Áo Mũ Chỉnh Tề
Chương 50
Bùi Ninh cưới tới nỗi nội thương, anh chàng này rõ ràng đang ghen kìa. 5 phút đồng hồ trôi qua mà hai người bọn họ chưa ra, Cố Thùy Vũ cau mày, "Sao lâu thế mà chưa về?" Ba người còn lại không trả lời Cố Triển Vũ không nhịn được, dứt khoát hỏi, "Chú định tính thế nào?" Câu hỏi của anh rất bình thường, từ xưa tới nay, khi Cố Thùy Vũ làm việc thì luôn chuẩn bị sẵn ba phương án, đôi lúc, tình hình trở nên phức tạp thì còn có thể có vài phương án abcd để mà lựa chọn. Vậy mà, Cố Thùy Vũ lại không trả lời. "Lão Tam!" Chẳng lẽ cậu muốn công thành đoạt đất sao "Em không có tính toán gì cả, chưa nhìn thấy được Thương Tịnh thì một cái dự tính chó má gì đó em cũng chẳng có!" Cố Thùy Vũ không nhịn được gầm nhẹ. Trái tim của anh bây giờ rối loạn thế sao? Ba người đàn ông còn lại sững sờ một lúc, Bùi Ninh đẩy đẩy anh, "Vì một người phụ nữ mà tới nỗi này à?" "Cút!" Anh gạt tay của cậu ta ra "Này!" Lúc này, Thi Lạc thấy buồn chán nên ra ngoài tìm bạn trai thì nghe thấy có tranh chấp, cô ta vội hỏi, "Sao thế?" "Không sao, ai tới vậy?" Phương Chu hỏi "À, em cũng không rõ lắm, nghe Thương Tịnh gọi một người là thầy Đổng, một người là anh Diêm. Người được gọi là anh Diêm kia hình như có ý với Thương Tịnh thì phải" Phụ nữ trời sinh ra đã có hứng thú đối với những chuyện Bát Quái, Thi Lạc nhất thời quên mất người nào đó đang ngồi kia. Trầm uất trong khoảng thời gian này tích tụ lại chợt bùng nổ, đôi mắt Cố Thùy Vũ lóe ra tia hung ác, anh đứng bật dậy, gương mặt sát khí bước về phía trước. May mà Cố Triển Vũ nhanh tay kéo anh lại, "Chú định làm gì!" "Buông ra! Ông đây đánh chết hắn!" Lửa giận khiến vành mắt anh đỏ ngầu, cả người Cố Thùy Vũ tỏa ra sát khí thứ thiệt. Thi Lạc sợ hết hồn, tuy cô ta đã gặp qua Cố Thùy Vũ vài lần nhưng lần nào cũng chỉ thấy bộ dạng hào hoa phong nhã của anh, tới bây giờ, không ngờ anh cũng có bộ mặt này nữa. Bộ dạng Cố Thùy Vũ thế này ba người đàn ông còn lại đã từng thấy qua, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi. Sau khi anh tham gia chính trị thì bắt đầu xây dựng hình tượng cho bản thân, rồi ẩn mình đằng sau chiếc mặt nạ đó, lâu ngày, cái mặt nạ tao nhã lại trở thành thói quen, lâu ngày bọn họ cũng quen với hình ảnh áo mũ bại hoại này của anh. Không ngờ, hôm nay đột nhiên lại... "Chú xem lại bộ dạng bây giờ của chú còn ra thể thống gì nữa không, nếu bị người ngoài trông thấy, cái chức Bí thư thị uy rnày chú cũng đừng mong làm nữa!" Cố Triển Vũ quát "Được lắm, anh vào đánh hắn giúp em đi, vào đánh chết hắn!" Nhìn Cố thùy Vũ có vẻ tỉnh táo nhưng lại nói ra những lời không còn chút lý trí nào, cũng may phòng bệnh cách âm không tệ, nếu không Diêm Dũng cũng chẳng dám ra ngoài nữa. Cố Triển Vũ dở khóc dở cười, "Được, chú dựa vào cái gì mà đánh người hả?" "Hắn ta dám mơ tưởng Thương Tịnh!" "Người ta có tư cách đó" ngữ điệu của Cố Triển Vũ đột nhiên biến đổi, "Còn chú, không có" Anh không có tư cách? Không đủ tư cách để gặp cô, không đủ tư cách để ôm cô, ngay cả tư cách ôm hy vọng với cô cũng không có? Từ bao giờ, anh, Cố Thùy Vũ lại lưu lạc tới hoàn cảnh này nhỉ? Anh giận dữ bật cười, "Tốt lắm, rất tốt. Anh xoay người, nổi giận đùng đùng, nghênh ngang rời đi" "Này, Cố Tam!" "Đừng để ý tới nói, để nó tự suy nghĩ thật kỹ đi" Cố Triển Vũ cho rằng cậu em của mình dù cho xử lý theo cảm tính tới mức nào, thì dựa tính cách bạc bẽo lạnh nhạt trời sinh, qua một đêm là nó sẽ suy nghĩ thông suốt thôi, nhưng rõ ràng anh đã quên mất một điều kiện tiên quyết, đối tượng là ai mới được! Hôm nay, trong đầu Cố Thùy Vũ chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là làm thế nào để gặp Thương Tịnh, vì vậy mới xuất hiện cái tình huống có chút nực cười này. "Chào anh, vị này là Bí Thư thị ủy, còn mấy vị này là lãnh đạo của tòa soạn nơi Thương Tịnh làm việc, bọn họ tới thăm hỏi bệnh tình Thương Tịnh" Thư ký Bàn mỉm cười giới thiệu với Cố Triển Vũ "Vất vả rồi, đồng chí Thương Tịnh hiện tại đã tỉnh chưa?" Cố Thùy Vũ cười ra vẻ nghiêm túc, biết rõ rồi còn hỏi, trước khi anh đến đã sai người gọi điện xác nhận trước rồi. Sao Cố Triển Vũ lại có thể quên mất, cậu em này chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua nhỉ. Cố Triển Vũ đành chịu, "Tỉnh rồi, mời mọi người vào đi" "Cảm ơn, đồng chị họ gì nhỉ?" "... Họ Cố" "Hả? Tôi cũng họ Cố, có lẽ 500 trước chúng ta là người một nhà cũng nên" Cố Triển Vũ không còn gì để nói. Phương Chu, Thi Lạc và Bùi Ninh đều ở đây, đối với tình huống này, bọn họ cũng chỉ biết im lặng. Có điều, Bùi Ninh phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, cậu ta cấp tốc lấy điện thoại ra, quyết định chụp ảnh cuộc gặp gỡ mang tính chất "lịch sử" này gửi cho bạn bè trong giới. Cố Thùy Vũ thở hắt ra, rồi cuối cùng đột phá phòng tuyến, cất bước đi vào phòng bệnh. Vòng qua tấm kính trang trí, Cố Thùy Vũ vừa liếc mắt thì vừa khéo chạm phải đôi mắt của người đang ngồi trên giường bệnh. Đúng vậy, đôi mắt to tròn của cô đang mở to, nhìn chằm chằm anh! Xác nhận điều này là thật xong, tâm trạng thấp thỏm mấy ngày qua của Cố Thùy Vũ đều tan thành mây khói, giống như linh hồn anh đi du lịch một vòng, cuối cùng đã quay trở về bản thể vậy, trước mắt anh giống như toàn sương mù, từng tế bào trên cơ thể đều hân hoan, đã lâu rồi không thoải mái vui sướng tới thế. Mấy tuần dằn vặt dài đằng đẵng rốt cục cũng được đặt dấu chấm hết, anh lưu luyến gương mặt cô, cuối cùng, anh đã xác định được một việc: Cô nhất định phải ở bên cạnh anh, ở trong lồng ngực anh. Bất kể chuyện này phải trả giá lớn tới đâu. Hiển nhiên, Thương Tịnh cũng không ngừ anh sẽ dùng cách này để xuất hiện, cô khẽ nhíu mày, né tránh ánh mắt anh Y tá thấy nhiều lãnh đạo tới vậy bèn đỡ cô đang nửa nằm nửa ngồi ngồi dậy, nhưng lập tức, Cố Thùy Vũ ngăn lại, "Mau nằm, mau nằm" Anh như vừa đi vào cõi thần tiên trở về, giờ anh mới nhìn rõ gương mặt Tịnh Tịnh của anh tái nhợt tới nỗi nào, anh đau lòng, chỉ hận không thể xông lên ôm cô, vỗ về an ủi nhưng hiện giờ, anh chỉ có thể dung tư cách của một lãnh đạo, kiềm chế bước về phía cô, dùng việc công để làm việc tư, cầm tay cô, "Đồng chí Thương Tịnh, hành động anh dũng của cô thật sự khiến người khác phải kính nể, cô là tấm gương sáng để mọi người học tập!" Đáng chết, bàn tay nhỏ bé của cô sao lại lạnh tới vậy, do hệ thống sưởi trong phòng không đủ ấm sao? Tiếp theo, phóng viên tòa soạn bước vào, chụp một loạt ảnh cảm động lòng người. Thương Tịnh rút tay lại, thản nhiên nói, "Cảm ơn lãnh đạo quan tâm" Hà Chính Trạch từ phía sau lưng Cố Thùy Vũ bước lên, quan tâm hỏi, "Tiểu Thương, vết thương của cô giờ sao rồi? Khá hơn chút nào không?" "Hà tổng" Thương Tịnh kêu một tiếng, rồi nhìn các lãnh đạo tòa soạn phía sau ông, chào hỏi, sau đó nói, "Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm và tới thăm hỏi, vết thương của tôi đã không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện" Cố Thùy Vũ bảotá tăng nhiệt độ trong phòng lên, không thèm quan tâm tới vẻ mặt khác nhau của bạn bè đứng cạnh cửa sổ đang nhìn mình lúc này ra sao, anh kéo ghế ngồi cạnh đầu giường cô, thể hiện như mình sẽ nói chuyện rất lâu, thư ký Bàn vội bảotá ra ngoài bê vài cái ghế nữa cho mấy vị lãnh đạo còn lại ngồi. Cố Thùy Vũ chẳng còn tâm trạng nào chú ý tới những điều lặt vặt này, trong mắt anh bây giờ chỉ còn lại dung nhan của người con gái trước mắt, anh không tự chủ, dịu dàng hỏi, "Giờ vết thương còn đau không?" "Không đau" "Tôi thấy trên mặt cô vẫn chưa có tý huyết sắc nào, có phải còn chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi kiểm tra toàn diện không?" Tuy hỏi thế nhưng Cố Thùy Vũ đã quyết định, chốc nữa sẽ bảo người đi thu xếp. "Không cần" "Sáng nay ăn gì rồi?" Mọi người toát mồi hôi hột, Bí thư Cố, anh cũng nên lưu lại vài vấn đề cho bọn họ hỏi nữa chứ, bọn họ cứ ngồi im như vậy trông thật ngu ngốc. Cố Thùy Vũ nào có để ý tới bọn họ, anh cứ vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, nhưng Thương Tịnh lại có vẻ thờ ơ, từ đầu tới cuói chỉ dùng những từ ngữ giản lược nhất để đáp lời, Cố Thùy Vũ đã chuẩn bị tâm lý trước cho nên anh hoàn toàn không bận tâm về sự lãnh đạm của cô, anh chỉ một lòng nghĩ phải làm gì để cô mau khỏe. Vì vậy, không muốn làm vật ngáng đường nên những vị lãnh đạo hòa ái dễ gần này quay qua tìm "người nhà bệnh nhân" để nói chuyện, ai dè một đám "người nhà" tuổi còn trẻ này lại chẳng có đạo tiếp khách, ngay cả chén trà cũng không mời bọn họ, chỉ qua quýt miễn cưỡng trả lời bọn họ đôi câu, rồi lại chú ý tới hai diễn viên chính bên kia. Bọn họ không muốn tự tìm mất mặt, nên đành thôi. Thực ra, đã vượt quá giờ thăm viếng, cả đám lãnh đạo đều có chút đứng ngồi không yên, Cố Triển Vũ thấy Cố Thùy Vũ chưa có ý định đi, anh bèn lắc đầu, tiến lên phía trước nói, "Ngồi lâu như vậy, Thương Tịnh cũng nên đi tiêm sau đó, nghỉ ngơi rồi" Cố Thùy Vũ chẳng muốn đi tý nào, anh muốn cứ như vậy ngắm nhìn cô, anh lưu luyến vuốt ve gương mặt cô, nhưng tình huống trước mắt, anh chỉ có thể đứng dậy nói, "Đúng rồi chúng tôi cũng plàm phiền quá lâu rồi" Sau đó anh ngoắc thư ký Bàn cầm một túi đồ qua, "Trong này có vài cuốn sách, một bộ đầu CD và vài đĩa nhạc, nếu cô buồn thì cứ dùng mà giải sầu, có điều không nên đọc sách quá lâu, sẽ hại mắt, tôi cũng đã giúp cô chọn vài đĩa nhạc nhẹ rồi, cô nghe thử xem nhé" Dù sao so với cái gì mà "Chú cừu vui vẻ" vẫn tốt hơn. Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nghĩ: Ngài nói vì việc công mà tới thăm, ai tin nổi??? Thương Tịnh không lên tiếng, cũng không có ý nhận lấy. Cố Thùy Vũ đặt túi xách lên bàn, cười tạm biệt, cùng cả đoàn người đi ra ngoài, đột nhiên anh dừng lại ở cửa, nói, "Hình như tôi quên điện thoại trên bàn" "Tôi đi lấy" Thư ký Bàn nói "Không cần, tôi tự đi, cậu cùng mấy vị lãnh đạo xuốn trước đi" Cố Triển Vũ bó tay, chuyện tới mức này thì có ngăn cản cũng không cần thiết nữa rồi. Cửa vừa đóng lại, Cố Thùy Vũ đã vội đi tới trước mặt Thương Tịnh, cuối cùng, anh cũng có thể tháo xuống cái mặt nạ lãnh đọa rồi, cũng chẳn để ý tới bọn Bùi Ninh ở đó, anh ngồi xuống mép giường, đau lòng cầm tay cô, không nhịn được hôn một cái, "Tịnh Tịnh, vết thương đau không? Em đúng là đồ ngốc, sao lại làm chuyện nguy hiểm thế hả, tôi bị em dọa sợ tới nỗi trái tim ngừng đập đấy" "Bí thư Cố, tự trọng" Thương Tịnh không ngờ anh đi rồi mà còn quay lại, cô kinh hãi, ra sức rút tay về "Ôi, đừng dùng sức, cẩn thận đụng tới vết thương, tôi biết em giận tôi, khi nào em về chúng ta dành thời gian để nói chuyện rõ ràng đi" anh độc thoại, "Giờ em nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, biết không?" Cố Thùy Vũ dịu dàng vén tóc mái của cô, nếu không có đám bạn "bóng đèn" này... "Bí thư Cố, về chuyện anh đã mời người tới cứu tôi một mạng, tôi hết sức cảm kích, nhưng tôi thực sự rất bất ngờ, anh có vẻ không giống người làm không công nhỉ" Cô cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ trông thấy anh nữa... "Tịnh Tịnh..." "Mời anh ra ngoài, dù lần này anh xuất phát từ mục đích gì, phần nhân tình này tôi sẽ mặt dày nhận, vả lại tôi cũng không tính tới việc trả lại đâu" Bùi Ninh nhíu mày, rốt cục Cố Tam đã làm việc gì khiến người ta ruồng bỏ thành thế này nhỉ? Theo như cậu ta biết, cô gái này phải hạ quyết tâm rất lớn thì mới có thể nói ra những lời này được. "Em..." "Làm phiền một chút, bệnh nhân có người thân tới" Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa của ý tá, sau đó không đợi người trong phòng lên tiếng, thì cửa phòng bệnh đã "rầm" một tiếng, rồi bật mở. Ông Thương đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt Cố Triển Vũ, ông vốn định xông vào, nhưng trông thấy nhiều người xa lạ, thì đột nhiên sửng sốt, "Xin hỏi, đây có đúng là phòng bệnh của Thương Tịnh không?" "Bố" Cách tấm kính mờ, Thương Tịnh đã nhận ra giọng của người vừa tới. Nghe thấy giọng con gái, ông Thương không kịp nghĩ gì nữa, vội vàng vòng qua tấm kính đi vào gian trong phòng bệnh, ông vừa nhìn đã thấy Thương Tịnh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, sắc mặt con bé rất tái, "Con làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại bị thương?" Ông Thương đi tới phía trước, người đàn ông đang đứng trước giường nhường chỗ cho ông. "Không sao đâu, chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn" Thương tịnh xốc lại tinh thần, cười với ông Thương. Tối qua, cô mượn điện thoại của Đổng Bân gọi cho bố, cô không nói rõ tình hình với ông, không ngờ bố lại chạy tới đây trong thời gian ngắn nhất như thế. "Con bé này... Giờ sao rồi?" "Không sao" Giọng Thương Tịnh mang theo ý nũng nịu, tranh thủ đề xuất sự khoan hồng, "Thấy bố là con tốt lên nhiều lắm" "Đừng lừa bố, rốt cục chuyện gì xảy ra, đàng hoàng kể hết cho bố" "Ôi, những chuyện này chốc nữa rồi nói, trước tiên, bố gặp mấy người bạn của con đi, mấy ngày nay dù ít dù nhiều thì con cũng đã đã làm phiền bọn họ chăm sóc rồi" Thương Tịnh nói. "Hả, được" Lúc này, ông Thương mới phát hiện trong những người ở đây, người đầu tiên ông nhận ra chính là Cố Thùy Vũ trước mặt, ông giật mình, "Thị trưởng Cố?" Đây không phải phó thị trưởng thành phố S ông từng gặp sao? Sao lại cũng chạy tới thành phố Z rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương