Anh Đào Hổ Phách

Chương 66



Lâm Anh Đào nhớ, lúc nhỏ, Tưởng Kiều Tây đã vén mùng của cô lên, đột nhiên xông vào thế giới nhỏ bé của cô. Tưởng Kiều Tây hôn môi cô, lấy đi nụ hôn đầu của cô.

Anh chính là như vậy cứ từng chút từng chút một chiếm giữ thời thơ ấu của cô, thanh xuân của cô, trái tim cô.

Từ thỏi son in trên môi cô, đến đôi giầy nâng đỡ lòng bàn chân cô, thậm chí ngay cả anh đào hổ phách cô Hai đã tặng cho cô với bao lời cầu chúc tốt đẹp, cũng bất tri bất giác biến thành sợi dây chuyền Tưởng Kiều Tây đeo vào cổ cô, đến giờ vẫn đang buông rủ trước ngực cô.

Lâm Anh Đào không cách nào tưởng tượng được, nếu sau này người ở bên cô không phải Tưởng Kiều Tây, cô phải làm thế nào.

“Anh Đào, em có sợ không?” Tưởng Kiều Tây ở trong gian phòng trọ nhỏ hẹp giống như hang động hỏi cô.

Ngoài cửa sổ, có ai đó đang ca hát trên đường phố Hồng Kông. Lâm Anh Đào ở trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô lắc đầu, suối tóc dài mềm mại thoảng hương thơm ngọt ngào cọ trên vai anh.

Tưởng Kiều Tây cúi xuống, hôn gương mặt cô.

Lâm Anh Đào nghĩ, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được Tưởng Kiều Tây.

Cũng giống như con thỏ nhỏ đã từng bị anh ‘thôi miên’, cô rơi vào tay anh, không thể động đậy. Cô cảm thấy rất đau, nước mắt chảy ra. Cô ở trong lòng Tưởng Kiều Tây khẽ thốt đau, những nụ hôn của anh dịu dàng rơi xuống mơn man gương mặt ướt nhòe nước mắt của cô. Cổ tay Lâm Anh Đào nằm ép giữa cơ thể hai người, cô muốn đẩy anh ra, lại sợ anh thật sự rời khỏi. Cô được Tưởng Kiều Tây ôm lấy vỗ về.

Khuôn mặt Lâm Anh Đào áp vào ngực anh, không rõ vì sao, vì khó chịu hay vì trái tim căng phồng hạnh phúc, nước mắt cô cứ vô thức tuôn ra.

Nửa đêm, Lâm Anh Đào tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng, vừa mở mắt đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên tóc mình và mùi hương quen thuộc trên người Tưởng Kiều Tây. Toàn thân Lâm Anh Đào không còn sức lực được một chiếc chăn mỏng bọc kín vô cùng ấm áp. Lâm Anh Đào quay đầu sang, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang ngủ say bên cạnh, anh nằm nghiêng người về phía cô, còn gác một cánh tay lên chăn của Lâm Anh Đào.

Tưởng Kiều Tây ngủ rất sâu, bờ vai dài rộng của anh che chắn cho Lâm Anh Đào, không để cô bị ngã xuống.

Chẳng qua chỉ mới cách có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng giờ phút này Lâm Anh Đào ngắm nhìn lại gương mặt của Tưởng Kiều Tây, đã không còn là một người cô có thể dễ dàng nói lời từ biệt.

Hồi tưởng lại đêm qua, lúc này đây Lâm Anh Đào vẫn còn cảm thấy chếnh choáng. Cô chỉ nhớ mới đầu rất đau, sau đó không còn đau như vậy nữa. Khoảng giữa: cô tựa vào lòng Tưởng Kiều Tây, uống trà sữa uyên ương anh mua về. Tưởng Kiều Tây hỏi cô, có còn đau không. Thật ra vẫn còn đau, có điều không đau giống như lần đầu tiên, nhưng Lâm Anh Đào học mạnh mẽ, nói không đau.   

Lâm Anh Đào tiếc xuýt xoa, chiếc áo ngủ lụa mới mua vừa mặc có một lần đã bị hỏng. “Đắt ơi là đắt.” Cô nói với Tưởng Kiều Tây: “Anh không biết quý chút nào…”

Tưởng Kiều Tây cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt, anh hôn mặt Lâm Anh Đào, để cô mặc ý phê bình. 

Lâm Anh Đào cảm giác mình giống như mấy bà nội trợ tiếc của trong phim truyền hình, gả cho một người đàn ông không biết cuộc sống có bao nhiêu khó khăn.

Có lẽ cô đã được Tưởng Kiều Tây ôm ngủ, vì cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về chuyện mình đắp chăn. Lúc này, Lâm Anh Đào mở mắt ra, gò má áp trên gối, trong đêm yên tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt Tưởng Kiều Tây, nhìn sống mũi cao thẳng và bờ môi mỏng của anh —— lần đầu tiên nhìn thấy anh, có lẽ Lâm Anh Đào không thể nào đoán được, sau này lớn lên sẽ bị anh hôn như thế.

Chuyện Lâm Anh Đào không thể đoán được rất nhiều. Cô rúc vào lòng Tưởng Kiều Tây, đến khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng tờ mờ. Lâm Anh Đào dụi mắt, cô nhất thời không phân biệt được hiện tại là sáng sớm hay là cô đã ngủ quên, ngủ luôn một mạch đến tận chập choạng hôm sau. Tưởng Kiều Tây cũng thức dậy, Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn cô, thuận thế lật người qua, nệm lõm xuống, cách một lớp chăn trên người Anh Đào, hôn nhau. 

Chiếc hộp giấy nhỏ rơi dưới giường, bên trong có tổng cộng năm cái, còn lại một cái cuối cùng. Mới đầu, Tưởng Kiều Tây quên mất, giữa chừng anh ra khỏi, hấp tấp quờ tay xuống sàn nhà, tìm được một gói cuối cùng nhanh chóng xé ra.

Trời đã sáng bừng, bên ngoài cửa sổ, đường phố Hồng Kông tấp nập dòng người dòng xe cộ qua lại, lại là một ngày làm việc tất bật. Nhưng điều này có liên quan gì đến đôi tình nhân trẻ đang đắm chìm trong tình yêu nơi gian phòng trọ.

Phía sau tủ quần áo, người lớn vẫn ngủ say.

Lâm Anh Đào mệt lả, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, ngay cả chuyện này cũng trở thành một điều xa xỉ.

*

Tưởng Kiều Tây bước ra khỏi phòng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quyện trong đó là những giọt mồ hôi mang hương thơm say người trên tóc Lâm Anh Đào. Anh để trần thân trên, đi về phía phòng tắm công cộng.

Anh đánh răng, nhìn vào gương, mở đôi mắt tỉnh táo không có lấy một tia buồn ngủ dù cả đêm chập chờn nhộn nhạo, anh nhìn gương mặt mình, sau đó cạo lớp râu đã nhú ra đêm qua.

Tưởng Kiều Tây vừa nhận một cuộc điện thoại, là chị dâu từ bệnh viện gọi tới, nói hôm nay anh họ thức dậy, âm thanh nói chuyện rõ ràng hơn tối qua. Tưởng Kiều Tây không khỏi nhoẻn miệng cười, anh vẫn chưa nói chuyện này với Lâm Anh Đào, anh vốn định sáng nay sẽ đưa Anh Đào đến bệnh viện cùng thăm anh họ, để Anh Đào biết tin vui này.

“Bọn em… mấy hôm nữa sẽ vào.” Tưởng Kiều Tây nhát ngừng.

Chị dâu ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”

Tưởng Kiều Tây đứng trong phòng giặt quần áo, nhét xu vào, cho ga bẩn và quần áo vào máy giặt: “Anh Đào, cơ thể không thoải mái lắm.”

Chị dâu lo lắng hỏi: “Không phải lại bị sốt chứ?”

Tưởng Kiều Tây lấp lửng ‘ậm ờ’ một tiếng, liền nghe thấy chị dâu ở bên kia điện thoại trách móc: “Sao mà không chăm sóc tốt cho bạn gái, cứ để cô bé bị ốm.”

Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn thoáng qua chai nước giặt quần áo Lâm Anh Đào đã so giá hết một loạt trong siêu thị cuối cùng chọn ra được hôm qua. Anh đợi nói chuyện xong, cất điện thoại vào túi quần, nhét nốt chiếc ga giường còn đang nằm một nửa bên ngoài vào.

Lâm Anh Đào vẫn đang ngủ trên giường, đại khái không còn sức… để ý tới Tưởng Kiều Tây nữa. Tưởng Kiều Tây suy nghĩ một lúc, đoán chừng mười giờ cô sẽ tỉnh dậy vì đói. Anh mặc áo khoác, đi xuống siêu thị gần đó, mua chút đồ trong nhà không còn.

Tưởng Kiều Tây đứng bên vệ đường, lôi hết mớ tiền lẻ trong túi ra. Cơn nghiện thuốc lá đột nhiên trỗi dậy.

E rằng chỉ có bản thân Tưởng Kiều Tây biết, anh là một người nghiện nặng cỡ nào.

Trước đây, anh đã quen làm ra vẻ mình là một người nghiêm túc không tùy tiện nói cười. Ngay từ khi còn rất nhỏ, anh đã quen vờ làm một người không mảy may hứng thú với tất cả niềm vui và hạnh phúc, một người không ghen tị, không oán giận, không tranh giành với người anh trai đã mất.

Nhưng tâm tư của con người rất lạ. Tưởng Kiều Tây bước xuống lề đi dọc theo con đường, rẽ vào khúc quanh, tìm một chỗ có thể hút thuốc. Anh nhớ lại giây phút anh khắc sâu cô bé Lâm Anh Đào vào tâm trí, cũng bởi vì một câu cô hỏi anh, vậy cậu thích màu gì.

Lâm Anh Đào hoàn toàn không mảy may quan tâm Tưởng Mộng Sơ, không quan tâm đến thành tích toán học, trong mắt Lâm Anh Đào chỉ có anh, chỉ có một mình anh.

Đến cái tên ba lấy qua loa cho xong, mỗi lần nhắc tới nó đều khiến Tưởng Kiều Tây cảm thấy trái tim nguội lạnh, căm giận ba chữ này, nhưng ở trong lòng Lâm Anh Đào lại có thể biến thành ‘Một câu thơ rất hay’. Cái cách Lâm Anh Đào gọi nói, khiến trái tim người ta phải mềm mại.

Nếu nói Tưởng Kiều Tây có cơn nghiện nào không thể cai được, thì đó không chỉ là thứ đơn giản như nghiện thuốc lá.

Tưởng Kiều Tây mua một gói thuốc, anh mở ra, lấy một điếu ngậm vào miệng, cúi đầu châm. Anh hút một hơi dài.

Anh Đào cuối cùng đã hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về anh. Ngay từ đầu, cũng chỉ thuộc về một mình anh, và cuối cùng cũng sẽ thuộc về anh.

Bỗng trong phút chốc, Tưởng Kiều Tây không nghĩ ngợi gì khác lại đi hoài nghi.

Bệnh của anh họ có thể chữa khỏi được hay không, anh có thể có một tương lai tốt đẹp hay không, anh và Anh Đào có thể đi tiếp hay không, anh có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn không… Không có ‘có thể hay không’, anh phải làm được.

Tưởng Kiều Tây dụi điếu thuốc đang hút dang dở vào thùng rác, anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí trong lành len lỏi vào lồng ngực.
Chương trước Chương tiếp
Loading...