Anh Tôi

Chương 19



Edit by Mặc Hàm

Lời khuyên cuối cùng của các cô gái là, để Liên Tranh khắc chế một chút, hiện tại hắn không khác gì trẻ con dính mẹ, cho dù không thể cho Chu Lạp cảm giác nguy hiểm, ít nhất cũng phải giống như một người đàn ông cho anh cảm giác an toàn.

Mấy người chia tay ở trạm xe buýt, nữ sinh vỗ vỗ lưng Liên Tranh, “Anh đừng nản lòng, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là chị em, có vấn đề gì đến hỏi chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp anh.”

Tuy rằng có thể kết giao bạn bè là một chuyện vui, nhưng chị em gì đó, làm cho Liên Tranh có chút cười không nổi.

Lên xe buýt, Liên Tranh ngồi ở trong góc hàng cuối cùng, các cô gái chuẩn bị rất đầy đủ, còn có thuốc mỡ, vừa rồi còn phổ biến kiến thức cho hắn, làm thế nào để mua trên mạng.

Bỏ đồ đạc vào trong túi áo, Liên Tranh âm thầm quyết định, không thể lúc nào cũng dính lấy Chu Lạp.

Trời sắp lạnh, hắn muốn nhanh chóng làm việc, sau khi tiết kiệm được tiền, cho Chu Lạp một cửa hàng, tránh cho anh cả ngày ở bên ngoài bị gió thổi mưa táp.

Sau khi xuống xe, Liên Tranh chạy về nhà, gõ cửa hai lần, cũng không thấy Chu Lạp mở cửa, lúc này mới lấy ra chìa khóa.

Vừa vào cửa, nhìn Chu Lạp nằm trên sô pha ngủ rất sâu, trên người cũng không đắp gì hết, có thể là cảm thấy lạnh, cuộn tròn thành một khối, trên bàn trà bày một chén trà chưa uống xong.

Liên Tranh sợ đánh thức Chu Lạp dậy, ôm chăn ừ trong phòng ngủ ra, rón rén đắp cho anh.

Nửa quỳ gối trước mặt Chu Lạp, Chu Lạp thoạt nhìn rất mệt mỏi, cho dù lông mày đang ngủ cũng nhíu lại cùng một chỗ.

Liên Tranh nhịn không được tới gần một chút, hắn muốn Chu Lạp sống tốt hơn một chút, ít nhất tốt hơn so với hiện tại.

Trong nháy mắt môi tiếp xúc với môi, Liên Tranh không hôn sâu, rất nhanh đứng thẳng lên, không nghĩ tới Chu Lạp đột nhiên tỉnh lại, hai tay cũng trong nháy mắt ôm lấy cổ hắn.

“Trở về rồi.”

Theo lực đạo của Chu Lạp, Liên Tranh nằm xuống ngực anh hai người cơ hồ mặt dán mặt.

“Đánh thức anh.” Liên Tranh thuận thế chen lên sofa, sofa nằm một mình cũng được, hai người có chút chèn ép, chỉ có thể ôm Chu Lạp lên người mình nằm sấp.

Chu Lạp khó có được không né tránh, người còn đang nửa tỉnh nửa ngủ, “Không có.”

Trên người Liên Tranh có hương vị của người khác, mùi hương xa lạ, là hương vị mỹ phẩm của nữ sinh, Chu Lạp không dám suy nghĩ sâu xa, muốn lừa gạt mình, coi như không có việc gì xảy ra

“Buổi trưa không nấu cơm sao?” Liên Tranh nhìn chén trên bàn.

Người trên ngực chống cằm nhìn hắn, “Cậu đói bụng sao? Tôi sẽ đi nấu ăn.”

Liên Tranh mạnh mẽ ôm chặt người, “Không có, không đói.”

Nếu mình không có ở đây, ngay cả ăn cơm Chu Lạp cũng rất qua loa.

Đột nhiên không có ai nói chuyện, Chu Lạp nhắm mắt lại, nghe tim Liên Tranh đập, thừa dịp bây giờ còn có thể tự lừa mình dối người, có lẽ qua một đoạn thời gian, vị trí này thuộc về người khác.

Chu Lạp so với lúc trước còn muốn nhân nhượng Liên Tranh, thậm chí buổi tối, sẽ chủ động tới gần Liên Tranh.

Nhưng Liên Tranh trở nên khắc chế rất nhiều, thời gian ở bên Chu Lạp trở nên nhiều hơn, thời gian động tay động chân ít đi.

Liền tìm một công trường xây dựng, đãi ngộ không khác lắm so với lúc trước, tháng đầu tiên Liên Tranh nhận được tiền lương, gửi cho gia đình một nửa, số tiền còn lại, không đưa toàn bộ cho Chu Lạp, để cho mình một chút, tiết kiệm đủ tính toán một lần cho anh.

Liên Tranh đưa tiền, Chu Lạp phát giác ít hơn ban đầu, nhưng không nói rõ, Liên Tranh dựa vào cái gì đem tất cả tiền giao cho anh, anh cũng không phải là gì của Liên Tranh.

Chu Lạp an ủi mình như vậy.

Công trường hiện tại này, không cùng hướng với chỗ bày sạp hàng của Chu Lạp, ngay cả cơ hội hai người cùng nhau về nhà cũng không có.

Liên lạc với ‘Vì yêu’ chưa từng đứt đoạn, các cô đã lâu không thấy Liên Tranh ra gian hàng của Chu Lạp, hỏi ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ luôn cười cười không nói lời nào, cho nên chỉ có thể nhắn tin cho Liên Tranh.

Vì yêu: Anh với ông chủ nhỏ sao rồi, gần đây không thấy anh ra bày sạp với anh ấy.

Đúng buổi trưa, Liên Tranh nằm trên giường.

Liên Tranh: Đi làm, chỉ có thể nghỉ phép mới đi với anh ấy được.

Vì yêu: Có tiến triển nào không?

Liên Tranh: Không, vẫn như cũ.

Vì yêu: không quan trọng, giờ anh tìm hiểu thêm đi, phim mới.

Lại là mấy video liên tiếp, Liên Tranh lén lút trở mình.

Hắn cũng không phải muốn xem, nhưng không có điều kiện thực hành, chỉ có thể học lý thuyết nhiều trước.

Nhìn không biết bao lâu, một chút quên thời gian.

Chu Lạp nhìn thời gian không sớm lắm, vào phòng gọi Liên Tranh rời giường, “Liên Tranh…”

Liên Tranh thiếu chút nữa bị bắt quả tang, khoa trương nhét điện thoại di động dưới gối, nói chuyện đều lắp bắp, “Anh… Anh… Làm sao … Có chuyện gì vậy…”

Thấy bộ dáng hoảng hoảng hốt hốt như vậy, Chu Lạp có chút không đành lòng, kỳ thật Liên Tranh không cần phải như vậy, trực tiếp nói cho anh biết một tiếng, hoặc là cái gì cũng không nói, hai người giống như trước kia.

“Cậu không ngủ trưa sao?” Chu Lạp làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“A?” Liên Tranh bối rối không dám xem điện thoại, bên trong đang phát video.

“Sắp đến giờ rồi, rời giường đi.” Chu Lạp thức thời đi vào phòng khách, để Liên Tranh một mình ở trong phòng ngủ.

Thấy Chu Lạp không truy hỏi, Liên Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày mai chính là ngày nghỉ của Liên Tranh, tính toán đi bày sạp với Chu Lạp.

Thời tiết không nóng nữa, buổi chiều sớm hơn ban đầu, Liên Tranh gọi điện thoại cho Chu Lạp nói muốn đi tìm anh, Chu Lạp cũng không từ chối.

Vừa lên xe buýt, lại nhận được tin tức của ‘Vì yêu.’

Vì yêu: Lát rảnh không? Chúng tôi chuẩn bị thứ tốt cho anh

Liên Tranh: Vừa vặn muốn đến quầy hàng của anh ấy.

Lúc Liên Tranh đến, Chu Lạp đã bắt đầu bận rộn, “Anh. ”

“Đến đây.” Chu Lạp quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên tay bận rộn không ngừng.

Cùng Chu Lạp bận rộn một hồi, các nữ sinh mới đến trước sạp, “Ông chủ nhỏ!”

Cô gái đeo kính nháy mắt cho Liên Tranh, Liên Tranh mất tự nhiên lau tay, đi sang một bên.

Chu Lạp yên lặng không nói, nhìn trộm tương tác của hai người, chỉ thấy nữ sinh từ trong túi lấy ra một món đồ nhét vào trong tay Liên Tranh, Liên Tranh tiếp nhận không biết nói cái gì.

Cô gái đeo kính thấp giọng nói, “Cái này là trợ hứng, nếu ông chủ nhỏ không tiếp nhận được, anh có thể dùng cái này.”

Hai má ửng đỏ, còn đứng đắn đẩy kính, “Kỳ thật bạn cùng phòng của tôi bọn họ nói, bằng không anh liền uống rượu, rượu vào gan lớn, làm ông chủ nhỏ trước, aizzz, cũng không được, ý này tệ quá, anh cứ từ từ đi.”

Tuy rằng mặt Liên Tranh không chút thay đổi nghe xong, nhưng trong lòng vẫn là hoảng hốt, “Cám ơn.”

Hắn thậm chí còn tự hỏi một chút, nếu làm liều, Chu Lạp có thể đuổi hắn ra khỏi nhà hay không.

Buổi tối về nhà, Chu Lạp đều rất trầm mặc, Liên Tranh trầm mặc quen rồi, trong lòng lại nhớ thương đồ vật trong túi, căn bản không chú ý tới khác thường của Chu Lạp.

Thẳng đến khi về đến nhà, Liên Tranh lén lút bỏ đồ vào trong tủ.

Chu Lạp liếc mắt một cái, anh không có thói quen đi rình mò người khác, huống chi là đồ cô gái nhỏ đưa cho Liên Tranh.

Từ phòng tắm đi ra, Chu Lạp còn ngồi ngẩn người trên sô pha, mặc áo dài tay mỏng manh, Liên Tranh cau mày, tìm một cái áo khoác khoác cho anh.

Chu Lạp phục hồi tinh thần lại, sững sờ nói, “Ngủ đi, ngày mai cậu được nghỉ.”

“Ừm, anh, hiện tại thời gian buổi trưa ngắn hơn, em sẽ không về nhà ăn cơm.”

Chu Lạp chỉ nghe Liên Tranh nói không về nhà ăn cơm, anh ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm nói, “Không về nhà ăn cơm. ”

Khó chịu.

“Anh…” Liên Tranh cảm thấy Chu Lạp có chút không thích hợp, ngồi gần anh, đưa tay sờ sờ trán Chu Lạp, thật nóng.

“Anh… Anh đang bị sốt…”

Chu Lạp sờ sờ trán, trầm tư một hồi, “Hình như là có chút nóng.”

Liên Tranh vừa vội vừa tức, ôm người trực tiếp trở về phòng, “Anh nằm, em đi xuống mua thuốc cho anh.”

Chu Lạp rụt vào trong chăn, rũ mắt không nói lời nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...