Ánh Sáng Của Đêm

Chương Hồi 2 Chương 2 Danh Nữ Liễu Như Ý



Trong những năm tháng của ký ức còn có một bóng hình ta không thề nào quên nỗi. Như Ý. Như Ý cùng chúng ta không cùng một làng. Ngày ngày chủ nhân của ta sẽ sang chỗ của Như Ý đón cô ấy sau đó cả hai sẽ cùng nhau luyện tập. Như Ý có một khuôn mặt trắng bệnh. Miệng lúc nào cũng chỉ khẽ nhếch đầy lạnh nhạt. Ta không hiểu khái niệm đẹp xấu của con người nhưng ta nghe con người và bọn yêu tinh ruồi bọ nói Như Ý không xinh. Người cô ấy gầy gò. Không thích cười cũng như không thích nói chuyện. Thường là chủ nhân ta nói Như Ý ngồi nghe, lâu lâu sẽ dùng cái nụ cười nhợt nhạt đáp lại. Trong ký ức của ta vĩnh viễn khắc ghi nụ cười nhợt nhạt ấy. Như ý không hẳn là tiếp người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Ngày ngày không biết cô ta suy nghĩ gì chỉ im lặng nhìn chủ nhân ta luyện kiếm, tập cung. Chỉ riêng đôi mắt của Như Ý khác hẳn. Đôi mắt đầy sắc bén và có thần. Đôi mắt ấy luôn rất chăm chú nhìn vào từng đường kiếm mũi tên của chủ nhân ta. Đôi mắt như muốn khắc ghi từng chi tiếc một vào tận đấy tim. Thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau. Chủ nhân ta lại tươi cười ấm áp đầy hạnh phúc. Còn Như Ý, mỗi lúc như thế đôi mắt kia như lấp lanh hơn. Như Ý là một con người khó đoán. Mãi đén sau này ta vẫn không thể hiểu nỗi cô ta đang nghĩ gì. Nhưng ta tin ánh nhìn ấm áp đông đầy yêu thương kia là chân thật. Chủ nhân ta mỗi ngày sẽ luyện đi luyện lại một động tác đến phát chán. Ngày ngày lập đi lập lại chuỗi ngày nhàm chán ấy một cách chăm chú và hạnh phúc? Hạnh phúc của con người thật lạ, lạ đến nỗi một yêu tinh như ta dù không thể hiểu nhưng vẫn cảm nhận được ấm áp. Và lần nào cũng vậy chủ nhân của ta sẽ kết thúc bài tập bằng tư thế ngất xỉu. Nói đúng hơn người sẽ ngất trước khi bài tập kết thúc? Ta cho là như vậy vì mỗi ngày người sẽ ngất ở một thời điềm khác nhau, ở một hành động khác nhau. Những lúc như vậy Như Ý sẽ vội chạy lại. Tỷ mĩ lau sạch mồ hôi trên người chủ nhân ta, sau đó sẽ làm một loạt hành động vô nghĩa. Nếu trời qúa nóng Như Ý sẽ quạt, nếu trời lạnh quá Như Ý sẽ kéo một chiếc chăn dày sạch sẽ thơm tho đắp lên, trời mưa, nắng sẽ dùng dù che chở, nếu không có dù sẽ lấy một tán lá to che chắn. Cứ như vậy lập đi lập lại. Như Ý là một người khó đoán. Ta mãi mãi không thể đông đếm được đến tận cùng như ý đang nghĩ gì, biết gì, biết đền đâu. Ngày hôm đó chủ nhân ta ho ra máu và ngất trên chính bãi máu của mình. Như Ý bình tĩnh cùng hắc nương tủ kéo chủ nhân ta ngồi dưới tán cây. Gương mặt bình tĩnh đến không còn có thể bình tĩnh hơn nữa, chăm chú lau nhẹ vết máu trên người chủ nhân ta. Cẩn thận như đang làm một việc gì đó vô cùng quan trọng. Một cơn mưa bỗng đỗ ập xuống. Đó là một cơn mưa trái mùa làm cả ta lẫn Như Ý điều không đoán trước được. Ta bàng hoàng chạy qua chạy lại hứng những giọt nước không cho nó rơi vào người chủ nhân ta, ta biết bây giờ nếu con người nhiểm nước sẽ mất mạng, thế nhưng những giọt nước vô tình cứ xuyên qua tay ta rơi xuống má chủ nhân ta, ta vừa khóc vừa bất lực hứng nước rồi nhìn những giọt mưa trượt qua kẽ tay ta rơi xuống. Ta không biết trong những giọt mưa ấy có cả những giọt nước mắt của ta hay không nhưng ta thấy rõ sự bất lực cùng vô dụng của mình, vai ta run lên. Một cái lạnh không tên lan tỏa. Ta như con ngốc lập đi lập lại một hành động vô nghĩa mãi cho đến khi những giọt nước ngừng rơi trên khuôn mặt trắng bệch của chủ nhân ta. Ta ngẩn người lên nhìn. Trong cơn mưa nặng hạt, gương mặt vốn trắng bệch của Như Ý lại trắng thêm một tầng thân hình bị nước bao phủ, y phục dán sát vào cơ thể làm lộ rõ nét gày gò mãnh khảnh. Cô cũng như ta đang run rẫy dưới cái lạnh cắt da của mưa. Tay run run cầm một chiếc lá to che chắn thân hình chủ nhân ta. Ta ngẩn người. Chiếc lá này rất to hẳn là có tu vi đi, chiếc lá này không thể ở gần đây. Như Ý tự khi nào tìm được nó? Trong sự bỡ ngỡ của ta Như Ý nhanh nhẹn cắm lá cây xuống mặt đất rồi lưu loát cơi y phục của chủ nhân ta sau đó lôi ra một túi áo tùy tiện lấy một bộ khô thay cho chủ nhân ta rồi vất vả cuộn người chủ nhân ta lại để tán lá kia đủ để che thân ảnh cả hai. Sau khi chính mình cũng thay một bộ y phục khô ráp như ý lại không ngừng chà sát tay mình lên tay chủ nhân ta như truyền hơi ấm. Vốn là một con người yếu đuối nhưng hành động của Như Ý không cho ta thấy nửa điềm yếu đuối, trái lại vô cùng quyết đoán. Bình tĩnh đến đáng sợ tựa như dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm cô nao núng. Gương mặt không chút đỗi sắc. Một người con gái như thế thật khiến người ta cảm thấy… rất khó nói thành lời. Ta là tiểu yêu, dù không có nhục thể nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Cũng như lúc này đây toàn thân ta lạnh toát. Hơi lạnh từng khắc cứa vào mảnh hồn vụn vỡ gần lụi tàn của ta, những vét xé linh hồn bỗng nhức nhói. Đến khi ta thấy sắp không xong thì tán lá rộng kia lại hướng đến ta, che đi những giọt nước vồn dĩ sẽ rơi xuống đầu ta? Ta nhìn lại. Như Ý đang lấp lại đất, cô vừa xê dịch tán cây? Ta gần như chết lặng nhìn từng hành động của Như Ý, cô ta thấy ta? Sau đó ta nhìn hướng mưa, thì ra ta đang đứng ở đầu hướng gió nên cô ta mới vướn lá cây qua phía ta để dù mưa có theo gió tạc vào cũng không làm họ ướt. Trong ta bất giác có rất nhiều cảm xúc phức tạp không hiểu nỗi xen lẫn, hut hẫng? Cảm thán? Không rõ ràng. Đây là cây có linh tính. Vừa cắm xuống đất đã bám rễ dưới đó. Nó cũng rất linh hoạt vươn rộng tán ra che ba người bọn ta. Vì sao lại ba người? Thì ra hắc nương tử đã được Như Ý sai về nhà Vương Nhất Trung. Trong thời gian ngắn như vậy cô ta đã sắp sếp được hàng loạt việc thật vô cùng dễ nễ. Cũng như lá cây này được bẻ bằng một lực rất đúng rất vừa phải ở một vị trí rất tốt không làm tổn hại đến nó một chút nào. Ta không thể nào biết được hàng loạt hành động tinh tế kia cuối cùng là vô tình hay cố ý. Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng khẳng định một điều Như Ý vô cùng khó đoán. Tương lai nhất định sẽ là một nhân vật có tên tuổi.

Sau này quả thật Như Ý là một nhân vật có tên tuổi. Vang danh tứ phương. Là một danh nữ của làng thiêu. Thế nhưng mấy ai biết rằng nguyên cớ đề ra đời vị danh nữ ấy bắt nguốn từ một câu nói của chủ nhân ta. Ta nhớ ngày ấy chủ nhân chỉ nhàn nhạt khen đường may của như ý rất đẹp. Chủ nhân ta chỉ nói không biết như ý thiêu có đẹp như may không. Nhưng ý vẫn đáp lời bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thế nhưng ta lại ngày ngày nhìn thấy người con gái kia mang theo một túi lình khỉnh các dụng cụ thiêu ngày ngày thiêu may. Nhìn cô vụng về đến đáng thương. Thì ra Như Ý không biết thiêu. Rồi ngày chủ nhân ta mỉm cười gấp cẩn thận chiếc khăn thiêu của Như Ý cho vào áo ta nhìn thấy đôi mắt kia sáng lấp lánh. Chủ nhân của ta rất hay rời đi. Mỗi lần như vậy như ý sẽ ngồi đời ở bờ sông làng bên cạnh. Con sông kia là ranh giới của hai làng. Yêu quái bọn ta có quy tắc của mình. Mỗi yêu quái chỉ có thể tự do di chuyển hoạt động ở địa bàn của mình, trừ phi ngươi có năng lực lớn. Vì nếu không sẽ không vượt qua được kết giởi bảo vệ của mỗi vùng. Vì thế một tiểu yêu bé nhỏ như ta ngày ngày chỉ có thể đứng bên này sông nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt may thiêu. Ta không thể bước qua bên kia sông tìm Như Ý, càng không thể đi theo chủ nhân ta hành quân. Thế nhưng ta không hiểu vì sao mình vẫn ngồi đây ngày ngày nhìn nét mặt chăm chú của một kẻ đời đời không nhìn thấy mình. Vì sao ta lại không còn cảm thấy cô đơn khi ngắm nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt thiêu vá? Như Ý cá tính rất… khó nói. Chủ nhân ta thi thoảng sẽ mang theo những bảo vật vô giá. Cũng như ngày hôm nay bên thắt lưng chủ nhân ta có một lá bùa được thiêu khắc tinh sảo, từng đường kim mủi chỉ đến tinh tế có thần. Ta thật không hiểu, tại sao khi nhìn thấy là bùa kia Như Ý lại vò nát lá bùa trên lớp vải sần mà mình dành ra hàng tháng trời thiêu may vất vả, không cho nó một lần được xuất hiện trước cái người mà người làm ra nó đã dùng tất cả tâm tư hướng đến? Chỉ là gương mặt bình thản nụ cười nhàn nhạt trên môi Như Ý làm ta không tin nỗi kẻ này ngày hôm sau lại khóc đến long trời lỡ đất. Như Ý ngồi bên kia bờ sông áp mặt vào túi khóc thê lương. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Như Ý khóc. Sau đó ta không còn nhìn thấy Như Ý nữa. Cô ta thôi không còn tới bờ sông. Chủ nhân ta sau khi gặp Như Ý lại rời đi. Ta không hiểu vì sao, rõ ràng biết Như Ý không trở lại vậy mà ngày ngày vẫn ra đó chờ, chờ gì? Ta không biết. Chỉ là càng chờ lòng ta lại càng nặng trĩu thế nhưng ta vẫn chờ. Rồi đến một ngày Như Ý tặng cho chủ nhân của ta một lá bùa bình an. Ta ngẫn người. Đường may, chất liệu vải, họa tiếc, chỉ có hơn chứ không kém cái của chủ nhân ta. Thì ra Như Ý bấy lâu nay xin học việc ở một phường thiêu, ngày ngày, giờ giờ trong đó may vá thiêu thùa, học tập. Và đây là kết quả. Cả ta và chủ nhân ta điều không tin nỗi vào mắt mình. Còn Như Ý. Rõ ràng ngày hôm ấy ta nhìn thấy trên gương mặt lạnh nhạt kia có một mảng hồng nhạt. Ta lại ngẩn ngơ. Con người thay đổi nhanh quá. Vịt con xấu xí lúc trước nay đã hóa thiên nga. Bắt đầu ra dáng con gái. Nếu không vì nụ cười nhàn nhạt kia ta sẽ không tin người con gái trước mắt là Như Ý. Ngày đó chủ nhân ta nhìn Như Ý rất lâu. Rất lâu sau người mới lên tiếng: “ Như Ý, ta mua vải nàng thiêu cho ta một bức tranh được không? Bức tranh tên gia đình”. Ngày hôm ấy Như Ý cuối gầm mặt. Nhưng ta thấy bên mang tai cô đả đỏ lựng cả người tựa vào chủ nhân ta hai người ôm chặt lấy nhau. Cảnh tượng đó làm một kẻ ngu ngốc như ta còn cảm thấy ngọt ngào ấm áp. Cũng từ ngày đó ta nhìn thấy có một cô ngốc ngày ngày ngồi bên kia sông thiêu thùa. Khóe môi luôn vươn cao. Không còn là vẻ nhàn nhạt trước kia. Cô thật sự thiêu một bức tranh gia đình. Trên nền vải vàng cô tỉ mỉ thiêu nhân ảnh hai người, ngôi nhà, những đứa trẻ, hình ảnh cô ngồi thiêu, chủ nhân ta đứng múa kiếm. Hình ảnh trong tranh thiêu và ngoài đời y đúc nhau. Như đang thiêu dệt tương lai thật sự. Nhìn hai người như thế có ai tin rằng sẽ có ngày đôi trai gái ấy lại có thể chia xa…

Sau này quả thật Như Ý là một nhân vật có tên tuổi. Vang danh tứ phương. Là một danh nữ của làng thiêu. Thế nhưng mấy ai biết rằng nguyên cớ đề ra đời vị danh nữ ấy bắt nguốn từ một câu nói của chủ nhân ta. Ta nhớ ngày ấy chủ nhân chỉ nhàn nhạt khen đường may của như ý rất đẹp. Chủ nhân ta chỉ nói không biết như ý thiêu có đẹp như may không. Nhưng ý vẫn đáp lời bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thế nhưng ta lại ngày ngày nhìn thấy người con gái kia mang theo một túi lình khỉnh các dụng cụ thiêu ngày ngày thiêu may. Nhìn cô vụng về đến đáng thương. Thì ra Như Ý không biết thiêu. Rồi ngày chủ nhân ta mỉm cười gấp cẩn thận chiếc khăn thiêu của Như Ý cho vào áo ta nhìn thấy đôi mắt kia sáng lấp lánh. Chủ nhân của ta rất hay rời đi. Mỗi lần như vậy như ý sẽ ngồi đời ở bờ sông làng bên cạnh. Con sông kia là ranh giới của hai làng. Yêu quái bọn ta có quy tắc của mình. Mỗi yêu quái chỉ có thể tự do di chuyển hoạt động ở địa bàn của mình, trừ phi ngươi có năng lực lớn. Vì nếu không sẽ không vượt qua được kết giởi bảo vệ của mỗi vùng. Vì thế một tiểu yêu bé nhỏ như ta ngày ngày chỉ có thể đứng bên này sông nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt may thiêu. Ta không thể bước qua bên kia sông tìm Như Ý, càng không thể đi theo chủ nhân ta hành quân. Thế nhưng ta không hiểu vì sao mình vẫn ngồi đây ngày ngày nhìn nét mặt chăm chú của một kẻ đời đời không nhìn thấy mình. Vì sao ta lại không còn cảm thấy cô đơn khi ngắm nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt thiêu vá? Như Ý cá tính rất… khó nói. Chủ nhân ta thi thoảng sẽ mang theo những bảo vật vô giá. Cũng như ngày hôm nay bên thắt lưng chủ nhân ta có một lá bùa được thiêu khắc tinh sảo, từng đường kim mủi chỉ đến tinh tế có thần. Ta thật không hiểu, tại sao khi nhìn thấy là bùa kia Như Ý lại vò nát lá bùa trên lớp vải sần mà mình dành ra hàng tháng trời thiêu may vất vả, không cho nó một lần được xuất hiện trước cái người mà người làm ra nó đã dùng tất cả tâm tư hướng đến? Chỉ là gương mặt bình thản nụ cười nhàn nhạt trên môi Như Ý làm ta không tin nỗi kẻ này ngày hôm sau lại khóc đến long trời lỡ đất. Như Ý ngồi bên kia bờ sông áp mặt vào túi khóc thê lương. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Như Ý khóc. Sau đó ta không còn nhìn thấy Như Ý nữa. Cô ta thôi không còn tới bờ sông. Chủ nhân ta sau khi gặp Như Ý lại rời đi. Ta không hiểu vì sao, rõ ràng biết Như Ý không trở lại vậy mà ngày ngày vẫn ra đó chờ, chờ gì? Ta không biết. Chỉ là càng chờ lòng ta lại càng nặng trĩu thế nhưng ta vẫn chờ. Rồi đến một ngày Như Ý tặng cho chủ nhân của ta một lá bùa bình an. Ta ngẫn người. Đường may, chất liệu vải, họa tiếc, chỉ có hơn chứ không kém cái của chủ nhân ta. Thì ra Như Ý bấy lâu nay xin học việc ở một phường thiêu, ngày ngày, giờ giờ trong đó may vá thiêu thùa, học tập. Và đây là kết quả. Cả ta và chủ nhân ta điều không tin nỗi vào mắt mình. Còn Như Ý. Rõ ràng ngày hôm ấy ta nhìn thấy trên gương mặt lạnh nhạt kia có một mảng hồng nhạt. Ta lại ngẩn ngơ. Con người thay đổi nhanh quá. Vịt con xấu xí lúc trước nay đã hóa thiên nga. Bắt đầu ra dáng con gái. Nếu không vì nụ cười nhàn nhạt kia ta sẽ không tin người con gái trước mắt là Như Ý. Ngày đó chủ nhân ta nhìn Như Ý rất lâu. Rất lâu sau người mới lên tiếng: “ Như Ý, ta mua vải nàng thiêu cho ta một bức tranh được không? Bức tranh tên gia đình”. Ngày hôm ấy Như Ý cuối gầm mặt. Nhưng ta thấy bên mang tai cô đả đỏ lựng cả người tựa vào chủ nhân ta hai người ôm chặt lấy nhau. Cảnh tượng đó làm một kẻ ngu ngốc như ta còn cảm thấy ngọt ngào ấm áp. Cũng từ ngày đó ta nhìn thấy có một cô ngốc ngày ngày ngồi bên kia sông thiêu thùa. Khóe môi luôn vươn cao. Không còn là vẻ nhàn nhạt trước kia. Cô thật sự thiêu một bức tranh gia đình. Trên nền vải vàng cô tỉ mỉ thiêu nhân ảnh hai người, ngôi nhà, những đứa trẻ, hình ảnh cô ngồi thiêu, chủ nhân ta đứng múa kiếm. Hình ảnh trong tranh thiêu và ngoài đời y đúc nhau. Như đang thiêu dệt tương lai thật sự. Nhìn hai người như thế có ai tin rằng sẽ có ngày đôi trai gái ấy lại có thể chia xa…
Chương trước Chương tiếp
Loading...