Bà Xã Gây Phiền Toái

Chương 4



Bên trong phòng khách đột nhiên rất im lặng, nếu có cây kim rơi xuống thì chắc chắn sẽ nghe thấy được, bốn người lớn trong nhà đều nín thở nhìn chằm chằm vào Phán Phán, chờ đợi cậu trả lời của cô.

"................." Nghe xong, Phán Phán ngồi ngây người.

2 phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có phản ứng----------

"Ha............haha.........ha.........".

Một tiếng cười to bất thình lình làm mất đi sự yên tĩnh trong phòng khách, Phán Phán giống như nghe được chuyện cười thú vị, nhịn không được gập cả người, ôm bụng lớn tiếng cười không ngừng.

"Phán Phán?" Chung Di sốt ruột gọi con gái.

"Hix.........Rất xin lỗi..........con con..........con cảm thấy con đã lớn như thế này, nghe qua..........truyện cười hay nhất từ trước tới giờ.......". Cố nén cười, Phán Phán khó khăn nói ra một câu này.

"Phán Phán, con đang cảm thấy là mẹ nuôi đang nói đùa với con sao?”. Ngụy Cận bất đắc dĩ thở dài.....Đứa nhỏ này....Chẳng lẻ không nhìn ra là bà đang hỏi thật lòng sao?

"A?"

Cuối cùng Phán Phán cũng phát hiện ra là năm người ngoại trừ cô cười không ngừng ra thì bốn người lớn trong nhà đều mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

"Mọi người là đang nói thật sao?". Tười cười dần dần biến mất trên mặt của Phán Phán.

Chỉ thấy bốn người gật đầu vô cùng ăn ý.

"Không phải là nói giỡn!" Cô có chút không chắc chắn hỏi lại.

Bốn người lại đồng thời lắc đầu.

"A..............a..........nói giỡn cái gì vậy?" Cô kinh hãi nhảy dựng lên.

"Phán Phán, không cần kinh ngạc như vậy?". Ngụy Cận lấy tay giữ chặc lấy tay của Phán Phán.

Phán Phán nhăn mày hỏi : "Anh Tập Phi......Anh ấy là anh trai...........".

"Con cùng nó không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột." Ngụy Cận nhẹ giọng nhắc nhở, sợ làm cô sợ hãi.

"Con........Vẫn còn là sinh viên."

"Mẹ ruột và mẹ nuôi của con lúc còn đang học đại học thì đã lấy ba con và ba nuôi." Diêm Nghị Sinh trả lời cô.

"Ách..........Ách......Con mới 19 tuổi, còn trẻ tuổi...............đang là thời kì vui đùa.........". Phán Phán vò đầu lại thành một khối-----aizzz, cô không nghĩ ra được đáp án tốt a.

"Khi kết hôn, Tập Phi cũng có thể mang con đi chơi, con muốn đi đâu cũng được. Con xem, sau này còn có một tài xe riêng vô cùng tốt nữa sao?" Ngụy Cận bình tĩnh nói.

"A, nhưng là............nhưng là..............". Phán Phán nửa câu đều không nói được, cô nôn nóng đứng dậy, nhịn không được đi qua đi lại.

"Phán Phán.........". Chung Di nhìn con gái của mình tay chân luống cuống, không đành lòng đi đến trước mặt cô.

"Mẹ.................." Phán Phán nhìn vào mắt mẹ cô.

"Nghe mẹ nói, con không phải thực sự thích có Tập Phi làm bạn sao? Tập Phi ở cùng con, con không phải cảm thấy rất an toàn sao?".

Chung Di đem những lời mà Phán Phán nói với bà nói lại với cô, nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật, lúc con và Tập Phi còn nhỏ, chúng ta đã hi vọng các con có thể trở thành vợ chồng. Cho nên, mới có thể đem con từ nhỏ đã giao cho Tập Phi chăm sóc."

"Nhưng là, con............". Kết hôn cùng Tập Phi, đây là chuyện mà Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới.

"Mẹ cũng là không muốn, con còn nhỏ như vậy, mẹ hi vọng con có thể ở bên mẹ lâu hơn một chút, tiếp tục làm con gái nhỏ của mẹ."

Chung Di lấy tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của Phán Phán, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.

"Nhưng mà, nếu đem con giao cho Tập Phi, mẹ và ba con sẽ rất yên tâm, hơn nữa chính là con chỉ chuyển sang cách vách, muốn gặp con thì rất tiện lợi."

"Vậy..................Anh Tập Phi đáp ứng sao?" Trong đầu Phán Phán hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Tập Phi, hai má liền đỏ ửng.

Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ là vợ của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác xa lạ, nhưng cảm giác này lại không hề chán ghét, ngược lại thấy ấm áp, vui vẻ.

"Con yên tâm, mẹ nuôi cam đoan với con, nếu Tập Phi nghe được con đáp ứng gả cho nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng, lập tức la to ăn mừng.". Ngụy Cận đứng lên vỗ ngực cam đoan.

Tâm tư của con mình, người làm mẹ nào lại không biết. Xem ra giấc mơ được làm bà nội của bà ngày càng gần nha.

"Anh ấy còn chưa biết sao?" Giờ phút này, Phán Phán xúc động muốn thấy Tập Phi ngay lập tức.

"Vậy........Con đi.............nói với anh ấy." Khuôn mặt cuối thấp đỏ bừng, thấp giọng nói.

Cô muốn nhìn xem Tập Phi có đúng hay không sẽ như lời mẹ nuôi nói, cao hứng cười toe toét.

"Không kịp đợi gặp chồng tương lai sao? Con mau đi đi!" Diêm Nghị Sinh cười lớn, chọc Phán Phán thẹn thùng.

"Chha nuôi...............Cha thật sự là...................." Phán Phán bĩu môi gắt giọng nói, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên hết.

"Đừng chọc con bé." Ngụy cận ra tiếng giải cứu.

" Phán Phán, con nhanh đi tìm Tập Phi đi." Bà đẩy đẩy Phán Phán, ý bảo muốn cô rời đi.

"Vâng."

Tiếng nói vừa ngưng, Phán Phán liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

"Aizz". Sau khi thấy con gái mình rời đi, Sở Dị Sinh không ngừng lắc đầu.

"Tuy biết nếu không sớm thì muộn phải gả Phán Phán đi, nhưng lại không nghĩ tới có thể sớm như thế này."

"Lão công, Phán Phán chỉ gả đến cách vách mà thôi." Chung Di an ủi chồng, cũng chính là an ủi chính mình.

"Anh biết, chính là chỉ gả đến cách vách mà thôi.................".

******************************

Vừa ra khỏi nhà, Phán Phán ngay lập tức chạy đến nhà của Tập Phi, cô đã không kịp đợi để nói cho anh biết quyết định của ba mẹ hai nhà.

Tuy rằng mẹ nuôi luôn cam đoan, nhất định sau khi Tập Phi nghe được điều này sẽ vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Đối với cô mà nói, cùng Tập Phi ở cùng một chỗ là chuyện vô cùng tự nhiên.

Nhưng mà, kết hôn?

Chuyện kết hôn, nếu không phải hai bên đều yêu đối phương thì mới đúng sao?

Tập Phi yêu cô sao?

Cô cũng yêu Tập phi sao?

Nói thực ra, cô không biết, nhưng chuyện muốn cô kết hôn với Tập Phi, cô cảm thấy không bài xích.

Cô đã có thói quen muốn có anh chiếu cố, thói quen có anh bảo hộ, thói quen có anh làm bạn,.....Chẵng lẽ, đây là yêu sao?

Cô ngây ngốc nở nụ cười, tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với Tập Phi, cảm thấy cuộc sống mình sẽ có nhiều biến đổi.

Thấy chìa khóa mẹ nuôi đưa cho, Phán Phán trực tiếp mở cửa đi vào, chạy lên lầu hai.

"Anh trai, anh xem------------"

Mang theo nụ cười ngọt ngào, cô chạy vào phòng Tập Phi.

Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy hình ảnh ái muội trong phòng, cả mặt cô đều cứng ngắt lại.

Cô gái này, cô chưa từng thấy qua, lúc này toàn thân trần trụi nằm sấp trên giường của Tập Phi, thấy cô tiến vào, lập tức kinh ngạc, với thay lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người.

Mà Tập Phi lại nửa trên trần trụi ngồi bên giường, nhìn thấy cô, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.

Vì muốn dời đi tình cảm của mình, anh liền nhận lời tỏ tình của một cô gái, cùng cô ấy bắt đầu kết giao, hi vọng có thể quên đi phần tình cảm kia của mình dành cho Phán Phán.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Phán Phán bắt gặp, anh chưa chuẩn bị tâm lý tốt để cùng cô nói chuyện.

Lát nữa anh giải thích với cô như thế nào đây?

Đợi chút---------------

Đang hết sức buồn rầu, trong đầu anh liền hiện lên một ý nghĩ.

Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường anh, lại nhìn Phán Phán khiếp sợ đứng bên cạnh.

Anh nhắm mặt lại, cắn chặc răng-----------

Anh quyết định lấy cơ hội lần này, làm cho Phán Phán xa lánh mình, để anh và cô phải giữ khoảng cách với nhau.

"Phán Phán, em đi ra ngoài, lát nữa hãy đi vào." Tập Phi lạnh nhạt nói.

Vừa nói xong, anh xoay người ôm cô gái kia vào lòng, nhỏ giọng an ủi.

Phán Phán đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô gái mà Tập Phi ôm lấy.

Ghen tuông mãnh liệt trong lòng, hai chân cô run run, trong đầu cảm thấy đau nhức.

"Anh trai........." Cô tiến lên, kéo Tập Phi, không biết vì sao bây giờ lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như bị ai cắn vào.

Giống như không nghe thấy giọng cô, Tập Phi không quay đầu nhìn, vẫn chăm chú nhìn cô gái trong ngực.

"Anh, anh thật sự không để ý tới Phán Phán sao?" Phán Phán cắn môi, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.

"Phán Phán, em về trước, đợi lát nữa anh đi tìm em." Cuối cùng Tập Phi cũng quay đầu lại, nhìn cô cười nhạt, lấy tay xoa đầu cô.

"Không cần-------em không về, cô ta là ai?" Nhìn cô gái trốn trong ngực anh, lửa nóng trong lòng liền nổi lên.

Đó là lồng ngực của cô, là vị trí của riêng cô, không cần bất luận người nào chiếm lấy, cô lại không nguyện ý cho đi.

"Cô là ai? Vì sao lại ở đây? Đi ra ngoài! không cần ở trong này!" Cô dùng sức kéo cô gái kia ra ngoài.

Không thể nào giải thích việc cô mất khống chế lúc này, giờ phút này, cô chỉ biết người của mình bị đoạt đi liền phẫn nộ.

"Không cần, không cần kéo tôi!" Cô gại sợ hãi nhìn về phía Tập Phi.

Tập Phi nhíu mày, đi tới kéo Phán Phán ra.

"Phán Phán, đủ!" Anh bức mình nổi giận với Phán Phán, trời mới biết anh không muốn làm như vậy đối với cô, lại càng không muốn làm cô thương tâm.

"Cô ấy là bạn gái của anh, em không được không lễ phép với cô ấy." Tập Phi ôm cô gái kia vào ngực, vì thuyết phục Phán Phán, cũng là thuyết phục chính mình.

"Bạn gái?" Phán Phán trợn to hai mắt, cả người lập tức cứng ngắc, không thể tin lắc đầu.

Tập Phi.............Có bạn gái?

"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của anh!" Không đành lòng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, anh liền quay mặt đi.

Anh có bạn gái........

Vậy-------Cô thì sao? Hôn sự của bọn họ? Cô muốn tới nói cho Tập Phi biết việc kết hôn của bọn họ. nhưng giờ thì sao?

Đã không có................Đều không có.........

Lấy tay đè mạnh lên ngực, Phán Phán cố gắng đè nén cảm giác đau đớn.

Trong đầu trống rỗng, chỉ có một âm thanh không ngừng xuất hiện trong đầu cô--------không ai có thể cướp đi anh trai của cô!

