Ảnh Hậu Giá Đáo _ Nữ Phụ Tái Sinh
Chương 14: Piano
Thân thể xinh đẹp của Khâu Hân Di ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt nhắm hờ, mặc cho chuyên viên giúp mình trang điểm và làm tóc để chuẩn bị quay hình mv cho bài hát của Dịch Hy. Sau chuyện với Du Chính ở bệnh viện thì những ngày còn lại của Hân Di cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là ở nhà ăn rồi ngủ, thi thoảng sẽ giao lưu với fan hâm mộ và tập gym để giảm cân. Việc hóa trang cũng không mất quá nhiều thời gian bởi lẽ làn da của Khâu Hân Di không có khuyết đểm, chỉ cần một lớp trang điểm mỏng nhẹ cùng lớp son đỏ đánh trong lòng môi đã có thể phô diễn hoàn toàn dáng vẻ xinh đẹp của cô. Cảnh quay đầu tiên không có gì đặc biệt, chủ yếu là quay cảnh trong phòng và những cảnh đơn ngoại cảnh của nam chính. Khâu Hân Di không cần diễn xuất gì nhiều, chỉ cần cùng Dịch Hy thể hiện một vài phân cảnh tình cảm đơn giản. Hân Di mặc một chiếc váy trễ vai tông hồng pastel, mái tóc đen dài đã được nhuộm thành màu nâu xám uốn xoăn sóng đơn giản, xõa tung trong gió. Tạo nên một tổng thể vừa hài hòa vừa tươi trẻ, lại pha thêm chút đáng yêu, khác hẳn với hình ảnh trưởng thành thường ngày của cô. Cảnh cận mặt của Dịch Hy được quay trước tiên, Khâu Hân Di ngồi trên ghế đơn của diễn viên, chăm chú nhìn vào diễn suất của anh trên màn hình trực tiếp của đạo diễn. Gương mặt không tì vết của Dịch Hy phóng đại trước tầm mắt của Hân Di. Đôi mắt mang theo nét tĩnh lặng cùng nỗi buồn phảng phất. Khuôn mặt góc cạnh cùng sống mũi cao thẳng như tượng tạc, khiến cho người khác phải thập phần trầm trồ. Khâu Hân Di nghiêng đầu, chăm chú nhìn cách diễn suất của Dịch Hy. Quả nhiên là ảnh đế, đến diễn xuất trên mv thôi cũng xuất thần đến vậy khiến cho cô bị cuốn vào từng cảm xúc trên gương mặt của anh, cho đến khi đạo diễn Lưu hô cắt cô mới hoàn hồn, thu lại cảm xúc để lắng nghe đạo diễn. Đạo diễn Lưu vừa hô "cắt" một tiếng, đã không ngừng vỗ tay tán thưởng, đối với Dịch Hy dành lời khen ngợi: "Diễn xuất của Dịch Ảnh đế rất tốt, phân đoạn này đã qua rồi. Phần sau nam nữ chính cùng diễn suất, mọi người chuẩn bị một chút chúng ta sẽ bắt đầu quay." Khâu Hân Di nghe thấy, liền nhanh chóng rời khỏi ghế, để chuyên viên giúp mình chỉnh sửa lại lớp makeup và tóc tai. Sau đó tiến tới vị trí để diễn phân cảnh tiếp theo. Cảnh này tập trung vào hình ảnh Dịch Hy ngồi trước bàn piano, ngón tay thon dài lướt trên mặt đàn, kết hợp cùng với giai điệu ngọt ngào của bài hát, khiến cho khung cảnh trở thành một bức tranh đậm chất ngôn tình. Khâu Hân Di tiến tới sau lưng Dịch Hy, sau đó dùng hai tay che đi mắt anh, đôi môi cong cong ý cười, ánh mắt nhìn anh đầy âu yếm. Xúc cảm non mềm từ tay của Hân Di khiến cho Dịch Hy có chút giật mình, nhưng anh cũng nhanh chóng khôi phục lại sự chuyên nghiệp của mình, tiếp tục đưa cảm xúc của mình theo nhịp điệu của kịch bản. Dịch Hy dừng lại động tác, tay trái chạm lên mu bàn tay của Khâu Hân Du trên mắt của mình, sau đó nâng khóe môi, trực tiếp xoay người ôm lấy Khâu Hân Di, đem cả người cô đặt trên đùi của mình. Hân Di bị hành động nhanh nhạy của anh làm cho ngạc nhiên, tuy sớm đã biết kịch bản nhưng vẫn thiếu chút nữa phải hét lên, nhất thời làm hỏng mất cảnh diễn. Đạo diễn Lưu vẫn đang chăm chú quan sát hai người, bấy giờ mới bực bội hô "cắt". Khâu Hân Di lập tức rời khỏi đùi của Dịch Hy, gương mặt cố gắng duy trì nét bình tĩnh, nhưng hai vành tai đã sớm đỏ hồng, dù sao kiếp trước cô cũng chỉ là một nữ sinh mười chín tuổi chưa từng nếm qua tình yêu nam nữ, đối với những hành động thân mật như vậy chỉ có thể thấy trên phim, còn bản thân chưa bao giờ trải nghiệm. Dù sau khi xuyên thư, trở thành một người 25 tuổi, thì đối với phương diện này vẫn là con số 0, nên việc ngại ngùng là điều khó tránh khỏi. Sau khi nói lời xin lỗi với đoàn phim, Khâu Hân Di bình tĩnh điều chỉnh lại trạng thái của mình để tiếp tục lần 2. Khi Hân Di che đi mắt anh, cả cơ thể Dịch Hy liền trở nên căng thẳng, trái tim cũng bắt đầu đập loạn. Nếu như anh không phải người có kinh nghiệm diễn suất nhiều năm, có lẽ anh đã trở nên lúng túng. Đến khi cả thân thể cô nằm gọn trong lòng của anh, Dịch Hy liền có cảm giác hơi thở của bản thân trở lên bất ổn, cảm xúc muốn đem cô chôn dấu vào trái tim càng ngày càng lớn. Nếu như không nhờ vào tiếng hô của đạo diễn, anh nghĩ bản thân sẽ không nhịn được mà giam cô vào lòng mình để cô không thể rời xa anh. Trong lúc Dịch Hy bận rộn với suy nghĩ của chính mình, Khâu Hân Di đã có thể hồi phục lại tâm trạng của mình, trở lại set quay để tiếp tục phần của mình. Cảnh quay một lần nữa lập lại, vẫn là cảnh Dịch Hy ngồi trước cây đàn piano, Khâu Hân Di chậm rãi bịt mắt Dịch Hy, sau đó anh nở nụ cười mãn nguyện rồi kéo cô vào lòng. Lần này Khâu Hân Di đã không còn ngạc nhiên, mà thay vào đó là dáng vẻ của một diễn viên chuyên nghiệp, theo kịch bản choàng tay lên cổ Dịch Hy, hơi cúi thấp đầu, khiến cho mặt hai người lại gần nhau, đầu mũi đụng phải người kia, giống như chỉ cần di chuyển một chút liền có thể khiến môi kề môi, tư thế đặc biệt gần gũi và thân mật. Gương mặt non mềm của Khâu Hân Di chỉ cách mặt anh chưa đầy hai đốt ngón tay. Hương thơm nhè nhẹ của cô phảng phất nơi cánh mũi, đôi mắt tựa như mặt hồ trong trẻo không vương chút tạp niệm, đối diện trực tiếp với anh. Đôi môi gợi cảm căng mọng như trái dâu chín, được tô một lớp son đỏ thuần mỏng mềm mại, vừa quyến rũ sắc sảo, lại vừa thanh nhã cấm dục. Chiếc váy trễ vai cùng với mái tóc bồng bềnh hệt như tơ vàng chỉ bạc, tôn lên vẻ đẹp cùng khí chất khác biệt. Dịch Hy một tay đặt trên eo nhỏ, một tay trụ ở gáy của Khâu Hân Di. Xúc cảm mềm mại từ làn da truyền tới, tựa như đang chạm vào một tấm vải lụa mỏng, mềm mại mát lạnh, trực tiếp đánh vào lòng anh. Ánh sáng mặt trời được hậu kỳ tận dụng tối đa, qua khung cửa nhỏ chiếu lên hình ảnh của hai người, ánh sáng rơi trên đôi vai thanh mảnh, phản chiếu lên gương mặt đẹp không tì vết của hai người. Khâu Hân Di cùng Dịch Hy mặt đối mặt, duy trì tư thế hơn năm phút. Sau đó cả hai người nhắm mắt, lợi dụng góc độ xoay đầu, đưa môi kề sát, cùng lúc ấy máy quay phim cũng phối hợp bắt lấy góc độ của hai người, khiến cho anh và cô giống như đang hôn nhau. Cảnh quay đến đây là kết thúc. Đạo diễn Lưu không quá vội vàng, chậm chạp hô "cắt", sau đó không ngần ngại dùng lời khen có cánh cho cô và anh: "Hai người làm rất tốt, cứ duy trì cảm xúc này là được...Quả đúng là diễn xuất của Ảnh Hậu và Ảnh Đế, rất tuyệt!" Khâu Hân Di vừa nghe thấy tiếng của đạo diễn, liền thu lại động tác, rời khỏi vòng tay của Dịch Hy, sau đó không làm thêm bất kỳ hành động thừa thãi nào, tiến về phía đạo diễn Lưu để xem lại cảnh quay vừa rồi. Vòng tay vừa ấm áp của Dịch Hy phút chốc trở nên trống trải, trong lòng Dịch Hy hơi hụt hẫng, nhưng gương mặt không có gì thay đổi cũng tiến về phía đạo diễn Lưu, sau đó cúi người nhìn vào màn hình. Khâu Hân Di nhìn mình trên màn hình đạo diễn, có phần hơi ngạc nhiên. Trước đây cô chưa từng có kinh nghiệm, nhưng cách cô diễn xuất lại vô cùng tự nhiên, giống như việc này đã trở thành phản xạ, có lẽ là một chút trí nhớ của thân chủ còn sót lại, nhưng điều đó cũng khiến cho cô yên tâm hơn. Trước đây cô luôn lo lắng vì thân chủ là một diễn viên có kinh nghiệm nhiều năm, hợp đồng đóng phim và quảng cáo không ít, với một người không chút kinh nghiệm như cô thì đây thực sự là là một thử thách lớn. Nếu không cẩn thận thì chưa kịp để ba đại scandal kia diễn ra, cô cũng sớm bị khả năng diễn xuất gà mờ của chính mình đì chết. "Chúng ta sẽ chỉnh sửa một chút ở phân cảnh sau. Hân Di xem lại kịch bản một chút đi, rồi chúng ta tiếp tục." "Vâng..." Khâu Hân Di đáp, nhận lấy phần kịch bản vừa được chỉnh sửa từ tay biên kịch, sau đó trở lại phòng chờ diễn viên để thay đổi tạo hình và xem kịch bản mới. Cách trang điểm của phân cảnh này không có gì thay đổi, Khâu Hân Di chỉ cần dặm thêm một lớp son mỏng và phấn phủ, sau đó chỉnh lại kiểu tóc rồi thay đồ. Mái tóc lần này không xõa ra phía sau mà được búi cao, chiếc áo sơmi nam mở cúc đầu hơi trễ về phía sau, khoe ra cần cổ trắng ngần như bạch ngọc. Chiếc quần jean ngắn kết hợp với áo sơmi rộng, đôi chân thon dài không chút khuyết điểm được phô diễn hoàn hảo. Khâu Hân Di bước vào set quay, trao đổi một vài câu với đạo diễn. Dịch Hy ngồi từ xa, từ đầu đến cuối ánh mắt không rời mắt khỏi cô. Gương mặt có phần không vui khi lướt qua chân của cô, sau đó ra hiệu cho trợ lý của mình tới gần, đoạn thấp giọng nói: "Cậu đi lấy một cái chăn mỏng tới đây cho tôi..." "Anh lạnh sao? Có cần tôi hạ điều hòa xuống không?" Trợ lý Trần hỏi thăm. Dịch Hy lắc đầu, sau đó nâng tầm mắt về phía Hân Di, thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe: "Anh đưa cho cô ấy đi, mặc ngắn vậy là muốn cho ai xem chứ?" Trợ lý Trần nghe thấy lời của anh, hơi tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu tính của Dịch Hy không hỏi lại, trực tiếp đem chăn tới chỗ của Khâu Hân Di, mặc dù trong lòng vẫn còn thắc mắc. Rốt cuộc cái vị ảnh đế này ghét hay thích người kia đây, không phải trước đây còn không muốn nhắc tới tên y hay sao? Giờ không chỉ đề cử người ta hợp tác với mình, mà còn làm ra gương mặt như ăn phải giấm vậy là sao chứ? Con người này...quả nhiên là khó hiểu, dù anh đây đã làm việc với anh ta 5 năm, nhưng vẫn không thể đoán được Dịch Hy này nghĩ gì, số anh đây cũng thật khổ rồi a. _______________Miên sẽ cố gắng để 5 ngày có thể ra một chương, Miên sẽ chau chuốt câu từ và cốt truyện để giúp truyện hay hơn. Vote và bình luận của mọi người chính là động lực rất lớn của Miên, tuy số vote và lượt đọc của Miên đối với những người không khác có thể chỉ là con số nhỏ nhưng Miên vẫn rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ Miên trong suốt thời gian qua. Yêu mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương