Âu Lạc Chi Nữ

Chương 49: Gặp lại



Cũng không biết tôi đã bất tỉnh bao nhiêu lâu và trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những việc gì…

Thứ thuốc Thúy Hương cho tôi uống cũng gần hết tác dụng, tôi dần thanh tỉnh. Điều đầu tiên tôi cảm nhận được là mùi trầm hương dìu dịu man mát xung quanh, từng làn khói thơm truyền đến khứu giác, thứ hương liệu đặc biệt này phải chăng càng giúp con người tỉnh táo nhanh hơn…

Sau đó là đến xúc giác, tôi cảm thấy trên da mặt hơi ngứa và nhột, cảm tưởng như có ai đang mải mê vân vê, vuốt ve những sợi tóc mai…

Cao Lỗ?

Tôi mơ hồ đưa bàn tay bắt lấy những ngón tay ấy…

Có cái gì đó bất thường… Cảm giác này không quen thuộc…

Tay này không đeo nhẫn?

Tôi mở đôi mắt ra…

Đập vào mắt tôi, một căn phòng xa lạ. Đây không phải phòng của Cao Lỗ?

Tôi nhận ra người mình đang mềm mại ngả vào lòng một ai đó. Ngước mắt nhìn, tôi như choàng tỉnh.

Trọng Thủy!

Không thể nào nhầm lần được, gương mặt tuyệt mĩ này liệu có thể là ai khác?

Tại sao lại là anh ta? Tại sao tôi lại ở đây? Nơi này là đâu?

Đau đầu quá… Phải rồi, trong ngày cưới của tôi, tôi đã bị Thúy Hương bắt đi, cô ta còn nói một đống chuyện trách móc tôi. Chuyện cuối cùng cô ta nói là đem tôi trao đổi lấy công chúa!

Ý thức được sự việc, gần như hoàn toàn tỉnh táo lại, trong lòng tôi đầy kinh hãi. Tay chân luống cuống hấp tấp, tôi vội vùng ra khỏi lòng anh ta, lui ra xa, nhìn anh ta đầy đề phòng lẫn sợ sệt.

Anh ta hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt và gương mặt lạnh tanh. Lúc vừa rồi anh ta không hề giữ tôi lại.

Lúc này tôi mới quan sát rõ được bộ dạng của anh ta. Vẻ ngoài thoáng trông vẫn đẹp đẽ hào hoa như vậy nhưng lúc càng cảm nhận xung quanh anh ta dường như có một luồng khí u ám thê lương, sự u ám đó tập trung nhiều nhất ở đôi mắt…

Đôi mắt nhìn tôi thản nhiên, một đôi mắt sâu thăm thẳm như vô cực…

Tôi không thể làm cho bản thân bình tĩnh như anh ta bây giờ được, dù chỉ là một chút trấn an bản thân cũng không nổi. Tự dưng tỉnh dậy đã thấy mình ở trước mặt con người đáng sợ này, rốt cuộc tôi đã lâm vào tình thế nào đây?

Tôi còn nhất thời hoang mang không biết làm sao, đã thấy Trọng Thủy trên môi nở một nụ cười nhẹ đẹp đẽ nhưng băng giá, đôi mắt lại không hề có ý cười. Ánh mắt này cũng không phải là ánh mắt oán trách, nó thâm sâu đến mức không thể diễn đạt.

- Tân nương của ta đã đến trễ hơn năm ngày! – Một lượt lướt nhìn tôi từ đầu đến chân, anh ta buông lời đánh giá – Bây giờ nàng thực sự rất đẹp!

Anh ta muốn làm gì chứ? Rõ ràng anh ta từng nói muốn trả thù tôi, cái điều kiện trao đổi này hẳn cũng là để ép người vào đường cùng. Đây phải chăng là cách thức trả thù của anh ta, vẫn giữ thái độ ung dung như không có chuyện gì nhưng lại không biết trong lòng anh ta đang toan tính gì… Lần này gặp lại, anh ta càng có vẻ thâm hiểm hơn…

Tôi phải làm gì? Tôi nên làm gì?

Thật không ngờ được trong ngày cưới lại bị cướp đi, đây là nơi nào? Làm sao tôi có thể thoát khỏi anh ta?

Tôi biến mất như thế, hẳn là Cao Lỗ đang sốt sắng đi tìm, nhưng liệu hắn có tìm thấy tôi? Hắn còn không biết việc này cơ mà… Lần này có lẽ Trọng Thủy chính thức ra tay như anh ta đe dọa… Tôi bây giờ rất sợ, ngoài việc ngày càng rối trí thì tôi không còn biết làm gì cả.

Thấy tôi sau một hồi vẫn im lặng sợ sệt đề phòng, anh ta có chút đắc ý. Anh ta nhìn vào mắt tôi, đoán lấy ý tứ mà nói:

- Đến mở miệng cũng không nổi sao? – Vuốt gọn mái tóc dài lãng tử, anh ta từ từ tiếp lời - Ta sẽ trả lời hết tất cả những nghi hoặc trong lòng ngươi…

Khi tôi còn chưa kịp có phản xạ, thân thủ nhanh gọn đã di chuyển đến ngay sát trước mắt tôi, đưa bàn tay nắm lấy cằm tôi, bắt tôi phải nhìn anh ta. Bây giờ ánh mắt anh ta đầy chán ghét, không còn cái kiểu tỏ ra dịu dàng đối xử tốt với tôi như trước, lực ở tay anh ta nắm cũng đủ mạnh làm tôi đau.

- Ngươi có muốn biết ta sẽ làm gì không?

Tôi đầy bất an, không thể thốt lên lời. Anh ta tự trả lời câu hỏi của mình :

- Trả thù ngươi, dẫm đạp lên quốc gia này, đừng nghĩ kẻ đầu tiên ta muốn giết phải là hắn … Chính là ngươi, phải, giết ngươi bây giờ rất đơn giản… – Bàn tay còn lại của anh ta đặt lên cổ tôi, dùng một chút lực vừa đủ để làm tôi khó thở – Ngươi chết rồi, hắn nhất định sẽ suy sụp, Âu Lạc của các người mất đi một kẻ tài thống lĩnh quân đội, chẳng phải sẽ dễ cho ta hơn sao? Ta sẽ để hắn sống thêm một quãng thời gian đau khổ dằn vặt, ngươi thấy có phải không?

Phải, anh ta muốn trả thù tôi, câu nói đêm đó không phải đã là lời tuyên bố rồi sao? Chỉ là tôi còn quá chủ quan không ngờ tới mọi việc lại đến nhanh như vậy…

Không ngờ số mệnh tôi lại bi thảm đến chừng này sao? Không ngờ tôi cũng trở thành người phụ nữ thứ ba bị anh ta trả thù… Mỗi lần trả thù anh ta lại càng độc ác hơn…

Nhưng tôi không cam tâm, tôi vẫn luôn cho rằng mình không có tội tình để đến mức này. Tôi mới chỉ được sống mấy ngày hạnh phúc nho nhỏ… Tôi chết là một chuyện, nhưng nếu hắn suy sụp, vận mệnh quốc gia sẽ càng khó giữ…

Chút sợ hãi vừa dâng cao, chút lý trí cuối cùng mách bảo tôi phải kìm nén nỗi sợ hãi, phải, tôi không phải là con người yếu đuối dễ dàng bỏ cuộc, tôi vốn là một kẻ cứng đầu…

Khoan đã, một hồi rồi anh ta vẫn không hề gia tăng lực ở tay, tôi vẫn còn thở được dù là hơi khó nhọc…

Con người này, không biết là anh ta muốn đe dọa hay nói thật. Tôi phải làm sao đây?

Tôi chưa hề có phản ứng nào, anh ta cũng vậy, vẫn chăm chăm quan sát thái độ của tôi… Anh ta như đang chờ đợi một điều gì đó…

Một vài khoảnh khắc rất ngắn ngủi, trong đôi mắt ấy như thoáng mông lung…

Không nỡ ư?

Tại sao?

Nếu muốn giết tôi, anh ta đã có cơ hội bóp chết tôi từ trước khi tôi tỉnh dậy… Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?

Bàn tay anh ta mỗi lúc một lỏng ra, hô hấp tôi dần trở lại bình thường. Tôi thoáng ngỡ ngàng… Nhưng lập tức sau đó, gương mặt anh ta lại âm lạnh hiểm ác, tựa như chưa hề có chút do dự vừa rồi, anh ta có lẽ đã trấn an bản thân mình một cách hoàn hảo…

- Ta còn muốn cho ngươi xem chút kịch hay!

Anh ta bước xuống gường, khoác thêm ngoại bào xanh lục vương giả, vừa bước vừa nói vọng lại:

- Ngươi không tò mò cách thức mình bị đưa đến đây sao? Cả kẻ đã đưa ngươi đến đây nữa…

Anh ta mở cửa bước ra, tôi có nghe thấy bên phía ngoài cửa có tiếng chào hỏi của vài người, có lẽ là thuộc hạ của anh ta.

Thực sự tôi cũng bắt đầu nghi hoặc, anh ta đang có ý đồ gì? Đúng rồi, Thúy Hương đã đưa tôi đến đây để trao đổi lấy công chúa, vậy công chúa đã được thả ra hay chưa? Anh ta là người thâm hiểm, không dễ gì anh ta chỉ có mục đích đơn thuần là bắt tôi…

Tôi bước xuống giường, bước nhanh đuổi theo bóng anh ta ra ngoài…

Không ngờ bên ngoài lại là một khu vườn rất lớn, cảnh quang vô cùng thoáng đãng tươi mát. Tôi lướt mắt khắp một vòng quan sát, nơi đây rộng rãi giống như một biệt viện. Liệu đây có còn phải là trong lãnh thổ Âu Lạc hay tôi đã bị đưa đi đâu rồi?

Anh ta không vội bước đi, có vẻ như cố ý để đợi tôi bước theo. Tôi cũng không hấp tấp, tôi cần quan sát kĩ nơi này để tìm cơ hội đào thoát.

Tôi theo chân anh ta đến một dãy nhà cũ kĩ nằm xa với khu vườn. Rõ ràng lối kiến trúc ở đây không giống với kiến trúc của nước ta, nó mang hơi hướng phong kiến Trung Quốc với nhiều hành lang, thềm đá, cây cảnh… Không lẽ tôi đã bị mang qua biên giới?

Phía trước một căn phòng cũ trông giống như một nhà kho có bốn tên thuộc hạ đứng gác, tất cả đều ăn mặc giống người Trung Quốc cổ đại, bên mình có trang bị vũ khí, mặt này nghiêm túc dữ tợn. Khi thấy anh ta, tất cả đều cúi đầu chào, một tên gác cửa nhanh chóng mở cửa cho anh ta vào. Sau một hồi dè chừng tôi cũng bước vào sau.

Bây giờ đang là ban ngày nhưng trong phòng này tối tăm ẩm thấp, mùi nấm mốc khó chịu xộc vào mũi, ánh sáng từ phía cửa hắt vào chỉ đủ làm căn phòng lờ mờ, nửa sáng nửa tối. Càng lúc tôi càng cảm nhận rõ ngoài mùi ẩm mốc còn có một mùi tanh nồng giống như mùi máu…

Tôi cố căng mắt dò xét… Mùi máu xuất phát từ phía một xó phòng…

Phía đó, một người bị móc vào thanh sắt trên tường, quần áo tơi tả, tóc tai rũ rượu, mình mẩy đầy những vết thương lớn nhỏ còn đang rỉ máu. Những vết thương này còn toét miệng, máu me cùng với da thịt be bét làm cho người ta chỉ trông cũng thấy ớn kinh. Tôi chưa từng tận mắt thấy một người nào bị tra tấn thảm hại đến vậy!

Đó là một người phụ nữ, trông dáng cô ta rất quen… có khi nào là Thúy Hương?

Tôi thấy ghê rợn dâng lên đến cổ, mỗi lúc lại cảm thấy buồn nôn… Anh ta hướng ra cửa ra lệnh cho một thuộc hạ, lát sau có một tên lính mang một ngọn đuốc bước vào.

Tên lính cầm ngọn đuốc lại gần cô gái, hung bạo cầm tóc giật ngược cái đầu đang rũ xuống của cô ta. Gương mặt đó vừa ngửa lên và được ánh đuốc soi sáng, tôi đã không kìm nổi một tiếng thốt lên từ cổ họng… Thật quá hãi hùng, tại sao lại có thể đối xử với người khác như vậy chứ? Gương mặt cô ta bị cắt, rạch nhiều nhát chằng chịt, khó có thể nhận dạng ra gương mặt ban đầu nữa…

Lại đến một tên lính khác bước vào, xách theo một thùng nước. Hắn cầm gàu nước. liên tục xối vào mặt cô ta, đến lúc cô ta yếu ớt tỉnh lại, bật ra tiếng ho sặc sụa mới ngưng lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...