Âu Lạc Chi Nữ

Chương 23: Nguyện ý



Lẽ ra tôi không nên tức giận với anh ta như thế, nhưng cái cảm giác như bị lừa dối, một chút như bị lợi dụng nữa, bao sự tin tưởng chân thành mất mát đi… tôi chợt cảm thấy có lẽ mình đã vội vàng đánh giá con người, có lẽ lúc đầu bị vẻ đẹp mê hoặc, phong thái, hành động của anh ta làm cho ngưỡng mộ, thêm phần mụ mị… Thực ra đúng là lúc mới xuất hiện, anh ta đã trêu tôi, sau này có dịu dàng giúp đỡ, thì ra là cũng có nguyên do!!!

Anh ta, liệu có phải thần tiên thật không hay chỉ là một gã phong lưu? Tôi đã biết bao hi vọng anh ta là một thần tiên tốt …

Từ nay không nên tin vào nam giới, nam giới vô tâm, tàn nhẫn… cả anh ta và Cao Lỗ đều ôm một bóng hình trong lòng đến mê muội, vì thế có thể không cần chú ý đến cảm giác bị tổn tương của người khác…

Đôi chân trần của tôi khi lê về đến thần điện cũng đã đau đớn sưng phồng, thật là một ngày khổ sở… ngày hôm qua còn vui vẻ, hôm nay thức dậy mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện…

Tôi mệt quá, tôi nên đi ngủ một giấc dài… kết quả là tôi lại ngủ qua trưa hôm sau…

Khi tôi vừa tỉnh dậy một lúc, mở cửa ra ngoài, một nữ tư tế nhìn thấy tôi đã vội chạy đến bẩm báo:

- Đại tư tế thần nữ… công chúa vừa đến đây một lúc, cũng định thăm hỏi người, nhưng lại không dám làm phiền người đang tịnh tu trong phòng, nên vẫn đang ở gian chính của thần điện…

- Ồ vậy hả? Đợi tôi một lát!

Tôi quay vào phòng sửa soạn lại một chút, mặc lại bộ lễ phục màu xanh nước biển. Dù sao trước mặt công chúa, nàng vốn hoàn toàn tin tôi là thần nữ…

Tôi bước vào gian điện chính, công chúa đang ngồi cầu nguyện trước tượng thần Kim Quy. Công chúa Mị Châu vẫn như vậy, diễm lệ, thanh khiết, mềm mại như làn mây, đôi mắt của nàng khép lại, gương mặt thành tâm cầu nguyện, dáng vẻ vẫn đủ để động lòng người…

Có lẽ hôm nay vào thần điện, nàng ăn mặc cũng trang nhã hơn, chỉ một bộ váy dài bằng lụa trắng trang nhã nhưng vẫn tôn quý… Bóng áo trắng dịu dàng đó vẫn nổi bật giữa đại sảnh rộng lớn của thần điện…

Tôi yên lặng cho đến khi nàng cầu nguyện xong, vái lạy ba vái trước Kim Quy thần.

Khi đôi mắt nàng ngước lên, nàng trông thấy tôi, từ gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười yêu kiều đầy thành ý:

- Thần nữ…

Tôi cũng mỉm cười thân thiện, bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.

- Công chúa, đã để nàng phải đợi…

- Thần nữ, thiếp không dám nhận… thiếp hôm nay đến đây cầu nguyện, cũng là để hỏi thăm người… gần đây thời tiết tốt, mưa thuận gió hòa, việc đồng áng của nhân dân cũng thuận lợi… quả nhiên là do Kim Quy thần đã phái người xuống đây bảo hộ…à, thiếp còn được nghe người lấy lại công lý cho dân lành…

Công chúa rất thành tâm tán dương tôi, mấy cái thuận lợi tốt đẹp gì đó, hẳn là do may mắn trùng hợp thôi…

- Ưm. Công chúa vừa cầu nguyện với Kim Quy thần sao? – Tôi đổi sang đề tài khác.

- Thiếp cũng hi vọng ngài hiểu thấu cõi lòng thiếp! – Nàng nhìn lên phía tượng Kim Quy thần, đôi mắt đầy thành kính trông mong…

Công chúa cũng rất tin vào Kim Quy thần, nhưng liệu người có biết đây chắc hẳn chỉ là một hình tượng hư cấu? Sức mạnh phi thường gì đó, liệu có thực sự tồn tại.

An Dương vương tuy đã nói rằng không gặp Kim Quy thần nào cả, nhưng lại tin vào một giấc chiêm bao, cũng thật mơ hồ… giấc mơ đó, nghe ra thì rất thần kì, trùng hợp với việc ông nhặt được Cao Lỗ, rồi hắn ta dường như tài giỏi đặc biệt, rất được việc… cũng có thể làm nhà vua càng tin vào giấc mơ ấy.Tôi thậm chí có cảm giác An Dương vương cho rằng Cao Lỗ là do thần thánh ban cho ông !!!

Nhưng không phải hắn hoàn toàn không có phong thái của thánh nhân sao, nhẫn tâm, độc ác với tôi… Còn nữa, hắn cũng chỉ như một người đàn ông bình thường, yêu thầm công chúa tha thiết…

Tôi quay sang nhìn gương mặt diễm lệ nhu mì của công chúa, chẳng nhẽ công chúa cũng không rõ tình cảm thầm kín của hắn? Nhưng chí ít, nàng vẫn được hắn âm thầm bảo vệ…

Công chúa, nếu không trải qua những biến cố như trong truyện, có lẽ nàng sẽ rất hạnh phúc, được phụ vương yêu thương, có một người đàn ông luôn thầm yêu, thầm bảo vệ mình… sinh ra đã như trân châu ngọc quý, người người không sánh bằng…

Mà kể cả như trong truyện, có lẽ chỉ khi bị vua cha rút gươm kề lên cổ, nàng mới nhận ra sự tình, có lẽ chỉ khi đã chết đi, nàng mới nếm trải ân hận đau khổ. Còn cuộc sống của nàng cho đến lúc đó, vẫn tràn ngập hạnh phúc, dù có thể tình yêu của Trọng Thủy là giả tạo, chí ít, nàng cũng cảm nhận được hạnh phúc…

Có lẽ với công chúa, khi còn sống, nàng cũng đã có đủ thứ hạnh phúc rồi… chỉ là, một kết cục thương tâm bất ngờ ập đến, giống như sự trêu ngươi của ông trời, không cho ai toàn vẹn cái gì…

- Thần nữ, người đang trầm tư gì vậy? – Công chúa quay sang hỏi tôi.

- Không có gì, hì hì… chỉ là, ta đang thử đoán nguyện vọng của công chúa là gì thôi! – Tôi chối bừa.

- Thật sao? – Công chúa chợt có chút ngạc nhiên xen lẫn lúng túng – Chẳng hay… người thông minh tinh diệu… đã đoán ra hết được ý nguyện của thiếp?

Đột nhiên công chúa e thẹn lúng túng kì lạ, hai má đỏ hồng lên, vẻ ngượng ngùng này càng diễm lệ. Thái độ đó, như thiếu nữ mới yêu vậy!

Công chúa đang yêu sao? Đến đây cầu nguyện là vì tình duyên sao?

Thấy tôi nhìn chằm chặp nàng dò xét, nàng càng ngượng ngùng hơn, miệng nhỏ nhắn thốt lên:

- Thần nữ… thiếp quả thật thấy hổ thẹn, đã để người đoán ý niệm này… thật …

- Quả nhiên là nàng đang yêu! – Tôi mỉm cười trêu chọc, bộ dạng như vậy, ở cái tuổi của nàng, nếu không phải đã phải lòng ai, thì sẽ không rụt rè xấu hổ như vậy.

- Thần nữ thật tinh diệu, người đã nhìn thấu ý nghĩ của thần thiếp… thực sự…nhưng mà, cái đó không phải là đã gọi là “yêu” chứ?

Chắc hẳn công chúa cũng mới phải lòng ai đó thôi, nàng còn đang phân vân tình cảm đó liệu có phải là tình yêu không kìa. Trong lòng tôi vô cùng tò mò, muốn biết kẻ mà công chúa đem lòng yêu là ai? Lý nào lại là Cao Lỗ?

- E hèm, công chúa! – Tôi giả bộ dạng lợi hại – Ta thật ra cũng thể dùng ý niệm đoán người công chúa thích, nhưng ta nghĩ, để có cái nhìn nhận chính xác và cho nàng lời khuyên chân thành, cũng như có thể giúp đỡ nguyện vọng của nàng, nàng nên chân thực kể với ta, hắn là ai?

Công chúa nhìn tôi ánh mắt có nhiều phần ngưỡng mộ xen lẫn do dự ngượng ngùng, cuối cùng nàng mới quyết định lên tiếng:

- Thần nữ… nếu như chỉ mới gặp người đó một lần, trò chuyện một lần, đã cảm thấy người đó với mình như là tâm linh tương thông, cảm thấy lầm đầu tiên có cảm giác kì lạ với một nam giới, cảm thấy như vô cùng mị hoặc, rất muốn gặp người ấy lần nữa… liệu có phải là đã yêu không? – Công chúa khó khăn, xấu hổ mà hỏi.

- Là yêu thích từ lần đầu gặp mặt sao? – Mắt tôi mở to ngạc nhiên tột độ.

Công chúa lại phải lòng một người lần đầu gặp mặt, cái mà hiện đại gọi là tình yêu sét đánh sao? Cái này thì tôi không tin tưởng lắm, tình yêu sét đánh thì có gì đó quá mơ hồ. Nhưng có thể kết luận là, người đó không phải Cao Lỗ. Ha ha, Cao Lỗ, đáng đời ngươi!

- Công chúa, nàng kể rõ hơn đi!

Đôi má nàng hồng ửng lên như một trái anh đào, đôi mắt với hàng mi dày, mềm mại cong vút khẽ nhìn xuống, thêm một chút yên lặng để lấy tinh thần, nàng mới hồn nhiên kể:

- Chiều hôm qua thiếp một mình cưỡi ngựa dạo chơi bên bờ sông Hoàng, vô tình gặp được người đó, một người mà khi lần đầu nhìn cũng đã đủ để ngỡ ngàng…

- Khoan đã, nàng đợi chút!

Tôi ngắt lời nàng mà suy ngẫm, chẳng qua là khi nàng nói đến bờ sông Hoàng, lại một con người vừa nhìn đã ngỡ ngàng khiến tôi không hiểu sao giật mình chột dạ. Cái bờ sông Hoàng bình thường vắng lặng yên bình đến thế, lại có người nào đủ để công chúa vừa nhìn đã ngẩn ngơ… vốn làm tôi liên tưởng đến một người thường hay xuất hiện ở bên bờ sông, là anh ta…

- Công chúa, có phải anh ta cao từng này… – Tôi đứng lên, vươn tay lên miêu tả – Dáng người thanh thoát, dung mạo cực kì thanh tú hào hoa, giống như một lãng tử, lại có chút khí chất của thoát tục của tiên nhân…

- Ồ! – Công chúa thốt lên kinh ngạc – Thần nữ quả là kì diệu, người cũng đang đoán ư?

- Còn nữa… – Tôi bây giờ chỉ sốt sắng , nghi hoặc đem ra hỏi nàng – Anh ta có nói tên anh ta không?

- Thần thiếp nhớ rất rõ, chàng nói tên chàng là Tiểu Thần Long – Ở cái chữ “Long” cuối cùng, tôi và công chúa gần như đồng thanh.

Nàng lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ hơn, nàng chắc hẳn không nghĩ đến việc tôi rời khỏi thần điện ra ngoài thành mà gặp anh ta.

Tình hình này tôi cảm thấy, công chúa đã bị gã lãng tử đó mê hoặc. Hiện giờ tôi đang giận anh ta, cũng có thêm nhiều ác cảm, tôi có một chút suy nghĩ rằng anh ta là kẻ hay đi tán tỉnh trêu chọc phụ nữ…

Nhưng quả thật đến tôi lúc đầu cũng bị bề ngoài anh ta mê hoặc ngay từ lần đầu, chẳng qua có lẽ đề kháng của tôi cao hơn công chúa, nên chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ và muốn coi anh ta như bạn bè. Không ngờ, tối hôm qua, anh ta như có ý dụ dỗ tôi… giống như lúc đầu anh ta hào hoa tốt bụng, lại vô cùng am hiểu tâm lý người khác, anh ta lợi hại đến mức chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đoán được ý người khác, có phải anh ta cũng lợi dụng điều đó để quyến rũ phụ nữ không? Tôi thậm chí còn từng coi anh ta như cứu thế, trong lúc rối ren cõi lòng muốn tìm đến anh ta…

- Thần nữ, người lại suy nghĩ gì vậy?

- Công chúa, nàng đã nói gì với anh ta? Anh ta có làm gì nàng không?

- Thần nữ, thiếp và người đó ngồi bên bờ sông đàm đạo nhiều chuyện, thần thiếp cảm thấy người này vô cùng am hiểu, lại rất hợp ý với mình – Ánh mắt công chúa long lanh hồi tưởng lại – Thiếp cảm thấy người này còn vượt xa những gì thần thiếp mong đợi về một nam tử để gửi gắm cuộc đời, ánh mắt người đó nhìn thiếp, không hiểu sao thần thiếp lại như muốn bị hút vào, những lời người đó nói, như những lời thần thiếp cũng từng tâm niệm, hoàn toàn giống như tâm linh tương đồng… sau khi từ biệt, thiếp không ngừng nhớ đến người đó, chỉ tiếc là, khi thiếp nói thiếp muốn gặp mặt chàng lần nữa, làm sao để gặp lại chàng, chàng chỉ mơ hồ nói “ có duyên nhất định sẽ gặp lại, thậm chí hai ta có thể còn nhiều nhân duyên hơn thế”… dường như chàng sắp rời đi, thiếp không biết làm thế nào để tìm được chàng nữa.

Ánh mắt công chúa lúc sau lại đượm nỗi nuối tiếc da diết, hướng lên phía tượng Kim Quy thần mà khẩn cầu:

- Thiếp chỉ mong Kim Quy thần cho thiếp có cơ hội tái ngộ chàng, không biết có thể gặp lại chàng nữa không… khi mà thiếp mới nghe trong cung đồn rằng, sứ thần của Nam Việt Vương Triệu Đà đã đến gửi thư cầu thân… nhưng phụ vương chưa nói gì với thiếp cả…

Tôi hơi ngỡ ngàng, vậy là tin đồn trong cung về chuyện cầu thân cũng lan ra cho công chúa biết rồi, chỉ là nhà vua chưa xác nhận mà thôi.

Nếu như công chúa bị gả cho Trọng Thủy mà nàng lại tương tư Tiểu Thần Long. Trọng Thủy hay Tiểu Thần Long, đều đáng ghét như nhau cả…

Thấy công chúa như bị mê hoặc, vương vấn vì anh ta, tôi bèn chân tình khuyên giải:

- Công chúa, ta thấy nàng không nên gặp anh ta nữa, thậm chí cũng không nên tương tư mù quáng nữa.

- Thần nữ? Thiếp không hiểu ý người… – Công chúa ngạc nhiên tột độ, ánh mắt có một sự thất vọng không vui dần lộ ra. – Tại sao người lại cho rằng không nên gặp chàng…

- Bởi vì, anh ta không phải người tốt, có lẽ thế, có thể là một kẻ trăng hoa! – Tôi điềm tĩnh phán.

- Không thể nào! – Tự nhiên công chúa quả quyết kì lạ – Thần nữ, cốt cách thoát tục của chàng không giống như phàm phu tục tử thông thường… chàng mới gặp đã giống như tâm giao của thiếp.

- Công chúa… – Tôi thở dài, không biết nên nói với nàng thế nào – Nàng không phải tin vào những lời tinh diệu của ta sao? Ta cho rằng nàng không nên gặp anh ta nữa, nếu không có thể thất vọng đau khổ sau này, càng ôm hi vọng, sẽ càng đau khổ thôi…

- Đau khổ? – Công chúa âm điệu đau đớn nhắc đến hai chữ đó, lời nói có phần kiên quyết như một thiếu nữ say đắm trong tình yêu muốn bảo vệ chân tình của mình – Đối với thiếp, thà rằng đau khổ chờ đợi, hi vọng vào một người con trai mình yêu thích và chọn lựa, còn hơn là bị gả đến một quốc gia xa lạ với một mình không quen biết, lại còn được đồn đại là không bằng loài cầm thú… như vậy cái nào mới đau khổ hơn? Thần nữ, ý thiếp đã kiên định, dù chỉ một lần gặp mặt cũng đủ thấu hiểu tâm can, đủ để đem lòng hi vọng, thiếp tin vào chàng ấy… thiếp nhất định không thể gả cho thế tử của Triệu Đà, như vậy thiếp thà tự sát để bảo toàn trinh bạch và tấm lòng này!

Lời lẽ của nàng càng về sau càng kiên quyết, tôi không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, vì nàng đang đắm chìm trong ảo tưởng về tình yêu, vì nàng nghe được tin cầu thân, lo sợ mình sẽ bị gả cho Trọng Thủy sao? Riêng cái cá tính mù quáng vì tình yêu này, rất giống những gì tôi liên tưởng về công chúa Mị Châu. Bề ngoài nhu mì dịu dàng, nhưng trái tim yêu thương lại nóng bỏng đến mức mù quáng… Dường như nàng sẽ còn yêu mạnh mẽ hơn Cao Lỗ…

Nhưng, không phải Mị Châu công chúa sẽ mù quáng với Trọng Thủy sao? Chẳng nhẽ có sự sai khác gì đó? Hay là do sự có mặt của tôi, lịch sử đang bắt đầu chuyển động theo quỹ đạo khác, giống như giấc mơ kì bí của An Dương Vương có nhắc đến cơ hội nào đó…

- Thần nữ! – Công chúa đột nhiên níu áo tôi, ánh mắt đầy cầu xin – Người nhất định phải giúp ta, giúp ta cầu xin với Kim Quy thần, để ta không phải đi cầu thân và có thể gặp lại chàng, không thì chí ít cũng để ta không phải đi cầu thân, để ta có thể chờ đợi cơ hội tái ngộ với chàng… ta cầu xin người…

- Tôi… – Tôi hoàn toàn lúng túng không biết xử trí ra sao, công chúa đang phản ứng rất mãnh liệt với chuyện cầu thân.

- Thần nữ nói xem, phụ vương rất yêu thương ta… người sẽ không hi sinh ta phải không? – Đôi mắt nàng bắt đầu rơm rớm lệ.

Đúng lúc đó có bóng người bước vào đại sảnh thần điện.

- Công chúa, quả nhiên nàng ở đây!

Tôi và nàng cũng quay đầu lại. Thì ra là bóng dáng cao lớn của Cao Lỗ. Hắn dường như không thèm nhìn tôi, chỉ quay ra nhìn công chúa xinh đẹp, ánh mắt hắn cũng như có niềm khổ tâm khó diễn giải, bước lại gần hơn và nói:

- Công chúa, ta vừa có việc tâu báo với bệ hạ xong, tiện thể bệ hạ muốn ta đi tìm nàng rồi đưa nàng đến gặp phụ vương…

Tôi vẫn có thể hình dung rõ thái độ của hắn lúc này, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn, nỗi niềm không cam tâm, ánh mắt đó nhìn công chúa… rõ ràng là câu nói phía trước đã đủ hàm ý cho công chúa hiểu, phụ vương muốn gặp nàng là vì chuyện gì, vậy mà hắn phải nói ra cái câu đó, bảo sao ánh mắt hắn không đau khổ bất mãn như vậy.

Nhưng công chúa nghe thấy vậy, nàng lập tức hiểu ý, nước mắt lã chã rơi, một bộ dạng khiến người nhìn thấy ai cũng thương tâm động lòng, chưa nói đến là hắn. Nàng chạy ra níu áo hắn mà van nài:

- Cao Lỗ! Chàng làm ơn hãy cho ta biết, phụ vương sẽ không hi sinh ta, ta không muốn bị gả cho Trọng Thủy, làm ơn… nếu không ta thà chết…

Làm sao hắn không mềm lòng cho được? Hắn vội đỡ lấy nàng mà dỗ dành, tìm mọi cách trấn an, trong đó, tôi vẫn nhớ có một câu nói khiến tôi không thể quên, giống như một lưỡi dao tàn nhẫn:

- Công chúa, sẽ ổn thôi, nhất định nàng sẽ không phải xuất giá, phụ vương cũng không để nàng đi, chúng ta có thể bình tĩnh đối phó… cũng có thể tìm người khác thay thế nàng! – Hắn dịu dàng an ủi nàng, nâng niu như một vật báu.

Thay thế ? Hai chữ này hẳn là dành cho tôi? Công chúa của hắn không vào hang cọp thì tôi vào ư? Tại sao chứ?

Nhìn hai người họ ôm nhau an ủi, nhìn hắn bất chấp làm mọi thứ vì công chúa, tôi nhận ra mình đang vô cùng oán hận, trong lòng cực kì khó chịu. Nỗi khó chịu, phẫn nộ còn hơn ngày hôm qua mấy lần.

Có rất nhiều loại cảm xúc trong tôi lúc này, nhưng đủ để làm tôi không thể bình tĩnh nữa…

Đôi mắt tôi trào ra nước, nhưng tôi lại cố gắng để chúng không rớt xuống, vì thể diện của mình… Nước mắt chỉ nên đong lại ở khóe mắt, nhất định không được rơi… Tại sao tôi lại muốn khóc…

Sau này khi tôi nghĩ lại, tôi biết cảm xúc trong đó có một phần khinh miệt, một phần phẫn nộ, một phần oán giận, một phần ấm ức, một phần bất mãn… và dường như có cả một chút ghen tị.

Dù trước đây tôi căm ghét hắn đến đâu, tôi cũng không oán giận đến mức này, đơn thuần chỉ là ghét, đối địch, có một phần giống như hiếu thắng muốn hơn thua trong một trò chơi dần trở nên quen thuộc ngày ngày, bây giờ thì không,… công chúa, tốt thật đấy, hắn có thể bất chấp mọi thứ vì nàng, đem tôi vào hang cọp…

Rốt cuộc thì khi tôi chớp mắt, nước mắt đó cũng rơi xuống, tôi mỉm cười, nụ cười có hàm ý mỉa mai :

- Thật là cảm động! Chân tình thật khiến người ta muốn rơi nước mắt! – Những lời nói tưởng như tán dương bâng quơ – Thay vì tiếp tục khổ sở an ủi hay than thân trách phận, tại sao các người không cảm ơn tôi lấy một tiếng, vì người đi cầu thân thay cho công chúa chính là tôi?

Công chúa nghe thấy thế, đôi mắt đẫm lệ đột nhiên ngỡ ngàng, quay ra tôi đầy ngạc nhiên hỏi:

- Kim Quy chi nữ, người nói cái gì? Người đi cầu thân thay thiếp? Làm sao có thế?

- Sao lại không thể? – Tôi cười nhạt.

- Nhưng người là…

- Công chúa, đừng gọi ta là Kim Quy chi nữ! – Tôi tỏ ra hờ hững vô tình – Ta thật sự không phải là con gái Kim Quy thần, ta chỉ là một người được sử dụng, vô tình hữu dụng thôi, chính hắn… – Tôi quay ra nhìn Cao Lỗ, dù oán hận vẫn cố dùng ánh mắt thản nhiên như không – Hắn có thể sử dụng ta, sắp xếp ta, muốn ta làm thần nữ cũng được, muốn ta làm thế thân cũng được… mấy ngày nữa, sẽ sớm có tin thần nữ quay trở về bên Kim Quy thần thôi.

Công chúa ngạc nhiên cao độ, quay sang nhìn Cao Lỗ, nửa tin nửa ngờ mà hỏi liệu đó có phải là sự thật?

Cao Lỗ hắn nhắm mắt lại, hắn không đáp gì, tôi cũng không quan tâm đến hắn nghĩ gì, chỉ thấy dường như hắn lại nắm chặt bàn tay… Nực cười!

- Người…- Công chúa quay sang nhìn tôi – Chuyện đó không phải là sự thật chứ?

- Không phải là sự thật! Công chúa, nàng quá ngây thơ, quá thánh thiện, cho nên mới không thể biết được những chuyện này, cũng vì nàng quá thuần khiết, mới càng khiến kẻ khác muốn bảo vệ nàng… – Tôi lạnh lùng đáp lại.

Sau cùng trước khi quyết định đến gặp An Dương Vương ngay, tôi bước lại phía hắn, nhìn thẳng vào hắn và nói, môi không quên một nụ cười lạnh:

- Nhưng không sao, ta sẽ nhận lấy một nghĩa vụ cũng không hề thua kém, coi như cũng là bảo hộ đất nước này, tự ta sẽ xứng đáng trở thành một thần nữ thực sự. Cao Lỗ, ngươi nghe đây, ngươi có thể sắp xếp lần này nữa, nhưng đây là lần cuối cùng, chính ta mới là người nắm lấy vận mệnh sau này của ta, và có thể là cả đất nước này, cơ hội gì đó, vận mệnh gì đó, nó phải nằm trong tay ta!

Tôi xoay người đi thẳng. Chợt thấy cổ tay mình bị siết chặt, hắn nói bằng cái giọng giận dữ và ánh mắt phẫn nộ:

- Theo ta ra ngoài!

- Buông ra! Ta tự biết đường đến chỗ An Dương Vương, không khiến ngươi! – Trong lòng tôi lúc đó chỉ toàn oán hận, đến câu nói thốt ra cũng lạnh lẽo ghê người. – Làm ơn đi, những ngày còn lại của ta ở đây, đừng để ta phải trông thấy ngươi! Ngươi khiến ta ghê tởm!

Từng câu chữ cay nghiệt đó của tôi dường như làm hắn sững sờ trong một vài giây, giống như đêm hôm qua tôi bất ngờ tát hắn.

- Ngươi… – Dường như hắn nghiến răng – Được, là ngươi tự nguyện, cứ theo ý mình đi, đừng oán trách ta! – Hắn lại lập tức quay sang công chúa – Công chúa, ta đưa nàng về tẩm cung nghỉ ngơi tĩnh tâm trước!
Chương trước Chương tiếp
Loading...