Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng

Chương 6: Lần Gặp Thứ Tư [2]



Chu Diệc Mạch nhìn về phía Chu Noãn – người vì giật mình mà đang ngu ngơ.

"Tôi nghiêm túc đấy." Anh nhấn mạnh.

Chu Noãn chậm rãi mở miệng hỏi: "Vì sao chứ ?"

Cô cảm thấy Chu Diệc Mạch không giống người tùy tiện như thế.

"Bởi vì rất cần." Khóe môi của anh mang ý cười, vừa bất đắc dĩ, lại có phần tự giễu.

Chu Noãn rũ mắt suy tư, thăm dò: "Có liên quan đến Tuế Tuế ?"

Cô nghĩ, chỉ có chuyện liên quan tới cô bé, anh mới có thể mất lý trí.

"Cô giáo Chu, cô thật thông minh." Chu Diệc Mạch khẽ cười.

"Tuế Tuế làm sao vậy ?"

Anh yên lặng một lát, rồi mới chậm rãi đáp: "Tôi định chính thức nhận nuôi con bé."

Nhận nuôi ?

Chu Noãn cảm thấy hình như mình vừa chạm tới một bí mật, bản thân đang quanh quẩn trước cánh cổng đóng kín, có lẽ sau khi tiến vào, rốt cuộc mình không có cách nào bỏ mặc.

Chu Diệc Mạch đối xửa với Tuế Tuế như con gái ruột, cô đều nhìn thấy rõ ràng.

Bản thân cô chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra cô bé không phải là con ruột của anh.

Dựa theo suy đoán ban đầu của Chu Noãn, cô nghĩ rằng Chu Diệc Mạch và vợ sau khi ly hôn, một mình nuôi con, nhưng sự thật hình như không phải vậy.

Chu Noãn rất tò mò, Chu Diệc Mạch a Chu Diệc Mạch, rốt cuộc thì anh là người như thế nào ?

Anh thấy cô đang trong trạng thái suy tư, chậm rãi nói: "Tôi đã hứa với mẹ ruột của Tuế Tuế, sẽ chăm sóc con bé thật tốt."

"Tôi không thể... nuốt lời với một người đã mất, cho nên phải dùng chút quyền thế, tạm thời đưa Tuế Tuế về nhà nuôi dưỡng."

Đã mất...

Hóa ra mẹ đẻ của Tuế Tuế đã qua đời.

"Cho nên bây giờ là do anh đang gặp phải vấn đề gì khó khăn sao ?" Chu Noãn hỏi.

"Uhm... Không có trình tự chính thức, có lẽ Tuế Tuế sẽ bị người khác nhận nuôi."Chu Diệc Mạch trình bày, "Cô giáo Chu, trên luật pháp, nam giới chưa kết hôn, nhận bé gái mồ côi làm con, chênh lệch tuổi tác của hai bên phải trên 40, mà tôi thì không phù hợp với yêu cầu này."

Chu Noãn hiểu ý gật đầu.

Nghe xong, cô ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của anh, hỏi: "Bác sĩ Chu, nếu như hôm nay người ngồi ở đây không phải là tôi, anh cũng sẽ nhắc đến cái... Cái yêu cầu gần như quá vô lý nào ư ?"

Chu Diệc Mạch hơi cứng người, điểm này anh chưa từng nghĩ tới.

Chính anh cũng là vì cùng đường mới đi xem mắt.

Nhìn thấy đối phương là Chu Noãn, anh gần như bỏ hết phòng bị.

Những điều vốn để trong lòng, cứ thế bật thốt ra.

"Không." Chu Diệc Mạch khẳng định, "Vì người đó là cô tôi mới nói."

Bên tai Chu Noãn nóng lên, mặc dù câu này không phải lời tỏ tình, nhưng khi nghe thấy vẫn khiến con tim ngứa ngáy.

Còn anh chỉ đang nghiêm túc trần thuật một sự thật.

"Phì" một tiếng, Chu Noãn nở nụ cười: "Bác sĩ Chu, anh có biết cảm giác hiện tại của tôi là gì không ?"

