Anh Trai Là Thầy Giáo

Chương 28: Cây kẹo ngon



Thế là cái vụ sinh nhật đó cứ thế mà trôi qua trong một cách bình lặng nhất có thể.

Tuy nói là hòa nhưng mà tôi vẫn ứ thèm nói chuyện, làm mặt lạnh với lão.

Cuộc cách mạng chiến tranh lạnh với nhau kéo dài tới 1 tuần sau...

"Vậy là đã 1 tuần rồi mày và thầy Lâm vẫn chưa nói chuyện với nhau?"

"Cũng không phải là hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Chỉ là tao nói chuyện ít lại với lão thôi!" Tôi nằm bẹp ra bàn nhìn hai đứa chúng nó

"À... thế còn cái bà chị gái đó có đẹp không?" Phương Thảo ngồi trên bàn hai cái chân đung đưa qua lại.

"Dĩ nhiên là đẹp rồi! Mày nhìn Hàn Ngọc đi. Hàn Ngọc đẹp 10 thì bà chị gái đó đẹp tới 100 đấy!"

"Chậc... chậc.... Tiểu tam xuất hiện rồi. An Di mày phải cẩn thận đấy!" Minh Anh nó chép chép miệng khinh khỉnh nhìn.

"Mà tao thấy, mày đừng có làm giá nửa. Nên nói chuyện lại với thầy Lâm đi!"

"Là con gái mà phải làm giá một chút chứ? Đúng không? Phương Thảo mày nhăn nhăn cái mặt làm gì? Là lão sai trước chứ có phải tại tao?" Tôi liếc nhìn nó

"Rồi... rồi... là lỗi tại thầy Lâm! Cơ mà tiểu tam đó tên gì?"

"Nhã Yên Ninh"

Tôi nói, do có lần tôi lén lấy điện thoại của lão xem trộm nên mới biết đấy

"Tên rất đẹp nha~"

"Sắp nghỉ hè rồi, mày có định đi chơi không?"

"Không! Tao phải ở nhà canh chừng lão"

Đúng vậy, do sắp phải nghỉ hè. Tôi phải đặc biệt mà canh chừng lão. Không cho lão có cơ hội tiếp xúc với bà chị gái đó.

*****

Cuộc nghỉ hè của tôi chính thức bắt đầu! Và diễn ra như sau:

"Lâm Dục Thần! Lấy nước cho em uống"

"Nước của em đây!"

"Lâm Dục Thần! Gọt trái cây cho em ăn"

"Trái cây của em nè! Ăn đi"

"Lâm Dục Thần! Anh đi đâu đó, cho em đi với"

"Anh... anh muốn đi vệ sinh. Em... em có chắc là muốn đi theo không?"

"Không! Cái đồ biến thái này...!!!"

"Lâm Dục Thần! Chỉ cho em bài tập này, nó khó quá"

"Đâu? Để anh xem!"

"Lâm Dục Thần! Anh đang làm gì đấy? Sao cái trò chơi này nó khó quá vậy? Anh lại đây xem coi! Mau...."

"Con nha đầu chết tiệt! La lối ôm sồm cái gì đấy? Không thấy Dục Thần nó đang có điện thoại hay sao? Đừng có mà phá nó!" Mẹ tôi cầm cái xẻn trên tay gõ lên đầu tôi một phát, hung dữ mà quát lên.

Thì chẳng phải là lão đang nói chuyện điện tôi mới hối hả gọi lão sao? Nhỡ đâu lão đang nói chuyện với bà chị gái đó thì sao?

"Lâm...." Tôi định gọi lão nhưng trực nhớ đến mẹ già, nên đành im hơi lặng tiếng đi tới.

"Lâm Dục Thần! Anh đang nói chuyện với ai đấy?"

"Là Yên Ninh! Cô ấy nói muốn đến nhà chúng ta chơi!"

What????

"Giờ này chiều tối rồi chị ta đến đây làm gì? Nhà này có ai hoan nghênh chị...."

"Dục Thần! Con nói Yên Ninh đến đây chơi à?"

"Vâng! Cô ấy nói một lát nửa sẽ đến"

"Thế à... để sẳn tiện mẹ làm mấy món ngon để tiếp đãi con bé! Con bé nó hiền lành, dễ thương lại tốt tính"

Nói rồi mẹ dừng lại liếc nhìn tôi

"Không như An Di nhà mình, thật không biết chừng nào nó mới lớn lên được! Đúng là con nhà người ta có khác"

Gì???? Tôi có nghe lầm không vậy?

Tiếp đãi? Lại còn chê tôi nửa?

Mẹ à! Sao mẹ nở lòng nào mà bán đứng người nhà mình vậy???

*******

"Cháu chào hai bác!" Yên Ninh thân thiện chào hỏi, sau đó quay sang tôi cười nói.

"Chào em An Di! Chị tên Nhã Yên Ninh, rất vui được làm quen em"

Giả tạo!!!

"Chào chị!" Tuy không thích nhưng cũng phải chào hỏi chị ta.

"Được rồi đừng chào hỏi nửa! Đồ ăn còn nóng, mau vào ăn đi"

Bửa ăn diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ. Chị ta khen tay nghề mẹ tôi nấu ăn ngon, làm bà cười vui vẻ cả lên.

Hừ... còn bày đặc nịnh nọt này nọ!!!

Một tiếng đồng hồ sau, bửa ăn kết thúc. Tất cả đều ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện.

Chỉ có tôi, chỉ có một mình tôi là phải ở lại ăn một đống chén. Vốn là Lâm Dục Thần rửa nhưng tôi lại đẩy lão ra ngoài.

Tuyên bố nói không cần lão quan tâm.

Dọn xong tôi lia về phía bàn xem còn gì dẹp không. Không còn cái gì cả nhưng tôi lại nhìn trúng chai rượu đang để trên bàn.

Và thế là trong lòng nổi lên một tầng rung rung, tôi bước đến cầm chai rượu không chần chờ gì nửa mà đưa vào miệng tu như nước lả.

Uống...

Uống.........

Và uống.........

Rất nhanh đã xong chai rượu, nhưng là con mắt của tôi nó hơi chập chờn rồi đấy!

Đột nhiên tôi lại nhớ đến một câu nói của Minh Anh nó nói là.

Thường thường người con gái khi yêu một người đàn ông nào đó. Thì ít nhất cũng phải niếm được mùi vị *cây kẹo* của người mình yêu ra sao! Nếu không sẽ không còn cơ hội.

"An Di! Em sao vậy? Sao mặt em đỏ thế này?"

"Haha... Lâm Dục Thần! Em muốn ăn kẹo. Anh mau cho em ăn đi!" Tôi cũng muốn niếm thử a.

"An Di! Ai cho em uống rượu? Mau đưa đây cho anh. Hết... hết rồi? Lâm An Di! Em giám uống hết cả chai rượu này?"

"Ợ... Lâm Dục Thần sao anh nói nhiều vậy? Kẹo của em đâu? Khốn kiếp anh có kẹo ngon vậy mà suốt 18 năm qua anh lại giấu em?"

"Anh hiện giờ không có kẹo. Bây giờ em say đi lên phòng ngủ rồi ngày mai anh mua cho! Được không? Đi thôi anh đở em lên phòng"

"Không! Anh nói sạo... không phải người ta nói đàn ông ai ai cũng có một cây kẹo to lại rất ngon nửa, được giấu rất kỉ càng hay sao??? Hay... hay là anh muốn để giành cho bà chị Yên Ninh kia ăn mà không muốn cho em ăn hả?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...