App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 113: Địa Ngục Người Sống (15)



“Lĩnh vực ác ma.”

Hai người trò chuyện một lúc.

Kỷ Tinh Thần, “Chừng nào ra tay?”

Thành Châu: “Không vội, bây giờ Túc Thanh và Tạ Trì đang tách nhau ra, nhưng tôi chỉ có cơ hội một lần, một khi giết người bị bại lộ rồi thì không còn cơ hội giết người khác, cho nên nếu bọn họ tập hợp một chỗ mới là thời cơ tốt nhất.”

“Nhưng xác suất này quá nhỏ, nếu thật sự chỉ có thể giết được một người, cậu giết ai?” Kỷ Tinh Thần dò xét hỏi.

Thành Châu suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Tạ Trì.”

Kỷ Tinh Thần sững sờ, hắn không ngờ Tạ Trì lại được đặt ưu tiên cao như vậy.

【Thành Châu che giấu kỹ thật.】

【Sao anh ta lại muốn giết Tạ Trì và Túc Thanh chứ, hai người họ không liên quan gì tới nhau mà】

【Chắc là có thù oán ở thế giới hiện thực.】

Hai người đang nói, trên trời đột nhiên có động tĩnh.

Thành Châu trông thấy ba người Tạ Trì đi xuống, trong mắt ánh lên sát ý, bọn họ không chịu ở yên ở tầng trên, lại tự chui đầu vào rọ.

“Tới truy sát anh à?” Thành Châu quay đầu hỏi Kỷ Tinh Thần.

Kỷ Tinh Thần bị thương rất nặng, vô thức hoảng loạn, “Ra tay không?”

Tạ Trì thu hết cảnh hai người thầm thì to nhỏ vào mắt, cảm thấy có điều gì đó lạ thường, khẽ chau mày lại.

Tạ Tinh Lan nhạy cảm phát hiện ra Tạ Trì có vẻ khác thường, bèn hạ thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”

Tạ Trì ngẩng đầu lên, đọc môi, “Anh không cảm thấy quan hệ của họ thay đổi rồi hay sao?”

Tạ Tinh Lan lại nhìn về phía Thành Châu và Kỷ Tinh Thần. Bộ dạng Thành Châu vẫn tùy tiện như vậy, nhưng Kỷ Tinh Thần lại hơi dè dặt, thậm chí gương mặt còn có vẻ lấy lòng.

Nhưng rõ ràng Thành Châu là tay chân của Kỷ Tinh Thần mà.

Mất một lúc, Thành Châu và Kỷ Tinh Thần đã đi tới trước mặt, vẻ mặt đề phòng.

Ánh mắt Tạ Trì đảo qua người Thành Châu, lặng lẽ thu hồi tầm mắt, anh mỉm cười nói ý đồ mình tới đây, chỉ là để ý nhiều hơn, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói cần chia đều năng lượng, không nói tới việc thuận thang tơ đi xuống là đường ra.

Thành Châu cụp mắt, khẽ cong khóe môi.

Quả nhiên “buồn ngủ gặp chiếu manh”, nếu chia đều năng lượng, nhất định Tạ Trì sẽ phải thông báo cho mọi người, đến khi đó Túc Thanh và Tạ Trì sẽ tập hợp lại một chỗ, đây là thời cơ tốt.

“Tôi ít năng lượng, nếu chia đều thì tôi sẽ kiếm lời, tôi không có ý kiến gì cả, anh Kỷ thì sao?” Thành Châu cười hỏi.

Kỷ Tinh Thần cười lạnh một tiếng.

Tạ Trì cũng không để ý xem liệu Kỷ Tinh Thần có đồng ý hay không, bèn xuống tầng tiếp theo, đợi rời khỏi tầng của Thành Châu và Kỷ Tinh Thần mới nói: “Anh à, em nhớ trước đó anh từng nói, lần đầu tiên anh xuống, ở tầng năm địa ngục Bát Hàn kia anh gặp một thi thể khác thường phải không.”

Tạ Tinh Lan nhớ lại một hồi mới nói, “Em nói là thi thể ngoài mặt nhìn như bị vũ khí bình thường giết chết, nhưng thực ra là bị đồ vật âm hiểm lặng lẽ ăn mòn sao?”

Từ lúc nãy Nhậm Trạch đã bắt đầu cảm thấy khó hiểu rồi, “Có vấn đề gì vậy?”

“Ai lại muốn che giấu thủ pháp thực sự của mình để giết người chứ?” Tạ Trì nghĩ tới cảnh Kỷ Tinh Thần dè dặt đứng sau lưng Thành Châu, dần rơi vào trầm tư.

Nửa ngày sau, cả đoàn Tạ Trì đi xuống, lần đầu tiên đi xuống là Tạ Tinh Lan mở con đường chém giết tích lũy, lần thứ hai đi xuống là con đường kinh doanh làm giàu, lần thứ ba đi xuống, là con đường thuyết phục mời gọi.

Đối với những người không tin, Tạ Trì chỉ cần giải thích sơ lược là được, dù sao ba người Tạ Trì nhiều năng lượng, chia đều với họ là chuyện mà họ mong ước, bọn họ nhanh chóng mở được con đường đi xuống.

Những người nhiều năng lượng đều là người thông minh, mới nghe việc hướng xuống dưới mới là đường ra chính xác thì tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng một khi liên hệ với những manh mối mình có được, liền biết điều này là thật.

Bọn họ cũng ủng hộ nhóm ba người Tạ Trì.

Ba người Tạ Trì vừa đi, một diễn viên vốn còn đang cười bồi đột nhiên nghiêm mặt lại, “Nhất định lời bọn họ nói là đúng, nhưng nếu đi ra ngoài theo lời họ nói thật, bọn họ cống hiến cho kịch bản nhiều như vậy, kiểu gì cũng xếp top ba, như vậy chẳng phải chúng ta bị tụt xuống hay sao.”

“Tôi có cách này, giết ba người bọn họ, chúng ta cùng những người khác hoàn thành việc chia đều đi xuống dưới, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

“Nằm mơ giữa ban ngày à? Chúng ta không đánh lại bọn họ đâu, hơn nữa dù bọn họ chết rồi, cũng không tới lượt chúng ta đứng top 3, đừng quên nhóm Kỷ Tinh Thần và Thành Châu đấy.”

“Tính mà xem, nếu làm theo lời họ nói còn có thể thuận lợi ra ngoài, chỉ ít điểm tích lũy mà thôi.”

“Đợi sau khi chia đều năng lượng, Kỷ Tinh Thần muốn chúng ta hỗ trợ giết đám Tạ Tinh Lan thì sao? Nhất định anh ta không vừa mắt Tạ Trì, dù sao ra ngoài mới quan trọng, xếp hạng ấy à..”

“Đến lúc đó xem tình hình thế nào đi, bên nào lợi hơn thì giúp bên đó, tốt nhất là để bọn họ trâu bò đánh nhau, chúng ta nhân cơ hội giết họ…”

“Hahahaha cậu cũng to gan thật.”

….

Tạ Trì tới từng nơi, càng ngày càng nhiều phạm nhân gia nhập hàng ngũ, dù sao một nhóm chia đều năng lượng bình yên vô sự đi lại cũng là lời thuyết phục lớn nhất ―― chuyện một tầng có nhiều nhất ba người ở là giả.

Nửa ngày sau, bọn họ tụ tập được áng chừng một nửa phạm nhân tới cùng một chỗ.

Phạm nhân nghèo khổ thu hoạch được năng lượng mà họ tha thiết mong ước, không ngớt lời khen ngợi ba người Tạ Trì, thậm chí còn sùng bái đến độ nghe lời răm rắp, người nhiều năng lượng thì tức mà không dám nói, chỉ có thể ở cùng một chỗ với bọn quỷ nghèo.

Túc Thanh kéo Tạ Trì qua một bên, bảo rằng: “Không ngờ cậu là người đầu tiên nghĩ tới việc chia đều năng lượng, cậu đúng là người thiện tâm từ bi.”

Tạ Trì khẽ ho khan một chút, cụp mắt nói, “….Ừm.”

Túc Thanh, “Bây giờ tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, dùng chìa khóa mở cánh cửa thế giới cực lạc cũng là một phương pháp, chia đều năng lượng mở cánh cửa thông xuống nhân gian cũng là một phương pháp.”

Tạ Trì gật đầu.

“Phải rồi,” Túc Thanh chỉ về phía Tạ Tinh Lan đang ân cần hỏi han phạm nhân ở phía bên kia, ngượng ngùng hỏi, “Cậu ta là bạn trai cậu phải không?”

“Đúng vậy,” Tạ Trì vui vẻ nói. Ở chung với nhau hơn nửa ngày, anh đã quen Túc Thanh hơn. Túc Thanh là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, Tạ Trì cũng rất ngạc nhiên, ở cái app giống như thùng nhuộm này, không có ai bảo vệ, lại còn ôm tâm lý này mà sống.

Tạ Trì thấy Túc Thanh mỉm cười, có phần không rõ lắm.

Túc Thanh ho khan một tiếng hòng che giấu, bảo rằng, “Chúc hai người hạnh phúc nhé.”

“…Cảm ơn?” Tạ Trì hết sức mờ mịt, trông Túc Thanh có vẻ rất vui?

“Cậu cảm thấy ảnh đế Thẩm thế nào?” Túc Thanh làm như vô ý hỏi.

Tạ Trì nhớ tới chuyện Thẩm Dật nói Túc Thanh là bạn của anh ta, anh ồ một tiếng, khen đại mấy câu.

Trước đó Túc Thanh vô tình phát hiện Thẩm Dật giấu mình kết bạn với Tạ Trì, bây giờ lại nghe Tạ Trì không ngớt lời khen ngợi, ngẩng đầu chân thành nói: “Anh ta không phải người tốt đâu, nếu cậu muốn ở bên bạn trai mình thì nhớ tránh xa anh ta ra một chút.”

Tạ Trì lại càng khó hiểu, tại sao anh không nói xấu Thẩm Dật, Túc Thanh lại nói xấu chứ, nghe lời anh ta nói còn cứ cảm thấy hơi kỳ quái.

“Sao lại nói như vậy?”

Túc Thanh đỏ mặt lên, vờ như không có việc gì mà ngẩng đầu nhìn trời, “Trước đó tôi nghe đồn ảnh đế Thẩm thích đập chậu cướp hoa.”

Tạ Trì thầm nói trong lòng, tin đồn gì mà quá đáng vậy trời, anh đưa mắt nhìn vẻ mặt của Túc Thanh, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Chắc hẳn anh ta là… bạn trai của Thẩm Dật.

Tạ Trì buông mi, thu vẻ mặt kì quái lại.

Như vậy cũng dễ giải thích, Thẩm Dật còn dặn anh phải chú ý tới Túc Thanh mà.

Thẩm Dật công khai tặng dao cho anh, gần như tất cả các diễn viên đều biết tin này, anh lại come out, người này khó tránh khỏi việc nghĩ ngợi nhiều.

Trước mặt khán giả, Tạ Trì không tiện giải thích, thế là anh đáp qua loa rằng, “Tôi hiểu rồi.”

Túc Thanh mỉm cười, không hề hay biết Tạ Trì đã đào bới sạch sẽ lai lịch của mình.

….

Đột nhiên có một cái hố nứt giữa bầu trời, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn Thành Châu và Kỷ Tinh Thần thuận theo dây thừng leo xuống.

Kỷ Tinh Thần không tình nguyện nói, “Tôi và Thành Châu đã suy nghĩ xong rồi, quyết định gia nhập cùng các cậu.”

Mấy người có chút sức mạnh trong nhóm quy thuận mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau. Đến cả Kỷ Tinh Thần cũng kiêng dè quy thuận Tạ Tinh Lan, mấy suy nghĩ xao động của họ lập tức xẹp xuống.

Thành Châu nhảy xuống mặt đất, trông thấy Túc Thanh và Tạ Trì đang ngồi nói chuyện cách đó không xa, chân mày nhướng lên, quả nhiên đã tập hợp cùng một chỗ.

Tạ Trì ở đằng xa nhìn Tạ Tinh Lan một chút, gật đầu về phía Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan hiểu ý, lặng lẽ tới gần bên này.

Tạ Trì chau mày lại. Chỉ hy vọng là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Để biểu đạt thành ý, Thành Châu và Kỷ Tinh Thần hào phóng chia năng lượng của mình ra. Sau khi chia đều năng lượng, bọn họ làm như vô ý đi tới bên cạnh Tạ Trì.

Trong bóng đêm, một tia sáng lạnh lóe lên, mũi dao nhọn đâm thẳng về phía Tạ Trì.

Túc Thanh trông thấy, hét to lên, có thanh kiếm còn đâm nhanh hơn, mũi kiếm đánh trúng lưỡi dao, đánh con dao bay ra ngoài. Con dao kia cắm xuống đất.

Thành Châu chau mày lại, xem ra hắn đã bị lộ rồi, Tạ Trì đã đề phòng từ trước, hắn lại không chú ý Tạ Tinh Lan đang tới gần mình như vậy.

“Ra tay!!” Kỷ Tinh Thần vội la lên.

Thành Châu cân nhắc rồi gật đầu, bại lộ thì sao, chỉ là tốn chút sức lực mà thôi.

Bên này ầm ĩ thu hút sự chú ý của mọi người, những người nhỏ yếu lập tức tránh ra sợ bị liên lụy, ai mạnh thì sống chết mặc bay, đợi kết cục.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Kỷ Tinh Thần điên rồi à, lại thêm tay Thành Châu nữa, thế mà dám đánh Túc Thanh.”

“Ai mà biết được, chắc là tức quá hồ đồ luôn rồi.”

Tạ Trì không tài nào nghĩ nổi mình lại là mục tiêu bị giết.

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Tinh Lan đã đánh được mấy chiêu với hai kẻ đánh lén, Thành Châu lạnh lùng nói, “Mục tiêu hôm nay của tôi không phải anh, tránh ra, không thì hôm nay anh cũng phải chết cùng một chỗ.”

Tạ Tinh Lan không thèm để ý, mở thiên phú tăng cường sức mạnh, tranh thủ lúc hắn đang nói chuyện thì đâm một nhát.

“Không biết điều”, Thành Châu lui về phía sau mấy bước, nhìn xuống cái bụng chảy máu đầm đìa của mình, thực sự tức giận.

“Lên!” Thành Châu đưa mắt nhìn Kỷ Tinh Thần.

Một giây sau, trong bàn tay trống không của Thành Châu có thêm một món đồ, đó là một tờ báo, trong lúc Kỷ Tinh Thần ngăn cản, Thành Châu nhanh chóng trải tờ báo ra, trong bóng đêm, có vô số con kiến đen trên tờ báo đang bò về phía Tạ Tinh Lan.

Trong lúc bay ra bọn chúng nhanh chóng trở nên to hơn, biến thành những gương mặt quỷ đầy lỗ đáng sợ hướng về phía Tạ Tinh Lan.

Quỷ quang trắng lòa điên cuồng lấp lóe trong bóng đêm, gương mặt méo mó biến hóa khó lường.

“Đè nén năng lượng.” Giọng Tạ Trì hoàn toàn lạnh lùng.

Quỷ không phải thực thể, thể tích có thể thu nhỏ lại, có thể dùng thủ pháp đè nén thành con vật nhỏ như kiến, nhưng một khi thả ra sẽ nhanh chóng trở nên to hơn. Đây đều là những con quỷ rất yếu, nhưng sau khi số lượng đạt tới một trình độ nhất định, thực lực sẽ phát sinh thay đổi về chất, giống như một con kiến con biến thành bầy kiến khổng lồ.

Dù kiếm pháp của Tạ Tinh Lan nhanh tới đâu, vẫn có một bộ phận mặt quỷ cắn lên cánh tay hắn, bọn chúng vừa cắn phải máu tươi liền phấn khích không thôi.

Cái đau kịch liệt như kim châm muối xát, Tạ Tinh Lan không nói lời nào, đâm kiếm tới, cánh tay nhất thời chảy máu đầm đìa.

Có gương mặt quỷ thậm chí còn thuận theo dòng máu bò vào tứ chi bách hài của hắn, tàn sát ngang ngược bên trong. Thủ đoạn này, phạm nhân trước đó chính là bị Thành Châu lặng lẽ dùng con kiến quỷ để giết chết.

“Cảm giác thế nào?” Thành Châu cười giễu.

Kỷ Tinh Thần nghĩ mà thấy hoảng sợ, đạo cụ này ít nhất phải là phẩm chất tím tột cùng, thế mà Thành Châu lại giấu hắn có được loại đạo cụ này, rốt cuộc cậu ta từ đâu tới? Cậu ta là ai?

【Trời má cảm giác sắp lật kèo.】

【Anh Lan ơiiiii!!!】

Một bản mặt quỷ cắn về phía Túc Thanh, Tạ Trì không nói lời nào, đẩy anh ta ra, mặt quỷ cắn lên cổ tay anh, cảm giác đau nhói, nó chui vào, Tạ Trì lập tức cảm thấy huyết khí dâng lên.

Trong đôi mắt Túc Thanh ánh lên tia nhìn xúc động, anh đã làm liên lụy tới Tạ Trì rồi.

Tạ Trì không để ý tới Túc Thanh, đang nghĩ cách dùng đạo cụ “Sao in” để giúp Tạ Tinh Lan, Túc Thanh níu tay anh lại, “Để tôi đi, tôi cần cậu.”

Phương pháp kia hao tổn không ít tới anh, nhưng tình hình trước mắt cũng là bất đắc dĩ.

Tạ Trì quay đầu lại, “Tôi phải làm thế nào?”

Túc Thanh chia mái tóc dài mà đen nhánh của mình ra làm hai, lần lượt buộc vào cổ tay Tạ Trì, sau đó nhanh chóng chia vài cọng ra đầu ngón tay Tạ Trì, Túc Thanh đưa lưng về phía Tạ Trì, từ tầm mắt của Tạ Trì nhìn sang, là một cái đầu với mái tóc đen nhánh như quỷ nữ.

Tạ Trì nhìn mái tóc quấn trên tay, đột nhiên hiểu ra, “Rối đúng không, đạo cụ của anh là rối, tóc là dây rối.”

“Điều khiển tôi đi, chỉ có mười phút thôi.” Giọng Túc Thanh sa sầm xuống, trở nên hết sức âm trầm.

Tạ Trì cảm thấy cơ thể Túc Thanh nhẹ như giấy, anh vừa giơ ngón trỏ lên, Túc Thanh liền bay về phía Thành Châu, gia nhập cuộc chiến. Những con kiến quỷ trên cánh tay Tạ Tinh Lan vốn đã nhỏ bé yếu ớt, chỉ thắng dựa vào số lượng, đụng phải tà vật mạnh mẽ hơn, lập tức tản ra bốn phía chạy trốn.

【Trời ơi, Túc Thanh giống y như quỷ nữ ấy, xem vừa sợ vừa high】

【Tui chưa thấy ảnh dùng bao giờ luôn á.】

【Trời má, sao Trì cưng có vẻ dày dặn kinh nghiệm múa rối vậy?】

【Mấy thím quên Trương Lợi Nô trong “Người yêu cương thi” rồi à, Trì Trì từng tìm hiểu mà】

【Khoan đã, nghe tin tức nội bộ, Túc Thanh là biên kịch của “Người yêu cương thi” á, trời ơi, đừng bảo nguyên hình của con rối chính là ảnh nhaaa】

【Nhiều hàng giấu kín thật.】

Tạ Trì nhớ lại bộ dạng Trương Lợi Nô điều khiển rối, dần dà cũng thành quen, áp lực của Tạ Tinh Lan nhỏ đi nhiều, dần có thể chiếm thế thượng phong.

“Làm sao bây giờ?” Kỷ Tinh Thần không ngừng bại lui, chật vật nhìn Thành Châu.

“Đây là mày ép tao đấy!” Thành Châu lau đi vết máu trên gương mặt, trong mắt ánh lên vẻ ngoan độc.

Một giây sau, thực lực của hắn ta tăng vọt lên, lao về phía Tạ Tinh Lan, thân hình nhanh như một luồng sét.

Mấy người theo dõi trận chiến kinh ngạc, “Buff à? Phẩm chất gì vậy?”

“Cái này ít nhất phải là màu cam ấy! Tăng sức mạnh nhiều quá! Còn tăng mọi phương diện nữa!”

“Cậu ta kiếm đâu ra được nhiều đồ tốt như vậy nhỉ?”

Thành Châu chặt đứt dây rối mà Tạ Trì điều khiển Túc Thanh, mất đi người điều khiển, Túc Thanh ngã quỵ xuống đất, nôn ra một búng máu tươi, cuối cùng không đứng dậy được.

Chỉ trong chớp mắt, trên người Tạ Tinh Lan có thêm mấy vết thương, toàn thân dính máu, hắn tránh ra mấy bước, thở hổn hển.

Thành Châu lại lao tới chiến đấu, lần này trong tay hắn đột nhiên có thêm một món đồ, đó là một chiếc bùa màu vàng.

