Ánh Trăng Ở Trong Ngực

Chương 1: Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tới Tốc Độ Loại Khoai Tây Của Tớ!



" Bạn học, có thể giúp tôi việc này không?"

" Việc gì?"

" Hôn tôi một cái."

".....???"

Thời điểm Kỳ Nguyệt Nhận lời thỉnh cầu này, mái tóc ổ gà của cô đã ba ngày chưa được gội, khiêng cái cuốc, mặc đôi giày cũ màu đen, trên mặt toàn điểm những chấm bùn.

Mà đột nhiên đi đến trước mặt nàng, một chàng trai với gương mặt cực kì đẹp, đôi mắt màu hổ phách như ruộng lúa mạch, thân hình cho dù đứng ở nơi lầy lội như bờ ruộng cũng giống như một bức tranh thủy mặc, đến thỉnh cô hôn.

Nam nhân bên môi treo một đường vòng cung nhạt nhẽo, đáy mắt mang theo tia xin lỗi, giải thích: " Xin lỗi, vừa cùng bọn họ chơi trò chơi thua."

Kỳ Nguyệt theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được đoàn người ồn ào.

Thì ra là chơi trò chơi thua......

Kỳ Nguyệt vừa kịp phản ứng lại thì bên cạnh, bạn cùng phòng Tống Thu Thu dường như mới hồi hồn, ở bên tai cô thét một tiếng chói tai: " A! Cố...... Cố Cố Cố...... Cố Hoài..... Nam thần cấp SS của trường chúng ta!!!"

" Cố Hoài....?" Kỳ Nguyệt liếc mắt một cái đánh giá nam nhân trước mặt.

Cô cả ngày ngâm mình ở ruộng thí nghiệm, không phải chăm heo thì cũng loại khoai tây, không quan tâm việc gì khác, tự nhiên cũng không quen biết cái gì nam thần.

" Bạn học, có thể chứ?" Cố Hoài mỉm cười cùng với sao trời như không khác biệt, thực khách khí mà lần nữa dò hỏi.

Kỳ Nguyệt vội vàng dùng cuốc đào đất, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: " Cái đó thì...., cậu đột nhiên đưa ra loại yêu cầu như vậy, thật sự làm người ai cũng bối rối, hơn nữa tôi rất bận, chút nữa tôi còn phải loại khoai tây...."

Tống Thu Thu mặt dại ra, vô pháp tin tưởng: " Đại ca cậu nhìn rõ không?! Là Cố Hoài, Cố Hoài đó!"

Kỳ Nguyệt chặn Tống Thu Thu lại, " Nam nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ loại khoai tây của tớ!"

Tống Thu Thu: "....???"

Cố Hoài nghe thấy thế, cười nhẹ một chút, ý cười cùng bồ công anh giống nhau, đều dừng ở đầu quả tim.

Hắn nhìn bộ đồng phục thực nghiệm trên người Kỳ Nguyệt, " Cậu là sinh viên Nông Học? Tôi lúc trước may mắn được cùng giáo sư Thẩm thực hiện kỹ thuật gây giống khoai tây, sản lượng khoai tây rất cao, không biết cậu có hứng thú không?"

Mắt Kỳ Nguyệt cơ hồ sáng lên, giây tiếp theo, giống như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời, giơ tay lên đầu: "Thế này! Cậu gần một chút, tôi gần một chút, thoạt nhìn tương đối rất thật!"

Thật ra hôm trước, trường có tổ chức ngày phát sóng trực tiếp bán khoai tây, nhưng khi cô đến thì đã muộn, vì vậy cũng mất đi cơ hội giao lưu với giáo sư Thẩm.

Trăm triệu không nghĩ tới, tư liệu sống đang ở ngay trước mặt cô!

Nam nhân trong lồng ngực phát ra tiếng khàn khàn mang theo ý cười, nghe lời mà đến gần cô hơn một chút.

" Tốt! Chúng ta từ từ tỉ mỉ nói! Mà giáo sư Thẩm là giáo sư Thẩm Thuyết Minh đúng chứ? Thầy ấy là quốc bảo ở nơi này, vậy mà cậu dễ dàng nhìn thầy, còn cùng nói chuyện? Cậu là đang lừa tôi đi?" Kỳ Nguyệt nửa tin nửa ngờ mở miệng, vẻ mặt nếu mình bị lừa thì người kia chết chắc.

Cố Hoài ho nhẹ một tiếng: " Giáo sư Thẩm là cậu của tôi"

Kỳ Nguyệt: ".....!!!"

Giờ này khắc này, Cố Hoài ở trong mắt cô quả thực vô cùng lấp lánh.

Kỳ Nguyệt nháy mắt đem lộn xộn vứt hết ra sau đầu: " Như này đủ thật chưa?"

Nam nhân bị đầu nữ hài tử đụng trúng, bất đắc dĩ mà cười một tiếng, thoáng vươn tay giúp cô điều chỉnh vị trí.

Bảo trì tư thế khoảng hai giây, đại khái xác định đám người bên kia đã thấy được, hai người liền lập tức tách ra, duy trì khoảng cách.

" Cảm ơn bạn học đã giúp đỡ."

Rõ ràng câu nói cảm ơn rất tầm thường, nhưng từ miệng hắn nói ra, lại lộ một tia rung động đầy ý vị.

Kỳ Nguyệt hào phóng xua tay, " Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức, lần sau nếu cần giúp đỡ, cứ tìm tôi."

Cố Hoài cười khẽ: " Được."

" Cái đó..... Loại khoai tây kỹ thuật mới kia......" Kỳ Nguyệt xoa xoa tay mong chờ.

" Lúc này không quá tiện, chờ tôi nói với đám người bên kia, có thể chứ?"

" Được được được!"

Kỳ Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc, thuận miệng hỏi một câu, " Cậu đây là chơi trò gì mà thua vậy? Đại mạo hiểm?"

" Xạ kích." Cố Hoài trả lời.

" Xạ kích?" Kỳ Nguyệt nghe thấy hai chữ này, thần sắc hơi giật mình, bất quá cũng rất nhanh hồi thần lại, " Cậu trúng mấy lần?"

" 0 lần, bắn không trúng bia."

Kỳ Nguyệt khóe miệng giật giật, cười trừ, " Cậu..... rất tốt, đúng, rất tốt".

Cố Hoài đáy mắt chứa ý cười, được dấu kĩ sau lớp lông mi dài, " Ân, rất tốt, người hỗ trợ cũng rất tốt."
Chương tiếp
Loading...