Bạc Vụ

Chương 31



Nhiệm vụ lần này.

[Hình thức nhiệm vụ: Chaos]

[Quy tắc nhiệm vụ: không]

[Mục tiêu nhiệm vụ: người chữa trị thời gian]

Sau khi bị Thiên Khung có ý thức riêng bắt cóc, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ S siêu cấp Ouroboros, nhiệm vụ này thật sự làm cho tinh thần lẫn thể xác người ta đều mệt mỏi, vì vậy trước khi xuất phát làm nhiệm vụ này, Tống Tình Lam đã chọn lựa một nhiệm vụ cấp A để có thể mở ra càng nhiều gợi ý hơn.

Vốn tưởng nhiệm vụ này đơn giản hơn Ouroboros, dù sao A cùng S cũng không phải một cấp bậc, đơn giản đến mức hệ thống thậm chí còn không đưa ra quy tắc nhiệm vụ.

Ai biết cái hệ thống đáng chết này lại một lần nữa làm bọn họ trở tay không kịp.

Quý Vũ Thời cơ bản đã xác định, bọn họ bị hút tới nơi này không phải ngẫu nhiên.

Không quản là rừng mưa kính tượng hay thành thị kính tượng, tốc độ thời gian trôi qua đều vượt xa nhận thức bình thường.

Những hiện tượng kỳ quái này chính là mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ: chữa trị thời gian.

Đối với Tống Tình Lam mà nói, bọn họ chỉ mới rời khỏi khoang thuyền vũ trụ ba phút mà thôi, thế nhưng đối với Lý Thuần lại khác.

Dựa theo lời Lý Thuần thì cậu ta tới nơi này vào sáu ngày trước.

Cũng giống như bọn họ, khoang con nhộng của Lý Thuần cũng rơi xuống núi rác, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy một người râu ria có cái mũi chảy máu nhét khăn trắng.

Người râu ria nhìn thấy đồng phục trên người Lý Thuần, sau khi xác nhận cậu còn sống thì chậm rãi lấy đi dịch dinh dưỡng trong khoang con nhộng, sau đó dùng một sợi xích sắt trói Lý Thuần lại, mang theo đống vật tư nhặt được quay về khoang thuyền vũ trụ.

"Em suýt chút nữa đã bị ổng phanh thây nấu chín rồi!" Lý Thuần nói: "Khi đó em không nhúc nhích được, ngay cả di thư cũng nghĩ xong rồi. Mấy anh nghĩ xem xui xẻo cỡ nào chứ, làm nhiệm vụ nửa đường bị hệ thống bắt cóc cũng thôi đi, làm hết nhiệm vụ này lại lòi ra nhiệm vụ khác, mà con mẹ nó lại không có thêm tiền thưởng! Này cũng thôi đi, dù sao lúc vào Thiên Khung em đã thề phải làm một người thủ hộ không biết sợ hãi là gì. Chính là muốn em chết ở một nơi chim không thèm đẻ trứng thế này, em con mẹ nó chết cũng không nhắm mắt, em gái lần trước vẫn còn chờ em đi hỏi số điện thoại a!"

Tồng Tình Lam liếc mắt: "Vòng vo cả nửa ngày, câu cuối cùng mới là trọng điểm."

Lý Thuần nghẹn: "Đó chỉ là kèm theo thôi. Kỳ thực em cũng không phải rất sợ chết, lúc ở PU-31 cũng đã chết rất nhiều lần rồi, em chỉ sợ một mình em chết ở đây thì ngay cả gặp mặt mấy anh lần cuối cùng không được."

Lời này của Lý Thuần làm không khí trong khoang trở nên ấm áp.

Bầu không khí lạnh lẽo ở thế giới quái dị này thoáng chốc bị hòa tan, người râu ria cũng không muốn cầm xoong lên đại chiến một phen với Tống Tình Lam.

Người râu ria kia nhìn thấy bọn họ trở về thì bô lô bô la nói vài câu, còn chỉ chỉ Lý Thuần biểu thị mình đã cứu cậu ta, sau đó ừng ực uống cạn lon bia trong tay rồi ngã bẹp xuống tại chỗ ngủ khò khò, làm người ta nghĩ ngay tới một câu: ăn no ngủ say.

Trong khoảng thời gian ba phút mà Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời rời đi---- cũng chính là sáu ngày trong khoang thuyền vũ trụ, Lý Thuần cùng người râu ria đã tiến hành giao lưu sâu sắc. Trên sàn, trên vách tường dán đầy tác phẩm giao lưu của hai người, tập tranh vốn có chút thú vị hoàn toàn biến đổi.

Quý Vũ Thời nghe thấy cuộc đối thoại của Tống Tình Lam cùng Lý Thuần liền nhìn sang số tác phẩm giao lưu kia, một số có thể nhìn rõ, một số không nhìn rõ.

"Những người khác thì sao?" Tống Tình Lam hỏi.

"Không biết." Đội trưởng trở lại, Lý Thuần không dám tiếp tục phóng túng nữa, đàng hoàng nói: "Thông tấn khí không kết nối được, em cũng không biết nhóm anh Văn đã đi đâu, nói không chừng vẫn còn đang trên đường tới nơi này."

Giống như Quý Vũ Thời, Lý Thuần cũng bị rơi tới đây vào khoảnh khắc khoang thuyền con nhộng chuẩn bị nhảy vọt, như vậy thì khoảng cách với các đồng đội cũng không bao lâu.

Xem ra không chỉ tốc độ thời gian trôi ở rừng mưa cùng thành phố kia có vấn đề, cả thế giới này cũng có sai lệch với thế giới bên ngoài.

Quý Vũ Thời chỉ một trang giấy trên tường hỏi: "Này là vẽ người râu ria à?"

Trên tờ giấy vẽ một khoang thuyền vũ trụ, bên cạnh khoang thuyền vẽ chín người, một người trong số đó có vóc dáng đặc biệt cao lớn.

Khoang thuyền vụ trụ được vẽ theo phiên bản Tống Tình Lam vẽ trước đó, thế nhưng từ nét vẽ nguệch ngoạc có thể nhìn ra là do người râu ria vẽ.

"Người râu ria?" Lý Thuần tiếp nhận xưng hô đơn giản này, gật đầu nói: "Đúng rồi, là ổng vẽ mình á. Lúc tới đây chắc bọn họ có chín người, hiện giờ chỉ còn một mình ổng mà thôi. Đồng phục với khoang thuyền vũ trụ này, có khi nào bọn họ cũng là xuyên việt giả như chúng ta không?"

Tống Tình Lam: "Rất có thể. Bọn họ cũng bị hút tới đây."

Lý Thuần nhớ ra gì đó, đi tới nói: "Quý cố vấn, chỗ này ổng có viết chữ nhưng em xem không hiểu, anh xem hiểu không?"

Lý Thuần tìm ra một trang giấy khác, tờ này người râu ria vẽ kỹ hơn một chút, trên người có mặc đồng phục, trên đồng phục vẽ vài ký hiệu.

Số ký tự kỳ quái này chính là chữ viết của người râu ria, không ai xem hiểu.

Lý Thuần hỏi đúng người.

Quý Vũ Thời vừa thấy những ký hiệu này lập tức nhớ tới bàn phím mật mã trong căn phòng nhỏ, chữ viết trên bức họa tương đồng với bảng mật mã.

Quý Vũ Thời nói: "Nếu như ký tự trên bảng mật mã là chữ số, tôi dựa theo thứ tự từ 1-9 đối xứng thì hẳn là số 18."

Tống Tình Lam hỏi: "Dựa theo phân tích đối xứng của cậu loại trừ ra thì hai ký hiệu trước khẳng định không phải con số."