“Aaa!” Những diễn viên đang chăm chú theo dõi phía sau đột nhiên kêu thảm lên rồi che mắt, nhưng đã muộn rồi, bọn họ trông thấy quỷ đồng trên lá bùa, bị quỷ để mắt tới, trực tiếp rơi vào địa ngục.

Lá bùa hiện lên màu vàng, mặt trước là cuộn ảnh chụp thấu thị người chết, gương mặt người trên đó ghê rợn, thất khiếu chảy máu, con mắt trợn ngược, trong hốc mắt là màu trắng xám buồn nôn.

“Anh à! Đừng nhìn vào lá bùa.” Tạ Trì nói.

Tạ Tinh Lan nhắm chặt đôi mắt lại.

“Tôi biết cái này! Bùa lấy mạng! Mau nhắm mắt lại! Nhìn vào chính diện của lá bùa sẽ chết đấy!”

“Cậu ta lấy ở đâu ra vậy?!”

“Khoan đã, tôi nhớ lá bùa lấy mạng kia chỉ sản xuất ở phần 123 bộ phim “Bùa quỷ” màu cam thôi mà, sao Thành Châu lại có được nhỉ? Thành Châu chưa từng tham gia phim đó mà?”

“Quào, phía trên có người! Có diễn viên khác cho! Có thể tặng đạo cụ mà! Mọi người quên ảnh đế từng tặng con dao cho Tạ Trì rồi à?!”

“Phía trên có người muốn giết Tạ Trì và Túc Thanh ư?!”

“Lượng tin tức lớn quá.”

“Hai đạo cụ màu cam, một đạo cụ màu tím tột cùng, trời ơi, lai lịch không tầm thường đâu!”

Không thể dùng thị lực, bên tai lại ồn ào, trên người Tạ Tinh Lan càng ngày càng có nhiều vết thương, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng hắn không hề lui bước. Lại một đòn đánh, Tạ Tinh Lan ngã văng, đó là tiếng xương đứt gãy. Nhậm Trạch lập tức đốt điểm tích lũy để dùng thuật trị liệu, nhưng vẫn như hạt cát trong sa mạc.

Đôi mắt Tạ Trì đỏ vằn lên, anh cắn răng, lập tức lao tới.

“Tiểu Trì à! Quay trở về!” Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, chống đất bò dậy quát.

Thành Châu thấy Tạ Trì tự dâng tới cửa, vừa mừng vừa sợ, tấn công về phía anh, Tạ Trì lập tức đứng khựng lại tại chỗ, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Thành Châu thầm nghĩ đúng là phế vật, đang muốn giết anh, vành tai Tạ Trì giần giật, nghe thấy Thành Châu tới gần trong gang tấc, đột nhiên đưa tay ra.

“Aaaa!”

Thành Châu hết sức hoảng sợ, nhắm chặt đôi mắt lại.

Trong tay Tạ Trì là một tấm bùa giống của hắn như đúc, hắn biết thứ này kinh khủng tới nhường nào, nhìn vào là sẽ chết.

Kỷ Tinh Thần lập tức thu hồi thế tấn công, quay lưng lại.

Tạ Tinh Lan nắm lấy cơ hội này, một lần nữa bộc phát, đâm kiếm xuyên qua người hắn ta.

Thành Châu bị trọng thương, cuối cùng cũng tỉnh ngộ đây là thủ pháp che mắt, hắn giận mà không kiềm chế được: “Tạ Trì, tao giết mày!!”

Hắn bị lừa rồi, hắn quên mất năng lượng hiện tại của Tạ Trì không thể sử dụng bùa lấy mạng, chính hắn cũng phải ở trong tình huống sử dụng buff mới có thể tạm khởi động lá bùa này.

Tạ Trì đã được Tạ Tinh Lan bảo vệ sau lưng, tiện thể đỡ lấy Túc Thanh đang bị trọng thương. Nhậm Trạch lập tức trị liệu cho Túc Thanh.

“Không sao chứ?,” Tạ Trì bình tĩnh hỏi.

Túc Thanh lắc đầu.

Tạ Trì lại đứng dậy, Túc Thanh giữ chặt anh lại, “Cậu định đi đâu?”

“Đi hỗ trợ.”

“Tôi nhìn ra được, khả năng vũ lực của cậu không tốt, đừng đi, anh ta không muốn đâu.” Túc Thanh phun ra một búng máu tươi.

“Tạ Trì,” Nhậm Trạch chỉ về phía Tạ Tinh Lan, muốn nói rồi lại thôi, “Nhiễm Nhiễm nhìn ra, anh ta là…”

Cậu nuốt nửa câu còn lại trở về, “Vũ lực của anh không được, đừng đi, đi chỉ gây thêm phiền phức thôi.”

【Phải rồi, sao giờ tôi mới nhớ tới khả năng vũ lực của Trì cưng nhỉ?】

【Phải đó, rõ ràng Trì cưng biết đánh đấm mà.】

【Vãi nồi, đợi đã…】

Ở phía trước, Tạ Tinh Lan nhắm chặt hai mắt lại, chỉ dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng tấn công, tạm thời có thể chống đỡ, vì Tạ Trì mà chừa ra một không gian nhỏ.

Tạ Trì hất tay hai người này ra, lạnh lùng nói, “Ông đây có chết cũng phải chết cùng anh ấy, huống hồ bây giờ còn chưa chết, trốn phía sau làm cái quái gì?”

“Cậu còn có cách…”

Tạ Trì buông mắt nhìn hai giây, đột nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời, “Tôi có!”

Tạ Trì chống mặt đất đứng dậy, thô lỗ xé ống tay áo bên phải của mình, trên cánh tay trắng mịn kia lưu lại những vết hằn chằng chịt do trước đó điều khiển Túc Thanh, từng sợi từng sợi, anh nhớ lại cảnh dùng được buff may mắn, dùng ý niệm để khởi động, vài giây sau, một quầng sáng màu vàng óng bị ép xuất hiện.

“Anh làm cái gì vậy?” Nhậm Trạch kinh ngạc đến độ ngây người.

Tạ Trì cười gằn: “Kiến quỷ, buff tăng sức mạnh, bùa lấy mạng, có thể chuyển nhượng đạo cụ mà?”

Quầng sáng màu vàng óng kia trượt ra khỏi cánh tay anh, trôi về phía Tạ Tinh Lan, lập tức khóa trên người Tạ Tinh Lan.

Tạ Trì nghe thấy tiếng cười giễu.

“Một cái buff may mắn thì có tác dụng quái gì chứ?”

“Chúng ta ra tay đi, thắng bại coi như đã định rồi, bây giờ ra tay còn có thể bán tình người cho Kỷ Tinh Thần.”

“Lần này tôi có hy vọng đứng top 5 rồi.”

Tạ Trì cười mỉa, bọn họ đúng là ngu xuẩn. Khoảnh khắc đó anh đột nhiên nghĩ thông, phim “Người yêu cương thi” tuyên dương tình yêu và chính nghĩa, “Địa ngục người sống” tuyên dương thiện và từ bi, đều hướng về Thiên đạo, đều là chính đạo, đều là vận may.

Buff may mắn của anh hoàn toàn mất tác dụng trong phim “Ngôi nhà bị ám 1552” và show thực tế “Kinh dị liên hoàn”, bởi vì về cơ bản chúng đều là ma quỷ tà ác, nhưng “Địa ngục người sống” thì khác, “Địa ngục người sống” là phim dạy con người ta hướng thiện!

Anh sẽ không thua, bọn họ mới là người sai.

….

Tạ Tinh Lan cảm nhận được buff chạy vào trong thân thể mình, đột nhiên hiểu được Tạ Trì đang nghĩ gì.

Hắn thử mở phần còn chưa rõ trong thiên phú ―― Lĩnh vực ác ma.

Vẫn là một hồ nước đọng.

Thất bại rồi sao?

Tạ Tinh Lan không hề nhụt chí, hắn không dồn toàn bộ tiền cược vào đây. Hắn vẫn chưa thua, hắn còn có thể chờ đợi, đợi buff của đối phương hết hiệu lực, đó chính là thời cơ của hắn.

Đột nhiên có một câu hỏi hiện ra trong đầu hắn:

【Có muốn tiêu hủy hoàn toàn buff may mắn, mở “Lĩnh vực ác ma” một lần không?】

Cần xác suất để có thể phát động “Lĩnh vực ác ma”.

Nhưng khi cho buff may mắn, xác suất phát động… cao hơn bình thường.

Tiêu hủy buff may mắn để đổi lấy xác suất.

Cái gọi là vận, tâm thành thì linh.

Cái gọi là đạo, tâm hướng là đạo.

Chiếu theo hướng này, là vì Thiên đạo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...