Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 39
Mấy ngày nay mọi chuyện của Tô Hồng Tụ đều rất thuận lợi, bên môi luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.Công việc làm thư ký ở công ty Hoa Thiên coi như thuận lợi, ban đầu thì cô chưa quen. Nhưng tới đây mấy ngày, cô cũng đã phần nào quen thuộc tình hình ở đây. Thì ra gần đây chi nhánh công ty Hoa Thiên ở thành phố S liên lụy đến một vụ án kinh tế lớn. Mà vụ án này, nói đơn giản thì là vị tổng giám đốc tiền nhiệm Vương Hồng Ấn của công ty Hoa Thiên nhận hối lộ của công ty trách nhiệm hữu hạn Long Thăng trong một dự án đầu tư, lạm dụng chức quyền, ngăn cản Hội Đồng Quản Trị họp để đấu giá dự án, khiến công ty tổn thất mấy vạn. Hiện tại các tài liệu liên quan đến việc hối lộ của Long Thăng và Vương Hồng Ấn đã được điều tra rõ ràng, nhưng dự án kia của công ty Hoa Thiên cũng đã chắc chắn rơi vào tay Long Thăng.Tổng giám đốc ở tổng bộ công ty Hoa Thiên luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười đối với mọi người, nghe đến tin này khuôn mặt cũng trầm xuống, nguyên văn lời nói như sau: chúng ta có thể không quan tâm dự án kia, nhưng tôi lại bị người khác tính toán sau lưng như vậy thì tôi không thể bỏ qua được. Vì vậy Tô Tranh là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Tổng giám đốc mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm đến giải quyết vụ việc này. Mục đích đâu rồi, rất đơn giản, đó chính là công ty kia đi cửa sau lấy được dự án đó, nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu.Mấy ngày đầu nội tâm của Tô Hồng Tụ rất rối ren, đi theo Tô Tranh giống như đi đánh du kích, sau khi Tô Tranh phân loại các loại tài liệu, mặt không thay đổi phân phó: "Chọn ra những điểm có lợi cho chúng ta trong đám tài liệu này rồi sửa sang lại, làm ra một bản báo cáo nhanh cho tôi đi." Nói xong cô ấy giống như còn phải bận rộn chuyện khác, nhìn đồng hồ deo tay mấy lần rồi đi ra ngoài.Công việc đúng của Tô Hồng Tụ là làm kế toán , cô có thể nhìn hiểu các loại báo cáo và biểu đồ tài vụ phức tạp, sau đó làm qua thư ký vì vậy đề ra phương án cho các loại báo cáo cô cũng có thể làm được, nhưng phải sửa sang lại các loại tài liệu để trình lên tòa án tố cáo thì đây là lần đầu gặp, nhìn trước mắt tư liệu chất đống như núi, cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu chiến đấu hăng hái.Những tài liệu này đối với quan tòa vô cùng quan trọng, Tô Tranh không muốn để những người không tin tưởng tiếp xúc đến, vì vậy mới giao toàn bộ cho cô làm. Mà Tô Hồng Tụ bởi vì chịu ơn người ta, sớm đã có ý muốn dùng hết tất cả sức lực để báo đáp, không phải chỉ là một bản báo cáo thôi sao? Đừng nói hiện tại trước mắt cô chỉ là một bàn tài liệu, ngay cả là một ngọn núi cô cũng muốn san bằng nó!Vì vậy cô đóng cửa, không để ý tới chuyện khác, ngay cả nước thậm chí cũng quên uống..., tập trung tinh thần vào trong các tư liệu, thật là trời đất mịt mù. Đợi đến thật vất vả sửa sang lại, ngẩng đầu lên lúc này cô mới phát hiện ra trước mắt hơi tối, vừa xoa cổ vừa nhìn, thì ra bên ngoài trời đã tối rồi, xem đồng hồ đã tám giờ, đồng nghiệp phía ngoài cũng đã tan việc hết.Tô Hồng Tụ rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa nhìn thành quả đã được sửa sang lại của cô, rất hài lòng phát hiện ít nhất hôm nay cô đã phân loại hết những tài liệu này, chỉ cần một bước cuối sửa sang lại một chút cho mạch lạc là đã xong bản báo cáo đó.Đặt chén nước sang một bên, nhìn màn hình máy tính trước mắt hiện ra văn bản trống không cô chau mày suy nghĩ, kế tiếp nên làm sao đây? Đây không phải là báo cáo tài vụ cũng không phải là thiết kế phương án, cô nên làm như thế nào để có thể làm cho tốt đây?Thật ra Tô Hồng Tụ chỉ cần chỉnh lý phân loại tài liệu ra là được, về phần tiếp theo sẽ có người có kiến thức chuyên môn đến xử lý, nhưng Tô Tranh không có nói rõ ràng liền vội vã rời đi, mà Tô Hồng Tụ cũng không tự nhiên hiểu được, cô rất toàn tâm toàn ý cho rằng nếu Tô Tranh đã đem chuyện giao cho cô, thì cô nên cố gắng lớn nhất để làm xong.Đang lúc cô chau mày nhìn tư liệu trước mắt mà buồn phiền, điện thoại di động vang lên, lấy tới vừa nhìn là Mạnh Tư Thành.Thấy Mạnh Tư Thành gọi, trái tim Tô Hồng Tụ dâng lên ngọt ngào, mặt mày cũng có nụ cười. Mấy ngày nay, mỗi ngày buổi tối anh cũng sẽ hẹn cô cùng ăn cơm, sau đó hai người tay cầm tay tản bộ ở dưới ánh trăng trong buổi đêm se lạnh. Hiện tại anh vẫn không nói nhiều, không có lời ngon tiếng ngọtDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, thế nhưng một câu nói của anh cũng đủ để cho đáy lòng cô ngọt ngào kéo dài đến vĩnh viễn.Em mặc như vậy rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến tôi có chút lo lắng rồi. . . . . . Anh cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô.Tô Hồng Tụ nghe điện thoại di động bên kia Mạnh Tư Thành dịu dàng hỏi thăm, lần nữa hồi tưởng lại câu nói kia của anh, không khỏi nghĩ, thì ra cũng có thể dùng từ xinh đẹp này để hình dung cô đó nha? Anh lại thật sự cho rằng cô xinh đẹp. . . . . .Mà Mạnh Tư Thành tựa hồ phát hiện cô phân tâm nói: "Sao vậy, nói chuyện với em mà một câu đáp một câu không vậy."Tô Hồng Tụ mím môi cười, cũng ngượng ngùng nói ra suy nghĩ của cô, đúng lúc tầm mắt cô rơi vào trong đống tài liệu kia, dứt khoát nói: "Hôm nay bận rộn một ngày sửa sang lại tài liệu, hiện tại phải làm một bản báo cáo pháp lí mà không biết phải làm sao cho đúng đây."Mạnh Tư Thành vừa nghe, nhẹ nhàng "À" một tiếng, Tô Hồng Tụ cũng có thể tưởng tượng đến bên kia anh đang hơi nhếch lông mày."Làm tài liệu gì mà làm đến bây giờ, cũng hơn tám giờ rồi!" Mạnh Tư Thành giống như đối với việc cô làm có chút bất mãn.Tô Hồng Tụ vội vàng giải thích qua chuyện công ty cô đang gặp phải, lại nói chuyện Tô Tranh muốn cô sửa sang lại báo cáo, bên kia Mạnh Tư Thành vừa nghe rồi im lặng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau cười nói: "Nếu em cần làm gấp như vậy, em quên tôi làm nghề gì rồi sao?"Tô Hồng Tụ vỗ mạnh đầu bừng tỉnh hiểu ra nói: "Anh làm luật sư mà, cho nên nhất định anh sẽ biết làm."Mạnh Tư Thành cười thầm không nói, đương nhiên hiện tại anh không muốn nói cho cô biết, thật ra vụ án này thiếu chút nữa là do anh nhận.Tô Hồng Tụ sau một phen hưng phấn lại như đưa đám nói: "Thế nhưng là chuyện bí mật của công ty, tôi không thể để cho anh thấy được, như vậy không tuân theo quy định." Kể cả đối phương là Mạnh Tư Thành cũng không được! Không đúng, bởi vì Mạnh Tư Thành là người trong ngành, cho nên càng không thể để cho anh thấy.Mạnh Tư Thành lại cười nói: "Không phải em muốn viết báo cáo sao, chỗ này của tôi có rất nhiều mẫu có sẵn có thể cho em tham khảo." Thật ra Mạnh Tư Thành cảm thấy chuyện này giống như không nên để cho Tô Hồng Tụ làm, nhưng anh không nói gì, dứt khoát dụ dỗ cô.Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, tinh thần như đưa đám bị quét sạch nói: "Đúng vậy, cho tôi tham khảo mấy mẫu báo cáo có sẵn, sau đó tôi chỉ cần dựa vào đó điền nội dung là được ."Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Ừ, Nếu như không cần làm gấp, ngày mai làm tiếp cũng được, hiện tại đi ăn cơm trước đi." Hôm nay Mạnh Tư Thành hơi bận, nếu không cũng không để đến bây giờ mới gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ.Vì vậy Mạnh Tư Thành vội vàng lái xe tới đón Tô Hồng TụDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, hai người tùy tiện ăn tạm đồ ăn nhanh. Lúc ăn cơm, Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày nay toàn ăn bên ngoài, rất lâu rồi tôi không có tự nấu cơm đấy."Mạnh Tư Thành ngước mắt nói: "Vậy ngày mai em có làm cơm không?"Tô Hồng Tụ vẫn không hiểu nói: "A, vậy còn anh?" Cô tự đi nấu cơm ăn, đây chẳng phải là không có cách nào cùng anh ăn chung sao?Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ chau mày nói: "Chẳng lẽ em không thể làm cơm cho tôi ăn sao?"Tô Hồng Tụ hiểu ra, ngượng ngùng cười nhẹ nói: "Nhưng tôi sợ anh chê tôi làm đồ ăn không ngon." Mấy lần cùng nhau ăn cơm, cô phát hiện Mạnh Tư Thành có chút kén ăn, không đúng, là cực kỳ kén ăn.Mạnh Tư Thành thật sâu nhìn cô cúi đầu cười ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy ấm áp nói: "Không sao, em nấu thành cái dạng gì tôi đều ăn."Trong đôi mắt của Tô Hồng Tụ đều là ý cười nói: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ nấu cho anh ăn."Ăn cơm xong, Mạnh Tư Thành lái xe tới chỗ gần khu trọ của Tô Hồng Tụ, dừng xe lấy laptop ra nói: "Những mẫu báo cáo kia tôi đều để ở trong này, tôi mở cho em xem."Tô Hồng Tụ có chút ngốc rồiDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, anh mở cho cô xem? Vậy ngồi xem ở nơi nào đây?Mạnh Tư Thành cẩn thận nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Em định để tôi ở trong gió lạnh mở máy vi tính ra cho em xem sao?"Tô Hồng Tụ nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Dĩ nhiên sẽ không." Đừng nói hiện tại bên ngoài lạnh lẽo có thể chết rét người, coi như thời tiết ấm áp, cũng không có ai sẽ ngây ngốc đứng ở chỗ này mở Laptop để xem tài liệu à!Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, nhíu mày hỏi thăm: "Không phải em nên mời tôi đi lên phòng ngồi một chút sao?"Đi lên phòng ngồi một chút? Tô Hồng Tụ cảm giác đầu óc cô có điểm giống tương hồ một dạng đối với lời anh nói không thể hiểu được. Đây là ý gì? Là ý nói anh muốn đến xem căn phòng nhỏ của cô, sau đó hai người mặt đối mặt cùng nhau xem mẫu văn bản sao?Mạnh Tư Thành mím môi dẫn theo ngữ điệu chầm chậm nói: "Xem ra đối với em mà nói tôi còn không bằng đối tượng hẹn hò kia của em màDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn!" Anh vẫn còn ghi hận chuyện tình ngày đó, ngày đó anh tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia từ trong phòng của cô đi ra, sau đó hai người trò chuyện với nhau thật vui! Hiện tại ngay cả so với người kia anh cũng không bằng, thế nhưng không có tư cách tiến thêm một bước, ở nơi này trong khi trời rất lạnh mang theo laptop vẫn còn bị chặn ở ngoài cửa sao?Tô Hồng Tụ cúi đầu cắn môi suy nghĩ một chút, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt sáng ngời trong như mặt nước gợn sóng lăn tăn nói: "Anh hiểu lầm rồi, chỉ là tôi cảm thấy. . . . . ."Mạnh Tư Thành chau mày nói: "Chỉ là cảm thấy cái gì?"Tô Hồng Tụ nói không ra cảm nhận của cô bây giờ, chỉ là phòng cô nhỏ hẹp đơn sơ như vậy, Mạnh Tư Thành đi vào có phải hay không quá mức chật chội đây?Đêm khuyaDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, cô và anh hai người cô nam quả nữ, Tô Hồng Tụ không thể không nghĩ qua, trong không gian chật hẹp như vậy, không khí sẽ trở nên mập mờ. Tô Hồng Tụ không cách nào khắc chế trái tim của cô không nghĩ lung tung, vừa nghĩ, nhịp tim liền gia tốc, trên mặt cũng có chút nóng lên.Nhưng cô không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Mạnh Tư Thành, không phải sao? yêu cầu của Mạnh Tư Thành là cỡ nào quang minh chính đại a, hơn nữa xác thực đã từng có người khác vào ngồi phòng cô rồi, chỉ là người kia không phải Mạnh Tư Thành thôi.Hôm nay bởi vì người trước mặt là Mạnh Tư Thành, tất cả đều trở nên mập mờ .Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu, đè nén xuống hơi thở có chút cuồng loạn, nhỏ giọng nói: "Không có gì, vậy chúng ta đi vào nhà thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương