Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 5



- Này Du, nhà mới của cậu ở đâu vậy?_ Minh anh cùng Du đang rảo bứơc trên sân trừơng.

- Cũng gần đây thôi, ở đừơng XX đấy_ Du vặn vặn khớp lưng ,trả lời. Ai nha, ngồi học nãy giờ mỏi lưng muốn chết.

- Đừơng XX. Đó... Đó là khu dành cho ngừơi giàu đấy. Toàn là biệt thự và biệt thự. Cậu sống ở đó thiệt hả?_ Minh Anh sáng cả mắt, mãnh liệt hỏi dồn.

- Ừm. Ban đầu tớ cũng bị làm cho choáng ngộp đấy chứ! Ai lại ngờ đựơc vị mẹ kế này lại giàu nức đố đổ vách đâu chứ_ Du trề môi. Nếu Minh Anh mà thực sự thấy ngôi nhà khẳng định là ánh mắt lấp lánh a.

- Xe búyt đã đến, tớ về trứơc nhé_ Minh Anh cừơi cừơi chào tạm biệt Du rồi xoay ngừơi chạy lên xe búyt.

Còn Du thì vẫn lựa chọn biện pháp tối ưu_ Đi bộ. Nhưng hứơng cô đi không phải là hứơng về nhà mà lại là hoàn toàn ngựơc lại.

Đi đi mãi hết 10 phút sau bứơc chân của Du mới dừng lại. Cô hiện đang đứng trứơc 1 khu nhà bỏ hoang. Sân vừơn rộng, cỏ cây mọc um tùm cao quá nửa ngừơi. Không khó để có thể nhìn ra nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu.

Có thể thấy nơi này trứơc kia chắc hẳn là ngôi nhà rất rộng rãi. Tuy bỏ đã lâu nhưng vẫn giữ đựơc hình dạng cũ. Chỉ là, phía trên 2 cánh cổng có thể loáng thoáng thấy đựơc cái biển tên bị bong mất 1 bên. Trên đó vẫn còn hiện rõ hàng chữ to "Võ Quán Thanh Minh".

Chỉ có điều là Du chỉ yên tĩnh, lẳng lặng đứng đó. 2 mắt vẫn chằm chằm nhìn ngắm mọi vật nơi đây. Không nói 1 chữ, cả ngừơi bỗng nhiên toát ra vẻ bi thương lạ thừơng. Giống như là đang nhớ đến kỉ niệm nào đó. Cả ngừơi như cùng hoà vào làn gió nhẹ nơi đây.

Du nhìn 1 lúc đến thất thần nên không hề hay biết rằng sau lưng mình có 1 đôi mắt màu hổ phách dõi theo tất cả. Chỉ là, cậu cũng không ở lại lâu, 3 phút sau cậu đã quay lưng đi.

Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hứng thú với cái gì đó ngoài vẽ tranh khoả thân. Lần đầu tiên trong suốt hơn 5 năm qua, khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của cậu lại xảy ra chút biến hoá.

Khi Du về đến nhà thì Khải cùng Kiệt vẫn chưa về. Chỉ thấy đựơc cái tên Sang mặt lạnh ngồi lù lù 1 đống không lên tiếng. Làm cô bị doạ hết cả hồn.

- Anh ba về sớm vậy?_ Du miễn cữơng nở nụ cừơi bắt chuyện. Dù sao thì cũng là anh mình, không chào thì thật không phải phép.

Nhưng mà... Đợi cả nửa ngày sau mà Sang vẫn chưa hề đáp lời. Đến lúc Du định mở lời tiếp để gỡ cục diện rối rắm này thì Sang lại đứng dậy, đặt ly nứơc trong tay xuống rồi lạnh lùng xoay lưng đi lên lầu.

Du ở phía sau lè lữơi, bĩu môi lẩm nhẩm "Đồ khó ưa". Nhưng mà không nhờ rằng tai của Sang lại tốt đến vậy. Vừa dứt lời cậu liền quay lưng lại liếc Du 1 cái làm cô giật thót. Nhưng cũng may là vài giây sau anh ta liền bứơc đi tiếp.

Phía sau, Du thở phào nhẹ nhõm. Cái nhìn của anh ta thật kinh khủng. Cứ như muốn đông cứng ngừơi ta lại vậy.

......

Trưa đó, Du ngủ liền 1 mạch tới gần 4 giờ chiều. Vì là sinh viên năm nhất nên lịch học vẫn còn khá là thoải mái. Vả lại, Cô chính là 1 con heo cực kì cực kì lừơi biếng. Trong mấy năm gần đây ngoài việc học trên trừơng ra thì cô chỉ biết đến ăn và ngủ.

Thực ra thì đầu cấp 3 cô cũng có 1 sở thích. Nhưng là... Nếu sự việc đó không xảy ra... Trong đầu lại chợt nhớ đến hình dạng đổ nát, cũ kĩ của Võ Quán khi nãy. Bất giác, cảm xúc chợt ùa về. Đôi mắt vừa mở ra đã nhoè nứơc.

.....

Khuya hôm đó, ngay lúc Du đang ngủ say. Cánh cửa phòng của cô bị 1 đôi tay thon dài mở ra. Ngừơi đó chầm chậm tiến đến sát bên giừơng.

Hắn nhìn cô 1 lúc rồi mới vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Động tác nhẹ đến nỗi sợ làm cho cô thức giấc. Vuốt 1 hồi lại cảm thấy chưa đủ. Hắn lại tiến đến gần hơn nữa. Khoảng cách giữa 2 ngừơi ngày càng gần....

.....

Sáng. Những tia nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ. Chiếu rọi lên 2 thân ảnh đang nằm trên chiếc giừơng rộng.

Du mơ mơ màng màng tìm 1 tư thế thoải mái hơn để ngủ. Thân thể theo bản năng tìm đến nơi ấm áp, đầu dụi dụi vài cái rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

....

Dứơi lầu Khải với sự giúp đỡ của cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nhưng là... Ngoài Sang mới sáng sớm đã chạy bộ rồi về ngồi 1 cục đây thì lại chẳng thấy 2 ngừơi kia đâu cả. Du thì không nói gì. Nhưng ngay cả Kiệt cũng chẳng thấy tăm hơi.

- Sang, em lên gọi Kiệt cùng Du dậy nhé_ đặt dĩa thức ăn lên bàn, Khải nhẹ giọng bảo.

- Tại sao... Em phải làm vậy?_ Sang nghiêng đầu, giọng điệu không mặn không nhạt nhưng có điều là khí lạnh đã bay khắp nơi.

- A ha ha... Không sao. Để anh đi cũng đựơc_ Khải bất đắc dĩ cừơi gựơng 2 tiếng. Lại nhìn khuôn mặt như muốn đóng băng của Sang liền im lặng.

Cuối cùng vẫn phải là tự thân vận động. Khải rửa tay sạch sẽ, tháo tạp dề rồi bứơc lên lầu. Anh thở dài, Đôi khi anh cảm thấy bản thân quá hiền lành nên cứ bị mấy thằng em đè đầu cữơi cổ.

Cạch...

Khải vừa vào phòng đựơc vài bứơc liền khựng lại. Cả ngừơi như đông cứng, 2 mắt cũng trợn to. Oh my god... Anh đang thấy cái hình ảnh gì thế này!!!

Trên giừơng, chàng trai với mái tóc nâu hạt dẻ đang vòng tay ôm trọn vòng eo của cô gái. Tấm mền bị rớt sang 1 bên. Còn cô gái tóc đen dừơng như rất hửơng thụ cùng thoải mái. Bằng chứng là khoé miệng cô đang cong lên, thỉnh thoảng còn cọ cọ vài cái vào ngực chàng trai.

Càng nhìn càng cảm thấy đáng nghi. Giữa 2 ngừơi sẽ không xảy ra cái gì mờ ám đấy chứ.

Sau vài giây để bình ổn lại tâm trạng của mình Khải lại tiến đến gần hơn. Quả thật là anh không có nhìn nhầm a.

Anh rất hiểu rõ Kiệt, hắn tuy ngoài mặt hay cừơi tửơng chừng như rất hoà đồng nhưng lại là kẻ xa cách đối với ngừơi khá nhất. Trứơc giờ hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với con gái như vậy. Du... Chính là ngoại lệ đó.

- Kiệt, dậy nào_ Khải vươn tay đánh thức Kiệt.

Nhưng mà... Kiệt chỉ mở mắt ra nhìn Khải 1 cái rồi lại tiếp tục ngủ. Coi sự tồn tại của Khải như không khí. Ai bảo anh ta làm phiền hắn ôm mèo con chứ. Nha, hắn muốn ngày nào cũng đựơc ôm mèo con ngủ như vậy. Thật thoải mái.

Đầu của Khải chảy đầy vạch đen. Ông trời ơi, tên này có phải là em trai con không vậy???

- Kiệt, em không định nghỉ học luôn sao?_ Khải hơi nghiêm giọng. Anh biết Kiệt đối với việc học rất nghiên túc.

1 phút sau...

- Hừ,... Thật là..._ Kiệt hừ lạnh, lẩm bẩm vài tiếng rồi mới luyến tiếc rời đi. Động tác đối với Thanh Du đang ngủ say như heo kia rất là dịu dàng, như sợ làm cô thức giấc.

Khải lại tiếp tục trợn mắt ếch nhìn Kiệt. Hắn từ trứơc tới giờ chính là kẻ phúc hắc, giả dối cùng tà ác đến sâu tận xương tủy. Hành động dịu dàng như vậy là trứơc đây chưa từng có.

- Này, em ấy cũng phải dậy để đi học chứ_ Khải lên tiếng cắt ngang hành động của Kiệt.

Vừa nghe lời này tay Kiệt liền khựng lại hậm hực liếc Khải 1 cái như không cam lòng rồi đùng 1 phát lủi luôn xuống lầu.

Còn 1 mình Khải lắc đầu thở dài. Ai nha, giới trẻ ngày nay càng ngày càng khó hiểu.

(Anh đã quên? Anh cũng là giới trẻ đấy)

Sau đó Du đựơc đánh thức như bình thừơng. Mà cô cũng không phát hiện có điều gì khác thừơng cả. Chỉ là đêm nay cô ngủ ngon hơn hẳn so với mấy hôm trứơc. Vốn dĩ tâm trạng đang bất ổn không vui, vừa ngủ 1 phái liền thấy cả ngừơi khoẻ hẳn ra.

Tuy là lúc ăn sáng cùng nhau, bầu không khí có hơi bất thừơng nhưng Du không để ý lắm nên đã không phát hiện ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...