Ánh Sáng Của Đêm
Chương 4: Tiểu Bảo Bảo
Cô không ngủ được. Cứ nhắm mặt lại là nghĩ đến hắn. Nụ cười của hắn. Ánh mắt của hắn và những “giọt nước mắt của hắn”. Cái sự lém lĩnh trong hắn. Cái cách hắn thận trọng với tất cả cảm súc của cô và tất cả. Đúng rồi. Tất cả. Cô nhớ tất cả của hắn. Lần đầu tiên cô nhớ một người như vậy. Cô muốn gặp hắn. Lần đầu tiên cô muốn gặp một người đến như vậy. Lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào như ướp đường. Cắt đứt cảm xúc của cô là tiếng ho sặc sụa của mẹ. Cô vội chạy lại đỡ lấy bà. Căn chồi bé nhỏ sặp xệ vang lên tiếng ho khàn đục của bà và tiếng vi vu từ cái quạt rách rưới xua đi cái ôi bức của ngày hè. Gương mặt của mẹ cô dãn dần. Bà lại chìm vào giất ngủ. Chỉ là có lúc bà khẽ ho. Khẽ rên đau đớn. Và cô lại khẽ rơi lệ bi ai.Ngày thứ hai không ca hát đàn múa nữa mà đi săn. Hắn khinh công không tồi. Phi thân một cái bay phắt lên cành cây. Không những thế còn ôm theo cô. Đặt cô trên ấy rồi mình thì đặt bẫy. Họ bẫy được một con hổ rất to. Nó gào thét om sòm. Hắn thì khoái chí ngồi ở một cành cây gần đó. Lâu lâu ném một thứ gì đó xuống hố. Nơi con hổ bị bắt. Khiêu khích liên tục. Con hổ điên nguời gầm gú. Hắn thì trên cây hết mực bá đạo trêu chọc. Cô thì run người sợ hãi sau mõi tiếng gầm của mãnh hổ. Cô càng run rãy hắn càng chọc điên con mãnh hỗ khiến nó tức điên gầm gừ mạnh hơn nữa. Mặt mày cô trắng bệch ngồi trên cây mà bủng rủng tay chân. Nhưng lúc cô đang điếng người. Hắn không biết tự lúc nào lẻn qua phía cô. Chụp cô từ phía sau. Cô gào khóc như điên ôm chặc lấy cành cây dưới chân mình còn hắn thì gập bụng cười đến vô lại. Biết bị trêu đùa cô nghiên người đạp hắn một cái. Ai ngờ hắn không phòng bị ngã nhào. Chỉ là thân thủ mau lẹ bám kịp vào cành cây. - Nữ hiệp cứu mạng.Cô vội đưa tay định kéo hắn. Chỉ là vừa nắm lấy tay hắn thì cành cây gãy. Cả hai ngã nhào dưới đất cô may mắn rơi trên đất. Hắn bất hạnh rớt xuống hố. Khi cô bò lại gần miệng hố thì thấy bộ dạng thảm hại của hắn. Hắn lỉnh nhanh như lạch nhưng toàn thân bê bếch còn bé hổ nhà ta thì liều mạng vồ lấy hắn. Nhìn hắn vừa buồn cười vừa lo lắng. Hắn cứ oai oái cái mòm “đại hiệp tha mạng”. Mà “đại hiệp” ấy có thù tất báo nên cũng rất nhiệt tình vồ vả hắn. Chỉ tội hắn lỉnh nhanh quá. Toàn thân ngoài những vết sướt cũng chẳng có gì nguy hại. Con ngựa của hắn thì mặt kệ thản nhiên nằm ngủ. Với tâm thái thấy người hoạn nạn làm vui cô cười đên gập cả bụng miệng thở không ra hơi. Trong khu rừng vang vọng tiếng gầm gừ đầy giận dữ của mãnh thú. Tiếng cười lanh lảnh của nhi nữ và tiếng gào thét bi hùng của nam tử. Vạn vật kể cả con người điều co mình khiếp sợ với hỗn âm đó. Lại một ngày mới bắt đầu. Hai người sau khi ai náy điều vận động đến kiệt sức thì ai về nhà náy. Cô về nhà thồ của mình hắn về liều trại và mãnh hổ về lại rừng. Chỉ còn niềm vui còn động lại.Chiều