Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 19



Chỉ có điều, bây giờ đã khác, anh không còn là chàng trai non nớt ngày nào, đã nếm trải sóng gió cuộc đời, dần dần trở thành một người đàn ông khác mà cô không còn quen thuộc.

Diệp Như Thìn bật cười, mở chiếc hộp, nói: “Chúc sinh nhật vui vẻ!”

Bỗng, từ trong hộp tỏa ra vầng hào quang nho nhỏ, lóng lánh trong đêm.

Anh bắt đầu hiểu phụ nữ từ bao giờ? Thẩm Hy Mạt vô cùng ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ, trong thời gian năm năm anh biến mất, nhất định đã có người dạy anh biết yêu, dạy anh trưởng thành. Chỉ có điều, cô chưa từng được chứng kiến.

Nhìn đăm đăm đôi hoa tai hình con bướm đẹp mê hồn, Thẩm Hy Mạt nhoẻn cười: “Anh cũng tặng cô ấy một đôi như thế này, phải không?”

Sắc mặt Diệp Như Thìn tức thì cứng lại, như đóng băng, giọng lạnh tanh: “Em với anh ta cũng thế, phải không?”

Thẩm Hy Mạt bần thần giây lát, nói: “Ồ, không như thế, đương nhiên là không như thế. Nếu cũng như thế, chúng tôi đã không chia tay.”

“Thẩm Hy Mạt!” Diệp Như Thìn chợt cao giọng: “Nhất định phải nói như vậy em mới vui lòng ư? Không muốn lưu lại chút gì tốt đẹp trong buổi tối hôm nay, trong lúc này hay sao?”

“Tốt đẹp giữa anh và em?” Thẩm Hy Mạt lập tức cởi áo khoác trên người, nhét vào tay Diệp Như Thìn: “Chúng ta đã kết thúc từ lâu.”

Nếu anh muốn tôi nhớ anh ngày hôm nay, như kịp thời đưa bà tôi đi bệnh viện, chúc mừng sinh nhật tôi, tặng tôi đôi hoa tai, vậy thì xin lỗi. Lúc này, bộ nhớ trong đầu tôi đã hỏng, tạm thời không thể phục hồi.

Diệp Như Thìn cố gắng kiềm chế ký ức đang trỗi dậy, thản nhiên khoác lại chiếc áo lên người cô, nét mặt trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Không phải anh và em, không phải chúng ta, mà là em, cái tốt đẹp thuộc về mình em.”

Thẩm Hy Mạt nhún vai, lộ vẻ bối rối, thầm nghĩ có lẽ tại mình quá nhạy cảm, có thể anh chỉ muốn ở bên mình trong buổi tối sinh nhật này, chỉ muốn tawjng mình một món quà mà thôi. Nghĩ vậy, cô chỉnh lại áo khoác trên người, nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cám ơn, cám ơn anh đã ở bên em trong ngày sinh nhật em.”

Diệp Như Thìn vẫn nhớ, Thẩm Hy Mạt từng nói với anh, giữa hai người yêu nhau, khi họ nói nhiều những từ đại loại như: “Cám ơn, “không cẩn”, “không sao” nghĩa là họ sắp chia tay, đang dần xa nhau. Lúc đó, anh chưa hiểu lắm câu đó, nhưng lúc này, anh đã hiểu, hiểu sâu sắc. Lúc này anh đã trở về vị trí của một người bạn bình thường, thậm chí, trong lòng Thẩm Hy Mạt, anh chỉ là một người qua đường trong thế giới của cô.

Dẫu vậy, anh vẫn cảm thấy mắc nợ Thẩm Hy Mạt. Bởi vì, bằng ấy năm, anh đã biến mất trong cuộc sống của cô, bằng ấy năm không ở bên cô.

“Không cần cám ơn.” Diệp Như Thìn lơ đãng nói mấy chữ đó, nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô chợt tối.

Gió đêm ào ạt thổi tung tóc cô, chúng bay phất phơ, chờn vờn áo sơ mi của anh.

Thẩm Hy Mạt cảm thấy hơi lạnh thấm vào người, vội choàng áo khoác, nhìn đôi hoa tai kim cương lóng lánh, nói: “Món quà quá đắt, em không thể nhận.”

“Lý do không thuyết phục.” Diệp Như Thìn không đợi cô nói tiếp, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hy Mạt, vén những sợi tóc bay bay vào sau tai cô. Nhìn đôi hoa tai bạc cô đeo, trách nhẹ: “Đã biết em không thể đeo hoa tai bạc, sao vẫn đeo? Lần trước đã bị viêm tấy, quên rồi à? Đúng là vừa liền sẹo đã quên đau.”

“Lần này…không sao…” Thẩm Hy Mạt lắp bắp. Mùi cơ thể anh sao mà nồng nàn bao bọc quanh cô. Tim Thẩm Hy Mạt lại vô cớ đập nhanh, ngực phập phồng dữ dội.

“Từ nay không được đeo hoa tai bạc hoặc nhựa nữa. Lần trước em đeo mấy thứ đó nên mới bị viêm tai.” Diệp Như Thìn nhìn âu yếm nói.

Nhìn ánh sao trời, anh thận trọng tháo đôi hoa tai cũ, khi tay anh chạm vào tai, một làn hơi ấm bất chợt chạy qua cơ thể cô, lan đến tứ chi, lan khắp toàn thân.

Những điều nhỏ nhặt ấy, không ngờ anh lại để ý, vậy mà khi còn ở bên nhau, anh chưa bao giờ để ý cô đeo hoa tai hay không, đừng nói tặng hoa tai. Ý nghĩ này dấy lên làn hơi ấm từ từ lan trong tim Thẩm Hy Mạt.

Tôi cô mềm mại, hơi lạnh vì gió đêm. Anh vừa đeo đôi hoa tai mới cho cô vừa hỏi: “Có đau không?” Động tác rất gượng nhẹ như sợ cô đau.

“Không.” Thẩm Hy Mạt khẽ cắn môi, thực ra, cũng hơi đau, nhưng chút đau ấy có là gì, cô chỉ thấy lòng ấm ran ran.

Bức tranh lần đầu tiên anh đeo hoa tai chô cô vậy là được đóng khung.

“Có biết hôm nay sẽ có sao băng không?” Đeo cho cô xong, anh ngẩng đầu nhìn trời.

“Cái đó… sao biết được?” Lẽ nào tiết mục thứ hai là ngắm sao băng?

“Có còn nhớ lần mình cùng đi ngắm sao băng không?”

Cánh cửa kí ức của Thẩm Hy Mạt bỗng bật mở, lần đó, sao có thể quên?

Đó là một đêm gió lạnh se sắt, họ đứng ở một góc tường khuất nẻo trong trường, lặng lẽ chờ xem sao băng. Đợi rất lâu vẫn không thấy sao băng, chỉ có những cơn gió lạnh thấu xương. Anh ôm cô, siết chặt vào lòng, cô nép vào anh, hai tay họ đan vào nhau, như vậy có lẽ sẽ ấm hơn. Tối hôm đó, họ không nhìn thấy sao băng, ngày hôm sau Thẩm Hy Mạt còn bị cảm lạnh. Cô ngộ ra một cách sâu sắc rằng, có những sự lãng mạn, cho dù phải trả giá, cũng chưa hẳn đẹp như trong tưởng tượng.

“Anh sẽ không để em lạnh cóng lần nữa chứ?” Thẩm Hy Mạt bật cười nghĩ đến chuyện cũ.

“Lần này chắc chắn có.” Diệp Như Thìn trả lời dứt khoát.

“Nhưng đối tượng ngày mai bị cảm lạnh sẽ thay đổi.” Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc áo sơ mi mỏng trên người anh.

“Đừng nghĩ anh là em.” Diệp Như Thìn chỉ một vì sao lấp lánh ở chân trời, hỏi: “Biết đó là sao gì không?”

“Anh đã hỏi em rồi, sao Bắc Cực mà.” Thẩm Hy Mạt nói ngay.

“Vậy em có biết nó là hóa thân của người chúng ta yêu nhất không.” Diệp Như Thìn thong thả nói.

Thẩm Hy Mạt không hiểu, ngước nhìn anh: “Vì sao?”

“Bởi vì, trong tim mỗi chúng ta, chỉ cố người yêu nhất mới đủ sáng chói, mới đủ rực rỡ.”

“Ồ.” Thẩm Hy Mạt gật đầu nửa hiểu nửa không, rồi lại hỏi: “Ngôi sao sáng nhất trong tim anh là hóa thân của ai?”

Cô chờ câu trả lời của anh, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời đó, bàn tay để trong túi áo bất giác nắm chặt.

“Em cảm thấy có thể là ai?”

Trái tim Thẩm Hy Mạt vừa nảy lên lại từ từ rơi xuống, cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Em không phải là con giun trong bụng anh, làm sao biết?”

Diệp Như Thìn nhìn cô bằng ánh mắt như hiểu thấu cô, hơi nhướn mày, ra vẻ trầm tư, lát sau mới nói: “Cô ấy giống như sao băng, chỉ vút qua thế giới của anh, rồi lập tức biến mất.”

Một ngôi sao băng ở chân trời vụt lóe, chiếu sáng cả trời đêm, chiếc đuôi dài vạch một đường cong sáng chói, thanh như nét vẽ, rực rỡ trong tầm mắt cô.

Thẩm Hy Mạt đăm đăm nhìn dải sao băng vừa vụt sáng đã biến mất, thầm nghĩ, cô ấy có thể là ai? Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi lại anh.

“Đã nói điều ước chưa?” Diệp Như Thìn cúi đầu hỏi cô.

“Ờ.” Cô gật đầu.

“Ước điều gì?”

“Muốn nghe à?”

“Vớ vẩn.”

Thời gian đi hết vòng này đến vòng khác, dài lê thê như lá mùa thu mãi không rụng hết.

Anh lặng lẽ đứng trong gió đêm, dáng mảnh khảnh, ánh trăng dịu dàng phủ lên người, cơ thể chìm trong lớp lớp ánh sáng, hiện ra những đường nét tuyệt mĩ.

Cuối cùng, lời của cô nhẹ nhàng mà nặng trĩu vẳng đến tai anh, từ từ phá nát tim anh.

“Nếu có thể, anh đừng bao giờ xuất hiện trong thế giới của em.”

Ngày hôm sau, Thẩm Hy Mạt xin phép nghỉ, để hầm món canh sườn củ cải mang vào bệnh viện cho bà nội. Món canh hầm tốn của cô không ít thời gian, lúc đến bệnh viện đã gần trưa. Nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh trắng toát, chiếu lên bó cẩm chướng tươi rói, tuyệt đẹp để đầu giường, dưới ánh nắng, những giọt nước li ti trên cánh hoa càng long lanh, khoe sắc.

“Bà, nhìn xem cháu đem gì đến cho bà này.” Thẩm Hy Mạt tay cầm phích nóng, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

“Cháu nấu được món gì, sao bà chả biết!” Khí sắc bà nội đã khá hơn nhiều, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt đến, vội ngồi dậy.

“Bà cẩn thận!” Thẩm Hy Mạt vội để phích lên bàn, vừa đỡ bà vừa khoe: “Cháu còn biết làm nhiều món nữa, bà nhìn này!” Thẩm Hy Mạt mở phích nóng, mùi thơm phức, vô cùng hấp dẫn tỏa khắp phòng.

Bà cười, khen: “Hy Mạt, cháu biết nấu món này từ bao giờ vậy?”

Đúng, bà vẫn nhớ, Thẩm Hy Mạt chỉ biết làm mấy món, toàn các món đơn giản, nhưng món xương hầm củ cải này, cô chưa từng làm bao giờ.

Để bồi dưỡng sức khỏe cho bà nội, trước khi làm món này, cô đã bỏ công tìm cách làm, rồi làm theo hướng dẫn. Cuối cùng cũng làm được, nếm thử thấy cũng khá.

“Cháu mới học thôi, bà thử nếm xem!” Thẩm Hy Mạt trút canh ra bát, múc một thìa, thổi qua, đưa sát miệng bà: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

“Cứ để tự bà, tay bà không sao.” Bà nội cầm lấy thìa, nhưng cô đã nói: “Chỉ một miếng này thôi để bà nếm trải cảm giác được cháu chăm sóc.”

Bà cười tít mắt, từng nếp nhăn ly ti ở khóe mắt giãn ra, sau khi nếm một thìa, bà dùng tay vướt mép nói: “Ngon hơn bà nghĩ.”

“Lần sau cháu sẽ làm cho bà nhiều món ngon hơn.” Thấy bà hài lòng, Thẩm Hy Mạt rất phấn khởi.

“Thôi để bà tự xúc.” Bà nội đón chiếc thìa từ tay cô.

Trong khi bà ăn canh, Thẩm Hy Mạt đứng dậy vô tình nhìn thấy bó cẩm chướng lộng lẫy, liền hỏi: “Hoa này ai tặng, hả bà?”

“Hoa à…” Bà nội húp xong thìa canh, dừng tay nhìn bó hoa, mặt tươi cười: “Trịnh Gia Vũ. Cái cậu đưa cháu về hôm trời mưa ấy.”

Thẩm Hy Mạt bất ngờ bởi trí nhớ của bà, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, là anh ấy à, tặng xong là đi luôn ư?” thầm nghĩ, sao anh ấy biết bà nằm viện? Rồi đột nhiên, hiểu ra, ngoài Tiền Khê Khê lắm điều còn ai vào đây?

“Không, cậu đấy còn đi lấy nước nóng cho bà nữa!” Bà cầm tay Thẩm Hy Mạt, giọng ôn tồn: “Hy Mạt, cháu cũng lớn rồi, tìm đám nào tốt, lấy chồng đi. Bà thấy, Trịnh Gia Vũ rất được.”

“Bà, bà mới chỉ gặp anh ấy một lần mà…” Khi Thẩm Hy Mạt đang nói thì có tiếng gõ cửa, vội ngẩng đầu nhìn ra, qua tấm kính, thấy Trịnh Gia Vũ đứng bên ngoài.

Ngoài bệnh viện, rất nhiều cây xanh, toàn những cây cao to, tán xanh um, rậm rạp, vô vàn hạt bụi li ti lọt qua kẽ lá bay lơ lửng trên không, chầm chậm di chuyển như những cảm xúc xáo động trong lòng cô lúc này.

Những chuyện đã xảy ra, đã biến mất giống như những mảnh ghép bập bềnh trong thế giới của Thẩm Hy Mạt. Cô rất muốn đoạn tuyệt với hết thảy những cái đó, giống như gió ngoài tan, bụi ngoài mắt. Nhưng, ký ức không biết nói dối, người cô không muốn gặp, chuyện cô không muốn xảy ra, đều đã từng tồn tại rất thật.

Ký ức quá sâu sắc mới càng gây tổn thương.

Cũng may, lúc này, cô không một mình.

Ít nhất, có anh.

Cho nên, thế giới của cô dường như có lý do để trở nên ấm áp.

Thẩm Hy Mạt ngồi trên xe của Trịnh Gia Vũ, nhìn khuôn mặt anh tú của anh, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Bởi vì…” Trịnh Gia Vũ thắt xong dây an toàn, chậm rãi quay đầu, nhìn cô hồi lâu, đáp: “Em cần anh.”

Quyến luyến một người mới cần người đó. Nếu không…anh ta càng đến gần, càng khiến người ta chán ghét.

Vậy, anh ấy thì sao? Trong lòng mình anh ấy thuộc khả năng thứ nhất, hay thứ hai? Thẩm Hy Mạt thầm hỏi bản thân, nhưng không thể tìm ra câu trả lời chính xác.

Suy nghĩ rất lâu, cô mới ngước đôi mắt long lanh, miệng mỉm cười, hỏi anh: “Bất kì lúc nào, bất kì ở đâu, chỉ cần em cần anh, anh đều có thể lập tức đến bên em chứ?”

Câu hỏi này đã trăn trở trong lòng cả trăm, ngàn lần, cô không biết hỏi như thế có thỏa đáng không, cũng không biết rốt cuộc câu hỏi có đúng không. Nếu anh ấy đã bộc lộ rõ ràng, cớ gì cô tiếp tục là con ốc sên ẩn mình trong lớp vỏ dày? Ốc sên mang cái vỏ trên lưng có lẽ để bảo vệ mình, nhưng có khi nào nó lại là hòn đá vướng chân ngăn mình đến với tình yêu?

Trịnh Gia Vũ chăm chú lái xe, dường như không nghe thấy lời Thẩm Hy Mạt, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Họ im lặng rất lâu, không khí dường như ngưng trệ, yên tĩnh vô cùng, nghe rõ hơi thở của nhau.

“Em muốn người đầu tiên ở bên em khi em cần là anh sao?” Giọng nói Trịnh Gia Vũ giống như xuyên qua mấy thế kỷ, cuối cùng mới đến tai cô.

Người đó, có thể là anh không?

