Áo Cưới Cho Tình Yêu
Chương 39
Rời khỏi bệnh viện với tâm trạng rối bời,trong đầu Trang lúc này toàn hiện ra hình ảnh của Thư, cô gái rũ rượi, tả tơi vì rượu tối qua.Hơn ai hết Trang biết mình là người đã gián tiếp gây ra nỗi đau cho Thư,mặc dù bị Thư xua đuổi và chán ghét nhưng tự trong sâu thẳm lòng mình cô luôn hứa sẽ kiên trì và giúp đỡ Thư đến cùng,giúp cô sớm vượt qua hoàn cảnh này.đang miên mang với những dòng suy nghĩ thì điện thoại Trang rung lên trong một giai điệu của một bài hát quen thuộc-em nghe nè anh Lâm?Trang rảnh không?Anh với My đang ngồi ở “Vọng nguyệt nè”,em tới đâ y đi, tụi anh cóchyện quan trọng cần nói với em đó-Vâng. Hai người đợi em chút nhaTắt điện thaaij Trang rồ ga phóng đi ,chiếc xe ga của cô lướt nahnh trong gió ,bỏ lại những hàng câu hờ hững bên đường, những hạt bụi của thời gian, bõ lại tất cả những nỗi u buồn cô tiến về hướng “vọng nguyệt”Tiếng nhạc xùm xèng làm Trang muốn bùng cả hai các lỗ tai.”Vọng Nguyệt “là vậy,vì là quán cà phê dành cho giới trẻ nên không khí ở đây luôn sôi động và mới mẻ, những lùm cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, cách bày trí cũng rất hợp gu và thời thượng.Tất cả đã tạo nên một không gian vừa tươi mới vừa là,độc đáo,có thể nói “Vọng Nguyệt” là quán cà phê được yêu thích nhất Sài Gòn hiện nay.Từ xa xa phía bên góc trái của quán Hà My đang giơ tay vẫy Trang rất nhiệt tình, cô cũng mỉm cười đáp lại ,đưa tay ra hiệu là mình đã nhìn thấy họ cô tự nhiên bước vào.Nghĩ cũng lạ lùng thật,Phúc Lâm và Hà My hai con người với hai tính cách hoàn toàn khác nhau, my vui vẻ, tinh nghịch nhí nhảnh nói cười suốt ngày, còn Lâm thì điềm đạm ,chững chạc và ít nói hơn hẳn.Tuy là trái ngược nhay như vậy nhưng khi kết hợp lại đó đúng là một sự gắn kết hoàn hảo, có thê bổ sung cho nhau.Trang cũng mừng cho Lâm cuối cùng anh cũng đã chịu rũ bỏ quá khứ, mở lòng mình để đến với My.Hi vọng lần này ông trời sẽ không nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của anh một lần nữa.-Sao ,hai người có chuyện gì quan trọng muốn nói với em hả?My cười tươi hơn hoa-Chị cứ ngồi xuống đi cái đã, chị uống gì để em gọi, vừa nói My vừa ngoắc tay cô phục vụ-Cho chị cam vắt đi em, Trang bảoMy lại tiếp tục câu chuyện:-Dạo này trông chị tươi hẳn ra đó nha!,đi du lịch Nah Trang về mà im phăng phắt hà, sao ? ở ngoài đó đẹp hông chị?-Đẹp ! rất đẹp !Nhưng chỉ có một thứ không đẹp-Ủa có gì không đẹp?,My ngạc nhiên-Là người đi du lịch đó ,ha ha-Chị này chọc em quài.hi hi-Em với văn sao rồi?Nãy giờ Lâm vẫn lặng yên lắng nghe câu chuyện của hai người, thỉnh thoảng nhâm nhi tách cà phê nóng, giờ đây anh mới lên tiếng, nhưng câu hỏi của Lâm làm Trang hơi lúng túng-Ý anh là sao?-Thì là chừng nào hai người cưới đó,Hà My lại chen ngangMột chút thẹn thùng hiện và bối rối hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trang-Chắc là còn lâu đó, hiện tại em còn nhiều công việc phải làm, anh ấy cũng vậy, cườiThấy Trang có vẻ không thoải mái lắm khi nhắc về vấn đề này My lanh lẹ chuyển chủ đề khác-À ,hồi trước lúc gặp nhau ở đài truyền hình chị có nhớ đã hứa gì với em không?-Có chứ, sao mà chị quên được!-Vậy giờ chị sắp được thực hiện lời hứa đso rồi đấy-Hả! thế hai người-Vâng, tháng sau tụi em cưới. chị chuẩn bị đi là vừa đó, thiếp cưới của tụi em nè.Hà My mở túi xách đặt một tấm thiệp đỏ chót lên bàn, tấm thiệp rát đẹp in hình đôi chim long phượng đang quấn quýt lấy nhau bên cạnh dòng chữ tên của cô dâu chú rể.Cẩn thận đặt nó vào túi Trang lên tiếng:-Nhất định chị sẽ đến, cám ơn hai người.Ba người còn ngồi lại trò chuyện rôm rả thêm chút nữa, cả ba nói về đủ thứ chuyện trên đời, chủ yếu là Hà my cô kể hết chuyện này đến chuyện khác, nhiệt tình đến nỗi nhiều lúc Lâm phải nhắc khéo.Những lúc như thế thì Hà My lại cười hì hì và tỏ vẻ biết lỗi trông rất đáng yêu nhưng được một lúc thì lại chứng nào tật nấy. Nhìn họ vui vẻ với nhau như thế khiến Trang chạnh lòng khi nghĩ đến Văn, cô cũng rất muốn cùng anh xây dựng tổ ấm gia đình nhưng còn Thư, chừng nào Thư chưa vực dậy thì Trang không đủ can đảm để đến với Văn.Cô là một người đa cảm, rất dễ khóc càng không muốn nhìn thấy người khác phải khóc vì mình.Nhìn đồng hồ đã hơn 10h cô xin phép về trước, ra tới cổng Trang nhận được điện thoại của Văn-Em đang làm gì đó, có nhớ anh không?Trang cười lớn vì tính cách trẻ con của anh-Sao em lại cười, em đang ở đâu đó ?,anh tới đón rồi mình tới thăm Thư luôn.-Thôi khỏi đi anh, anh cứ tới bệnh viện trước đi ,em tới sau cũng được, giờ em đang ở ngoài đường.-ừ, vậy cũng được, lát nữa gặp nhau nha,hôn em.Gặp nhau trước cổng bệnh viện,Văn nhào tới ôm chầm lấy Trang, mặc kệ những ánh mắt tò mò nhìn mình nah hôn nhẹ lên má cô-Nhớ em quá đi!Trang ngại ngùng đẩy Văn ra-Kìa anh, đây là bệnh viện đó, mọi người đang nhìn chúng ta kia kìa-Kệ họ!-Thôi mình vào đi anh-ừVăn nắm tay Trang bước đi, mem theo những hàng lang dài và xa hun hút cuối cùng hai người cũng đứng trước cửa phòng của Thư ,nhưng nhìn mãi và tìm kiếm mãi mà cũng không thấy Thư đâu Trang lật đật chạy đến hỏi thăm cô bệnh nhận ở giường bên cạnh-Cô ơi ! Cô cho cháu hỏi, bệnh nhân ở giường này đi đau rồi ạ-À, cái cô người mãu gì đó hả?, cô ta trốn viện rồi.Hồi sáng bác sĩ tới khám bệnh đã không thấy đâu.hey, cũng tội nghiệp con bé đã bị hủy hôn báo chí lại dập cho tơi tả thế kia thì không sốc mới là lạ, mà hai người là gì với cô ấy thế?-Dạ tụi con là bạn, vậy thôi, con cám ơn cô nhiềuTrang lững thững đi ra ngoài, Văn cũng đi theo cô, khẽ nắm lấy tay Trang anh an ủi:-Thôi em à, cô ấy đã muốn đi thì không ai có thể cản nổi cô ấy đâu.-Em thấy có lỗi quá anh à, giờ cô ấy có một thân một mình biết đi dâu chứ, hay chúng ta tới chỗ mẹ cô ấy hỏi thử đi anh.-Em nói cũng có lý ,chúng ta đi thôiTrên suốt quãng đường đi, Trang im lặng không nói với văn lời nào làm anh thấy khó chịu vô cùng.Suy cho cùng đâu phải lỗi hoàn toàn tại cô đâu mà cô cứ tự dằn vặt mình chi cho khổ, anh lên tiếng:-Em nói gì đi chứ?-Có gì để nói đâu anh, em đang rối đây-Anh phải nhắc bao nhiêu lần thì em mới hiểu, em không có lỗi gì hết tội gì phải….-Anh nói như vậy mà nghe được hả,sau những gì chùng ta đã gây ra cho cô ấy mà giờ anh vẫn thản nhiên coi như không có chuyên gì sao, anh vô tình quá đó.-Được rồi tất cả là lỗi của anh được chưa.Văn cũng giận Trang, đây là lần đầu tiên hai người trang cãi với nhau sau mấy tháng yêu nhau,Trang quả thật rất cố chấp nhưng Văn cũng đâu có vừa,mệt mỏi Trang ngả người ra sau ghế, cô không muốn tranh cái thêm với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương