Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 23



"Tiếp theo sẽ phân phát thẻ nhiệm vụ cho mỗi tổ."

Niếp đạo từ trong rương lấy ra năm phong bì có màu sắc khác nhau.

Lúc này đã bắt đầu ghi hình, phía sau từng khách mời đều sẽ có một vị đại ca khiêng camera đi theo.

Thẻ nhiệm vụ được rút ngẫu nhiên, Tần Thu không có hứng thú với rút thưởng, nhìn Nam Viên ra hiệu một chút, nhượng hắn đi rút.

Nam Viên là khách mời lớn nhất, tất cả mợi người đều đang đợi hắn rút trước.

Nam Viên thuận tay cầm lấy phong bì màu tím.

Hai người đi sang một bên, mở phong thư ra, lấy ra thẻ nhiệm vụ.

【 Thanh trì, nhất tiễn hoán nhất tai 】

Mặt sau.

【 Tìm năm người hữu duyên 】

"Sau khi nhận được thẻ nhiệm vụ, mọi người đều có thể làm nhiệm vụ của riêng mình!"

"Đợi một chút! Niếp đạo, thẻ nhiệm vụ này viết cái quỷ gì vậy a, tôi xem không hiểu!" Có khách mời lập tức kêu lên.

Niếp đạo thần bí cười cười: "Tự mình lý giải!~"

Tần Thu và Nam Viên liếc mắt nhìn nhau một cái.

Nếu các thẻ nhiệm vụ khác cũng tương tự như vậy, kia phải là người đối với G đại có nhiều hiểu biết, mới có thể đoán được ý nghĩa mà nhiệm vụ đề cập đến.

"Cái này là nói oán lữ trì đi?" Tần Thu nói.

"Hẳn là vậy." Nam Viên gật đầu, lại nhìn mặt sau, "Năm người hữu duyên, hẳn là bảo chúng ta tìm được năm người vừa mới thất tình ném tiền xu vào oán lữ trì."

Sau khi đoán ra yêu cầu của nhiệm vụ, hai người liền đi về phía oán lữ trì.

"Oán lữ trì" và "Con đường ngược cẩu", được gọi là hai thánh địa lớn của các cặp tình nhân. Một cái là thánh địa yêu đương, một cái là thánh địa chia tay.

Nhưng thực tế, oán lữ trì chỉ là một cái ao mà thôi, ở giữa được điêu khắc một cái tượng đá thần tình yêu Cupid phun nước, đáng tiếc đã bị phá hủy hơn 800 năm, có lẽ vì nguyên nhân đó, cho nên nơi này mới biến thành thánh địa của các cặp tình nhân sau chia tay.

Oán lữ trì hiện giờ, bởi vì có danh tiếng, cho nên người phụ trách đều thay nước mỗi ngày, nước gợn lăn tăn, có thể thấy rõ ràng đống tiền xu xếp thật dày dưới đáy ao.

Một hào tiền xu, năm hào tiền xu, 1 tệ xu chất đống thành núi, còn có không ít tiền xu của ngoại quốc.

Ngọn núi kim loại này, dưới ánh mặt trời, nước ao làm nổi bật, tản ra ánh sáng mê người.

"Ba năm không thấy, lại càng nhiều!" Tần Thu cảm khái nói, có nhiều nam nữ si tình chia tay vậy sao.

Một ao tiền xu này, cũng có một phần của cậu đấy!

Sắc mặt Nam Viên có chút hổ thẹn.

Hắn cũng có những đóng góp lớn ở cái ao này đó.

Trước kia lúc còn ở trường, hắn cự tuyệt không ít học đệ học muội tỏ tình với hắn, trong những người đó có rất nhiều người đến thả tiền xu cho cái ao này.

"Đều là mê tín!" Nam Viên phụng phịu tức giận nói.

Tần Thu cười cười. Quả thật là mê tín, tới nơi này thả tiền xu cũng coi như cầu chút tâm lý an ủi.

Đúng lúc này, một nữ sinh sắc mặt tái nhợt đột nhiên bên cạch oán lữ trì, từ trong túi lấy ra tiền xu.

"Đông"!

Tiền xu va phải trên người Cupid, rơi vào trong nước.

Nữ sinh nhấp nhấp miệng, tiếp tục thả.

Tần Thu khiêu mi, chỉ vào nữ sinh: "Người hữu duyên thứ nhất."

Tần Thu dịch bước đến bên cạnh nữ sinh, lúc này nữ sinh đã thả được vài đồng tiền xu, khổ sở trên mặt cũng tan đi vài phần, nước mắt theo khóe mắt tràn ra, lướt qua khuôn mặt.

"Thất tình hả?" Tần Thu hỏi, "Chia tay hay tỏ tình không thành?"

Nam Viên cũng đi tới, nữ sinh nhìn thấy Nam Viên, hé miệng kêu một tiếng "Ảnh đế!" .

Tần Thu thấy thế, cười hì hì: "Đúng vậy, hắn chính là Nam Viên! Thật sự! Sống!"

Nữ sinh nín khóc mỉm cười, cũng nhìn thấy Cameraman phía sau Nam Viên và Tần Thu.

"Chúng tôi đang ghi hình cho một chương trình, nếu không muốn nói thì đừng nói. " Tần Thu cười nói.

Xoay người hướng mặt về camera: "Mặc kệ nói thế nào, chúng tôi cũng coi như tìm được một người hữu duyên nhỉ?"

Nam Viên đứng ở bên cạnh Tần Thu, từ đầu đến cuối chưa nói một câu.

Nữ sinh do dự một chút, ra vẻ hào phóng cười cười: "Không có gì khó nói, em vừa cùng bạn trai chia tay, ở G đại có truyền thống này, sau khi chia tay sẽ đến đây thả tiền xu.

Tần Thu chỉ chỉ tiền xu còn thừa lại trong tay nữ sinh: "Vậy em mang nhiều như vậy, là bởi vì đặc biệt oán hận người kia sao?"

"Xem là vậy đi." Nữ sinh nhìn về phía oán lữ trì: "Em muốn thả vào lòng bàn tay Cupid, nghe nói chỉ cần thả vào lòng bàn tay, là có thể quên đi người cũ gặt hái tình yêu tiếp theo."

Tượng Cupid đặt ở giữa "Oán lữ trì" làm động tác phủng hoa, nhưng hoa trong tay đã sớm không thấy bóng dáng từ lâu.

"Phốc ha ha ha!" Tần Thu đột nhiên nở nụ cười.

Tiếng cười trong treo rơi vào trong lòng Nam Viên, tựa như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua.

Tần Thu từ trong tay nữ sinh cầm lên một đồng xu.

"Các em bị lừa rồi!" Tần Thu giương mắt, ngắm ngắm, nâng tay ném lên trên, "Bàn tay của nó vốn rỗng, căn bản không đón được đồng xu."

Tiền xu chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay Cupid, lại từ khe hỡ ở giữa trượt ra, "Đông" một tiếng rơi xuống nước.

Nữ sinh và Nam Viên kinh ngạc nhìn một màn này.

"Hóa ra là giả thật ạ?" Hốc mắt nữ sinh đột nhiên lại đỏ lên, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá vị minh tinh nói chuyện với mình.

Tuổi nhìn qua lớn hơn mình không bao nhiêu, mặt mũi nhu hòa cùng đôi mắt biết cười, ánh mặt trời dừng ở trên mặt, giơ tay nhấc chân đều vô cùng đường hoàng, lại lơ đãng để lộ ra dòng ôn nhu. Trong nháy mắt, nữ sinh cảm thấy chính mình dường như đã gặp được thần Cupid sống.

"Cảm ơn anh!" Nữ sinh nhét toàn bộ tiền xu vào trong tay Tần Thu, "Em không cần mấy thứ này nữa."

Trong mắt Tần Thu hiện lên kinh ngạc, nữ sinh lại đột nhiên chạy đi.

Nữ sinh đã chạy xa đột nhiên dừng cước bộ: "Anh minh tinh đẹp trai ơi, có thể cho em biết tên anh được không ạ?"

"Anh là Tần Thu." Khóe miệng Tần Thu gợi lên, chỉ vào "Oán lữ trì" ,"Nếu em muốn hỏi vì sao anh biết cái này, em có thể gọi anh một tiếng học trưởng."

"Em không muốn biết!" Nữ sinh cười phất phất tay về phía cậu, "Cảm ơn học trưởng đã an ủi em!"

Tần Thu cũng phất phất tay về phía nữ sinh.

Xoay người, nắm tay cầm tiền xu khoe ra với Nam Viên.

"Anh xem, tôi thu hoạch được một đống tiền xu, cái này thuận lợi cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần tìm được các cặp tình nhân thất tình là có thể!"

Tần Thu xoay người, đối mặt với một đôi mắt thâm trầm.

Trong đôi mắt dường như có một con suốt trong veo, nhìn không thấy đáy.

"Cậu đối với nơi này rất quen thuộc?" Nam Viên thản nhiên mở miệng, "Đã tới? Thử qua?"

Tần Thu cả người cứng đờ.

Bàn tay giơ lên vô lực buông xuống, siết chặt bàn tay, tiền xu trong bàn tay làm cậu hơi đau.

Thật lâu sau, Tần Thu mới gật gật đầu.

"Ừ, đã tới, thử qua."

Rồi tự giễu cười: "Vô ích."

Có ai nghĩ tới, một đồng tiền xu 5 hào kia vừa mới rơi vào lòng bàn tay Cupid, một giây sau lại theo khe hở rơi xuống mặt nước. Cho nên Tần Thu mới nói, nguyên lai lời đồn vô vùng kì diệu trường học truyền ra, căn bản chỉ là một lời nói dối.

Nghe nói chỉ cần đem tiền xu ném được vào lòng bàn tay Cupid, là có thể quên đi người cũ gặt được tình yêu tiếp theo.

Nhưng lòng bàn tay Cupid vốn trống rỗng, căn bản đón không được tiền xu.

Cho nên cậu cũng không thể quên được Nam Viên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...