Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 53: Quay về hiện trường



Ngu ngốc!!!

Lâm Chí Cường nhìn đôi giày trên chân được mua từ tiền lấy cắp của bà Vương.

Sau khi phát sinh án mạng, hắn mua giày rồi, nhưng vẫn không dám mang; hôm nay chả hiểu ma nhập kiểu gì hắn lại đi vào … Suýt chút nữa là có chuyện.

May là hắn thông minh, trong nháy mắt vạch ra toàn bộ kế hoạch: nhận tội ăn cắp tiền, đem tội giết người đổ hết cho bọn Vương Đan.

Quá thuận lợi! Toàn bộ cảnh sát, ngay cả Đội trưởng cũng bị hắn lừa.

Nghĩ đến biểu hiện của bản thân, nhớ đến sắc mặt của bọn Vương Đan, Lâm Chí Cường chưa bao giờ hưng phấn như thế này. Thậm chí trong phòng thẩm vấn, người đàn ông mặc âu phục, đưa cho hắn tờ giấy, bắt điền vào. Hắn đã biết ẩn ý đằng sau hành động này, biết những từ ngữ hỗn loạn đó đều có ý nghĩa liên quan đến vụ án. Vì vậy, hắn điền từ rất cẩn thận.

Ví dụ đọc chữ giết người, suy nghĩ đầu tiên của hắn là bóp chết bà già đó, nhưng hắn biết nếu ghi từ đó, như vậy sẽ dính dáng đến vụ án, vì vậy hắn thay bằng từ khác.

Lâm Chí Cường nghĩ mình giống mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, sau một loạt những đau khổ, rốt cục hắn được tái sinh, trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ cả trong lẫn ngoài.

Bạo gan, cảm giác chi phối sinh mệnh nằm toàn bộ trong tay hắn.

Hắn giết chết lão bà ấy.

Hắn tống được bọn Vương Đan vào ngục.

“Ha ha ha _ _ _”, hắn bụm miệng cười, tiếng cười vang lên ghê rợn. Một lát sau, hắn thả tay xuống, khôi phục bộ dạng nhát gan thường ngày. Hắn muốn đến một nơi … nơi giúp hắn tái sinh.

***

Lâm Chí Cường đến nơi ở của bà Vương Lệ Hoa.

Tránh tai mắt của mọi người, hắn trèo tường vào trong. Bên trong vẫn lộn xộn như thế, mùi vị nồng nặc, tất cả những thứ này lại khiến hắn có cảm giác thân thiết.

Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào trong phòng, giống như đi vào vương quốc của riêng hắn, nhìn dò xét khắp căn nhà. Hắn nằm trên giường Vương Lệ Hoa, lấy chăn che hết mặt.

Chính trên chiếc giường này, hắn dùng đôi bàn tay của mình kết thúc sinh mệnh của một người.

Nhắm mắt, hắn hồi tưởng lại gương mặt bà già van xin tha mạng, lúc ấy cả người Lâm Chí Cường run rẩy, kích động không thể khống chế.

Hắn hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái quá kích động của mình.

Đã qua hơn ba tháng, chăn bốc lên mùi hôi ẩm mốc, trái lại Lâm Chí Cường cảm thấy mùi hương này rất thơm, mùi hương mang lại cho hắn dũng khí và sức mạnh.

“Thật khéo!”

Một giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên, tên Lâm Chí Cường giật mình ngồi dậy khỏi giường, vén chăn nhìn bóng dáng cao gầy đang đứng trước giường.

Là anh ta.

Là người đàn ông đã thẩm vấn hắn trong đồn cảnh sát.

Ánh mắt tàn độc của tên Lâm Chí Cường lóe lên, nhưng nhanh chóng che giấu bằng cách cụp mắt: “Cháu đến xin lỗi bà Vương, nếu hôm đó cháu ra tay trợ giúp, thì bà đã không phải chết.”

Đường Tố: “Ừm. Nếu không phải cậu, thì bà ta cũng đâu phải chết.”

Lâm Chí Cường cả kinh, bước khỏi giường: “Cháu đi trước!”

Đứng dậy đi ngang qua Đường Tố, hắn nghe anh hỏi một câu: “Cảm giác giết người rất tuyệt. Bình thường người mang tội giết người đều sẽ quay trở về hiện trường gây án, quả là thói quen ‘không tốt’! Cậu nói đúng không, cậu Lâm Chí Cường!”

Lâm Chí Cường dừng bước: “Chú nói gì vậy?”

“À!”, Đường Tố khẽ nở nụ cười: “Vẫn là kẻ nhát gan vô dụng, ngay cả giết người cũng không dám thừa nhận.”

Bàn tay buông thõng bên người của Lâm Chí Cường bất giác cuộn chặt thành quyền, hắn ngẩng đầu, đối mặt với người đàn ông trước mắt … Dáng vẻ anh tuấn, tướng mạo bất phàm, nhìn sơ là biết kiểu người đàn ông thành đạt.

Lâm Chí Cường ghét cay ghét đắng biểu hiện tự đắc trên gương mặt người đàn ông ấy, tự tin và kiêu ngạo, vẻ mặt mà chưa từng bao giờ có thể xuất hiện trên gương mặt hắn.

Lâm Chí Cường chỉ muốn nhào tới xé nát gương mặt dễ nhìn kia.

Cảm giác khống chế sinh mệnh người khác, quá vi diệu.

Giờ khắc này nhìn Đường Tố, Lâm Chí Cường chỉ cảm giác trong người mình máu nóng chảy cuồn cuộn, nguồn nhiệt kích thích không ngừng xông lên não. Hắn không thể khống chế được tâm trạng, nhếch miệng, nhưng hắn cố gắng kiềm nén khiến nụ cười trở nên gượng gạo: “Cảnh sát đều cho rằng cháu không giết người, sao chú lại nói vậy?”

“Đừng bao giờ đánh đồng tôi với đám người ngu ngốc ấy”, Đường Tố nhìn xuống gương mặt gầy gò của Lâm Chí Cường: “Từ lời khai của cậu có thể cho thấy việc ăn cắp tiền đối với cậu là một gánh nặng rất lớn. Thế nhưng những từ cậu điền trong tờ giấy thì không phải như vậy. Từ ‘Hộp sắt’ cậu điền là gỉ sét. Trong quá trình này cậu mất ba giây để đưa ra từ ngữ chẳng có liên quan đến vụ án. Cậu dùng từ một đến hai giây để phản ứng, điều này là do cậu đang cố gắng ức chế suy nghĩ, cố gắng tránh tất cả khả năng dính dáng đến vụ án … nhưng hay quá hóa dở …”

Lâm Chí Cường nghe tất cả những thanh âm chậm rãi, tự tin văng vẳng bên tai mình. Hắn vừa tự cho mình là hoàn mỹ, vậy mà ở trước mặt người đàn ông này hắn trông chẳng khác một tên hề.

Lâm Chí Cường hung hăng ngẩng đầu, hắn cười lớn: “Mày nói mấy từ này làm gì … đâu có ai biết!”, hắn tóm thanh gỗ bên cạnh, nhào tới đánh Đường Tố.

“Cẩn thận!”

Có người nhanh hơn hắn một bước, xô Đường Tố qua một bên, né được một đòn của Lâm Chí Cường.

Lâm Chí Cường đột nhiên trông thấy Hứa Luật vọt ra, trong lòng hoảng hốt, hắn vội vàng ném cái túi về phía Hứa Luật, trong túi toàn là vỏ lon bà Vương Lệ Hoa lượm về, vương vãi tung tóe. Hứa Luật té ngã.

Đợi đến khi Hứa Luật đứng dậy, tên Lâm Chí Cường đã thoát khỏi nhà, Hứa Luật nhanh chân đuổi theo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...