Bác Sĩ Bảo Cưới
Chương 17: Đêm lạnh!(khóc thầm)
Chương 17 : Đêm lạnh!(khóc thầm) Em ổn chứ? Em không ổn đúng không! Em làm sao ổn được khi em đang làm tổn thương người đàn ông yêu em nhất thế gian! Anh đang rất "( không) ổn". Đáng lẽ chúng ta sẽ có một buổi tuối "nóng bỏng" bên bếp lửa nấu nồi súp thơm ngon. Nhưng em đã dành toàn bộ tình cảm vào "học" mà quên đi người chồng này! Anh ghen! Anh ghen! Anh đang ghen!... Và giờ em ngủ bên "học" bên chiếc bàn chất đầy thứ "học"! Anh chỉ có thể nhìn em và bế em lên giương(không có ý định gì đâu nhé!). Em không nặng lắm nhưng cũng đủ khiến trái tim anh nặng chíu. Nặng chíu bởi nỗi lo sợ mất đi một người quan trọng. "ưm...ưm..." - Em tỉnh rồi sao? Em đang nằm trên chiếc giường mềm mại và ấm áp. Anh ngồi bên cạch vỗ về để em có thể chìm sâu vào giấc ngủ mà không mộng mị. Trong cơn mơ em nói : - Sao anh lại chú ý đến con người xa lạ như em? Anh chỉ cười và hôn nhẹ lên đôi môi mọng nước ấy: - Bởi con tim này đã là của em! Đêm đã chiếm trọn bầu trời, những vì sao sáng cứ thế thắp sáng trong đêm tối. Gió thổi qua tán càng hoa nhung phấn dưới hiên nhà. Anh cũng chỉ dám ngắm nhìn em trong đêm lạnh. Bởi em quá mỏng manh dễ vỡ và chỉ cần một tác động nhé cũng đủ khiến em tan biến. Anh nằm chung nhé! Nhưng dù có nằm chung anh vẫn thấy lạnh. Vậy cho ôm cái nào! Từ khi gặp em anh đã dần chán những thú vui qua đường và dùng mọi thời gian để nghĩ về em. Có thể anh ngốc nhưng anh vui vì có thể làm điều này. Biến em thành của anh! Anh không chắc em của hiện tại coi anh là một người chồng đúng nghĩa. Bởi em còn quá trẻ, quá ngây thơ và quá ngốc để hiểu điều này. Nó làm anh khổ tâm và buồn bã. * Sáng hôm sau, khi ánh nắng le ló xuyên qua khung của kính vào căn phong tràn ngập hương thơm cỏ cây. Ngay lúc ấy anh đã cho rằng khi mình mở mắt sẽ nhìn thấy gương mặt trong sáng như thiên thần ngay cạnh bên. Nhưng không, cô tiểu thư "con quan" này lại dậy rất sớm để nấu nường cho người chồng của cô bữa sáng. Đó có thể khiến anh hạnh phúc nhưng đủ khiến anh đau đầu. Hôm nay là thứ hai và em phải đi học, anh phải đi làm. Anh tiến đến bàn ăn sau khi đã chuẩn bị chu tất cho một ngày dài. Anh cầm mẩu bánh mì : - Em học kém nhất môn gì? Lúc ấy em đang nấu nốt nồi súp yến mạch và khá bất ngờ với câu hỏi nhưng em vẫn cười và trả lời : - Chắc là môn thể dục, lúc trước thì không sao nhưng giờ có em bé nên phải cẩn thận. À, đứa con H, anh đã chẳng để tâm đến nó lâu rồi, giờ mới nhớ lại, bất cẩn quá! - Em đi học chứ! Muộn rồi đầy! - Vâng em sẽ đi, nhưng trước tiên là phải hoàn thành nghĩa vụ nghĩa vụ của người vợ đã(cười) - Em đọc nó ở trong cuốn sách nào vậy? Anh biết rõ em là ai! Đó là lí do mà anh biết em lấy cái ý nghĩ đó từ đâu! Từ "học"! - Vậy buổi sáng người vợ phải làm gì? - Dạ, à... trước tiên là chuẩn bị cho chồng mọi thứ từ những điều nhỏ nhất cho một ngày, sau đó là hôn chào buổi sáng(mở cuốn sổ ghi chép và đọc như một con mọt sách) Nhưng anh thích! Thích nhất lun! Nào đến hôn anh coi! Cô vợ dễ thương!Zing Blog
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương