Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 38: Phần Đuôi Tóc Của Cô Lướt Qua Cằm Anh, Giống Như Những Sợi Lông Vũ Lướt Qua Đầu Trái Tim Anh



WDF có được ngày hôm nay, thật sự không thể tách rời sự cống hiến của Thì Phỉ, là anh đã tập hợp bọn họ lại, trao cho bọn họ sự tín nhiệm vô hạn, dốc hết sức đào tạo bọn họ, để cho bọn họ không phải lo lắng gì, yên tâm tập luyện. Là anh, đã cho bọn họ – những “thiếu niên nghiện Internet” không có tương lai trong mắt người ngoài có cơ hội đến gần ước mơ của mình, bọn họ sẽ vì giấc mơ này, tiếp tục nỗ lực phấn đấu.

Buổi tối hôm đó, Hà Ngộ đến gọi bọn họ ăn cơm.

Hà Ngộ vốn đã đi ra lại thò đầu trở lại nhìn một chút, xác định bọn họ thật sự là kiểm kê hàng tồn kho, một người đang đọc báo cáo kiểm kê, một người đang đếm hộp.

Hà Ngộ gãi đầu, không biết tại sao, luôn có một loại cảm giác bọn họ đang “cấu kết với nhau làm việc xấu”.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, suốt một tuần Tô Mộc Hề đều không hòa nhã với Thì Phỉ, cho dù tối hôm đó đưa cô về nhà, thì một lời, một ánh mắt cũng keo kiệt với anh.

Tô Mộc Hề vẫn đến căn cứ hàng ngày, nhưng mà gần như đều hình bóng không rời với Đa Lan, hoặc là dạy Đa Lan quản lý hàng hóa như thế nào, trả lời tin nhắn của khách hàng như thế nào, hoặc là ngồi cạnh Đa Lan vẽ tranh, Thì Phỉ không tìm được cơ hội ở một mình với anh.

Tô Mộc Hề tải phần mềm đánh chữ cho Đa Lan, để cho Đa Lan học đánh chữ, cũng may là mặc dù Đa Lan là người Mông Cổ, nhưng cũng biết ghép âm Hán ngữ, cho nên loại chuyện đánh chữ này, quen tay hay việc, cho dù dùng một ngón tay cũng có thể xử lý được, chỉ là chậm hơn một chút mà thôi.

Hình ảnh chibi mà cô vẽ đã đến gần giai đoạn cuối, nếu như là trước đây, cô nhất định đã sớm đưa cho Thì Phỉ xem qua tiện thể tranh công, nhưng bây giờ cô không hề muốn tìm anh. Ngược lại là Chung Sở An đã nhìn thấy, và hết lời khen ngợi bộ hình ảnh này, sự kết hợp linh hoạt với Liên minh vương giả, vô cùng nổi bật. Hơn nữa đặc điểm nổi bật của mỗi một người, chỉ cần là người quen thuộc với WDF, thì nhìn thoáng qua là có thể biết được ai là ai.

Chung Sở An dứt khoát kéo ghế ngồi xuống cạnh Tô Mộc Hề, thoải mái nói chuyện: “Anh có thể dựa vào cái này, làm ra merch [1] về WDF. Ví dụ như áo phông manga, lịch để bàn, miếng lót chuột, móc khóa, ốp điện thoại vân vân, tiệm tạp hóa WDF mà trưng bày, thì chắc chắn sẽ hót hòn họt, em nghĩ sao?”

[1] Merch: là những hàng hóa liên quan đến các nhóm nhạc thần tượng, idol. Merch là tên viết tắt của merchandise, tức là bất cứ thứ gì được mua và bán tại cửa hàng.

Tô Mộc Hề đương nhiên đã nghĩ tới, có lẽ Thì Phỉ nhờ cô thiết kế hình ảnh chibi, cũng có dự định làm đồ linh tinh.

“Đi, tìm ông chủ của em nói một chút, anh cảm thấy rất khả thi.”

“Em không đi, hay là anh đi đi.”

Chung Sở An xoa xoa cằm mình, thử thăm dò nói: “Hai người gần đây không đúng lắm, giống như đều không nói là sao?”

Tô Mộc Hề liếc nhìn anh ấy: “Chúng em vốn là không có chuyện gì để nói.”

“Chắc chắn là có vấn đề.”

Tô Mộc Hề nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bình tĩnh chuyển đề tài: “Không phải hôm nay Yến Yến về sao? Anh không cần đến sân bay đón cậu ấy à?”

Chung Sở An giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Vẫn còn sớm, anh thật sự cảm thấy làm những đồ đó là một ý kiến ​​hay, vừa có thể thỏa mãn sự theo đuổi thần tượng của người hâm mộ, vừa có thể kiếm lời, đôi bên cùng có lợi.”

“Đôi bên cùng có lợi cái gì?”

Giọng nói của Thì Phỉ truyền từ sau lưng tới, ngón tay nắm bút của Tô Mộc Hề dừng lại một chút, cô rủ mắt, nhanh chóng tiếp tục vẽ.

Chung Sở An gọi Thì Phỉ vào nói: “Cậu đến thật đúng lúc, cậu đã xem tranh của Mộc Hề chưa? Chúng tôi đều cảm thấy dùng những hình ảnh này để làm merch, thì sẽ rất hot.”

“Ồ?” Thì Phỉ nhướng mày, nhìn Tô Mộc Hề, người chưa từng nhìn anh kể từ khi anh bước vào cửa, lúc này đang đối mặt với màn hình, loay hoay vẽ, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, hơi rầu rĩ nói: “Anh còn chưa thấy, Mộc Hề.”

Tô Mộc Hề dừng bút, bấm lưu rồi thoát ra, mở hình chibi đã vẽ xong ra, đứng dậy nói: “Tất cả đều ở đây, hai người từ từ xem, em đi vệ sinh một chút.”

Thì Phỉ nhìn người trước mặt đứng lên, xoay người lách qua anh, ngoại trừ đuôi tóc, thì hoàn toàn không chạm vào anh. Đuôi tóc cô nhẹ nhàng lướt qua cằm của anh, ngứa ngứa tê tê, giống như lông vũ lướt qua trái tim.

“Sững ra làm gì? Tôi nói cậu có nghe không?” Chung Sở An dùng cùi chỏ đẩy Thì Phỉ.

“Hừ.” Thì Phỉ cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Chuyện này giao cho cậu làm đi, trận đấu toàn quốc sẽ sớm bắt đầu, tôi bận việc khác rồi.”

“Không thành vấn đề, miễn là cậu gật đầu. Thật ra thì cái này cũng không phải việc khó, hầu hết công xưởng đều có thể làm.”

Thì Phỉ rất yên tâm vỗ vai Chung Sở An một cái.

Thì Phỉ nhìn về phía cửa phòng họp, Tô Mộc Hề đi vệ sinh rất lâu chưa quay lại, gần đây anh cũng quá bận, tâm tư đều chuẩn bị cho trận đấu toàn quốc, đợi khi trận đấu kết thúc, bọn họ phải nói thật tốt.

====

Kỳ nghỉ đông dần kết thúc, Đa Lan về cơ bản đã có thể một mình giải quyết công việc tư vấn mua hàng trực tuyến, cô ấy nghiêm túc thực hiện phương châm của Tô Mộc Hề: Hàng ngoại trừ đồ ăn vặt thì được trả lại trong vòng bảy ngày mà không cần lý do, không mặc cả, miễn phí vận chuyển trên 200 thứ, các vấn đề liên quan đến chiến đội thì không trả lời.

Sau đó, Triệu Tinh công khai xin lỗi WDF trên Weibo, bày tỏ áy náy vì trước kia đã nói năng lỗ mãng.

Sau khi phát sinh xung đột, Thì Phỉ đã liên lạc với Thì Lam trước, còn gửi thư luật sư cho Triệu Tinh. Triệu Tinh cho rằng Phùng Ly đánh cậu ta, có giám định y tế, Thì Lam kiếm được video giám sát trận đấu ngày hôm đó, lúc ấy Phùng Ly đấm một đấm vào mặt cậu ta, lẽ nào Phùng Ly có sức mạnh siêu nhiên có thể làm tổn thương cả người Triệu Tinh chỉ bằng một cú đấm?

Nghe nói, ban đầu ATB cũng đã thuê luật sư cho Triệu Tinh, chỉ yêu cầu Triệu Tinh gánh chịu phí luật sư, nhưng hai bên vì chuyện này mà không thỏa thuận được, cứ ngâm phí luật sư, cuối cùng luật sư cũng không thèm làm.

Thì Lam ra tối hậu thư cho Triệu Tinh, nếu còn không xin lỗi thì chỉ có thể làm thủ tục tư pháp. Vì bất đắc dĩ, Triệu Tinh đành phải xin lỗi công khai trên Weibo theo yêu cầu của thư luật sư, đồng thời đề nghị chấm dứt quan hệ hợp tác với ATB. Mà lúc đó, giải đấu toàn quốc lại đang đến gần, ATB thiếu đi Triệu Tinh đánh dã chủ lực, trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Thật đúng là hả lòng hả dạ!

Trận đấu toàn quốc được tổ chức ở thủ đô, Tô Mộc Hề đã đặt vé máy bay trước cho mọi người. Bởi vì mới khai giảng, nên nhà trường có yêu cầu kỷ luật nghiêm ngặt, Tô Mộc Hề không bay đến thủ đô cùng đội, cô theo dõi toàn bộ quá trình thi đấu của mọi người qua mạng.

Có tổng cộng 16 đội tham gia trận đấu toàn quốc, đến từ bốn khu vực trên cả nước, mỗi một khu vực có bốn đội tham gia, bọn họ được sắp xếp theo các bảng đấu khác nhau. Vì vậy, trong vòng bảng WDF không gặp ATB và đối thủ mạnh IN đến từ cùng một khu vực.

Ở vòng bảng thể thao điện tử toàn quốc, thực lực của khu vực phía Đông và khu vực phía Tây là mạnh nhất, điều này đã được thể hiện ngay trận đầu tiên ở vòng bảng, trong số tám đội vượt qua vòng loại, khu vực phía Đông và phía Tây chiếm sáu vị trí.

WDF, ATB và IN đều thuận lợi vượt qua vòng loại, tiến vào top tám.

Ở vòng đấu loại trực tiếp 1/8, IN đã loại ATB bước vào top bốn, WDF cũng đánh bại chiến đội mạnh phía Tây là LIT, xuất sắc vào top bốn.

Trong trận bán kết, WDF để thua chiến đội mạnh phía Tây khác POP, bỏ lỡ vị trí thứ nhất thứ hai, nhưng ở vị trí thứ ba, bọn họ đã đánh bại đối thủ với lợi thế áp đảo, cuối cùng giành được vị trí thứ ba trong Giải đấu Liên minh vương giả toàn quốc năm 2012-2013.

Vào khoảnh khắc kết thúc trận đấu, cô gái và các chàng trai của WDF đã ôm nhau khóc, Thì Phỉ và Chu Chính cũng bước lên sân khấu, mọi người ôm lấy nhau. Bọn họ đi tới chặng đường ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng gì. Sau khi trải qua chuyện thay người, đội viên mất tích, thậm chí trong trận đấu còn bị mấy kẻ có ý xấu phá hoại, nhưng bọn họ đều nghiến răng tiến về phía trước, không bao giờ chịu thua.

Trong vòng nửa năm thành lập, WDF bọn họ đã vượt qua muôn vàn khó khăn mà người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi, một lần rồi lại một lần không được coi trọng, nhưng lại một lần rồi một lần đánh bại những đối thủ hùng mạnh, giành được vị trí thứ ba, đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Trong số tất cả chiến đội, WDF là đội duy nhất chỉ bao gồm những người mới, người chơi nghiệp dư giỏi không có nghĩa là có thể trở thành người chơi chuyên nghiệp xuất sắc, nhưng những thành viên của WDF đã hoàn thành xuất sắc quá trình chuyển đổi từ người chơi nghiệp dư thành người chơi chuyên nghiệp.

Mặc dù cách ước mơ của bọn họ —— vô địch quốc gia, vẫn còn xa, nhưng mà bọn họ đều là những người mới thi đấu chuyên nghiệp năm đầu tiên, lần đầu tiên thi đấu mà đã có thể đạt được kết quả như vậy, thì đã rất giỏi, bọn họ vẫn còn trẻ, tương lai sẽ còn làm được nhiều hơn thế.

Trong bữa tiệc ăn mừng sau khi trở về từ thủ đô, Hà Ngộ nâng ly rượu lên, mắt đỏ hoe nói: “Em không học giỏi, bố mẹ thầy cô luôn so sánh thành tích của em với các bạn cùng lớp, đánh giá em không đáng một xu, nên em càng ngày càng ghét việc học, ghét đống điểm số chết tiệt kia. Khi đó em cảm thấy đời này mình làm gì cũng được, không thi đậu đại học, thì về tiếp quản quán ăn vặt của bố mẹ, mỗi ngày đều thu tiền, nấu ăn, làm việc như một kẻ vô hồn, đem tất cả hy vọng ký thác vào thế hệ sau, lặp lại những ngày tháng của cuộc đời bố mẹ em. Cho đến khi em gặp được Bá Lạc [2] của đời mình,” Cậu ấy nhìn về phía Thì Phỉ, giọng hơi run: “Là lão đại đã cho em cơ hội hồi sinh, để cho em biết được, cuộc đời em còn có thể làm được nhiều hơn nữa, chỉ cần em không bỏ cuộc, thì em sẽ bứt phá ra khỏi thế giới của chính mình. Hôm nay em cũng đã có ước mơ của mình, em sẽ vì ước mơ của em, mà càng cố gắng hơn, cho dù cuối cùng em cũng không thể thực hiện được ước mơ, thì em cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc mất mác, bởi vì em đã phấn đấu, đã cố gắng, đã không chịu thua số phận. Lão đại, em kính anh, em… uống hết.”

[2] Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Hà Ngộ lau nước mắt, sau đó uống một hơi cạn ly rượu đỏ. Cậu ấy rất biết ơn Thì Phỉ, nhưng nói quá nhiều thì thành tầm thường, cậu ấy tin, lão đại sẽ hiểu cậu.

Hà Ngộ nói rất nghiêm túc, Thạch Đầu và Phùng Ly vốn ồn ào cũng rất xúc động, mọi người rối rít mời rượu Thì Phỉ.

Chu Chính cầm ly rượu, vừa mở miệng đã nghẹn ngào. Nhớ đến ban đầu, anh ấy vì tiền, mà không muốn gia nhập WDF, nhưng trong lúc anh ấy tuyệt vọng nhất, là Thì Phỉ đã đưa tay ra kéo anh ấy lên mà không tính toán chuyện trước kia.

WDF có được ngày hôm nay, thật sự không thể tách rời sự cống hiến của Thì Phỉ, là anh đã tập hợp bọn họ lại, trao cho bọn họ sự tín nhiệm vô hạn, dốc hết sức đào tạo bọn họ, để cho bọn họ không phải lo lắng gì, yên tâm tập luyện. Là anh, đã cho bọn họ – những “thiếu niên nghiện Internet” không có tương lai trong mắt người ngoài có cơ hội đến gần ước mơ của mình, bọn họ sẽ vì giấc mơ này, tiếp tục nỗ lực phấn đấu.

Thật ra thì bọn họ đều biết, WDF rất khó khăn, không có nhà tài trợ, không có nhà đầu tư, lão đại phải thế chấp nhà để có kinh phí thành lập đội, nhưng cũng may, bọn họ đã không phụ lòng tin của lão đại.

Thì Phỉ cũng rất vui, tất cả lời mời rượu đều không từ chối.

Anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm đó lúc rửa mặt, anh vậy mà lại phát hiện mình đã bắt đầu có tóc bạc, nhưng ngay cả bạn gái anh cũng chưa có.

Anh nhìn về phía Tô Mộc Hề ở đối diện, cô đang nghe những người bên cạnh nói chuyện, mí mắt rũ xuống, khóe môi mang theo ý cười nhẹ.

Anh thu lại ánh mắt, nâng ly rượu lên, WDF đi đến ngày hôm nay, anh cũng có rất nhiều điều muốn nói: “Là nhờ sự chung sức của mọi người, mới có được vinh quang cho WDF ngày hôm nay, vẫn là câu nói kia, con đường của WDF còn dài, chúng ta chỉ mới cất bước.”

Kết thúc giải đấu toàn quốc, không ngoài dự đoán, bọn họ thuận lợi tiến vào vòng trong, trong năm đầu tiên của WDF, anh không đặt quá nhiều kỳ vọng vào giải vô địch thế giới, không phải là anh không có lòng tin, mà là chiến đội còn rất non nớt, các thành viên cũng chưa đủ nhìn xa trông rộng, năng lực ứng biến những tình huống đột ngột còn chưa đủ, bây giờ bọn họ chưa có đủ khả năng cạnh tranh giải vô địch thế giới. Nhưng nếu như bọn họ thật sự có cơ hội tham gia giải D3 thế giới, thì bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực.

“Tương lai sẽ như thế nào thì không ai có thể nói trước được, nhưng chỉ cần mình đủ cố gắng, thì tương lai nhất định sẽ phát triển theo hướng mình muốn.”

Nói đến đây, Thì Phỉ không khỏi bật cười. Không nghĩ tới, có một ngày anh lại có thể múc súp gà cho mọi người, thậm chí còn nghĩ sẵn trong đầu không cần viết ra.

Tô Mộc Hề ngồi cuối bàn, một bên là Cốc Yến Yến, một bên là Đa Lan.

Đa Lan nhìn Phùng Ly, chân thành nói: “Thằng bé thực sự đã trưởng thành rồi, A ba và những người khác hoàn toàn không biết thằng bé tốt như thế nào.”

“Cậu cũng rất tốt, hai người đều nên vui vẻ.” Tô Mộc Hề choàng tay qua vai Đa Lan nói.

Đa Lan nhìn Tô Mộc Hề, trong lòng nhất thời tràn đầy xúc động: “Cám ơn cậu Mộc Hề, may mà cậu đã giúp tôi.”

“Phải, giúp một người còn hơn xây một toàn miếu bảy tầng!”

Cốc Yến Yến ở bên cạnh nhắc: “Là cứu một mạng người.”

Đa Lan nói: “Vậy cũng không sai, Mộc Hề giúp tôi đi ra thảo nguyên, chính là đã giúp tôi sống lại một lần nữa.”

Tô Mộc Hề đắc ý nhìn Cốc Yến Yến, vểnh môi cười.

Dáng vẻ hả hê đắc ý của cô rơi vào trong mắt của Thì Phỉ ở phía đối diện, lạ là, vì anh uống nhiều rượu, nên nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ, nhưng chỉ có cô vẫn rất rõ ràng, một cái nhăn mày một tiếng cười, một chút biểu cảm, cũng rơi vào trong mắt.

Ánh mắt cô vô tình giao với ánh mắt của anh trong không trung, ở bên kia bàn, cô không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh, nhưng anh lại khóa chặt ánh mắt cô, dường như đã nói rõ gì đó.

Tô Mộc Hề mất tự nhiên nhìn sang một bên, cầm ly lên uống một ngụm.

Phùng Ly đến tìm Đa Lan, bọn họ đã cùng nhau mời rượu Thì Phỉ, trước đó, còn kính Tô Mộc Hề một ly.

Tô Mộc Hề vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp uống một ngụm nước, thì Cốc Yến Yến đã nhắc nhở cô: “Cậu không đi kính rượu ông chủ sao?”

Kính rượu Thì Phỉ? Tô Mộc Hề nhìn về phía Thì Phỉ, Chung Sở An đang nói chuyện với anh, anh ngồi dựa, cánh tay đặt trên lưng ghế của Chung Sở An, anh hơi cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Tô Mộc Hề lại nhìn mọi người, ngày thường đều là một đám người anh em, lúc này đều cầm ly rượu kính rượu lẫn nhau, ăn uống linh đình, làm cô có chút sững sờ.

Cốc Yến Yến cứ thúc giục mãi, cô cũng dần cảm thấy không đi kính rượu Thì Phỉ, thì cũng có vẻ không hợp lý. Vì vậy cô cầm ly rượu lên, đi về phía Thì Phỉ.

Nên nói gì đây?

Cô còn chưa nghĩ xong phải nói thế nào, thì người đã đứng trước mặt Thì Phỉ, anh cũng đứng lên. Cô thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, cô mở miệng nói: “Chúc ông chủ làm ăn phát đạt, mã đáo thành công.”

Thì Phỉ không nhịn được khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ có em, mới nhớ anh phải kiếm tiền hay không.”

“Tất nhiên là phải nhớ, không kiếm tiền thì làm sao phát lương?”

Ly rượu của Tô Mộc Hề chạm vào ly rượu của anh, thấy anh không hề động đậy, cô liền dẫn đầu đặt ly rượu lên môi nhấp một ngụm. Rượu vang đỏ êm dịu, một đường trôi xuống cổ họng, sau đó bên tai truyền đến một lời thì thầm quen thuộc: “Sau khi kết thúc hãy đợi anh.”

Hơi nóng mà anh thở ra xẹt qua bên tai, một trận tê dại lập tức truyền đến tim anh, trái tim run rẩy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...