tàn. Cả một thôn làng nào nhiệt hẳn lên. Dường như cái tên thợ săn vô dụng cả thỏ cũng không bắt được ngày nào bỗng mang về một con dã thú.chúa tể của rừng già. Một con hổ. không thích nhiều chuyện nhưng giai thoại li kỳ như vậy cũng thu hút sự tò mò của cô. Hôm ấy trên đường đến gặp hắn cô cũng tiện đường tạt vào. Chỉ là…. Cô chết lặng. Cái thân hình ấy. Cái loại hoa văn ấy. Cái vết cắt trên mắt và vết sẹo dài đến lưng ấy. Là nó. Cái con hổ ấy. Dù chỉ mới . Dù nó là ác thú. Nhưng cô lại rất có cảm tình với nó. Chỉ là … nó đã không còn có thể. Cùng cô, cùng hắn bông đùa. Hay là… phải nói… những ngày cô cùng hắn bông đùa còn bao lâu? Những hạnh phúc này còn bao lâu. Cô nghe am thanh của thời gian bỗng biến đỗi.Khi cô đến nơi hắn đã ngồi đó. Hắn ngồi lặng yên trên tảng đá phẳng. Mặt ngước về phía bầu trởi. Hôm nay không sao. Không trăng. Chỉ có gió lạnh lùa vào từng kẽ tóc. Hắn im lặng. Hắn ít khi nào im lặng. Mỗi khi im lặng hắn trông… rất cô đơn. Chuyện con hổ. Có nên nói với hắn không. Nghe xong hắn sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ buồn hay sẽ mặc kệ? Hy vọng hắn sẽ buồn. Mà dù hắn có như thế nào thì có liên quan cô sao? Im lặng. Cô lặng lẽ ngồi cạnh hắc mã của hắn. Con hắc mã của hắn cực lười. Cô đến nó cũng chẳng buồn ngọ ngoạy. Cứ im lặng ngồi cạnh nó. - Nó chết rồi - hắn mở miệng.- Ai?- Ai?- Tiểu bảo bảo.- Ai?- Con hổ ngày hôm qua đó.- Ta biết- …- …Hắn im lặng. Cho tơi khi có một tiếng rên rất nhỏ phát ra từ phía hắn. Tiếng kêu như tiếng một con mèo? Cô tò mò vướn đầu nhìn. Đúng là một con mèo. Một con mèo con. Nhưng kích cỡ thì… - Đây là…- Gia quyến của tiểu bảo bảo.- Gia quyến của tiểu bảo bảo.- Nó… lẽ nào- Bây giờ chúng ta có ba cô nhi.- Tại chúng ta? Nếu không bị chúng ta giam có lẽ nó đã có sức chạy trốn.- Đúng.Cô ngỡ ngàng nhìn hắn. Hắn vẫn giữ nguyên gương mặt nghiêm túc. Cô nhớ mỗi khi ở kỷ viện. Chỉ cần bọn cô làm sai cái gì chỉ cần nói một câu thần chú “lỗi tại thiếp….” “lỗi của chúng ta….” Tất cả lỗi lầm sẽ được bỏ qua. Chẳng những vậy ngược lại còn được chiều chuộng mua sắm đủ điều. Chiêu này trăm trận trắm thắng. Đặc biệt là với mấy tên trẻ tuổi. Nhưng. Biểu hiện hôm nay của hắn làm cô thấy … hơi lạ. Hắn đột ngột xoay qua nhìn cô. Nhìn thật thẳng vào mắt cô.- Vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm.- Trách nhiệm?- Ừ. Nên tôi một nữa. Cô một nữa. Hai ngưởi hùng vốn nuôi nó.- Nuôi… ý ngươi là ta và ngươi nuôi cái… cái con dã thú này.- Nuôi… ý ngươi là ta và ngươi nuôi cái… cái con dã thú này.- Đúng. Có cơm cho nó cơm. Có cám cho nó cám. Không có gì thì xẻ thịt Hắc Nương Tử cho nó ăn gọi là bù đắp.- Hắc Nương Tử?- Phải. Sẽ thịt nó. Sẽ thịt nó không dủ thì sẽ thịt cả dòng họ nó để bù đắp.Cô còn đang ngơ ngác không biết Hắc Nương Tử là ai. Chỉ nhìn thấy con hắc mã siêu lười ngàn năm của hắn đang đỏ mắt giận dữ từ từ tiến lại gần hắn. Nhanh như cắt, dũng mãnh như hùm, tàn bạo như dã thú ngặm lấy áo hắn. Cô biết hắn nhỏ con. Cô biết hắn mỏng manh yếu đuối. Nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy một con ngựa ngậm áo một thanh niên trai tráng sau đó hất tên ấy quay vòng vòng như dế. Nó hất hắn cực mạnh khiến hắn lăng lông lốc mấy vòng trên đất. Ba con tiểu hổ thì bị hắn làm rơi phịch xuống đất theo. Con hắc mã của hắn hí lên điên cuồng đá giò lái một cú. Hắn rơi một cú quá đẹp. Một đường vòng cung hoàn mĩ xuống thác nước ấm ầm giận dữ bên cạnh làm cô thót cả tim. Vội lao lại phía vách đá xem hắn sống chết thế nào. Cô có cần phải tốn tiền cúng điếu không. Từ nay biết moi tiền của tên ngu nào như hắn đây. Ai dè trời không phụ lòng cô. Hay nói đúng hơn tên này sống dai như đĩa. Thác nước to như vậy. Cao như vậy. Nước siết mạnh như vậy. Hắn lại không chết mới đau chứ. Là mệnh hắn quá lớn hay là vận may của cô quá nhiều khiến hắn không chết. Hắn đu tòng teng trên dây leo của một cây cổ thụ sống nhờ việc bám lên thành núi mà sinh trưởng. Rể cây cấm chặc vào vách đá. Thân hướng về phía mặt trời, xanh um tua tủa. Hắn vô sỉ chưởi đỏng lên. À. Thì ra là vậy. Hắc Nương Tử là hắc mã siêu lười ngàn năm của hắn.Hắn bắt cô đàn. Hát. Múa. Còn mình thì ở cạnh. Hết bón nước. Bón cơm cho tiểu hổ. Ngửa cổ nhìn cô khổ sở đàn hát mua vui. Vì những đồng bạc của hắn cô đành cắn răng hiến khúc duy trì một nụ cười ngọt hơn nước đường nhìn hắn. Nhưng lòng thì đang âm thầm viếng thăm mười tám đời tổ tiên nhà hắn.Hắn đưa cô nữa số bạc. Cô gân cổ lên cải lý. Hắn vô sỉ đáp :Tiểu hổ là cả hai hùng vốn nuôi nên phân nữa số tiền thưởng của cô sẽ cho hắn để hắn hùng vốn nuôi tiểu hổ. Cô điên tiết lên vận dụng cả hai mươi năm công lực truy sát hắn. Con Hắc Nương Tử bán chủ cầu vinh cùng nhau hùng vốn với cô cho hắn lên bờ xuống ruộng. Hắc Nương Tử dịu dàng lục soát người hắn. Móc ra một túi tiền to sụ. Cô ân cần, tỉ mỉ, cẩn trộng đếm từng bạc từng bạc cho đến khi đủ số vốn của mình rồi lại từ tốn bỏ từng đồng từng đồng một vào túi. Con Hắc Nương Tử vẫn anh dũng giẫm đạp lên chủ mình một cách không thương tiếc. Hắn nhấc một tay còn không nhất nỗi chứ nói gì đến phản kháng. Nhìn hắn thê thảm cô lại càng thấy khoái trá. Cô móc trong túi ra thêm hai bạc cho vào túi của mình một cách tỉnh bơ trước con mắt ngạc nhiên của hắn. Cô cười tươi như hoa - Ta sẽ chăm tiểu hổ. Ngươi chu cấp. Đây là tiền cơm của tiểu hổCô mỉm cười đến vô tội nhìn hắn. Hắn giàn dụa nước mắt nhìn cô rồi nhìn túi bạc của mình rồi nhìn Hắc Nương Tử. Sau đó vô lực nằm bẹp dí trên đất. Cô ung dung ẵm ba con tiểu hổ vào lòng sải bước tiêu dao đi về. Cô thầm nghĩ “Hắn nói cho tiểu hổ ăn cơm cũng được. Cám cũng được. Vậy thì ta sẽ cho nó ăn cám. Còn tiền thì cất riêng” nghĩ thế cô cười càng thêm rạng rỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương