Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 16



Chuông điện thoại reo, Tô Hồng Tụ luống cuống tay chân nghe điện thoại. Cô vẫn không bỏ chiếc điện thoại di động cũ, chỉ có tính năng dùng bàn phím. Mà di động mới là màn hình cảm ứng, cô dùng chưa quen.

Điện thoại gọi đến là một dãy số quen thuộc, điện thoại nhà. Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, nhấn nút không nghe, sau đó nhanh chóng gọi lại.

Đầu kia bắt máy, Tô Hồng Tụ vội nói: "Mẹ à, là con!" Bình thường vì có thể giúp mẹ cô tiết kiệm tiền, cô luôn cúp điện thoại rồi gọi lại. Nhưng lần này dùng không phải điện thoại của cô mà là điện thoại của công ty, nên Tô Hồng Tụ hơi lo lắng.

Bên kia mẹ cô nghi ngờ bắt máy nghe số điện thoại lạ đang gọi đến, lại nghe được giọng nói của con gái bên kia đầu điện thoại, vội hỏi: "Hồng Tụ, có chuyện gì vậy, sao con lại dùng số điện thoại khác ?"

Hồng Tụ gấp gáp giải thích với mẹ cô chuyện chiếc điện thoại di động công ty cấp cho, nhưng theo bản năng cô vẫn giấu diếm chuyện mình làm thư ký, cũng không nói đang làm việc cho Mạnh Tư Thành.

Mẹ cô nghe xong tất nhiên rất vui mừng, nói công ty này không tệ. Lời kế tiếp dĩ nhiên là dặn dò Tô Hồng Tụ phải chăm chỉ nỗ lực làm việc, không làm cho người ta thất vọng .

Những lời này Tô Hồng Tụ đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sinh kén rồi, cô vội nói sang chuyện khác: "Mẹ, trước tiên nói con biết người mà bạn mẹ định giới thiệu cho con thế nào đi ?" Tô Hồng Tụ thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài lên người khác.

Lúc này mẹ Tô mới nhớ tới chuyện xem mặt, vội nói: "Mẹ đã nhìn qua cậu ta rồi, nhìn không tệ, bộ dạng đàng hoàng. Cha mẹ cậu ta nhận thầu xây dựng một số công trình, hoàn cảnh gia đình rất tốt, nếu con được gả vào nhà đó cũng không cần phải chịu khổ nữa."

Tô Hồng Tụ nghe vậy hơi xấu hổ nói: "Xem mẹ nói này, chuyện chưa đâu vào đâu, mẹ đã nói đến chuyện cưới xin rồi ! Lại nói, người ta lập gia đình cũng không thể chỉ vì cuộc sống vật chất à!"

Mẹ Tô đã càu nhàu vô số lần về chuyện này với con gái rồi, cũng biết kế tiếp con gái bà muốn nói gì, vì vậy liền nói: "Hồng Tụ à, hiện tại đừng nghĩ trước nhiều quá, trước tiên con cứ liên lạc với người ta, xem một chút tính cách người này như thế nào đi! Nếu thích hợp, đừng ngại liền thử quen một thời gian xem sao!"

Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi, vậy làm sao con liên lạc được với anh ta?"

Mẹ Tô vừa nghe con gái không có ý phản đối, vội vàng cầm lấy một tờ giấy, đọc lên số điện thoại của đối phương, cuối cùng còn dặn dò nói: "Người làm mối cũng nói cho ngươi ta số điện thoại của con rồi, con cứ đợi một chút, để đối phương liên lạc với con, ngàn vạn lần không được chủ động liên lạc trước!"

Trong lòng Tô Hồng Tụ nghĩ con gái mẹ từ bao giờ là loại chủ động tích cực làm quen trước với người ta đâu, vì vậy cô liên tiếp đồng ý với dặn dò của mẹ cô.

Sau đó Tô Hồng Tụ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mẹ cô, lại thông báo một chút tình hình gần đây của cô như gần đây công việc không bận lắm, rất thuận lợi, quan hệ đồng nghiệp rất tốt ....

Cuộc điện thoại này gọi thật lâu, cuối cùng sau khi mẹ cô dặn dò một hồi cô mới cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ vuốt ve chiếc điện thoại di động mới tinh, suy nghĩ một chút rồi đem số điện thoại mẹ cô vừa cho lưu vào điện thoại di động, lúc lưu số cô mới chợt nhớ tới quên hỏi tên tuổi của đối phương. Suy nghĩ một chút cô lưu vào tên là: người vô danh.

Lưu xong số điện thoại của người vô danh,cô ngẫu nhiên lật tới số điện thoại của Mạnh Tư Thành.

Điện thoại di động mới, nên còn chưa kịp lưu số điện thoại của nhiều người, trong danh bạ tên Mạnh Tư Thành được đánh thật to không ngờ để ở mục người quan trọng.

Tô Hồng Tụ vươn tay vuốt ve cẩn thận qua mấy chữ cái kia, không biết làm sao lại nhớ đến bộ dạng đang làm việc của anh lúc ban ngày.

Mặc dù cô cực kì nghiêm túc khi đang làm việc, nhưng thỉnh thoảng mệt mỏi cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh mấy lần.

Anh luôn một tay nắm con chuột, khẽ nhíu mày lại nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Lông mày của anh rất đậm, đôi mắt sâu khiến người nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì.

Tô Hồng Tụ cảm thấy, bộ dạng anh nghiêm túc làm việc vô cùng. . . . . . có sức hút, mà khi anh ngẩng đầu nhìn cô, loại ánh mắt, rõ ràng hờ hững, nhưng lại khiến cô cảm thấy nóng bỏng.

Đúng vậy, nóng bỏng, còn có sức hút. . . . . . đôi mắt của Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng nhắm lại.

Thật ra, cô không nên nghĩ những thứ này.

Anh và cô, khác nhau một trời một vực, tuyệt đối không có khả năng. Tô Hồng Tụ tự nói với mình ở trong lòng như vậy.

XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOX

Ngày thứ hai người được giới thiệu gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, điện thoại gọi đến lúc Tô Hồng Tụ đang một mình chiến đấu hăng hái ở trong phòng làm việc.

Tô Hồng Tụ có chút lúng túng, không biết nên nói gì với đối phương, nhưng bộ dạng của đối phương cũng rất tự nhiên, trước tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó hỏi lúc nào thì Tô Hồng Tụ rảnh, thì hẹn gặp mặt thôi.

Tô Hồng Tụ đi xem mắt cũng không phải lần đầu tiên, nghe hỏi như vậy liền mau nói cô gần đây có thời gian, căn bản cũng không bận lắm.

Người kia vừa nghe, nói thẳng, nếu không liền tối nay luôn, hai người gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút cũng không có chuyện gì, liền đồng ý, hai bên hỏi thăm địa điểm của đối phương, cuối cùng chọn một địa điểm đều không quá xa so với hai người.

Tô Hồng Tụ sau khi cúp máy, chợt nhớ tới, vừa rồi người đàn ông kia một phen tự giới thiệu bản thân, lại không có nói tên họ của anh ta, vì vậy người vô danh chỉ có thể tiếp tục là người vô danh thôi.

Đang lúc cô chuẩn bị tiếp tục chăm chỉ làm việc thì điện thoại lại vang lên, là Mạnh Tư Thành gọi. Tô Hồng Tụ vội vàng nghe máy, lại nghe được giọng nói hơi bất mãn của Mạnh Tư Thành: "Tôi vừa rồi gọi cho cô rất nhiều lần nhưng máy điện thoại đều bận, có chuyện gì xảy ra à?"

Nhất thời Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi xấu hổ, cô thế mà lại lợi dụng điện thoại của công ty để nói chuyện riêng, hơn nữa còn ảnh hưởng điện thoại của người lãnh đạo trực tiếp gọi cho cô?

Cô mau nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi là điện thoại của gia đình, thời gian nói hơi lâu."

Bên kia Mạnh Tư Thành hơi dừng lại, hỏi: "Là điện thoại nhà à?"

Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, càng thêm ngượng ngùng nói: "Vâng, thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Cô lấy đồ công dùng làm việc riêng, cô vô cùng xấu hổ.

Ai ngờ Mạnh Tư Thành không đợi cô nói xong, trực tiếp hỏi: "Mẹ cô không có việc gì chứ?"

Tô Hồng Tụ có chút kỳ quái hỏi lại: "Mẹ tôi? Không có việc gì ."

Bên đầu điện thoại kia Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng "À" một tiếng, lúc này mới nói: "Tốt, không có việc gì thì tốt. Thật ra tôi cũng không có gì chuyện quan trọng, chính là ——" anh hơi dừng lại nói tiếp: "Chính là nói trước với cô, ngày mai tôi đến công ty."

Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi."

Mạnh Tư Thành giống như rất vội, sau khi nói xong câu ngày mai gặp, liền cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ cúp điện thoại xong sau một lúc lâu, mới phản ứng được, cô nói cuộc điện thoại lúc nãy là điện thoại nhà, khiến Mạnh Tư Thành hiểu lầm là do mẹ cô gọi đến ? điện thoại nhà, thật ra có ý là. . . . . . cuộc điện thoại có liên quan đến chuyện của người trong nhà, dĩ nhiên cũng bao gồm điện thoại của người được người trong nhà giới thiệu xem mắt.

Nhưng, Tô Hồng Tụ nuốt nước miếng nghĩ, nếu Mạnh Tư Thành đã hiểu lầm, vậy cũng không nên nói ra chuyện này.

Dù sao, chuyện xem mắt, cô còn chưa không biết xấu hổ mà quang minh chính đại ( thẳng thắn) nói cho người khác biết , đặc biệt là Mạnh Tư Thành.

XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOX

Buổi tối, Tô Hồng Tụ đến chỗ đã hẹn gặp người vô danh.

Vóc dáng của người vô danh không lùn, da ngăm đen, nhìn rất đàng hoàng. Người vô danh nhìn thấy Tô Hồng Tụ, mỉm cười lễ phép, nói mấy câu, rồi dẫn cô đi đến một nhà hàng coi như sạch sẽ.

Trong bữa ăn hai bên coi như nói chuyện với nhau cũng vui vẻ, chủ yếu là người vô danh nói. Người vô danh làm việc tại một công ty bảo hiểm ở thành phố S, có lẽ vì vậy luyện được bản lĩnh biết ăn nói.

Tô Hồng Tụ vốn ít nói, huống chi còn đối mặt với một người xa lạ, vì vậy chỉ im lặng nghe anh ta nói.

Người vô danh nói nửa ngày, khát nước, nâng ly trà lên uống, hỏi Tô Hồng Tụ: "Còn cô thì sao, cô nói một chút về bản thân đi!"

Tô Hồng Tụ cảm giác cô không có gì để nói, nhưng nếu đã bị hỏi tới, chỉ có thể máy móc nói cô làm việc ở đâu, nhà trọ ở chỗ nào ....

Người vô danh gật đầu liên tục, còn thỉnh thoảng hỏi mấy câu, nghe được chỗ Tô Hồng Tụ đang làm việc còn khen nói: "Tiền thuê chỗ đó rất đắt, công ty của cô, chắc quy mô cũng không nhỏ!"

Tô Hồng Tụ mỉm cười, không biết nói cái gì cho phải, nên không nói gì.

Ăn cơm tối xong, sau khi người vô danh tính tiền, hai người cùng đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đã tối.

Người vô danh đề nghị nói: "Để tôi đưa cô về nhà thôi."

Tô Hồng Tụ vội nói: "Không cần đâu, chỗ này cách chỗ tôi ở cũng không xa."

Người vô danh kiên trì nói: "Nhất định tôi phải đưa cô về nha! Đã muộn thế này rồi, con gái đi một mình không an toàn, tại sao tôi có thể để một mình cô trở về đây."

Tô Hồng Tụ thấy anh ta kiên trì, cũng không tiện từ chối nữa, đành ngầm cho phép.

Chỗ này cách chỗ ở của Tô Hồng Tụ chỉ mấy trạm xe, hai người lên xe buýt, người vô danh kiên trì mua vé cho hai người.

Sau khi xuống xe, người vô danh lại kiên trì muốn đưa Tô Hồng Tụ về tận nhà, nói là: làm việc phải đến nơi đến chốn.

Tô Hồng Tụ cự tuyệt, ai biết người vô danh nói thẳng: "Không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi cảm thấy cô thật tốt. Nếu như cô không có ý kiến, tôi cũng vậy không có ý kiến."

Lời này nói ra lập tức đem Tô Hồng Tụ sững sờ tại chỗ.

Người vô danh nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Con người của tôi nói chuyện tương đối thẳng thắn, cô đừng để ý. Nếu không trở về cô hãy suy nghĩ một chút, nếu thấy thích hợp, chúng ta cứ tiếp tục gặp gỡ, nếu như không thích hợp, cô cứ nói thẳng, chúng ta vẫn còn là đồng hương."

Anh ta đã nói như vậy, Tô Hồng Tụ chỉ có thể cúi đầu gật đầu một cái.

Vì vậy người vô danh tiếp tục kiên trì muốn đưa Tô Hồng Tụ đến dưới nhà, lần này Tô Hồng Tụ không cự tuyệt nữa.

Khi Tô Hồng Tụ đi tới dưới khu nhà, đi vào cầu thang hẹp thì cô quay đầu lại. Cô nhìn thấy người vô danh vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô quay đầu lại liền hướng cô mỉm cười.

Tô Hồng Tụ lập tức nhớ tới một buổi tối, Mạnh Tư Thành đưa cô về nhà, đang lúc cô đi vào cầu thang thì Mạnh Tư Thành chợt gọi tên của cô.

Khi đó, Mạnh Tư Thành đang suy nghĩ gì?

Tô Hồng Tụ máy móc mỉm cười lại với người vô danh, rồi đi lên tầng.

Trở lại trong nhà, điện thoại di động liền vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành.

Nhấn nút nghe, liền nghe được giọng nói hờ hững của Mạnh Tư Thành: "Ngủ chưa?"

Tô Hồng Tụ vội nói: "Vẫn chưa." Thật ra mới từ bên ngoài trở về.

Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, giống như giải thích nói: "Vốn nghĩ gọi điện thoại cho cô sớm hơn, nhưng vừa rồi có việc gấp. Hiện tại mới gọi được cho cô, không biết cô đã ngủ hay chưa."

Tô Hồng Tụ nói: "Không sao, tôi còn chưa ngủ."

Bên kia Mạnh Tư Thành nói: "Vậy thì tốt."

Sau đó, trong điện thoại hai người rơi vào trầm mặc, Tô Hồng Tụ cảm giác giống như cô có thể nghe được tiếng hít thở như có như không của Mạnh Tư Thành ở bên kia điện thoại.

Cũng chính lúc này, cô lại nhớ đến ngày đó anh lặng lẽ đứng dưới khu nhà của cô, trong đầu không khống chế được tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Tô Hồng Tụ nghĩ đến lời nói của người vô danh tối nay, cô từ lúc sinh ra lần đầu tiên lấy dũng khí, hít một hơi thật sâu hỏi: "Mạnh Tư Thành, tôi có chuyện muốn hỏi."

Mạnh Tư Thành nghe được cô nói chuyện, vội nói: "Ừ, cô hỏi đi."

Tô Hồng Tụ do dự một chút, lúc này giống như rất trịnh trọng mở miệng: "Mạnh Tư Thành, anh rất chiếu cố giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng tại sao?"

Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy cô nói thế đã rõ ràng chưa nhỉ? lại vội vàng bổ sung: "Anh có phải hay không là thương hại tôi?"

Bên kia Mạnh Tư Thành nghe nói như thế, trầm mặc thật lâu.

Tô Hồng Tụ chỉ nghe được bên đầu điện thoại kia tiếng thở dốc giống như không ổn. . . . . . Có chút nặng.

Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy không thở nổi, giống như cô đang ngừng lại tất cả hô hấp để chờ đáp án của anh.

Qua thật lâu, cô mới nghe được giọng nói của Mạnh Tư Thành, nhàn nhạt, giống như không để ý nói: "Cô suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta sớm đã quen biết, không phải sao? Mặc dù trước kia không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng coi như là bạn học nhiều năm. Chẳng lẽ tôi không nên chiếu cố chăm sóc một chút cho cô sao?"

Tô Hồng Tụ nghe thế, tâm trạng từ từ trầm xuống.

Đây là tâm trạng gì? Là trút được gánh nặng, hay còn là không hiểu mất mát?

Tô Hồng Tụ không biết cô đang chờ đợi cái gì, cô không nên, cũng không cần thiết đi chờ đợi cái gì, không phải sao?

Mạnh Tư Thành không nghe được đáp lại của Tô Hồng Tụ, ở bên đầu điện thoại kia anh nhu hòa hỏi: "Sao vậy?"

Tô Hồng Tụ vội trả lời: "Không có gì."

Mạnh Tư Thành nghe được giọng nói nhàn nhạt không nhanh của Tô Hồng Tụ, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng an ủi nói: "Mọi việc không cần suy nghĩ nhiều quá, hiểu không?"

Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ừ."

Mạnh Tư Thành ở đầu kia điện thoại cười , nói: "Đã không còn sớm, ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm."

Hai người chúc nhau ngủ ngon, liền cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ cầm trong tay cái điện thoại mới tinh để sang một bên, tâm trạng có chút phờ phạc rã rời đi rửa mặt.

Khi dòng nước lạnh lẽo chảy trên mặt cô, cô không khỏi tự hỏi, Tô Hồng Tụ à Tô Hồng Tụ, mày đang chờ đợi cái gì đây?
Chương trước Chương tiếp
Loading...