Anh Trai Em Gái
Chương 25: Chị là Lâm Đại Ngọc
« Bọ Con, em ngốc thật! Tại sao em không mách bố mẹ về việc làm của chị? » Liêu phẫn nộ nói, bất bình thay cô. « Mẹ kiếp! Sao lại có loại chị như thế? Cô ta đối xử với em như vậy, em còn nghĩ cho cô ta?» « Không phải, em có chỗ khó nói, khó xử. Chẳng phải mẹ đã giao chị cho em? Em phải bảo vệ chị. Thực ra em cũng không chắc chắn là chị có đẩy em hay không, về sau khi em đã hiểu biết hơn, em vẫn luôn cầu mong lúc đó chị vô tình, em không thể hận chị. » « Rõ ràng em không hận được cô ấy! Bọ Con, em lương thiện quá, làm thế là em phải chịu thiệt thòi? » Liêu nói, giọng bất bình.Lúc đó, mặt trăng đã hoàn toàn lẩn vào đám mây, le lói ánh sáng màu da cam nhạt, không một vì sao, thi thoảng gió nhẹ an ủi đêm hè nhưng không xua được nỗi buồn trong lòng An An và Liêu Văn Đạo. « Hơn nữa, dạo ấy chúng em đều là trẻ con, trẻ con khó tránh khỏi dại dột. » An An biện hộ cho chị. Liêu Văn Đạo liếc nhìn An An, thấy mắt cô u ám, mặt tư lự. Anh hỏi « Mẹ em cũng không mắng cô ấy? « Anh không biết đâu...chị là Lâm Đại Ngọc! » An An nói như rên lên. « Liễu yếu đào tơ, sầu muộn năm canh.Khi yên lặng như hoa soi bóng nước, khi cử động như gió lay cành liễu, suy tư, ẻo lả hơn cả Tây Thi » Những câu đó là viết cho Lâm Đại Ngọc. Mẹ hỏi An An vì sao bị ngã. An An liếc nhìn Mai Mai, chỉ thẳng vào chị, nói « Mẹ, là chị ở đằng sau đẩy con! Mẹ kinh ngạc quay lại nhìn con gái lớn, thấy nó đứng lặng thinh, nét mặt bình thản, không chút sợ hãi, thản nhiên đón nhận cái nhìn của mẹ. Mẹ hỏi « Con đẩy em có phải không?’ Cha là người nóng tính, Mai Mai chưa kịp trả lời, cha đã xong ra toan đánh, miệng lẩm bẩm « Nhà này vô phúc.Coi như không có đứa con như mày « Bởi vì mình bị câm, cho nên gia đình vô phúc? Mai Mai ngước mắt nhìn cha, nét mặt không thay đổi.An An có thể hiểu được biểu hiện đó của đứa trẻ năm, sáu tuổi nghĩa là gì – có nghĩa là: Tôi không làm gì sai! Như một anh hùng! Hoàn toàn không sợ hãi.Ánh mắt bướng bỉnh nhìn cha, rõ ràng muốn nói: Bố cứ việc đánh, con không sợ! Mẹ cuống quýt chạy đến can ngăn cha « Nếu anh dám động đến nó, tôi sẽ li hôn! « Ly hôn, nghiêm trọng quá! Mẹ đã theo cha hơn mười năm, chịu bao nhiêu gian khổ, chưa bao giờ kêu ca.Mẹ nói ra câu đó khiến cho người cha, một người công nhân có thâm niên mười mấy năm phải dừng tay, bỏ vào phòng mặt hầm hầm. Lát sau ông còn nói vọng ra « Nhà này đúng là vô phúc! « Mai Mai cúi đầu, nghe lời mẹ đến ngồi vào cái ghế của bố cạnh giường bệnh.Mẹ cũng không hỏi thêm điều gì. Cũng may An An vốn khỏe mạnh, sau khi khâu vết thương, nhận thuốc, vừa truyền nước xong đã đòi về nhà. Vết thương khá lớn.Lúc mới cắt chỉ, nó sưng tấy lên, lại gặp tiết hè oi bức, mồ hôi ra nhiều, ngứa ngáy khó chịu.Lúc lên giường An An nhăn nhó, lấy móng tay gãi thật lực làm vết thương bật máu, mẹ xót xa lắm, nắm chặt tay con không cho gãi, rồi mẹ lấy thuốc mát bôi lên vết thương, miệng thổi nhè nhẹ.An An dễ chịu, ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Bây giờ nghĩ lại cảm giác được mẹ chăm sóc lúc đó, thấy nhớ quá! Nhiều khi ghen tị với đám trẻ hàng xóm, chúng không bị phân chia tình cảm của cha mẹ. Lúc mới nhìn thấy vết sẹo trên trán An An, bọn trẻ con đều khiếp sợ.Có đứa nhát gan hét to « Yêu quái, yêu quái! « An An lo lắng hỏi mẹ « Mẹ ơi, con xấu lắm có phải không? » Mẹ nói « Con là cô công chúa đẹp nhất trong mắt mẹ. » « Công chúa có bằng thiên sứ không? « An An hỏi. Mẹ kinh ngạc nhìn cô con gái nhỏ suốt ngày chạy nhảy,láu lỉnh như khỉ con, thầm nghĩ, thì ra nó đã biết ghen tỵ, biết so sánh từ bao giờ? Mẹ rất đau lòng, Lúc đó mẹ không nói gì, chỉ vuốt tóc con. Mặc dù mẹ không nói gì nhưng An An biết, công chúa là con gái vua, thiên sứ là con gái Thượng đế.Vua ở dưới trần, còn thượng đế ở trên trời. Mẹ cắt tóc cho An An, lớp tóc trước trán thành một cái bờm dày che vết sẹo.An An nhìn lọn tóc vừa bị cắt rơi xuống đất, lần đầu nếm trải cảm giác tiếc nuối. Nhìn vào gương, thấy một khuôn mặt xa lạ,An An nói « Như thế này không ai nhìn thấy vết sẹo phải không? » Sống mũi cay cay, mẹ cố gượng cười « Đúng vậy, bây giờ An An lại trở thành đứa trẻ xinh đẹp rồi. » An An quay phắt người lại, nghiêng đầu, cau mày, ngây thơ hỏi « Mẹ, sao không phạt chị? Chú Vương hàng xóm bảo mẹ quý chị ấy hơn đúng không? » Mẹ sững người trong giây lát, bỗng ôm con vào lòng, mẹ khóc rất thảm thiết, không thể kìm nén, nhìn đứa con gái mới năm tuổi trước mặt, không biết phải đối diện với nó thế nào khi nó nghiêng đầu, nét mặt non thơ xem lẫn tủi thân hỏi « Có phải mẹ thiên vị chị không? « Nó làm sao hiểu nổi, chúng đều là những khúc ruột của bà! Một người mẹ bình thường có hai đứa con sinh đôi, chỉ mong cả hai đều hạnh phúc, không gặp đau khổ, vấp váp, bà chăm lo cho từng đứa, không ngờ vẫn phải để chúng nếm trải tủi hờn. Thấy mẹ khóc, An An cũng òa khóc theo.Nó dang hai cánh tay bụ bẫm ôm lấy mẹ, hét to « Mẹ, mẹ! Có phải mẹ không thích An An? Sau này An An sẽ ngoan, sau này An An nhất định sẽ ngoan.Mẹ! Mẹ thích An An như thích chị được không?"Mẹ ôm riết con gái vào lòng, thầm thì " Con tôi, con tôi! Các con đứa nào cũng là báu vật của mẹ, mẹ đều thích, mẹ đều yêu các con, yêu như nhau.Ai bảo mẹ không thích con? An An rất ngoan sao mẹ không thích?" "Vậy tại sao mẹ khóc? Mẹ đừng khóc! Có phải mẹ bị đau? An An cũng đau, mẹ ơi An An ngứa đầu lắm! " An An định đưa tay lên gãi, mẹ vội giữ lại. "An An, ngoan nào, đừng gãi, gãi nhiều, chỗ đau choét ra, mọc nhiều con bọ sợ lắm." "Vậy mẹ bôi thuốc cho con! " An An hét, tay liên tục đưa lên định gãi trán. Mẹ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ đau, nhẹ nhàng thổi. An An thấy dễ chịu, ngồi yên, cuối cùng ngủ thiếp đi. Mai Mai! Mẹ đột nhiên ngẩng đâu, nhìn thấy đứa con gái lớn đang đứng yên cạnh cửa, lặng lẽ nhìn mẹ bôi thuốc cho em, khẽ khàng thổi vết thương, gượng nhẹ xót xa, như không biết mệt.Nhẹ nhàng đắp chăn cho An An, mẹ đi đến trước mặt Mai Mai, ánh mắt hai người lặng lẽ gặp nhau. Mẹ cúi người, để tay lên vai Mai Mai, bà biết đứa con gái mới năm tuổi của bà dù còn nhỏ và không biết nói nhưng thực ra rất hiểu biết. Trí tuệ phát triển sớm, rất nhạy cảm, khiến một người mẹ như bà không biết làm như nào với nó.mai Mai không có phản ứng gì, quay người bỏ đi.Để lại người mẹ với đôi tay buông thõng. Bà lén lau nước mắt, lòng ngổn ngang.Bà không muốn và không thể thay đổi hai đứa con, nhưng làm thế nào để bảo vệ cả hai, để không đứa nào bị tổn thương? Các con gái bắt đầu đi học, bà giống như chim mẹ đứng bên cạnh đàn con tập bay, có bao nhiêu điều cần nói, có bao nhiêu bài toán cần giải.Vừa vui vừa bận rộn, lo âu xen lẫn vui mừng. Sau khi phấn khởi đưa các con đến trường, người mẹ lập tức đi tìm cô giáo chủ nhiệm, nói với cô về chuyện của Mai Mai, nhờ cô nhắc học sinh không nên làm tổn thương con bé. « Con gái tôi thực sự rất thông minh, lại quá nhạy cảm, nếu đưa vào trường dành cho trẻ câm điếc thì tội quá! Mà nó chỉ bị câm, không bị điếc, nhờ cô quan tâm hơn đến cháu. »Bà cười lấy lòng cô giáo. Cô chủ nhiệm là giáo viên trẻ mới tốt nghiệp, chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi.Cô tỏ ra thông cảm, làm việc có trách nhiêm, mẹ thấy cũng tạm yên lòng. Mẹ đi nghe giảng một buổi, thấy hai cô con gái đã quen với lớp mới ra về. Khi đến bên An An, muốn động viên học trò, cô giáo nói nhỏ « Mẹ rất thích em. » An An dẩu môi phản bác « Cô không biết đâu, mẹ thích chị hơn! « đoạn chỉ tay về phía cô bé ngồi lặng lẽ ở góc lớp « Đó là chị em, mẹ bảo chị là thiên sứ. » Cô cũng đồng tình. An An thông minh, hiếu động, thành tích học tập luôn đứng vào tốp đầu của lớp, nhưng Mai Mai lại luôn đứng đầu tốp này. Các thầy cô giáo thích An An đáng yêu, cũng thích Mai Mai điềm đạm.Hai chị em một nóng một lạnh, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Mẹ luôn mong các con phải được hưởng sự giáo dục tốt nhất.Bà hỏi hai chị em muốn tham gia lớp học thêm nào.An An thích vào lớp vẽ có những màu sắc sặc sỡ, lập tức hô to « Học vẽ! » Vậy là mẹ tìm giáo viên dạy vẽ cho hai chị em, hai đứa được bồi dưỡng những kiến thức cơ bản.Lúc đầu hai chị em đều vẽ tranh màu nước, thầy giáo rất thích năng khiếu bẩm sinh của An An, khen không tiếc lời.An An hãnh diện nhìn chị, chị luôn vẽ không tốt, nhưng rất chăm chỉ, lại không thể nói chuyện với thầy, những gì không rõ đành tự tìm hiểu lấy.An An cảm thấy không vui một cách vô cớ đối với khả năng bẩm sinh của mình bởi nó đã tạo nên một sự đối lập trớ trêu mà ưu thế vẫn thuộc về cô, thiệt thòi vẫn thuộc về chị.Cảm giác khó nói này, gọi một cách miễn cưỡng là sự áy náy. An An không muốn hai chị em có gì va chạm, cuối cùng cô bỏ học vẽ, cố tình trát màu lên những con vật yêu thích như con gà, con mèo. Trong khi Mai Mai kiên trì học liền mười năm. Bây giờ vung tay có thể vẽ được bức tranh khá đẹp, còn những bức tranh chép của cô cũng khó phân biệt thật giả, nếu đem để trong những cửa hiệu nhỏ có thể đánh lừa khách du lịch. Mẹ rất tự hào về thành tích của con gái.Mỗi khi mẹ phấn khởi khoe tác phẩm mới của Mai Mai, An An lặng lẽ chuồn.Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể có cùng lúc mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh. Hai cô gái lớn dần theo thời gian, mẹ thở phào nhin cô gái lớn học hành tấn tới, vẫn quan sát cô nhỏ hồn nhiên,vui tươi. Hai cô gái giống nhau nhưng lại dậy thì khác nhau.Khi ngực Mai đã phồng lên, nhô cao, thì ngực An An vẫn bằng phẳng như không, vẫn vô tư không biết buồn là gì. So sánh hai đứa thì Mai Mai quấn quít anh hơn- quấn quít một cách khác thường – mẹ biết nhưng cho rằng cũng là chuyện bình thường, con bé chịu nhiều thiệt thòi, không có bạn.Không biết trái tim khép kín của nó thế nào khi vào tuổi dậy thì.Nó vẫn là đứa trẻ tinh tế, nhanh nhẹn, già dặn trước tuổi, suy nghĩ chín chắn, những gì nó nghĩ, trẻ bình thường không thể nghĩ được.Cũng như vậy, những gì nó đã chịu đựng, người bình thường khó có thể « thưởng thức » được. Mai Mai học đến lớp bảy thì nghỉ học. Các con gái bước vào tuổi mười bốn, rangh ngời, diễm lệ.Bà nhìn các con như những bông hoa tinh khiết đang hé nở, ngoan ngoãn, hoạt bát, lòng cũng nở hoa. Hai cô gái đẹp sinh đôi rất nổi tiếng trong trường.Bọn con gái nói sau lưng « An An là yêu tinh, Mai Mai là..phù thủy. » Đôi mắt to đẹp, trầm lắng của Mai Mai lúc đầu khiến các bạn rất đôi ngạc nhiên, tò mò, về sau dần dần thấy tính tình Mai Mai cô độc, khó gần, thậm chí giống như yêu tinh lập dị.Mọi người e ngại, ít gần gũi cô. Nữ sinh trong trường đồn đại, nói khối lớp bảy có phù thủy bị lời nguyền.Phù thủy làm việc xấu, bị trừng phạt không nói được.Ai rơi vào ánh mắt cô ta, người đó sẽ bị xúi quẩy. Mọi người ngại Mai Mai.Vì cô như bông hoa pha lê, lộng lẫy nhưng khó tiếp cận. An An rực rỡ không kém nhưng xởi lởi, dễ gần, được bạn học cả nam lẫn nữ yêu thích. Trong lớp, có một chàng trai học rất giỏi nói với An An ngay trước mặt mọi người « Tớ thích cậu! « An An lúng túng toát mồ hôi, xấu hổ, mặt đỏ bừng « Xin lỗi, tớ đã có người thích rồi. » Chàng trai không chịu, truy hỏi người đó là ai. An An ngẫm nghĩ rồi nói « Đó là anh trai tớ « Nói xong thấy Mai Mai đang nhìn mình, đôi mắt điềm tĩnh lóe lên một ánh kì lạ.Ngày hôm sau nhà trường yêu cầu thành lập đội cổ vũ cho hoạt động thể thao, học sinh nam nữ sẽ mặc đồng phục trắng, đầu đội mũ chào mào đỏ đi cổ vũ, như vậy dù để bờm trước trán cũng phải lộ ra. Mỗi lớp cử hai người. Trong cuộc bình chọn người tham gia, An An khép nép trốn sau lưng các bạn, tránh ánh mắt của mọi người, không muốn tham gia, cô sợ mọi người nhìn thấy vết sẹo trên trán.Không ngờ Mai Mai đứng lên, với cử chỉ tao nhã, giơ ngón tay trỏ thon dài trắng muốt như của diễn viên múa ba lê chỉ vào An An.Cả lớp nhất trí thông quá. An An trố mắt kinh ngạc, nhìn chị gái một cách tuyệt vọng.Mai Mai cũng nhìn lại, vẻ mặt lạnh tanh. Đột nhiên chị cô bật cười, vẫn nụ cười như hồi năm tuổi, nhức nhối, chói tai, An An cảm thấy choáng váng. An An khóc chạy về nhà, mẹ hỏi nguyên do.An An khóc kể lể, mẹ hỏi lại, vẻ đắn đo « Có chuyện ấy sao? » « Mẹ! Lẽ nào mẹ nghĩ con đổ oan cho chị? « Mẹ nghĩ hồi lâu, cuối cùng cười, vỗ đầu con gái « Yên tâm, chuyện ấy để mẹ giải quyết. » Mẹ thức suốt đêm khâu cho An An một chiếc khăn màu da cam rất đẹp.An An đội khăn đến trường tập. Chiếc khăn rất đẹp che lại vết sẹo. Mấy ngày sau An An được bầu làm đội trưởng đội cổ vũ.Trong cuộc thi đấu thể thao một tuần sau đó, An An dù rất vui bởi luôn dẫn đầu đội cổ vũ, hát hò, nhảy múa nhưng trong lòng vẫn ấm ức.Cô tưởng mẹ sẽ mắng chị một trận ra trò, nhưng cái gọi « để mẹ giải quyết « chỉ là giúp cô giải quyết rắc rối do vết sẹo. Với Mai Mai, mẹ chỉ hỏi một câu xác minh việc đó có thật. Mẹ hỏi Mai Mai vì sao làm vậy, cô không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ,Mẹ thở dài, không nói. An An vẫn không nguôi ấm ức, cô khóc lóc bảo mẹ thiên vị! Mẹ chỉ nói một câu « Chị con là Lâm Đại Ngọc. » An An từng đọc Hồng lâu mộng, biết Lâm Đại Ngọc rất đẹp, luôn đau yếu, thầm nghĩ đúng là mẹ thiên vị. Ai biết nỗi khổ của mẹ? Mẹ thở dài nói « Mai Mai là con của mẹ, dù nó lạnh lùng xa cách thế nào cũng không vượt ra ngoài trái tim người mẹ.Trái tim nhạy cảm dễ bị tổn thương và bề ngoài bất cần của nó đều là vết thương của lòng mẹ.An An, con đã lớn, con nên hiểu mẹ, chị con thực ra rất khổ tâm, tất cả vẻ bình tĩnh bên ngoài của nó đều là sự cố gắng phi thường.Thực ra nó rất muốn được vui tươi, hoạt bát như con. Con đã hứa với mẹ thế nào?Con đã quên rồi sao? « Mẹ nói và lại bật khóc, An An nửa hiểu nửa không, nhưng không muốn làm khó mẹ nữa. « Không những bảo vệ mà còn phải chịu đựng con ạ! « Mẹ nói như một đạo lý lớn. Mẹ lo lắng cho con.Mẹ có một đứa con gái Lâm Đại Ngọc yếu ớt khiến người ta thương xót. An An hoàn toàn bình thường.An An không cần quan tâm đầy đủ.An An không biết nói thế nào trước những lời của mẹ. Sau đó, cô thầm khóc một mình trong đêm.Rồi cô lại bắt đầu vui vẻ một mình, tự trách mình ích kỉ. Nhưng tình yêu chia cho hai người, sao có thể đồng đều? An An nghĩ, mẹ không thích con thật sao? Cuộc thi đấu thể thao kết thúc,Mai Mai đòi bỏ học.Mẹ không hỏi nhiều, bà dang tay mở lòng đón đứa con gái câm trở về. Đối với chuyện thôi học của chị, An An có phần áy náy.Cô dùng lí trí để lí giải nguyên do chị gái muốn độc chiếm trái tim người mẹ, nguyên do sự tủi thân và hành động kì quặc của chị đối với mình.Với bản tính lương thiện, cô thông cảm với nỗi khổ của chị - chị bị câm, suốt đời không thể vui vẻ như mình.Đó là tình thân ruột thịt.An An day dứt, mâu thuẫn không nguôi. Từ đó An An cất giấu điều bí mật trong lòng, bề ngoài vẫn là đứa trẻ vui vẻ hồn nhiên, tự tạo niềm vui cho mình. Chỉ khi đêm về cô mới nhấm nháp nỗi cay đắng của mình. Liêu Văn Đạo xúc động ôm chặt An An đang run lên trong tay anh. Không ngờ Bọ Con sôi nổi, vui tươi như một con sâu đổi màu đã chịu nhiều đau khổ như vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương