Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 5



Kể từ khi nhập học tới nay đã được một tháng, tuần nào cũng có bài kiểm tra, thành tích của Phương Nam Chi khi còn ở thị trấn nhỏ luôn thuộc top đầu của lớp, nhưng tới đây, do việc chậm chương trình nên kết quả hai lần đầu của cô đều không ổn lắm.

Nhưng cô không nản lòng, vì cô biết vấn đề ở đâu, cô tin rằng dần dần rồi cô sẽ theo kịp.

Giờ nghỉ trưa hôm nay.

Hôm nay Triệu Lợi Vân và Phương Tắc đều không có nhà vì bận công việc, cô cũng không muốn dì giúp việc nấu cơm cho một mình cô ăn, nên cô đã bảo mình không về ăn cơm mà ở lại trường học.

Sau khi ăn xong, Phương Nam Chi ngồi trong lớp.

Trong lớp chỉ lác đác vài người, ai nấy đều nằm bò ra ngủ. Phương Nam Chi không ngủ được, lại sợ mình động vào đồ vật gây ảnh hưởng tới người khác nên cô đứng dậy ra ngoài.

Ban đầu, dưới sự giới thiệu của lớp trưởng, cô biết trong trường có một phòng vẽ tranh đặc biệt để học sinh sử dụng, nhưng cô chưa bao giờ đến đó, bây giờ đang rảnh, nên cô mang theo bút và giấy vẽ, muốn đến đó xem thử.

Đi qua hành lang dài đến một tòa nhà khác, rồi lên hai tầng, cuối cùng cũng tới phòng vẽ tranh mà cô luôn mong nhớ.

Từ cửa sổ, cô nhìn vào bên trong, trên bục giảng bày mấy bức tượng điêu khắc, trên tường treo đầy những bức tranh ngẫu nhiên và còn cả khung bích hoạ.

Trên mặt đất đầy giá vẽ, có cái sạch sẽ, có cái bên cạnh xếp màu vẽ và những loại dụng cụ khác, hiển nhiên là có người đang dùng.

Màu vẽ và những món đồ đó đều rất đắt, nhưng chúng đều bị đặt ở kia như thế, chẳng ai lo để mấy thứ này ở Quận Hoa sẽ bị người khác lấy mất.

Phòng học phía sau còn lộn xộn hơn phía trước một chút, giá vẽ dày đặc, bàn ghế xếp chồng lên nhau.

Phương Nam Chi không để ý phía sau, cẩn thận mở cửa trước đi vào, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Nơi đây yên tĩnh vô cùng khiến người ta muốn vẽ tranh. Cô nhanh chóng đặt giấy vẽ lên giá, cúi đầu chăm chú vào ngòi bút.

Khoảng nửa tiếng sau, chuông điện thoại kêu, là Triệu Lợi Vân gửi voice cho cô, bà dặn cô ăn cơm xong thì nghỉ ngơi trong lớp, đừng điên cuồng học nữa.

Phương Nam Chi chỉ sợ bây giờ cô không nghỉ ngơi mà vẽ tranh sẽ khiến bà lo lắng, nên cô nhỏ giọng trả lời: “Con biết rồi mẹ, con sẽ ngủ trong phòng học một lúc, ờm… Các bạn học khác đang nghỉ trưa, con không nói nữa nha.”

Nói xong, cô tắt máy rồi cất vào túi.

Đúng lúc này, phía sau phòng học đột nhiên truyền đến âm thanh, là tiếng tờ giấy bị cầm lấy rồi buông ra.

Phương Nam Chi giật mình, lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy phía sau bàn làm việc và giá vẽ, đột nhiên có một người ngồi dậy.

Phòng vẽ tranh không kéo rèm, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên lưng và trên đầu người nọ, tựa như một lớp phấn vàng mỏng… Trông anh hơi lười biếng, có lẽ là vừa nãy nằm ngủ trên ghế, tờ giấy nắm trong tay có nếp gấp rõ ràng, chắc là anh dùng để che mặt.

Phương Nam Chi sững người, cây bút trong tay rơi cộp một cái xuống mặt đất gãy cả ngòi.

Nhưng bây giờ cô nào có tâm trạng để ý tới cây bút duy nhất mà mình mang đến, mắt cô dán chặt vào người phía sau phòng vẽ tranh, không biết do căng thẳng hay là vì điều gì khác.

Tóm lại là cô quên phản ứng, cứ đứng im tại chỗ, giống hệt như bức tượng điêu khắc ở trên bục giảng.

Người đang ngồi trên ghế nhìn sang theo tiếng gãy của ngòi bút, Phương Nam Chi nhìn thấy rõ hàng mi dày của anh, cùng với đôi mắt trong sáng sâu thăm thẳm dưới hàng mi đang phản chiếu ánh mặt trời cách đó không xa.

“Em là học viên ngành mỹ thuật sao?” Anh hơi nheo mắt lại để tránh ánh nắng, cũng đã thấy rõ người ngồi trước giá vẽ.

Anh nhận ra cô.

Rõ ràng sống cùng một khu phố nhỏ, học chung một trường, nhưng đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi gặp lại anh sau một tháng.

Cô hơi lúng túng nói: “Không phải, em chỉ… Rảnh rỗi nên tới vẽ tranh, lớp trưởng lớp em bảo ai cũng được sử dụng phòng vẽ tranh này, nên em mới đến đây… Vừa nãy em không biết có người ở bên trong, em…”

“Ai cũng được dùng.” Lý Ngật Chu thấy người trước mắt hốt ha hốt hoảng nên hơi áy náy, cười nói: “Không cần xin lỗi anh đâu, tại anh che kỹ quá để người khác không biết anh ở đây ấy mà.”

Phương Nam Chi vô thức gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Không phải…”

Lý Ngật Chu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, do lúc nãy anh ngủ nên bây giờ có một sợi tóc hơi vểnh lên, hơi lộn xộn, trông hơi lười biếng.

Thấy anh đi tới, bàn tay đang buông thõng của Phương Nam Chi liền khẽ nắm lấy góc áo, cô cúi đầu không nhìn anh, nói nhỏ: “Anh còn ngủ ạ? Em đi ngay đây.”

Theo tầm mắt, anh đang đứng trước mặt cô, thế rồi ngay giây tiếp theo, cô nhìn thấy một đôi tay nhặt chiếc bút cô vừa đánh rơi lên.

Tay anh rất đẹp, thon dài trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt dưới da hơi nổi lên, khớp xương tinh xảo, móng tay cắt sạch sẽ.

Lúc anh cầm bút vẽ, đường cong và độ cung hệt như đôi tay của người mẫu cô mà đã từng vẽ.

“Hỏng mất rồi, trên bục giảng có gọt bút chì em có thể dùng đấy.” Anh đứng thẳng dậy, vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói còn hơi khàn truyền đến từ trên đầu cô.

Bút được đặt lên giá vẽ.

Phương Nam Chi: “… Em cảm ơn ạ.”

“Tranh này do em vẽ à?” Phương Nam Chi vẫn đang chìm đắm trong mông lung nên quên cả bức tranh vừa vẽ ở trên giá, đột nhiên nghe anh nhắc tới, mặt cô lập tức đỏ lên.

Có một lần ở trường tiểu học, cô vô tình làm rơi tập tranh vẽ và bị một vài bạn cùng lớp cướp lấy rồi trêu đùa, sau đó cô bị họ chế giễu suốt một thời gian.

Vậy nên từ trước giờ cô chỉ vẽ chơi cho mình xem chứ chưa từng cho bất kỳ ai xem.

Cô giật tờ giấy vẽ ra khỏi giá: “Vâng… Em chỉ vẽ đại thôi.”

“Ở gần khu hoạt động của Phong Lan Vân sao?”

“Dạ?”

“Phác họa không tồi.”

Khu phố nhỏ Phong Lan Vân họ sống có một khu dành riêng cho các hoạt động của chủ sở hữu, có lần Triệu Lợi Vân dẫn cô đi dạo sau bữa ăn, lúc đó, chiều tà đổ trên dãy kiến trúc đẹp đến nao lòng, cô bèn chụp lại một tấm.

Hôm nay cũng là nhất thời nổi hứng, nên lấy ảnh chụp ra vẽ, cô muốn vẽ lại cảnh tượng lúc ấy.

Cô mới vẽ được nửa giờ, cũng chỉ phác thảo thôi, thế mà anh đã nhìn ra.

Phương Nam Chi không ngờ tranh mình vẽ sẽ được khen ngợi nên cô ngồi im như phỗng, tim đập thình thịch. Đến khi hoàn hồn ngẩng đầu lên thì người vừa bên cạnh cô đã đi rồi.

Cửa phòng vẽ tranh đóng không chặt, gió thổi nhè nhẹ làm cửa va chạm tạo nên tiếng động, tựa như khung cảnh trong giấc mơ vậy.

Nhưng đúng là anh đã xuất hiện.

——

Giờ học buổi chiều, Phương Nam Chi hiếm khi bị phân tâm một lúc.

Cô đang nghĩ sao trưa nay Lý Ngật Chu lại ngủ ở kia, hay là lúc nhắn tin cho Triệu Lợi Vân cô đã đánh thức anh nhỉ. Lúc ấy cô nói dối Triệu Lợi Vân là sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ trưa của bạn học khác, không ngờ làm phiền thật rồi này.

Nhưng mà sao anh lại ngủ ở đó, chẳng lẽ anh là sinh viên mỹ thuật?

“Này, cậu ngẩn ngơ gì thế, nhận bài thi đi.” Hứa Đình Ưu ở bên cạnh bỗng huých khuỷu tay vào người cô.

Phương Nam Chi lập tức hoàn hồn, nhìn lên bục giảng, thấy giáo viên dạy toán đang cầm bài thi của cô trong tay và nói: “Lần này bạn Phương Nam Chi làm tốt lắm, 142 điểm, tiến bộ thần tốc, mọi người nhất định phải học tập bạn ấy.”

Bài thi trong tay giáo viên là bài thi toán chiều hôm qua, Phương Nam Chi được 142 điểm, xếp thứ ba của lớp, trong khi hai bài thi trước cô đều chỉ nằm ở top giữa.

Cả lớp ai nấy đều ngạc nhiên.

Giáo viên toán còn đặc biệt khen ngợi vài bạn học khác rồi mới phát bài thi.

Hứa Đình Ưu nhận được bài thi của mình, 89 điểm, còn chưa đạt nổi điểm chuẩn.

“…”

Phát bài thi xong, giáo viên toán có vẻ hơi phiền lòng, trong lớp có người điểm rất cao, nhưng người thành tích kém cũng không ít.

Chẳng trách thầy lại tức giận, lập tức thành lập từng nhóm nhỏ để giúp đỡ lẫn nhau, hai người một nhóm, học sinh giỏi giúp đỡ học sinh yếu.

Hứa Đình Ưu và Phương Nam Chi ngồi cùng bàn, nghiễm nhiên bị thầy xếp vào một nhóm.

Sau khi nhận được bài thi, Hứa Đình Ưu lúng túng nói “không cần lập nhóm nhỏ như thầy bảo đâu, tôi không mượn cậu quản” rồi mặc kệ chuyện này.

Phương Nam Chi cũng không ép, cô biết Hứa Đình Ưu không thích mình.

Nhưng đến tiết tự học buổi tối, tới lần thứ ba cô nhìn thấy Hứa Đình Ưu nhíu mày trước những câu hỏi cuối của bài thi toán, cô lấy hết can đảm đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay cô ấy.

“Hay làtớ chỉ cho cậu một chút nhé?”

Hứa Đình Ưu rất lười học, thường lén đọc tiểu thuyết trong lớp, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không quan tâm đ ến điểm số. Bởi vì cuối mỗi học kỳ, cô ấy sẽ dùng điểm số của mình để có được thứ cô ấy muốn từ bố mẹ.

Chương trình cấp ba khó hơn cấp một cấp hai rất nhiều, lúc trước có lười học thì điểm vẫn cao, nhưng cấp ba thì lại khác.

Cô ấy nghĩ, nếu cứ tụt dốc thế này thì chắc chắn lần thi cuối học kỳ một ở trường cấp ba này sẽ chẳng ra sao, sẽ không thể đòi bố mẹ mua cho những thứ mình thích được.

Cô ấy nhìn Phương Nam Chi, sau khi khinh khỉnh suy nghĩ một lúc bèn hỏi một cách khô khan: “… Cậu làm xong bài rồi à?”

Phương Nam Chi: “Sắp rồi.”

“Ồ.” Phương Nam Chi nhận ra cô ấy không từ chối mới thử duỗi tay kéo bài thi của cô ấy qua, đặt vào giữa hai người.

Thấy cô ấy không nói gì, cô lại nói khẽ: “Giảng đề này trước nhé?”

Trong nửa tiết tự học buổi tối còn lại, Phương Nam Chi đều giảng đề cho Hứa Đình Ưu. Vẻ mặt Hứa Đình Ưu từ không kiên nhẫn đến tập trung nghiêm túc, cuối cùng là sảng khoái ra chiều “hóa ra chuyện là như vậy”.

Khi cô ấy lấy lại bài thi, nó dày đặc những phép tính mà Phương Nam Chi vừa giảng cho cô ấy.

“Này, cảm ơn nhé.”

Phương Nam Chi chỉ dừng lại một chút rồi lắc đầu.

Hứa Đình Ưu hắng giọng, nói: “Hôm nay xem như cậu giúp tôi, hay là thế này đi, tôi mời cậu ăn cơm, tôi sẽ bao cơm tối tháng sau của cậu.”

Phương Nam Chi vội nói: “Không cần đâu, không phải thầy nói lập nhóm giúp đỡ lẫn nhau sao.”

“Cái này có phải giúp đỡ lẫn nhau đâu, rõ ràng là đơn phương giúp đỡ. Dù sao tôi cũng không thích nợ người khác, tối mai mời cậu ăn cơm.”

“Thật sự không cần…”

“Sao thế, không thích à?”

Phương Nam Chi càng lắc đầu.

Hứa Đình Ưu khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì quyết định như vậy đi.”

Đại tiểu thư nói một không hai.

Chiều hôm sau, lúc tan học, Hứa Đình Ưu gấp sách lại, quay sang hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”

“Hả?”

Hứa Đình Ưu nói: “Hôm qua đã bảo mời cơm cậu rồi, cậu muốn ăn gì cũng được, cứ nói đi.”

Phương Nam Chi biết cô ấy nhất định phải mời mình ăn bữa cơm này nên không từ chối nữa, nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ cũng không biết ăn gì ngon…”

“Vậy thì ăn lẩu đi.”

Những khi không biết ăn món gì thì ăn lẩu là lựa chọn tốt nhất.

Phương Nam Chi cũng không từ chối, gật đầu: “Cũng được.”

“Vậy đi thôi. “

Hai người cứ thế đi ra khỏi lớp.

Nhưng điều mà Phương Nam Chi không ngờ tới là lúc đến cổng trường sẽ gặp đám người Lý Ngật Chu.

Có ba người, anh, Hứa Nguyên Hách và một người cao gầy hơi đen.

Hứa Đình Ưu cũng nhìn thấy họ, bước lên phía trước và nói: “Anh đi đâu vậy?”

Hứa Nguyên Hách nói: “Ăn cơm.”

“Ăn gì?”

Triệu Kha đi lên, nói: “Bọn anh vừa thương lượng định đi ăn lẩu, em đi không em gái?”

Hứa Đình Ưu chỉ vào Phương Nam Chi ở bên cạnh: “Trùng hợp vậy sao, em đang định mời cô ấy đi ăn lẩu.”

Phương Nam Chi đứng một bên, vốn chỉ muốn lặng lẽ đứng đó, không ngờ tầm mắt của ba người phía trước theo sự chỉ dẫn của Hứa Đình Ưu đều nhìn sang đây.

Cô phải cố gắng lắm mới không lùi lại một bước.

Hứa Nguyên Hách mê man khi nhìn thấy Phương Nam Chi, quả nhiên sau một tháng anh ta đã quên mất cô như một người qua đường nào đó, mấy giây sau anh ta mới phản ứng lại, ơ là người sống bên cạnh nhà anh mà.

Sắc mặt Lý Ngật Chu không hề thay đổi, khi chạm mắt với cô, anh khẽ gật đầu như lời chào hỏi.

Phương Nam Chi hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, Hứa Đình Ưu đã kéo cô, nói: “Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau ăn tối đi, em mời khách.”

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Phương Nam Chi: “Nhiều người thì mình gọi thêm lẩu, được không?”

Vào lúc đó, chứng sợ xã hội của Phương Nam Chi như muốn phát tác, cô cảm thấy mình không đủ dũng khí đi ăn cơm với bọn họ.

Nhưng khóe mắt cô lại liếc thấy ánh mắt của Lý Ngật Chu ——

Vì thế cô cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến ra sao mà không nói bất kỳ lời từ chối nào.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Làm sao để người sợ xã hội không sợ xã hội nữa…
Chương trước Chương tiếp
Loading...