Anh Vào Nhầm Nhà Rồi, Nhân Vật Phản Diện À!

Chương 5



"Ông chủ nhà nói với tôi rằng nhà mình có vận may. Mỗi chủ nhân của ngôi nhà đã ra đi với thành công".

"Chủ nhà nói vậy?"

"Đúng! Và chú ấy đã cho tớ rất nhiều lời khuyên bổ ích".

"..."

"Nhưng cậu biết không, mình đã rất ngạc nhiên khi người hàng xóm mà mình gặp cách đây ít lâu đột nhiên bắt đầu nói về ma."

Đừng nói với tôi rằng cô ấy đã mua nhà mà không biết..

Chà, cô ấy có một em gái nhỏ; không có lý do gì để cô ấy nhận một ngôi nhà với một tin đồn hỗn loạn như vậy.

Bỏ qua chuyện đó, chuyện này nói về 'một ngôi nhà có phúc khí' là gì? Hay về 'mỗi chủ nhân của ngôi nhà ra đi với thành công'? Nếu nói dối thì ít nhất hãy biết giới hạn. Chủ nhà này trong thì có vẻ nghiêm túc. Nhưng nếu anh ta nói tất cả những điều đó và bán căn nhà, thì không có chuyện giá căn nhà bị giảm. Đây rõ ràng là lão địa chủ tống tiền nữ chính đây mà.

Nhưng cô ấy lại không biết điều đó, Anne-Marie đã nở một nụ cười rạng rỡ như bầu trời trong xanh ở trên cao.

"Bây giờ mình thấy phải có một số hiểu lầm. Mình nghĩ người hàng xóm cũng lo lắng cho mình và đó là lý do tại sao anh ấy nói với mình như vậy. Khi mình gặp lại anh ấy, tốt hơn hết mình nên cho anh ấy biết rằng anh ấy đã nhầm lẫn".

* * * Liệu nữ chính sẽ ổn như thế này chứ?

Tất nhiên, trong ngôi nhà đó không có thứ gì gọi là ma, nên cô ấy có thể sống tốt thôi. Nhưng ngoài điều đó ra, tôi không thể không tự hỏi liệu cô ấy có thể tồn tại trong thế giới tàn nhẫn này không khi bị lừa dối một cách dễ dàng như thế này.

À, đúng rồi. Có một chàng trai đã khiến cho nhân vật chính trở nên ổn thỏa như thế này và như để chứng minh rằng mọi thứ chỉ tồn tại cho nhân vật chính, ở cuối tiểu thuyết, cô ấy sẽ tìm thấy bà ngoại giàu có của mình, nhận được tài sản thừa kế và số phận của cô ấy sẽ nở hoa trở lại.

Sau cùng thì tôi đoán nó cũng chẳng quan trọng lắm.

"Tớ rất vui vì những người tốt bụng như vậy sống trong khu phố của tớ. Kể từ bây giờ, tớ sẽ ở trong sự chăm sóc của cậu."

Trong khi đầu óc vẩn vơ suy nghĩ, tôi cong môi như người phụ nữ vui vẻ trước mặt và nở một nụ cười nhạt.

"Có.. ở đây cũng vậy."

* * *

"Hmm, tôi có nên chuyển đi nơi khác không.."

Buổi tối hôm đó, tôi đã nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc khi ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ. Lúc đầu, tôi chỉ định không quan tâm đến nó, nhưng càng nhai lại cuộc gặp gỡ với nữ chính, tôi càng cảm thấy khó chịu, mặc dù tôi không biết tại sao.

Theo kinh nghiệm của tôi cho đến nay, thật không khôn ngoan nếu bỏ qua những cảm giác bản năng như vậy..

"Mph!"

Ngay lúc đó, một âm thanh phát ra từ dưới chân tôi, làm tôi khó chịu nhưng tôi phớt lờ. Hình ảnh người phụ nữ đứng trước cửa nhà tôi lúc nãy cứ lởn vởn trước mắt tôi. Nghĩ lại, tôi nghĩ đến Coco lần đầu tiên sau một thời gian dài. Thực sự đã rất lâu rồi những ký ức về kiếp trước lại khơi dậy trong tôi những cảm xúc đa cảm như thế này.

Kể từ khi mất đi cảm xúc ở viện, ngay cả những thứ như lưu luyến hay khao khát cũng trở nên mờ nhạt. Cảm giác hiện tại của tôi tương tự như cảm giác khi tôi gặp lại Lakis Avalon lần đầu tiên, và nhớ lại nhân vật yêu thích của tôi đã chết.

Có lẽ đây là lý do tại sao tôi bất ngờ thích nữ chính một chút nhưng..

"Mph! Mmmphh!"

"Thưa ông, yên lặng một chút. Tôi không thể nghĩ được".

Tôi đã bị mê hoặc trong tình cảm mờ nhạt, nhưng tôi đã bị kéo trở lại thực tế. Có vẻ như người dưới quyền tôi bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo bởi vì những tiếng động xuyên qua màng nhĩ của tôi trở nên dữ dội hơn.

Tôi liếc nhìn xuống người mình đang ngồi.

Người đàn ông đang lơ lửng trên không trung, cuộn lại trong một cái kén của những sợi chỉ trắng, đang vặn vẹo một cách đáng sợ. Nó làm tôi khó chịu nên tôi cứ bắt chéo chân ngồi trên lưng người đàn ông đó và di chuyển những sợi chỉ gắn cơ thể anh ta lên trần nhà. Khi cơ thể lơ lửng của anh ta bắt đầu đung đưa qua lại, người đàn ông 'hiiik' và âm thanh anh ta hít một hơi thật sâu vang lên trong căn phòng hoang vắng.

"Ngài có một ngôi nhà đẹp nhỉ. Trần thì cao, cách âm cũng tốt".

"Mmp.."

"Một ngôi nhà như thế này giá bao nhiêu? Ít nhất cũng phải khoảng 5000 đồng tiền vàng, phải không?"

Người đàn ông đã ngừng vùng vẫy một lúc nào đó, bật ra một tiếng rên rỉ yếu ớt. Nơi này vừa được dùng làm dinh thự vừa là nhà thờ, khoảng cách từ trần đến sàn khoảng 10 mét. Vì vậy, trừ khi người đàn ông đó rất không may mắn, anh ta sẽ không chết ngay cả khi anh ta bị ngã nhưng anh ta đã làm ầm ĩ quá mức. Có lẽ anh ấy mắc chứng sợ độ cao?

"Thấy chưa? Nếu anh chịu lắng nghe tôi trước đó, sẽ không có lý do gì để anh phải như thế này ngay bây giờ."

Chà, đó không phải là việc của tôi nên tôi đung đưa qua lại trên cơ thể lơ lửng của người đàn ông trong không khí và tận hưởng khung cảnh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Thoạt nhìn, đây có vẻ như là một khung cảnh rất yên bình và thư thái nhưng tình huống bên dưới lại không giống như vậy. Những người cố gắng bảo vệ người đàn ông khỏi tôi đã chất thành đống bất tỉnh trên sàn nhà đẫm máu.

Nhưng xin đừng hiểu lầm tôi.

Dù nó có thể là gì, tôi đang ở giữa một công việc ngay bây giờ. Tôi không có sở thích làm một môn thể thao của những người không có kiến thức. Mục đích của tôi hôm nay là lấy một số loại thông tin từ người đàn ông này nhưng..

"À, chuyện này hơi khó chịu.."

Trên thực tế, tôi chấp nhận yêu cầu này vì nó cung cấp rất nhiều tiền, nhưng loại yêu cầu này hơi khó chịu.

Bốp.

Tôi bắt đầu từ từ giảm số lượng các sợi chỉ bám vào trần nhà.

"Tôi chỉ nhận khoản thanh toán trước và xóa khoản này như một yêu cầu không thành công không nhỉ?"

Răng rắc.

Khi nhiều sợi chỉ đứt ra, cơ thể người đàn ông ngày càng hạ thấp, và hơi thở của anh ta ngày càng không ổn định. Cuối cùng, khi chỉ còn vài sợi chỉ còn dính trên trần nhà, tôi thản nhiên nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông và hỏi.

"Thưa, anh nghĩ sao về việc chết ngay bây giờ, vừa nhanh gọn lẹ? Anh không cần phải nói cho tôi biết những gì tôi đã yêu cầu gì".

Sau những lời đó, bệ ngồi của tôi lại bắt đầu vặn vẹo dữ dội.

"Mph! Mph!.."

Cách anh ấy nhìn tôi hơi khác so với trước đây. Anh ấy có cảm nhận được cảm xúc thật của tôi khi tôi nói vậy không? Tôi đoán anh ấy cuối cùng cũng nghĩ đến việc nói chuyện. Tôi gỡ bỏ sợi dây trói buộc miệng anh ta.

"Các.. tài liệu được giấu trong.."

Anh ta run rẩy khi trả lời câu hỏi mà tôi đã hỏi trước đó.

Thực ra, cuối cùng thì tôi cũng đã đồng ý để khách hàng của mình kết liễu người đàn ông này, nên nói thật, tôi không có ý định tự tay giết anh ta. Nhưng người đàn ông không biết điều đó, vì vậy anh ta đã luống cuống.

Ánh sáng chìm của mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ lớn chiếm một bên bức tường và tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ rực đến ngay cả nơi tôi đang ở.

Có vẻ như hôm nay tôi có thể về nhà sớm; người đàn ông này hèn nhát hơn tôi nghĩ.

* * *

Không lâu sau, tôi ở một mình, đi qua con hẻm hẹp dẫn đến nhà tôi.

Khi tâm trí tôi vẩn vơ, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa ăn tối. Khi về đến nhà, tôi nên làm một cái gì đó cho mình.

Rồi đột nhiên, tôi để ý thấy một bà già đi phía trước, tay xách một gánh nặng. Tôi không nhìn thấy ai khác xung quanh. Tôi đổi hướng và đi về phía người phụ nữ lớn tuổi trong tầm mắt của mình.

"Bà ơi, hãy để cháu giúp bà."

"Ôi trời, nó nặng lắm đấy."

Tôi không cảm thấy nặng như thế này vì cơ thể tôi đã được tăng cường sức khỏe ở viện nghiên cứu. Và nếu cần, tôi có thể kéo dài một sợi chỉ từ tay để đỡ trọng lượng của mình. Tôi có thể điều khiển độ dài và độ dày của bất kỳ sợi chỉ nào tôi kéo ra.

"Cảm ơn cháu. Bà có thể đến đây nhanh chóng cũng nhờ có cháu cả. Đây là quà tạ ơn cháu."

Nhờ tấm lòng ấm áp của bà cụ mà tôi có được hai quả táo không ngờ.

"Cháu cảm ơn bà."

Thành thật mà nói, tôi không làm điều này vì tôi cảm thấy có sự tôn trọng mạnh mẽ đối với những người lớn tuổi hay vì tôi có đạo đức.

Bất cứ khi nào tôi nhận một yêu cầu, tôi cố gắng làm điều gì đó tốt, dù chỉ là một việc nhỏ. Mặc dù tôi làm công việc của mình để kiếm sống, nhưng tất nhiên, tôi nhận thức được rằng công việc của mình không hoàn toàn tốt. Vì vậy, đây là một cái gì đó tôi đã quyết định như một kết quả. Tuy nhiên, tôi thực sự không thể nói rằng tôi cảm thấy có lỗi khi làm công việc như thế này.

~

Một lúc sau, tôi trở về nhà và chuẩn bị một bữa tối khá muộn cho mình. Tôi sẽ ăn một chiếc bánh sandwich đơn giản làm từ bánh mì nguyên cám mà tôi đã mua sáng nay, rau diếp tươi, cà chua, nước sốt và thịt xông khói.

Thực ra, sau các thí nghiệm ở viện, cơ thể tôi đã có thể tồn tại mà không cần bổ sung chất dinh dưỡng ổn định, nhưng tôi vẫn ăn cả ba bữa trong ngày, mỗi ngày, khi có thể.

Tôi lấy đồ trong bếp ra và định bắt đầu nấu ăn (tôi biết nó không phải là nấu ăn), thì tôi chợt nhớ ra điều gì đó và vươn tay ra cửa sổ.

Một sợi chỉ trắng mờ mở ra theo ý muốn của tôi và đầu sợi chỉ chìm vào tấm rèm.

Swoosh!

Tôi khẽ ra hiệu và sợi chỉ di chuyển, buông rèm bên cửa sổ xuống. Họ được đặt hàng đặc biệt rèm cửa, vì vậy ngôi nhà của tôi ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Tiếp theo, tôi gửi một sợi theo hướng khác và bật đèn lên. Tất nhiên, nơi này không có điện nên ánh sáng không có thật. Đây là thứ được tạo ra bởi các nhà giả kim thuật ở phương đông.

Các vật dụng gia đình, chẳng hạn như tủ đông đơn giản để đông lạnh và lưu trữ thực phẩm, hoặc lò sưởi để hâm nóng thức ăn như bếp ga, tất cả đều được các nhà giả kim thuật phương đông đưa vào cuộc sống. Tất nhiên, những món đồ này trông rất khác so với những món đồ hiện đại mà tôi từng biết nhưng công dụng của chúng thì tương tự.

Chúng rất dễ sử dụng và tác dụng của chúng là bán vĩnh viễn nên ngay cả khi các nhà giả kim thuật bán chúng cho một nhà quý tộc với giá cao, chúng vẫn sẽ trúng số độc đắc. Tuy nhiên, nhà giả kim đầu tiên đã chế tạo ra những món đồ này, khiến chúng trở nên phong phú và phân phối chúng với giá rẻ.

Nhờ đó, tôi thường thấy những món đồ như vậy ở những công dân bình thường như tôi. Chỉ để tham khảo, nhà giả kim vĩ đại đó là một trong những nam chính trong tiểu thuyết.

Tất nhiên là anh ta. Sẽ có ý nghĩa nếu anh ấy không có nhiều sức nặng trong cuốn tiểu thuyết khi anh ấy tuyệt vời như vậy? Các mặt hàng được đưa ra thị trường đều có khắc chữ 'DS', tên viết tắt của tên ông.

Ý tôi là, anh ấy không phải là nhân vật nam yêu thích của tôi trong tiểu thuyết, nhưng vẫn nhờ anh ấy mà cuộc sống đã trở nên dễ dàng hơn nên sau khi khen ngợi anh ấy một chút, tôi quay lại làm bánh sandwich của mình.

Trong khi đó, các thành phần được xiên trên sợi bạc mỏng, nhảy múa một mình trong không khí.
Chương trước Chương tiếp
Loading...