Chu Diệc Mạch nhướn mày, lắc đầu.

"Tôi cảm thấy mình giống như một con cá, mà anh là người đánh cá, anh sợ tôi chạy trốn, dùng hết trăm phương ngàn kế, đem vớt tôi lên." Trong giọng nói của Chu Noãn mang theo sự chế nhạo.

"Là sao..." Vẻ lạnh lùng trên mặt Chu Diệc Mạch được thay bằng nụ cười bối rối, hình như anh đang thấy có chút mất mặt.

Chu Noãn hé miệng, cô đang suy tư.

Thực ra cô rất muốn vì cuộc đời của mình mà kích động một lần, nhưng không biết nếu cô đồng ý, thì kết quả sẽ thế nào.

Cô thừa nhận, bản thân rất tò mò về người đàn ông mà lý tính còn cao hơn cả mình này.

"Vậy... Sau khi kết hôn sẽ ly hôn sao ?" Đôi mắt long lanh của Chu Noãn dừng lại hướng về phía Chu Diệc Mạch.

Còn anh thì yên lặng nhìn cô.

Không biết trải qua bao lâu, Chu Diệc Mạch khẽ hé môi, ánh mắt Chu Noãn nhìn chằm chằm vào anh, trong lỗ tai thì thu thập âm thanh mượt mà hàm súc đó.

"Chu Noãn, đời này tôi chỉ muốn kết hôn một lần, em có hiểu ý của tôi không ?"

Anh gọi cô là Chu Noãn, chứ không phải cô giáo Chu.

Nó giống như một lời hứa hẹn, hoặc là gông xiềng, nhưng đối với Chu Noãn cũng là sự mê hoặc.

Đây chính là khát vọng ở sâu trong lòng cô, nó đang dẫn dụ cô.

Những lời này của Chu Diệc Mạch là chân thành, đời này, anh thật sự chỉ định kết hôn một lần.

Dưới ánh đèn vàng lãng mạn của nhà hàng, đồng tử màu hổ phách của anh rực rỡ phát sáng.

Ánh mắt ấy chưa từng rời khỏi Chu Noãn.

Một lát sau cô mới mở miệng: "Bác sĩ Chu, để tôi suy nghĩ một chút."

"Ừ." Anh thâm trầm đồng ý, "Yêu cầu này vốn đã khiến người khác khó chịu."

Chu Noãn rũ mắt.

"Vậy chúng ta chọn món đi, em đói bụng không." Chu Diệc Mạch gọi nhân viên phục vụ.

Cô gật đầu, bản thân thật đúng là có hơi đói.

Trong lúc ăn cơm, hai người đều im lặng.

Chu Noãn đang suy ngẫm vấn đề của Chu Diệc Mạch, mà anh thì đang quan sát vẻ mặt của cô.

Tướng ăn của Chu Noãn rất đoan trang, ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, nhưng có thể nhìn ra, khẩu vị của cô ấy rất ít, tốc độ ăn lại chậm rãi, chắc rất nhanh sẽ no bụng.

Mà khi Chu Diệc Mạch quét qua thức ăn trên bàn, gần như cũng không hề động đũa.

Chính anh cũng là người vốn rất kén ăn, mà Chu Noãn, ăn càng ít hơn.

"Chu Noãn, em ăn ít quá." Chu Diệc Mạch bình tĩnh nói ra.

Cái dĩa trong tay cô hơi ngừng lại, Chu Noãn ngẩng đầu nhìn anh: "Thực ra.."

Tầm mắt cô quét xung quanh một vòng, nắm chắc mới khẽ che miệng, thì thầm: "Tôi không quen ăn đồ Tây."

Khi nói đôi mắt cô cười, cong cong như vầng trăng khuyết, rất ấm áp.

Chu Diệc Mạch yên lặng thất thần, sau đó khóe môi cũng cong lên, Chu Noãn, cái tên này rất hợp với cô ấy.

"Ừ." Anh hiểu ý, cười lắc đầu, trên mặt không biết là vô tình hay cố ý để lộ chút nuông chiều.

Bữa này hai người ăn xong khá khoái trá, sóng vai đi khỏi nhà hàng, gió thu khẽ lướt qua mặt.

Chu Noãn hít mũi một cái.

Chu Diệc Mạch nghiêng đầu nhìn cô, trời bắt đầu lạnh, vẫn còn mặc váy ngang gối.

"Lạnh sao ?" Anh mở miệng hỏi.

Một hồi lâu sau, Chu Noãn mới nhận ra anh đang hỏi mình, cô vội đáp: "Không lạnh."

Ánh mắt anh dừng lại trên mắt cá chân và bắp đùi lộ ra ngoài của Chu Noãn, cô cúi đầu nhìn, nói: "Thật sự không lạnh."

Chu Diệc Mạch cởi áo khoác ngoài xuống, choàng lên vai cô, "Chờ tôi, tôi đi lấy xe."

"A... Vâng." Chu Noãn sửng sốt.

Anh bước nhanh về bãi đỗ xe, cô đứng chờ tại chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng lưng rời đi ấy.

Xe chạy nhanh đến dưới nhà Chu Noãn, cô mở cửa, trong tay cầm lấy áo khoác của Chu Diệc Mạch rất tự nhiên.

"Chu Noãn, lần sau gặp lại."

Cô cúi người xuống, nói: "Đi đường cẩn thận."

Sau khi chiếc xe đã chạy được một quãng khá xa, cô vừa nhìn xuống tay, mới giật mình thấy chiếc áo vẫn còn đây.

Chu Noãn lấy điện thoại ra, định gọi cho Chu Diệc Mạch, nhưng đầu ngón tay của cô lại dừng lại.

Hai người họ còn chưa có cách thức liên hệ với đối phương...

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cái áo khoác này... Mình vẫn nên bảo quản giúp anh ấy vậy.

Chu Diệc Mạch trở lại nhà mình, thuận tay định cầm lấy áo khoác trên ghế lái phụ, cuối cùng khẽ cười, ngón trỏ và ngón giữa cũng gõ nhẹ lên thái dương.

Áo để ở chỗ Chu Noãn rồi.

Bước vào nhà, dì Lý chào anh.

Chu Diệc Mạch gật đầu đáp lễ.

Anh lên lầu, Tuế Tuế đang ở trong phòng mình vẽ tranh, cô bé thấy bố về, đứng lên chạy về phía anh.

Chu Diệc Mạch ôm con gái vào lòng, Tuế Tuế ngửi mùi trên người anh.

Hai tay bắt đầu ra dấu: Baba, ba đi gặp dì Noãn Noãn ạ ?

Anh nhéo mũi Tuế Tuế, đúng là tinh nghịch, đặt con gái xuống, ngồi cạnh hỏi: Làm sao Tuế Tuế biết ?

Tuế Tuế: Ngửi ra ạ, trên người dì Noãn Noãn có mùi hương rất dễ chịu.

Chu Diệc Mạch: Mũi của con thính như mũi cún vậy.

Tuế Tuế nghiêng đầu: Mũi cún là gì ạ ?

Anh cười to, suy tư nên giải thích thế nào: Con đúng là lợi hại, có thể ngửi ra mùi hương của dì Chu Noãn.

Tuế Tuế hoa tay múa chân, bất chợt, cô bé ngừng lại: Baba, con muốn dì Noãn Noãn làm mẹ con, dì ấy có mùi hương của mẹ.

Chu Diệc Mạch nghiêm túc "nghe" cô bé kể ra, không trả lời vấn đề: Tuế Tuế, chúng ta đi ngủ nào.

Ánh mắt của cô bé hơi lóe lên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Chu Noãn vẫn đến nhà trẻ đi làm như thường lệ, Trương Tuần cũng không gây khó xử cho cô nữa, ngược lại còn bảo vệ cô khắp nơi.

Cô không hiểu anh ta, nhưng cũng không quan tâm nữa.

Khi Chu Noãn chuẩn bị lên lớp, di động lại vang lên, cô cũng không nhìn, đã nhận cuộc gọi, dùng vai kẹp lên tai.

"Cô giáo Chu."

Nghe thấy giọng nói khiến người ta sa vào kia, Chu Noãn vội vàng lấy điện thoại xuống nhìn lại, mắt nhìn thấy dãy số – – không biết.

"Bác sĩ Chu ?" Cô thăm dò.

Vương Lỵ ở đối diện quan sát vẻ mặt có phần khẩn trương của đồng nghiệp, hình như mình vừa thu được tình báo quan trọng.

"Là tôi." Ở đầu kia điện thoại, Chu Diệc Mạch lên tiếng.

"Vâng... Bác sĩ Chu sao anh biết số của tôi ?" Chu Noãn hỏi.

Chu Diệc Mạch chậm rãi nói: "Tôi hỏi người làm mối."

"À..." Cô đáp.

Sau đó là khoảng thời gian im lặng giữa hai người.

"Anh/Tôi..."

Lặng im một lúc lâu, rồi cả hai lại ăn ý mở miệng.

Chu Diệc Mạch cũng sửng sốt, sau đó giành trước một bước, nói: "Chu Noãn, những gì tôi nói hôm đó, hy vọng em có thể cân nhắc một chút."

Cô trầm mặc một lát rồi đáp: "Vâng."

Trong lúc vô ý, Chu Noãn cũng không biết là ai cúp điện thoại trước.

Vương Lỵ bu lại: "Noãn Noãn."

"A... Hả ?" Chu Noãn bị cô ấy làm cho hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, "Lị Lị, cô định hù chết tôi à."

Cô bạn đồng nghiệp hắng giọng một cái, ánh mắt hấp dẫn nhìn cô chằm chằm: "Nếu cô không làm chuyện gì trái lương tâm ở sau lưng tôi, thì sao có thể bị hù dọa."

Chu Noãn đáp: "Không có gì đâu."

"Vẻ mặt của cô, nhất định là có chuyện." Vương Lỵ không thuận theo cũng không buông tha.

Cô xoay người ngửa đầu vỗ vai cô ấy, "Tổ cô của tôi, nếu đến lúc đó thật sự phát sinh chuyện gì vui, tôi sẽ cho cô biết trước."

"Chuyện vui ? Thật không ?"

"Thật chứ, tôi cam đoan." Chu Noãn dựng thẳng ba ngón tay, cam đoan với Vương Lỵ.

Cô ấy được hứa hẹn quay về chỗ ngồi của mình.

Mỗi tối về nhà, Chu Noãn đều có thể trông thấy chiếc áo khoác của Chu Diệc Mạch treo trên móc nhà mình, cô nhìn lâu đến phát ngốc.

Dù sao chuyện kết hôn này cũng không nhỏ, Chu Noãn phải tự mình thận trọng.

Một tuần trôi qua, hai người vẫn chưa liên lạc lại.

Thứ sáu, Chu Noãn đi làm, cô mới vừa ngồi vào chỗ, Trương Tuần đã tiến đến.

Chu Noãn thấy thế, cúi đầu lảng tránh, dù thế nào cũng cảm thấy chắc không phải anh ta tìm mình đâu.

Nhưng, không được như mong muốn.

Trương Tuần dừng lại trước bàn làm việc của cô, một hồi lâu sau, Chu Noãn ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười của anh ta.

"Có chuyện sao ?" Cô hỏi.

Từ trong tập tài liệu, Trương Tuần lấy ra một tờ giấy khen đưa cho Chu Noãn, nói một cách từ tốn: "Giấy khen của Vương Tử Khiêm, kể chuyện đứng nhất tỉnh."

Cô nhận lấy giấy, cười vui vẻ, Tử Khiêm là niềm kiêu ngạo của mình.

Trương Tuần bắt lấy nụ cười giờ khắc này của cô, tiếp tục nói: "Cô cầm giấy khen qua chỗ Tử Khiêm đi, có lẽ sẽ bớt chút áp lực bên phía phụ huynh em ấy."
Chương trước Chương tiếp
Loading...