Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 44: Thai độc (1)



Ngoài cung, trời cao mây nhạt, gió thu trong sáng, ánh vàng rực rỡ sáng ngời giống như vẩy vàng trên mặt đất, ấm áp chiếu rọi vạn vật trên thế gian, thấm vào tâm tư của người, làm vui lòng người.

Mà trong Long Ngự cung, đèn cung điện mờ mịt, màn trướng tung bay, hào khí mập mờ kiều diễm liên tục bay lên, hồi lâu chưa xong.

Hai người Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca bởi vì chuyện mặc quần áo mà giằng co, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mắt long lanh đấu với mắt lạnh lẽo, một người mắt hạnh trợn tròn thở hổn hển, một người khóe miệng giương lên vẻ mặt tà tứ mập mờ cười xấu xa.

"Đưa quần áo cho ta! Tự ta có tay có chân, không cần ngươi tốt bụng!" Tống Vãn Ca cắn răng trừng mắt nhìn bạo quân ác ma trước mắt, một đôi chân mày nhíu lại thật chặt, vừa xấu hổ vừa giận, hai gò má sớm đã tức giận đến đỏ bừng.

"Trẫm lặp lại lần nữa, một là để cho Trẫm mặc hai là sẽ không mặc.” Long Ngự Tà không nhìn Tống Vãn Ca phẫn nộ, khóe mắt và đuôi chân mày tràn đầy ý cười xấu xa, cái yếm màu hồng thêu hoa mẫu đơn trong tay bị hắn cầm lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt mang dáng vẻ tà ác ti bỉ "xem nàng có thể làm gì được ta". "Ca Nhi, kỳ thật nàng không mặc quần áo đẹp hơn, càng mê người hơn, cũng càng đúng ý Trẫm, dù sao mặc cũng phải cởi ra, dứt khoát không mặc đi. Ca Nhi, nàng nói đúng không?"

"Đúng cái đầu quỷ của ngươi!" Hai mắt Tống Vãn Ca bốc hỏa, giận không thể át, thiếu chút nữa đưa một đấm qua. Khóe miệng mạnh mẽ co quắp rồi hạ xuống, lập tức hít sâu một hơi, nén xuống phẫn nộ đầy trong bụng, tức giận lớn tiếng phản bác lại, "Nếu mặc vào lại muốn cởi ra, vậy ngươi còn mặc quần áo để làm gì? Sao ngươi không mặc gì mà lâm triều đi?"

Nghe vậy, Long Ngự Tà cười ‘khúc khích’ một tiếng.

"Ca Nhi, lời này của nàng rất khôi hài, nàng từng thấy qua hoàng đế khỏa thân vào triều sớm chưa?" Long Ngự Tà chớp chớp mắt phượng, buồn cười lắc đầu. Một hồi lâu, mới thu hồi vẻ mặt cười đùa, đứng đắn nói, "Được rồi, trẫm không náo loạn với nàng nữa. Nghe lời, đến đây, mau mặc quần áo vào.”

Vừa nói, đem cái yếm đưa tới trước mặt Tống Vãn Ca, nghiêng rồi hạ mày, ý bảo nàng phối hợp một chút. Hắn còn có chuyện muốn xử lý, cũng không thể một mực ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với cô gái nhỏ này nữa.

Tống Vãn Ca thấy hắn vẫn quyết tâm mặc quần áo cho mình, không khỏi bĩu môi, cũng không nhăn nhó tiếp, đàng hoàng duỗi hai tay mặc cho hắn mặc cái yếm vào cho mình. Thầm nghĩ: bạo quân ác ma này tình nguyện hầu hạ mình, chẳng lẽ mình còn sợ bị hắn hầu hạ sao? Nhìn dáng vẻ không lưu loát không được tự nhiên của hắn, nghĩ cũng biết nhất định là chưa từng mặc quần áo cho người phụ nữ nào, xem ra chính mình còn có đặc ân, được ác ma điên cuồng bá đạo này hầu hạ.

Đáy lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tống Vãn Ca vẫn là đem toàn bộ mười tám đời tổ tông của hắn ra ân cần hỏi thăm một lần, hơn nữa cũng càng thêm xác định đầu óc ác ma này hôm nay bị cháy hỏng rồi, thần trí có chút bất bình thường. Nếu không, ông trời cũng sẽ không hạ mưa đỏ, mặt trời cũng sẽ không đi ra từ phía tây. (ta thấy câu này kỳ kỳ sao ý =.= đáng lẽ phải là nếu không trời sẽ hạ mưa đỏ, mặt trời mọc từ phía tây mới đúng, nhưng trong bản convert là "bất hội" = "sẽ không")

"Ca Nhi, miếng ngọc trên cổ nàng thật đặc biệt, ai tặng cho nàng vậy?" Bàn tay to của Long Ngự Tà xoa xoa xương quai xanh hoàn mỹ trắng nõn của Tống Vãn Ca, qua lại dao động một vòng, lập tức cầm lên miếng ngọc nàng đeo trên cổ, cẩn thận quan sát một phen.

Miếng ngọc này vốn là từ loại lam ngọc tinh chế điêu luyện mà thành, toàn thân trắng như tuyết, trong suốt sáng long lanh, không chút tỳ vết. Sờ trong tay, cảm giác trơn bóng, tinh tế nõn nà, tinh tế mềm nhẵn, ấm áp vô cùng. Ánh sáng lưu chuyển, giống như không phải vật của trần gian.

Nhìn kỹ, trên mặt trước của miếng ngọc này khắc một đoá sen trắng nở rộ, công phu điêu khắc tuyệt thế, trông rất sống động, ngửi kỹ một hơi, dường như cũng có thể ngửi thấy được mùi hương lạnh nhàn nhạt tươi đẹp. Mà mặt sau lại khắc bốn chữ, ‘Mạc mất đừng quên’. (không hiểu được, nhưng tớ nghĩ nôm na như kiểu "đừng bao giờ quên", chả biết đúng ko =.=)

"Ca Nhi, miếng ngọc tinh xảo như vậy, đây là lần đầu trẫm nhìn thấy đấy.” Long Ngự Tà vừa nói, vừa híp mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca, thấy nàng vẫn trầm mặc không nói, hình như có chút ngây người, đáy lòng có một cơn hờn dỗi dâng lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút khó coi. "Ca Nhi, trẫm thấy nàng vẫn luôn mang theo bên người, chưa từng gỡ xuống, nó đối với nàng rất quan trọng sao?"

Cảm thấy không khí dường như không thích hợp, Tống Vãn Ca mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đem miếng ngọc trong tay Long Ngự Tà giành lại, lập tức để vào trong áo dán ở trên cổ. Trong động tác êm ái mang theo cẩn thận tràn đầy, nhưng ở trong mắt Long Ngự Tà, chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, hờn dỗi ở đáy lòng không khỏi càng đậm càng nặng, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ biến hóa.

"Miếng ngọc này là mẫu hậu của ta để lại.” Tống Vãn Ca tự hỏi hai giây đồng hồ, mặt không đổi sắc nói dối. Nàng cũng không dám nói thật, ác ma bạo quân này muốn chiếm hữu nàng rất mãnh liệt đáng sợ, nếu biết miếng ngọc trên cổ nàng vốn là của người đàn ông khác đưa cho nàng, chỉ sợ không biết sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn ác liệt gì nữa.

"Vậy sao.” Long Ngự Tà từ chối cho ý kiến nhíu mày lại, cho dù thật sự là mẫu hậu của mình để lại, cũng đâu cần xem như bảo bối thế chứ? "Ca Nhi, trẫm rất thích miếng ngọc này, có thể tặng nó cho Trẫm không?"

"Không thể!" Bàn tay mềm của Tống Vãn Ca cuống quít cầm miếng ngọc trên cổ, gần như là từ trong tiềm thức bật thốt lên cự tuyệt.

Dứt lời, nàng không khỏi chấn động, dường như ngay cả chính mình cũng không ngờ lại có thể cự tuyệt trực tiếp dứt khoát như thế, nhưng nàng quả thực là không tự chủ được nói ra lời cự tuyệt rồi. Nàng chỉ biết miếng ngọc này là của Liên Mặc đưa cho nàng, nàng cũng cực kỳ cực kỳ thích, nhưng lại dường như cảm thấy miếng ngọc này dường như hết sức quan trọng với nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp nó đi.

Nghĩ đến Liên Mặc, lòng của nàng lại dường như đau, cả lồng ngực nổi lên một cảm giác nhớ nhung, loại tư tưởng này là không cầm lòng nổi, hoàn toàn không bị nàng khống chế. Điều này làm cho nàng có chút ảo não, nhưng cũng bất đắc dĩ. Lòng của nàng phải đau đớn nếu muốn nhớ, nàng cũng không thể tránh được.

Nhưng, Liên Mặc hắn rốt cuộc đi đâu vậy? Người đàn ông dịu dàng, phiêu dật như tiên đó, vì sao cả người tỏa ra khí tức đều là cô đơn tĩnh mịch, ưu thương tuyệt vọng, đứt ruột gan người như vậy?

"Hoàng thượng, miếng ngọc này là di vật của mẫu hậu ta để lại, ý nghĩa rất đặc biệt, xin thứ lỗi cho ta không thể tặng nó cho ngài.” Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ phức tạp không hiểu được, thản nhiên nói. Giờ phút này, tâm tình của nàng cực kỳ áp lực, cực kỳ không tốt, đáy lòng không hiểu sao khó chịu, nhưng cụ thể vì sao khổ sở, nàng cũng nói không rõ.

Có lẽ, là bởi vì... Liên Mặc...

Ánh mắt Tống Vãn Ca ảm đạm rồi hạ xuống, khóe miệng nở ra nụ cười vừa giống khổ sở vừa như tự giễu. Nàng cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, kiếp trước bị phản bội sâu như vậy cũng không thể làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng. Nàng vẫn bắt buộc chính mình tuyệt ái tuyệt tình, cũng vẫn tưởng rằng mình làm được tốt lắm, nhưng tại sao vừa nghĩ đến Liên Mặc, lòng của nàng lại không thể khống chế mà đau đớn vì hắn, ưu thương vì hắn đây?

Nàng chán ghét loại cảm giác mà trái tim hoàn toàn không thể khống chế được này, càng chán ghét cảm tình của mình bị người đàn ông khác khơi mào. Bị thương qua một lần, nàng đã sợ, nàng quyết không cho phép chính mình bị cảm tình gây thương tích lần nữa.

"Ha ha, Ca Nhi, trẫm đùa với nàng thôi, không cần khẩn trương như vậy đâu.” Long Ngự Tà giống như không thèm để ý cười khẽ một tiếng, mắt phượng mị rồi lại mị, che đậy đi ánh sáng thâm sâu phức tạp trong mắt, tiện tay cầm áo lót và tiết khố (quần) lên mặc vào cho nàng. "Nếu là di vật mẫu hậu nàng để lại cho nàng, vậy Ca Nhi cứ giữ đi.”

"Tạ ơn Hoàng thượng.” Tống Vãn Ca thấy hắn không hề kiên trì muốn lấy của mình, không khỏi thở dài một hơi. Nàng còn tưởng rằng với tính bá đạo mãnh liệt của bạo quân ác ma này, sau khi bị mình cự tuyệt, chắc chắn sẽ mạnh mẽ cướp lấy, lại không nghĩ rằng hắn sẽ dễ dàng quên đi như vậy.

Xem ra, hôm nay đầu óc của ác ma này dường như bị phá hỏng không nhẹ!

"Ca Nhi, thân thể nàng mệt mỏi, ở trên giường nằm nhiều một chút đi, sau bữa tối, trẫm sẽ cho nàng quay về Tuyết Dục cung.” Long Ngự Tà đỡ Tống Vãn Ca nằm xuống, lại còn hôn môi nàng, lúc này mới xuống giường mặc quần áo của mình vào.

Lần này Tống Vãn Ca cũng không tiếp tục kiên trì lập tức hồi cung, mà là nghe lời Long Ngự Tà nói, trái lại nằm nghỉ ngơi trên long sàng. Dù sao nàng phản kháng cũng không hiệu quả, tốt hơn hết là tiết kiệm sức lực. Hơn nữa, cả người nàng trên dưới đều bủn rủn lợi hại, uể oải vô lực, căn bản không muốn di chuyển, cũng không có sức để di chuyển.

"Tiểu Đức tử, Tần thái y tới chưa?" Sau khi mặc chỉnh tề, Long Ngự Tà gọi thái giám thân cận của mình vào.

"Bẩm Hoàng thượng, Tần thái y đã tới lâu rồi, đang chờ ở phòng ngoài.” Tiểu Đức tử thấp mi thuận mắt, cung kính trả lời.

"Truyền!"

"Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Đức tử lên tiếng, vội vàng lui ra.

Không bao lâu, Tần Phi Vũ thái y cấp cao nhất trong viện thái y mang theo hòm thuốc đi đến...
Chương trước Chương tiếp
Loading...