Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 15: Luyến phi



Nước mắt Tống Vãn Ca sớm đã khô cạn, đôi môi bị chính nàng cắn đến vết máu loang lổ, sức lực toàn thân từ từ trôi đi, nàng không còn chút sức lực nào để tiếp tục phản kháng, chỉ có thể mặc cho bạo quân ác ma không biết thế nào là đủ ở trên người nàng dã man công chiếm cướp đoạt.

Cảm thụ được thân thể phía dưới cứ truyền đến một trận lại một trận đau đớn mãnh liệt, đáy lòng Tống Vãn Ca càng lúc càng lạnh, chỉ hy vọng trận bạo ngược mạnh mẽ, tàn nhẫn này có thể mau chóng chấm dứt.

Nhìn thấy dáng vẻ đầu hàng của nàng, đau đớn mặc cho người khác xâm lược, Long Ngự Tà cảm thấy có được khoái cảm trả thù và hưng phấn mà trước nay chưa bao giờ có được.

Con ngươi của hắn tràn ngập tình dục và tơ máu, nhưng lại như trước bạo ngược tà lạnh, khóe miệng nở ra tươi cười tàn nhẫn mà khát máu, như ác ma Tu La được ma vương sai tái thế. Ánh mắt hắn làm cho Tống Vãn Ca giống như bị rơi vào chỗ băng vỡ trong trời đông giá rét, lạnh như băng thấm tận xương tuỷ khiến nàng muốn ngất đi.

Ánh mắt một lần lại một lần thêm bá đạo, một lần thêm một lần lại càng hung mãnh, cũng một lần lại một lần càng điên cuồng. Suốt một đêm, hắn tàn bạo hung ác muốn nàng một lần lại một lần, căn bản không bận tâm đến thân thể chưa hoàn toàn phát triển của nàng lần đầu mới trải qua việc đời có chịu được chính mình tàn nhẫn cướp đoạt hay không.

Dường như đã trải qua một thế kỷ, đến khi Long Ngự Tà tại cơ thể Tống Vãn Ca chiếm được cực hạn vui vẻ và thoả mãn, hắn mới ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng, kiệt sức ngã xuống trên cơ thể nàng.

Lặng im một hồi lâu, Long Ngự Tà mới ngồi dậy, vươn một tay giữ chặt cằm của Tống Vãn Ca, từ trong miệng phun ra những lời nói mập mờ tàn nhẫn.

"Công chúa Khuynh Thành, thân thể của ngươi thật đúng là cực xinh đẹp, cực thơm mát, làm cho Trẫm muốn ngừng lại không thể! Trẫm chắc chắn sẽ thường đến hưởng dụng! Ha ha ha!" Thân thể của nàng vốn là tốt đẹp như thế, làm cho hắn muốn ngừng lại không thể. Hắn thật bắt đầu hoài nghi, cô công chúa mất nước trước mắt đang bị hắn đè dưới thân này có phải thật sự chỉ có mười bốn tuổi hay không.

Tống Vãn Ca không nói một lời, chỉ dùng đôi mắt sớm đã sưng đỏ vì khóc chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, mang theo cừu hận cùng chán ghét mãnh liệt, giống như muốn đem hắn ngũ mã phanh thây, đốt thành tro bụi.

"Ngươi là tên ác ma vô sỉ! Ngươi đi chết đi!" Tống Vãn Ca thừa dịp hắn phân tâm, lấy trâm ngọc Lưu Ly tím trên đầu xuống, không để ý tới mọi thứ hướng về phía trước ngực hắn đâm tới.

Thời gian dường như ở trong nháy mắt dừng lại, tầm mắt hai người cũng như ngừng lại trên cây trâm Lưu Ly trong ngực Long Ngự Tà.

Một lúc lâu.

"Ngươi rất thích đâm người phải không?!" Long Ngự Tà một chưởng đẩy Tống Vãn Ca ra, bàn tay to dễ dàng bóp cổ nàng, khóe miệng nở ra ra nụ cười quỷ dị tà ác, so với địa ngục Tu La còn làm cho người ta thấy kinh khủng hơn.

"Ta muốn ngươi chết!!" Tống Vãn Ca hung tợn trừng mắt nhìn hắn, hai tay liều mạng muốn đẩy bàn tay to đang bóp cổ mình ra, nhưng chỉ phí công, trong chốc lát đã hô hấp khó khăn, đến mức vẻ mặt đỏ bừng.

"Ha ha ha! Trẫm luôn luôn là một người tri ân báo đáp, mới vừa rồi ngươi đâm Trẫm một chút, vậy Trẫm sẽ trả lại cho ngươi ngàn vạn lần!"

Long Ngự Tà cất tiếng cười to, bàn tay rút ra trâm ngọc Lưu Ly tím đang cắm vào ngực mình, máu tươi nhất thời phun ra, rơi xuống tấm trải giường màu trắng, pha lẫn vào máu xử nữ của Tống Vãn Ca, tạo ra một đóa hoa hồng mỹ lệ tươi đẹp, đả thương mắt nàng, khiến lòng nàng đau đớn.

Máu xử nữ ở trên chăn, vốn là cơn ác mộng của nàng, ác mộng suốt đời!

Tống Vãn Ca nhìn vết máu chói loá, gần như điên cuồng, dùng sức lắc đầu thật mạnh.

Ngẩng người dậy, đối diện đôi mắt hung ác của Long Ngự Tà đang lộ ra khát máu bạo ngược, cùng cái lạnh thấu xương.

"Ngươi muốn làm gì?!" Tống Vãn Ca hoảng sợ nhìn hắn, cả người run rẩy, nàng không biết ác ma này lại nghĩ ra cách gì để hành hạ nàng.

"Báo ân!"

Long Ngự Tà quỷ dị cười, bạc môi gợi cảm âm sầm phun ra hai chữ, làm cho người ta giống như ngã vào mười tám tầng địa ngục.

"Không, ta không muốn!" Tống Vãn Ca sợ hãi kêu to, sau một khắc đã cảm thấy tay chân mình giống bị giữ chặt, căn bản không cách nào nhúc nhích, thì ra là bị ác ma kia điểm huyệt đạo toàn thân.

"La đi! Tiếng của ngươi càng lớn, trẫm càng hưng phấn càng thích!"

Dứt lời, Long Ngự Tà một tay lật người Tống Vãn Ca qua, làm cho nàng vẫn không nhúc nhích ghé vào trên giường rồng, trong tay nắm trâm ngọc Lưu Ly tím nhắm vào tấm lưng trắng tuyết trong suốt của nàng. Lập tức đâm vào, nhưng thong thả từng chút, giống như những pha quay chậm trong phim vậy. Hắn cố ý dùng thật nhiều thời gian khiến nàng đau đớn, hắn muốn chậm chạp hành hạ nữ tử dưới thân này.

"A…!!" Tống Vãn Ca phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai, rất nhanh đã đau đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt sớm đã khô cạn cũng bắt đầu rơi lệ như mưa trong nháy mắt khiến tầm mắt nàng dường như. "Đau! Đau quá!!"

Đau đớn bén nhọn thấu xương từ lưng truyền đến, một trận một trận xâm nhập vào tứ chi, lan tràn đến toàn thân, làm cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng đau đến vặn vẹo, đôi môi vốn trầy xước bị nàng cắn đến đầy vết thương, nước mắt pha với máu tươi chảy vào trong miệng, lập tức lại bị nàng nuốt vào trong bụng.

Long Ngự Tà không nhìn dáng vẻ đau đớn thấu tim của nàng, cũng không nghe những tiếng kêu thảm thiết, vẫn đang thong thả duy trì những động tác liên tục, không ngừng đâm vào lưng của nàng, một trâm lại một trâm, khóe miệng thủy chung lộ vẻ cười tà ác tàn nhẫn.

Đau đớn phía sau lưng còn đang tăng lên, Tống Vãn Ca chỉ muốn mình lập tức ngất xỉu đi, nhưng toàn tâm đau đớn như vậy, lại làm cho nàng vô cùng thanh tỉnh, làm cho nàng không thể không nhận sự đau đớn đến thấu tim này. Tiếng nói của nàng đã khàn khàn vô lực, khó khăn phát ra tiếng kêu to nữa, chỉ có thể lấy không tiếng động khóc thầm để thổ lộ đau đớn.

Phảng phất qua lại giữa sự sống và cái chết, đến khi Tống Vãn Ca muốn cắn lưỡi tự vẫn, Long Ngự Tà rốt cục kết thúc động tác tàn khốc lãnh huyết trong tay hắn.

"Ha ha ha! Từ nay về sau, ngươi chính là luyến phi của Trẫm! Cấm luyến chi phi, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn trộm cùng mơ tưởng, chỉ có Trẫm mới có thể tùy ý đùa bỡn và hành hạ! Ha ha ha!"

Long Ngự Tà đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào chữ ‘Luyến’ bị mình dùng trâm Lưu Ly đâm thành trên lưng Tống Vãn Ca, cười đến điên cuồng tà ác, bạo ngược tàn nhẫn.

Bàn tay to của hắn hài lòng xoa kiệt tác của mình, rồi sau đó cúi đầu hôn chữ ‘Luyến’ thấm đẫm những giọt máu tinh mịn, đầu lưỡi ấm nhuyễn ẩm ướt một chút lại một chút liếm lên làm cho Tống Vãn Ca đau đớn toàn tâm.

"Ma quỷ! Ngươi so với ma quỷ... Còn hung tàn hơn!"

Tống Vãn Ca hữu khí vô lực thì thào nói nhỏ, đau đớn thấu tim làm cho nàng gần như mất đi tri giác, thân thể không tự chủ được run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, giống như người chết.

Long Ngự Tà liếm liếm vết máu trên môi, lập tức tà mị bám vào bên tai Tống Vãn Ca, lời nói âm hàn tà lạnh như ma chui vào trong đầu nàng.

"Ngươi nói đúng, trẫm chính là so với ma quỷ còn hung tàn hơn, so với ma quỷ còn bạo ngược hơn!"

"Ngươi giết ta đi!" Tống Vãn Ca đột nhiên quay đầu hờ hững nhìn hắn, che đậy đi cừu hận tràn đầy trong lòng, nàng bây giờ ngay cả sức lực để hận cũng không có rồi.

Nàng không muốn sống sót tiếp, cũng không có động lực sống sót tiếp. Người duy nhất khiến cho nàng tưởng niệm và che chở ở thế giới này, Trần nhi cũng đã chết, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

Ba, mẹ, xin lỗi, không phải ca Nhi nhu nhược, cũng không phải Ca Nhi không đủ kiên cường, mà là Ca Nhi thật sự quá mệt mỏi, thế giới này đã không có bất cứ thứ gì đáng giá cho Ca Nhi sống sót tiếp.

"Trẫm sẽ không giết ngươi, khi Trẫm còn chưa đùa bỡn hành hạ đủ, mạng của ngươi là của Trẫm!" Long Ngự Tà thẳng đứng dậy, từ trên cao bễ nghễ nhìn Tống Vãn Ca đã mất đi ý chí sinh tồn, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, thanh âm lạnh tận xương tủy vang lên tiếp, "Nếu ngươi dám can đảm tự vẫn, trẫm thật sự không ngại hạ lệnh đem nghiệt chủng kia cho chó ăn!"

Dứt lời, Long Ngự Tà xoay người, dùng long bào màu vàng chói mắt, bao lấy vóc người thon dài cao ngất của mình, điên cuồng tà mị cười lớn rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...