Thẩm Hy Mạt tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Đưa cô đến trước khu nhà, Trịnh Gia Vũ lịch sự mở cửa xe cho cô.

“Vết thương có đỡ không?” Anh nhìn dải băng trên trán cô, quan tâm hỏi.

“Có.” Thẩm Hy Mạt khẽ gật đầu.

“Trưa nay ăn gì?”

“Nhà có thức ăn, nấu gì ăn tạm cũng được mà.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười, “Cám ơn anh!” “Phải cám ơn thế nào?” Mắt anh sóng sánh nụ cười, êm dịu như nước.

Thẩm Hy Mạt suy nghĩ giây lát, nói: “Lần sau, mời anh ăn cơm.”

“Thiếu sáng tạo vậy sao?” Trịnh Gia Vũ càng cười.

“Ồ…” Thẩm Hy Mạt bối rối: “Vậy…anh nói đi.”

“Không mời anh đến nhà ăn bữa cơm à?” Trịnh Gia Vũ nói rất tự nhiên, “Xem tài nấu bếp của em thế nào.”

Thẩm Hy Mạt hơi do dự, cuối cùng nhận lời.

Chưa bao giờ anh thấy cô như vậy, đeo một chiếc tạp dề lớn, trông người càng mảnh mai, thao tác rất thành thạo.

Nắng tràn vào qua cửa sổ, cả người cô chìm trong nắng vàng giống như khoác lên mình tấm sa mỏng óng ánh. Vài sợi tóc đen nhánh xõa trên cổ càng tôn làn da mịn, trắng lóa như ngọc.

Cô mặc chiếc T shirt hơi sát, lộ vòng eo mảnh dẻ.

Anh đứng cạnh cửa bếp, chăm chú nhìn cô.

“Đêm nguyên tiêu năm trước, đèn hoa sáng rực như ban ngày, trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn ai sau hoàng hôn…” Thẩm Hy Mạt vừa xào rau vừa khe khẽ hát.

Tiếng máy hút mùi ù ù át đi tiếng hát của cô, Trịnh Gia Vũ chỉ nghe loáng thoáng giai điệu êm như tiếng suối chảy đến tai anh.

“Đang hát bài gì vậy?”

“Ôi…” Thẩm Hy Mạt đang tập trung nấu ăn bỗng giật mình, ngoảnh sang anh, nói: “Một bài hát cũ.”

Trịnh Gia Vũ đi đến bên cô, cũng khe khẽ ngân nga giai điệu cô vừa hát.

“Nghe một lần đã nhớ được nhạc sao?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên.

“Đương nhiên là không. Bài này, hồi anh còn nhỏ, thường nghe mẹ hát. Hình như…” Anh nghĩ một lát: “…của Đặng Lệ Quân phải không?”

“Vâng.” Thẩm Hy Mạt cười, “Hẹn hò sau hoàng hôn.”

Cô hát được nhiều bài nhưng không phải bài nào cũng nhớ ca từ. Chỉ có bài này, dù đã lâu lắm rồi, vẫn thuộc lòng.

Lần đầu tiên nghe bài hát này, là lúc cô còn rất nhỏ, ngồi trong lòng mẹ, ngước cặp mắt đen láy, long lanh hỏi: “Mẹ ơi, bài hát gì thế?” Mẹ xoa đầu cô, âu yếm: “Hẹn hò sau hoàng hôn.”

Không biết do kí ức tuổi thơi quá sâu hay quá nhớ mẹ. Bài hát đó đến bây giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Thẩm Hy Mạt như thanh nam châm, hút anh đến, mỗi lúc một gần.

Từng bước nhẹ nhàng, tiến đến sau lưng cô. Ở khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô, thanh khiết và mê hoặc.

Cô vẫn chăm chút làm việc, đảo nhanh rau trong chảo, không hề phát hiện ra anh.

Trịnh Gia Vũ dang tay, ngập ngừng vài giây rồi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau. Vòng tay từ từ siết nhẹ, gượng nhẹ như ôm món đồ sứ quý dễ vỡ.

Cơ thể cô bỗng cứng đờ, bất thình lình quay người, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng.

“Em biết không?” Anh áp má vào chiếc cổ mịn ấm nóng của cô, nói rất nhẹ nhàng: “Trông em thế này, lạ quá.”

Hơi thở âm ấm thoảng qua tai Thẩm Hy Mạt, nhồn nhột ngưa ngứa.

Vội đẩy tay anh, ấp úng: “Anh cần xẻng xào hay muối?” Không hiểu sao, cô cho rằng anh vốn không định ôm cô.

Trịnh Gia Vũ âu yếm nhìn cô, tay lại siết chặt hơn, miệng thì thầm: “Anh muốn như thế này.”

Không thể, không thể… Tiếng phản kháng vang trong cô.

Làm thế, có quá sớm không? Một lời thổ lộ chính thức cũng chưa có, đã có tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy.

“Ở đây ngột ngạt quá, hay là anh ra phòng khách đi!” Thẩm Hy Mạt lập tức chuyển chủ đề. Cảm thấy vòng tay anh càng siết chặt, tim cô chợt lặng.

Anh ấy muốn gì, cô không đoán ra, lẽ nào…cô không dám nghĩ nhiều, một chút, cũng không.

Một khi nghĩ quá nhiều, sự việc sẽ phát triển theo quỹ đạo phức tạp của nó, chi bằng nghĩ ít, hoặc không nghĩ thì hơn.

Trịnh Gia Vũ bỗng buông tay, thản nhiên nhìn cô, mỉm cười: “Khi nào cần anh phụ giúp cứ gọi nhé!”

“Vâng.” Thẩm Hy Mạt nhìn anh khuất sau cánh cửa, cuối cùng cũng thở phào.

Trịnh Gia Vũ xuống bếp bê từng đĩa thức ăn đặt lên bàn, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm phúc tỏa ra, chỉ nhìn đã đủ hấp dẫn.

Thẩm Hy Mạt đưa cho anh đôi đũa, cười cười, nói: “Anh nếm đi, xem thế nào!”

Trịnh Gia Vũ ăn một miếng đậu phụ kho, đậu rất mịn, béo ngậy, gật đầu: “Em có thể giữ chắc cái dạ dày của đàn ông rồi.”

“Cám ơn.” Thẩm Hy Mạt nói, “Anh là người…đàn ông đầu tiên khen em nấu ăn ngon đấy.”

“Trước đây đã có người đàn ông nào ăn món ăn em nấu chưa?” Trịnh Gia Vũ bỏ đôi đũa trong tay xuống, hỏi.

Ánh mắt Thẩm Hy mạt chợt lóe sáng, rồi vụt tắt, thủng thẳng đáp: “À.”

Cô vẫn nhớ, lần đầu tiên Diệp Như Thìn ăn món cô nấu, anh đã chau mày nhăn mặt nhìn đĩa thức ăn như nhìn quái thú không đầu, bĩu môi: “Làm thế này mà cũng dám mời anh đến ăn hả?”

Nếu bây giờ ăn lại những món cô nấu, nhất định anh sẽ khen chứ? Nhưng, nếu vẫn chỉ là nếu, một giả thiết không thể thành hiện thực.

“Người đó phải không?” Hình ảnh Diệp Như Thìn lóe trong đầu Trịnh Gia Vũ.

“Người nào?”

“Người lần đó cướp em ngay trước mắt anh, đưa em về nhà.“

”À…” Thẩm Hy Mạt như bừng tỉnh, không biết nói sao, đành kéo dài ngữ điệu.

“Là anh ta sao?” Họ thân mật đến mức nào rồi? Lúc này, anh rất muốn biết.

Thẩm Hy Mạt dùng sự im lặng thay câu trả lời.

Trịnh Gia Vũ tỏ vẻ thản nhiên nói: “Vậy thì anh ta đúng là không biết hưởng phúc.” Nếu sự thể đúng như anh nghĩ, thì quan hệ của họ rất không bình thường.

Thẩm Hy Mạt nắm chặt đôi đũa, hơi lúng túng. Nếu Trịnh Gia vũ muốn hỏi đến cùng, mình sẽ trả lời thế nào? Có những chuyện giống như một cây kim độc, cắm sâu vào ký ức của cô. Cũng may, anh không hỏi nữa, chuyển chủ đề: “Bố mẹ em đâu?”

“Oàng!” Thế giới của cô bị toác ra một hố đen khổng lồ, phát ra tiếng nổ dữ dội.

Cô bàng hoàng đặt đôi đũa xuống, hỏi anh: “Em đi lấy nước, anh có uống không?”

“Không.” Trịnh Gia Vũ đã nhìn thấy vẻ căng thẳng, bối rối của cô. Thực ra, anh chỉ là buột miệng hỏi, không ngờ cô lại phản ứng như thế.

Một lát sau, Thẩm Hy Mạt cầm cốc nước đi vào, uống một ngụm, thong thả nói: “Bố em đã mất, mẹ em đã tái giá rồi.”

Vết thương trên trán Thẩm Hy Mạt bình phục rất chậm, để tránh nhiễm trùng, vẫn chưa thể tháo băng. Đúng như dự đoán, ngày hôm sau đi làm, cô bị Tiền Khê Khê truy hỏi dồn dập như bắn súng liên thanh: “Hy Mạt, sao đoảng thế, đi trên đường mà cũng bị ngã à. Trịnh Gia Vũ đến thăm chưa? Bệnh tim của bà sao lại tái phát?”

“Em có thể hỏi từng câu không?” Thẩm Hy Mạt váng đầu vì những câu hỏi dồn của cô bạn.

“Vậy chị cứ trả lời từng câu đi.” Tiền Khê Khê đặt cốc sữa đậu nành trước mặt Thẩm Hy Mạt, “Chúc…lần sau đi đường đụng phải Trịnh Gia Vũ, như vậy dù có đau, cũng là tim anh ta đau.”

“Em nói với anh ấy, chuyện của chị và chuyện bà ốm phải không? Thẩm Hy Mạt mừng thầm vì đã không nói thật mọi chuyện với Tiền Khê Khê, nếu không cô bạn rộng miệng này nhất định sẽ kể hết với Trịnh Gia Vũ.

“Không nói với anh ấy, thì tình cảm giữa hai người sẽ vẫn giậm chân tại chỗ.”

“Theo em Trịnh Gia Vũ rốt cuộc có gì tốt?” Thẩm Hy Mạt không hiểu, Tiền Khê Khê tiếp xúc với Trịnh Gia Vũ không nhiều, tại sao luôn gán ghép cô với anh ta.

“Anh ấy hả…” Tiền Khê Khê một tay chống cằm, vẻ suy nghĩ, “Người cao, nho nhã, thanh tú, hoàn cảnh gia đình rất cừ, công việc cũng tuyệt, quan trọng nhất là đối tốt với chị.”

“Đối tốt với chị có nghĩa là hợp với chị à?” Thẩm Hy Mạt cũng tán thành vài ý kiến của Tiền Khê Khê, nhưng anh ta đối tốt với cô, thì cô phải sống với anh ta hay sao?

“Đối xử tốt không phải là tất cả, nhưng nó là tiền đề để hai người đến với nhau, là biểu hiện của tình yêu anh ấy dành cho chị, là lí do để chị thử đến với anh ấy.” Tiền Khê Khê dừng lại một lát, lại tiếp: “Còn Diệp Như Thìn…”

Đang nói dở đã bị Thẩm Hy Mạt ngắt lời: “Anh ta đã có người yêu rồi.”

Tiền Khê Khê hơi sững ra, lặng lẽ nhìn Hy Mạt, trầm tư một hồi: “Đúng là em uổng công lo lắng cho chị.”

“Vì sao em không thích Diệp Như Thìn?”

“Không phải em không thích anh ta, mà là không thích chị với anh ta.” Tiền Khê Khê xoay cốc sữa đậu nành trong tay, tư lự nói: “Nếu hai người thực sự hợp nhau, tại sao lại chia tay?”

Nếu chúng ta quả thực hợp nhau, tại sao lại chia tay? Mắt Thẩm Hy Mạt tối sầm, trong lòng như có một dòng nước ngầm chảy qua.

Thẩm Hy Mạt vốn định để bà nằm viện thêm vài ngày, nhưng để tiết kiệm tiền, bà một mực đòi xuất viện sớm.

“Hy Mạt, không đi làm à?” Buổi sáng sau khi thức dậy, thấy cô vẫn nằm lỳ trên giường, bà hỏi.

“Hôm nay thứ bảy mà bà.” Thẩm Hy Mạt hé mắt, giọng ngái ngủ trả lời.

Bà ngồi xuống mép giường, nhìn dải băng trên trán cô, hỏi: “Còn đau không?”

“Đỡ nhiều bà ạ.” Thẩm Hy Mạt nói vậy để bà yên tâm, thực ra hôm qua lúc gội đầu sợ ý để nước dính vào, vết thương bị viêm nhẹ, cô đã dùng mấy viên kháng sinh, coi như cũng khá lên nhiều.

“Cháu liên lạc với Diệp Như Thìn từ lúc nào vậy? Tại sao hôm bà phát bệnh cậu ta lại ở gần nhà chúng ta?” Bà nội nghi ngờ hỏi.

“Anh ấy có việc gần đây, nên mới đến nhanh như vậy.”

“Hôm đó là sinh nhật cháu.” Bà nội bóc mẽ lời nói dối của cô.

“Dù anh ấy muốn có gì với cháu, cháu cũng không muốn có gì với anh ấy.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, “Bà yên tâm đi. Những chuyện kia, cháu vẫn chưa quên.”

“Cứ coi như không xảy ra nhiều chuyện như thế, cháu vào cậu ta cũng không thể quay lại với nhau. Như thế còn ra thể thống gì nữa?” Bà hình như hơi kích động, cao giọng.

Thẩm Hy Mạt cảm thấy có tiếng réo ù ù trong đầu, định trả lời bà, thì điện thoại bỗng reo.

“Nhớ kỹ lời bà đấy, bữa sáng bà làm xong rồi. Lát nữa xuống mà ăn.” Bà nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Nghe điện thoại xong, Thẩm Hy Mạt đờ đẫn ngồi tựa đầu giường. Khách hàng lần trước, trưởng phòng Vương giao cho cô phụ trách không phải là ai xa lạ, mà chính là Diêu Thanh.

Thẩm Hy Mạt ngồi trên chiếc giường đầy ánh nắng, lòng buồn bực. Diêu Thanh muốn gặp cô để trao đổi công việc cụ thể. Nhấc chú mèo Doremon bên cạnh để lên lòng, tỳ cằm lên đầu nó, phân vân mãi không biết có nên đi hay không.

Sau khi suy đi tính lại, Thẩm Hy Mạt quyết định đi, rốt cuộc vẫn không thể từ bỏ bát cơm của mình, không được mất nguồn kinh tế duy nhất của hai bà cháu.

Bước ra ngoài, ánh nắng gay gắt đột ngột trùm lên người. Thẩm Hy Mạt nheo nheo mắt đi về phía trạm xe bus.

Nhìn bóng mình đổ trên mặt đất, giẫm lên từng ô gạch lát vỉa hè, miệng lẩm bẩm 1…2…3… Khi lòng bấn loạn, đếm gạch lát đường là một trong những cách giải tỏa.

Xe bus ngày cuối tuần đông nghịt, khó khăn lắm mới lên được xe, Thẩm Hy Mạt chen từng bước lên phía trước, thử xem có thể tìm được chỗ ngồi.

Sau khi đứng yên, ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa kính làm cô hơi lóa mắt.

Xe đi được nửa đường, Thẩm Hy Mạt định lấy điện thoại xem giờ, thò tau tìm trong túi sắc, nhưng tìm mãi không tìm thấy. Cô hơi hoảng, tựa vào thành ghế tìm kỹ lần nữa, nhưng lật tung cả túi sắc vẫn không thấy.

Cô bắt đầu lo lắng, bối rối nhìn quanh, không thấy ai khả nghi. Lẽ nào mình quên ở nhà? Cô thầm nghĩ, nhưng lúc ra khỏi nhà, rõ ràng cô đã cầm điện thoại trên bàn bỏ vào túi sắc cơ mà. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, không thể không thừa nhận, điện thoại đã bị mất trộm.

Thẩm Hy Mạt vốn là người cẩn thận, hầu như chưa bao giờ để mất ví tiền, chìa khóa, thậm chí bao nhiêu ký ức như vậy, cũng chưa bao giờ đánh mất. Vậy mà, lần này cô lại mất điện thoại vốn gắn bó như hình với bóng.

Có những thứ, khi còn sở hữu, không cảm thấy nó quý giá thế nào, khi mất đi mới thấy đáng tiếc biết bao. Lúc này, Thẩm Hy Mạt cảm nhận điều đó một cách sâu sắc, không có điện thoại, lòng đột nhiên thấy trống trải, dường như mất đi một phần cảm giác an toàn đã gìn giữ rất lâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...