Cô đi tới, đem cô gái đang trốn trong lòng Tập Phi kéo ra ngoài, không chút do dự tát cô ta một cái.

"Cô gái hư hỏng, không cho phép cô cướp anh trai của tôi!".

Cô tức giận, thương tâm hét lớn lên.

"A.......". Bị Phán Phán đánh cho suýt nữa té xuống đất, cũng may Tập Phi kịp thời kéo cô ta lại.

"Phán Phán----------". Tập Phi nhìn Phán Phán có chút tức giận, không nghĩ tới Phán Phán lại ra tay đánh người.

Sau khi để cô gái kia ngồi yên ổn, anh lập tức bước vài bước đến trước mặt Phán Phán.

Ba! Anh vươn tay, tát Phán Phán một cái.

Trên má phấn nộn lập tức cảm thấy một trận đau rát, đầu nghiêng qua, Phán Phán té xuống dưới đất.

Cô nhìn Tập Phi, trong mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin được.......Tiếp theo, nước mắt liền chảy xuống.

Tập Phi nhất thời đứng ngây người, hai tay bất động để trên không trung, anh cũng không thể tin được anh lại ra tay đánh Phán Phán......

Đây là anh trai Tập Phi luôn bảo vệ cô, không cho cô chịu ủy khuất, không cho cô bị tổn thương sao.........

Mà nay-------- Anh không còn là người mà luôn che chở cô từ nhỏ đến lớn.

"Phán Phán.....".

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nước mắt của Phán Phán khắc sâu trong đầu anh, làm cho tim anh đau đớn.

"Anh đánh em.........". Cô cười tuyệt vọng, dùng hết sức lực mà đứng lên.

Nếu như lúc nãy cô không biết tình cảm của cô đối với anh có phải là tình yêu hay không, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, hiện tại cô đã có đáp án xác định.

Cô yêu Tập Phi, thật sự thương anh, nhưng mà------- quá muộn.

Trong miệng tràn ra tiếng cười bất đắc dĩ, Phán Phán nhắm chặt hai mắt, thấp giọng cười nhạo sự ngu ngốc của mình.

Anh em vĩnh viễn không thể trở thành người yêu.........

Mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn là em gái, đúng vậy---chỉ là em gái.

Lắc đầu, cô nhìn mặt anh nở nụ cười chua sót, nước mắt đã sớm che kín cả khuôn mặt......

Anh không thuộc về cô-----------anh--------Đã thuộc về người khác.

Cô đứng thẳng, xoay người bước đi.

*************************************************

Anh thế nhưng đánh cô.................Cô gái từ nhỏ anh đã nâng trong lòng bàn tay.............

Anh rốt cuộc đã làm gì?

Tập Phi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phán Phán.

Anh đã từng thề, cả đời này sẽ tuyệt đối không làm cô khóc, không làm cô có nửa điều ủy khuất.

Nhưng..........Làm cô khóc, làm cô ủy khuất lại chính là anh........

Chỉ vì anh yêu cô, là anh sai--------

Cắn chặc môi, ép buộc việc mình muốn lao ra ngoài tìm cô xin lỗi, nhịn muốn an ủi cô. Giờ khắc này, anh thầm nghĩ giết mình.

Nhìn vẻ mặt của Tập Phi, cô gái kia không biết mình nên cao hứng hay nên sợ hãi, anh vì cô đánh cô bé kia làm cô có chút vui vẻ, nhưng hiện tại, vẻ mặt anh hoàn toàn không giống như vừa rồi đối với cô dịu dàng, làm cô có chút sợ hãi.

Cô biết cô bé kia là ai, cô ấy là Sở Phán Phán, ở trường học là một người nổi tiếng. Bởi vì cô ấy rất đẹp, lại luôn đi bên cạnh Tập Phi, ở trong trường học, chỉ cần một người xuất hiện thì sẽ nhất định thấy bóng dáng người kia.

Tất cả mọi người đều nói tình cảm của họ rất tốt, như hình với bóng.

Cho nên khi anh nhận lời tỏ tình của cô, cô cảm thấy rất kinh ngạc.

"Cô đi đi." Tập Phi lạnh lùng nới với cô gái vẻ mặt mù mịt đang đứng bên cạnh.

"Tập Phi?" Cô không hiểu muốn chạm vào anh, nhưng anh lại tránh ra.

"Đi." Thay vẻ mặt dịu dàng lúc nãy bằng thái độ lạnh lùng.

Thì ra..............Cô bị lợi dụng. Cô gái hiểu rõ.

Nhưng cô không hiểu, Diêm Tập Phi chắc chắc yêu Sở Phán Phán vừa rời đi mới đúng, vậy tại sao chấp nhận lời tỏ tình của cô? Vì sao đuổi Sở Phán Phán đi?

Không nhận được đáp án nào, cô liền mặc đồ tử tế, lẳng lặng rời khỏi phòng.

Ngồi trên giường, Tập Phi liền cảm thấy hối hận, một sự đau đớn truyền đến tim anh.

Rốt cuộc Phán Phán cũng chán ghét anh.

Làm cho cô thương tâm, không muốn đến gần mình, đây không phải kết quả anh muốn sao? Vì sao anh lại không thấy cao hứng?

Vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát như vậy?

Phán Phán.................

******************************************************

Một tháng tiếp theo, hai nhà Diêm-Sở đều bị vây bởi một khối không khí ảm đạm bao trùm.

Phán Phán cả ngày không vui, lấy nước mắt rửa mặt, chìm trong đau thương, làm cho ba mẹ Sở nóng lòng như lửa đốt.

Hôm đó, hai nhà đang hưng phấn bàn chuyện kết hôn, lại thấy Phán Phán vốn đang cao hứng chạy đi tìm Tập Phi, đột nhiên trên mặt toàn nước mắt chạy về nhà, sau đó xông lên lầu, chạy vào phòng khóa cửa lại.

Làm bốn vị trưởng bối không biết xảy ra chuyện gì, sốt ruột chạy theo cô.

Nhưng Phán Phán kiên trì không muốn mở cửa, không ngừng nói, hôn lễ của cô và Tập Phi sẽ không có.

Ngụy Cận và Diêm Nghị Kiến ngay lập tức chạy về nhà, muốn tìm tên tiểu tử kia hỏi rõ, lại trùng hợp thấy một cô gái xa lạ từ nhà mình đi ra.

Nhìn thấy tình huống này, Ngụy cận đại khái hiểu rõ đoán được truyện gì đã xảy ra. Bà và chồng vô cùng tức giận, đi tới phòng

Tập Phi, chất vấn anh vì sao làm Phán Phán thương tâm.

Không nghĩ tới lại đổi được vẻ mặt không thèm quan tâm của Tập Phi, nói với bọn họ rằng anh bây giờ không muốn nói chuyện với bọn họ.

Một tháng cứ trôi qua như vậy-----------

Phán Phán vẫn như cũ, cả ngày thẩn thờ, ngày càng gầy yếu.

Từ trong miệng của Ngụy Cận, vợ chồng Sở gia biết hôm đó đã xãy ra chuyện gì, hai người nhà Diêm gia không ngừng nói xin lỗi với họ.

Chung Di và Sở Dụ Sinh liền nói, loại tình cảm này không thể miễn cưỡng, nếu Tập Phi đã có bạn gái, hôn ước dĩ nhiên chỉ có thể hủy bỏ.

Nhưng là......Con gái bọn họ tựa như bị đã kích không nhẹ, muốn làm cho cô bình thường trở lại, đây là chuyện khiến vợ chồng Sở gia buồn phiền.

Một ngày kia, Chung di và Dụ Sinh vẻ mắt lo lắng ngồi trong phòng của Phán Phán.

Hôm nay là kỉ niệm hai mươi năm kết hôn của bọn họ, bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm.

"Con gái, con thật sự không muốn đi ăn cùng ba mẹ sao?" Chung Di lo lắng hỏi Phán Phán.

"Đúng vậy a, ba cũng không yên tâm để con ở nhà một mình."

Sở Dụ Sinh đến bên cạnh Phán Phán, vỗ vỗ hai má gầy yếu của cô.

Phán Phán lộ ra nụ cười gượng ép. "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sẽ không đi ra ngoài."

"Nhưng mà......để con ở nhà một mình, mẹ thật sự lo lắng. Mẹ nuôi và ba nuôi của con đã xuất ngoại, ngay cả Tập Phi cũng đi du lịch tốt nghiệp, nếu có chuyện gì xảy ra................Vậy phải làm sao bây giờ?".

Chung Di càng nghĩ càng thấy không ổn.

"Không được, con tốt nhất vẫn nên đi với ba mẹ."

Nhìn mẹ khẩn trương lo lắng, Phán Phán có chút uất ức cười.

"Mẹ, người cũng ba ba ngọt ngào chúc mừng, con ở bên cạnh làm bóng đèn sao?".

Lấy tay mẹ đặt vào trong tay ba, cô nhìn không được trêu đùa : "Mẹ vừa nói không đi, Baba liền thất vọng muốn khóc.".

"Con có thể ở nhà một mình, hơn nữa trong nhà có hệ thống chống trộm, nếu xảy ra chuyện gì, con lập tức chạy đi gọi người giúp đỡ, cho nên ba mẹ nên yên tâm đi." Cô cười hì hì đẩy ba mẹ ra khỏi phòng.

"Được rồi......Con cẩn thận một chút, nhớ đóng kỹ cửa sổ, mẹ và ba con sẽ nhanh chóng trở về." Chung Di rốt cuộc chấp nhận lời đề nghị của con gái.

"Vâng." Cô dùng sức gật đầu, hi vọng làm cho ba mẹ mình yên tâm.

Ngay khi ba mẹ vừa rời khỏi, cô giống như khinh khí cầu xẹp xuống, vẻ tươi cười lập tức rớt xuống,

Một tháng qua, cô biết cô làm ba mẹ lo lắng, cho dù cô miễn cưỡng cười tươi, ra vẻ kiên cường, nhưng cô biết rõ, cô không hề vui vẻ.

Một tháng. Suốt một tháng qua cô không hề thấy Tập Phi, cô càng ngày càng nhớ anh.....

Không biết Tập Phi có nhớ nàng hay không?

Cô ngồi lên giường, cầm lấy con rối mà Tập Phi cho cô, ngơ ngác nhìn.

"Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt quá." Cô bất đắc dĩ hi vọng.

"Em có thể nói cho chị biết nên làm sao được hay không?" Cô lắc lắc con rối, hi vọng nó có thể trả lời cô.

Dùng sức ôm con rối, cô lại rơi nước mắt.

Nhiều lần, nhiều lần cô muốn chạy đi tìm anh nói xin lỗi, cầu anh đừng không để ý đến cô. Cô còn muốn cùng anh bình thường giống như trước kia, cùng ăn cơm, vô tư đi theo anh, làm nũng với anh.....

Nhưng mỗi khi muốn đi thì cô lại lùi bước.

Bởi vì nhớ tới bạn gái của anh, nghĩ tới chính cô không có biện pháp nhìn anh cùng người con gái khác thân mật, càng biết được rằng cô và anh không thể trở lại như lúc xưa.

Cho nên lựa chọn trốn tránh anh, chỉ cần nghĩ tới Tập Phi thân thiết với người con gái khác, cô liền cảm thấy thống khổ.

Trong lúc Phán Phán đang chìm trong khổ sở, thì một tiếng kêu to cắt đứt sự yên tĩnh trong phòng.

"Chuông báo động?" Phán Phán nhanh chóng đứng lên.

******************************************************

Lau đi nước mắt trên mặt, Phán Phán nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

"Ba mẹ trở về sao?". Mới đi một lúc mà? Kì lạ.

Phán Phán tắt đi chuông báo động, từ lầu hai đi xuống.

"Ba? Mẹ? Hai người đã về sao?" Đợi một hồi, nhưng dưới lầu lại không có tiền trả lời.

"Kỳ lạ." Lầu một tối đen, cô lấy dũng khí quyết định đi xuống dưới lầu.

Mới đi vài bước, phía dưới cầu thang liền xuất hiện bóng người.

"Thì ra cô ở trong này-------"

Đột nhiên một âm thanh của một nam nhân xa lạ truyền đến tai Phán Phán.

Cô sợ hãi mở to mắt. "Phải............Ai?"

Nam nhân nở nụ cười tà khí, chậm rãi đi tới chỗ Phán Phán.

"Anh............Anh là ai? Làm sao anh có thể vào nhà của tôi?" Thấy nam nhân kia đến gần, Phán Phán sợ hãi lui về phía sau.

"Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đi một chuyến.” Nam nhân đột nhiên vươn tay, dùng sức bóp cổ cô.

"Cứu..............Cứu mạng....". Động tác xảy ra bất thình lình làm Phán Phán sợ xanh mặt.

Cô kinh hoảng dùng sức muốn trốn thoát, hai tay không ngừng đánh vào nam nhân kia.

"Thả..........Buông...."

Thật đáng sợ..........Thật đáng sợ.............Ai tới cứu cô..........

"Không có ai tới cứu cô đâu, muốn trách thì hãy trách cha cô đi. Ai bảo ông ta đắc tội với tổ chức Xích Đen của chúng ta, bây giờ là lúc bắt cô trả lại tất cả. Bất quá muốn bắt cô thật không đơn giản, tôi phải đợi rất lâu nha, mới đợi được đến hôm nay cô ở nhà một mình. Nào! Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô khổ sở đó."

Vì muốn lấy được tài liệu trên tay Sở Dụ Sinh, đại ca có lệnh, phải bắt được cô gái này, hắn ta đã mai phục ở đây rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội ra tay.

Phán Phán thống khổ không ngừng dãy dụa, cảm thấy mình không thể thở được.

Không biết lấy đâu ra sức lực, cô đá vào bụng của tên nam nhân, lám hắn ôm bụng kêu to.

"Cô, tiện nhân này!" Hắn ta một tay ôm bụng, đuổi theo Phán Phán đang chạy lên lầu.

Phán Phán dùng hết sức lảo đảo chạy về phòng của cô. Chạy vào phòng, cô nhanh chóng khóa trái cửa, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc nhất.

Cô sợ hãi khóc không ngừng, trong lòng không ngừng gọi tên Tập Phi............

Ngoài cửa truyền đến lực đạo mạnh mẽ, nam nhân rống to ngoài cửa, cô sợ đến toàn thân run rẩy, đem điện thoại để lên tai, lại nghe thấy giọng nói trong hộp tin nhắn thoại.

"Số máy hiện tại đang tắt máy, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp-----------"

"Anh.........anh, anh mau đến cứu Phán Phán, Phán Phán sợ hãi, có người xấu đến, hắn..........hắn ta đang ở ngoài cửa, muốn bắt em-------Anh------anh-----".

Rầm! Cửa phòng bị phá ra, Phán Phán kinh hách làm rơi điện thoại xuống đất.

"Anh tránh ra..........không cần lại đây............". Phán Phán không ngừng lùi về phía sau, lùi thẳng tới góc giường, không thể lùi được nữa.

"Cô, nữ nhân đê tiện, hiện tại xem cô trốn chỗ nào..........." Trên tay chàng trai không biết đang cầm cái gì, dùng sức đánh vào đầu cô.

Phán Phán kêu lên một tiếng, máu tươi từ gáy chảy xuống, cô lập tức ngã xuống vũng máu, hôn mê bất tỉnh.

"Sớm nói cô ngoan ngoãn, cô không nghe,xem đi! Phải để tôi ra tay mới vừa ý." Hắn cười lạnh làm cho người khác thấy sợ hãi.

Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

"Em nghe, đại ca, có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia là người của tổ chức Xích Đen.

"Cài gì? Người không cần bắt? Em đã bắt được cô ta? Nhưng em đã làm cô ta---------"

"Vâng, vâng, nói không chừng cô ta còn giá trị lợi dụng, vâng-----tốt, em đã hiểu."

"Vâng, em đã biết, em sẽ đốt toàn bộ chỗ này, em biết, em sẽ không để người khác tìm thấy dấu vết của em."

Chàng Trai tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn cô gái nằm dưới đất, cười đắc ý---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...