếu Chính quay đầu lại, cô đã mặc xong, chỉ còn mái tóc vẫn rối tung, nhìn càng ngây thơ, vô tội. Thấy cô cúi đầu, anh cảm thấy mình chưa bao giờ mềm lòng như lúc này, nhưng một lát sau cô lại hất hàm, nói: “Bây giờ anh đã là của em rồi, từ nay trở đi anh phải ngoan ngoãn nghe lời”.

Cùng ngày hôm đó, Trịnh Vi đang đi ở trong sân trường thì gặp Lão Trương hớt hải đi đâu, vì có tật giật mình nên hai má cô đỏ bừng, tim đập thình thịch, Lão Trương mặt vẫn tỉnh bơ, còn cô lại không khảo mà xưng, “Lão Trương, đêm qua anh không nghe thấy gì chứ? ”

Lão Trương lắc đầu với vẻ khó hiểu, “Không nghe thấy gì cả”.

Cô liền cười, “Thế thì tốt, thế thì tốt”.

Đang định cất tiếng chào tạm biệt, thì Lão Trương vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Anh chẳng nghe thấy gì đâu, giường của bọn em lắc lư cả đêm, chỉ nghe thấy kêu cọt kẹt thôi, ngoài ra không nghe thấy gì hết”.

Trịnh Vi liền co giò chạy mất, vẫn còn nghe thấy Lão Trương đáng ghét gọi với theo sau: “Vi Vi, bọn em yên tâm, đêm nay chắc chắn anh không về nữa đâu”.

_ © _

Kỳ nghỉ kết thúc, bạn bè trong phòng lục tục quay về, lúc cùng giặt quần áo, Trịnh Vi cất tiếng hát khe khẽ, không ngờ phát hiện ra Nguyễn Nguyễn đang chăm chú nhìn mình. Cô dõi theo ánh mắt của bạn nhìn lên cổ mình, trên đó không có gì cả, cô đã kiểm tra rất kỹ trước gương rồi mà; thật sự không biết những vết hôn môi trong tiểu thuyết có đúng hay không, thế là cô hùng hổ nói: “Đừng nhìn nữa, không có gì đâu! ”

Nguyễn Nguyễn liền cười, “Cậu đúng là có tật giật mình, cậu biết tớ nhìn gì không? Lúc đầu chỉ thấy nghi nghi, giờ thì tớ dám khẳng định chín mươi phần trăm rồi, mau khai ra đi, hơn 10 giờ tối hôm mùng hai tớ gọi điện về phòng định an ủi cậu, ai ngờ không có người nhấc máy, cậu mau khai ra đi, cậu đã đi đâu, giở trò gì hả? ”

“Tớ thì giở được trò gì, chắc là đi tắm thôi”. Trịnh Vi vẫn cố chối.

“Không giở trò gì sao vừa nãy cậu phải kiểm tra cổ? ” Nguyễn Nguyễn trêu chọc.

Trịnh Vi thấy giấu không được, bèn đỏ mặt cười, cô vẩy nước ở tay cho đỡ ướt, ghé sát vào tai Nguyễn Nguyễn nói vài câu, mặt Nguyễn Nguyễn cũng đỏ bừng lên, “Thôi đi, ai thèm nói chuyện này với cậu”.

Trịnh Vi lấy tay chỉ vào Nguyễn Nguyễn với vẻ ranh mãnh, bất ngờ Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt gạt tay cô xuống, khẽ nói: “Cậu nói thật đi, việc kia… thế có dùng biện pháp nào không? ”

Nguyễn Nguyễn thấy Trịnh Vi hơi sững người, cũng đã đoán ra được tám, chín phần, “Cậu ngốc thế, ngộ nhỡ không cẩn thận để … thì sao? ” Cô cũng không dám nói ra hai chữ đó, nhưng cuối cùng Trịnh Vi đã hiểu được, dường như lúc này cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, càng nghĩ càng thấy lo, “Làm sao có thể có như thế được, Nguyễn Nguyễn, cậu đừng dọa tớ! ”

“Tớ dọa cậu làm gì, chắc không xui xẻo như thế đâu? Nhưng nhỡ không may dính thật thì gay to đấy”. Nguyễn Nguyễn nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả Nguyễn Nguyễn, tớ uống thuốc được không, không phải uống thuốc thì không có vấn đề gì nữa sao? Trịnh Vi vốn tính hấp tấp, cuống lên như kiến bò trên chảo.

“Nói cậu ngốc nghếch chẳng sai tí nào, uống thuốc cũng phải có thời gian chứ, tớ nghe nói chỉ có tác dụng trong vòng một, hai ngày đầu thôi, cậu…”

Trịnh Vi như muốn bật khóc, “Thôi chết tớ rồi, lần này chết thật rồi”.

Nguyễn Nguyễn cúi đầu nghĩ ngợi, hỏi cô ngày cuối của chu kỳ kinh, “Vừa hết được một tuần, chắc là không đến nổi đâu, cậu đừng quá lo, sự việc đã đến nước này sợ cũng chẳng giải quyết được gì, từ trước đến giờ số cậu đều hên, chắc là không có vấn đề gì đâu”.

“Nhỡ dính thật thì sao? ” Trịnh Vi túm chặt tay Nguyễn Nguyễn như túm chiếc phao cứu mạng cuối cùng.

Nguyễn Nguyễn thì hiểu hơn cô được bao nhiêu, thấy bạn hỏi vậy cũng sững người, một lát sau mới nói: “Nếu dính thật thì cũng có cách đối phó, tóm lại là cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa. Thật đúng là, cậu không hiểu, anh ấy cũng không hiểu à? ”

Trịnh Vi đỏ bừng mặt, “Anh ấy có hỏi tớ, lúc đó tớ… lúc đó tớ…”

Nguyễn Nguyễn hiểu ý, liền mím môi cười.

Hơn hai mươi ngày sau đó, Nguyễn Nguyễn cũng thấp thỏm hồi hộp theo Trịnh Vi, theo lịch đã qua một ngày mà tín hiệu Trịnh Vi chờ đợi vẫn chưa thấy đến, cô như người ngồi trên lửa, ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Ở trường đại học, chuyện trai gái yêu nhau tiếp xúc thân mật không còn có gì là lạ, nhưng nếu để xảy ra “Nhân mạng” thì sự việc sẽ không hề đơn giản. Cô cũng đã nhiều lần phàn nàn riêng với Trần Hiếu Chính, anh biết mình đuối lý nên cũng lo lắng không kém cô. Cuối cùng thấy cô sốt ruột đến mất ăn mất ngủ, hai người bèn cuốc bộ một vòng xa, mua que thử thai ở một hiệu thuốc nằm ở khu vực kín đáo cách trường rất xa, vừa về đến ký túc xá, cô liền vào nhà tắm đóng cửa lại, một lúc lâu sau mới đi ra, đúng lúc gặp Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt âu lo.

“Thế nào rồi? ” Nguyễn Nguyễn hỏi.

Trịnh Vi bạnh môi, nhìn Nguyễn Nguyễn đang trong trạng thái lo lắng, cười tươi giơ tay ra hiệu “Chiến thắng”, Nguyễn Nguyễn thở phào một cái, “Thật là, cậu làm tớ hết hồn”.

Chiến thắng này đã khiến Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính được một phen hú hồn, nhưng cả hai người đều là sinh viên nội trú, mấy khi có được cơ hội như đợt nghỉ vừa rồi. hai người không ai nhắc gì đến cái đêm đáng nhớ đó nữa, chỉ có điều những lúc cầm tay nhau, cả hai đều thấy gần gũi hơn.

Dường như chuyến đi trong dịp nghỉ quốc khánh của Nguyễn Nguyễn cũng được coi là trọn vẹn, ít nhất qua nụ cười của cô, Trịnh Vi biết chắc chắn cô đã bảo vệ thành công tình cảm của mình.

“Cậu đã làm những gì, mau dạy tớ đi”. Trịnh Vi nói Nguyễn Nguyễn trả lời: “Tớ chẳng làm gì cả, chỉ đến thăm anh ấy thồi, để anh ấy đưa tớ đi chơi”.

“Thế cậu có hỏi tối hôm đó anh ấy ở đâu không? ”

Nguyễn Nguyễn lắc đầu, “Anh ấy chỉ nhất thời không nhớ đến tớ mà thôi, thế nên khi tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng nhìn thấy tớ bằng xương bằng thịt, tớ đã đạt được mục đích của mình, tớ hiểu anh ấy”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...