"Hẳn là không phải." Quý Vũ Thời nhìn bức vẽ khoang thuyền vũ trụ: "Bất quá nếu chúng xuất hiện trên đồng phục thì cho dù không phải con số thì cũng là từ đại diện cho khu vực, nếu hiểu được thì chúng ta sẽ biết người râu ria rốt cuộc tới từ đâu."

Nói tới đây Quý Vũ Thời dừng một chút: "Chín người... chỉ còn lại một mình hắn?"

Trong khoang vũ trụ cơ hồ không còn vết tích sinh hoạt của những người khác.

Trong phòng điều khiển chất đầy tạp vật, mức độ đồ sộ không phải một thời gian ngắn có thể đạt được mà là tích lũy thời gian dài. Mà mái tóc rối bù cùng bộ ria mép thật dài kia cũng chứng minh hắn đã tới nơi này rất lâu rồi.

Cho nên, người râu ria kia rốt cuộc đã sống ở đây bao lâu?

Căn phòng nhỏ kia có vết tích xích sắt kéo lếch qua rất nhiều, chứng tỏ số người người râu ria kéo về không chỉ một, kia, những người đó đã đi đâu?

Vì sao nơi này chỉ có một mình người râu ria?

Tống Tình Lam suy tính: "Có khi nào giống như đội 12 Thiên Khung không? Những người đó cũng vào rừng mưa hoặc thành phố, không thì cũng tới nơi nào đó rồi?"

Lý Thuần kinh ngạc hỏi: "Đội 12 Thiên Khung? Còn rừng mưa với thành phố gì nữa vậy?"

"Chốc nữa nói chuyện này với cậu sau." Tống Tình Lam tiếp tục nói: "Quý cố vấn, nếu những người kia thực sự tiến vào đó, với chênh lệch thời gian ở hai nơi đó, nếu như bị mất phương hướng thì rất có thể sẽ không về được."

Bộ não của Quý Vũ Thời trước nay vẫn luôn rất sáng suốt.

Mặc dù là nhiệm vụ có độ khó như Ouroboros, cậu cũng có thể nhanh chóng tìm ra điểm mù mà người khác không phát hiện.

Lần này cũng vậy.

"Rất đơn giản, chúng ta có thể tính một chút." Quý Vũ Thời nói: "Lúc ở rừng mưa chúng ta không đeo thông tấn khí, dựa theo nhận thức thời gian của tôi thì có lẽ là hai ngày."

"Chờ đã." Tống Tình Lam nghi hoặc: "Hai ngày?"

Anh cảm thấy cao lắm cũng chỉ có một ngày mà thôi, ngoại trừ đói cùng mệt, khoảng thời gian ở rừng mưa với Quý Vũ Thời, anh không hề cảm thấy khó chịu.

"Ừm." Biểu tình Quý Vũ Thời có chút ủ rũ: "Bởi vì nguyên nhân nào đó mà tôi rất ít khi nhận thức sai lầm về thời gian, khoảng thời gian chúng ta ở rừng mưa quả thực là hai ngày."

Tống Tình Lam đã hiểu, lại là hội chứng trí nhớ siêu phàm.

Người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm sẽ dần dần quên đi vài chuyện khi vượt quá một giây hay một phút.

Đối với bọn họ mà nói, mỗi giây đồng hồ trôi qua đều khắc sâu trong đầu, bao gồm cả hết thảy nhận thức cùng cảm thụ, chỉ cần đã trải qua thì sẽ khắc sâu như chỉ vừa xảy ra, vì vậy bọn họ rất ít khi nhận thức sai lệch về thời gian.

Quý Vũ Thời không quá xoắn xuýt với nghi hoặc của Tống Tình Lam, chỉ nói tiếp: "Thế nhưng khi chúng ta trở về thì phát hiện, từ khi rời khỏi nơi này tới rừng mưa rồi quay trở lại, thời gian thực tế chỉ không quá hai tiếng, có thể tạm tính là hai tiếng để tiện so sánh. Từ đó có thể cho ra kết quả, tính theo tỷ lệ một giờ thì thời gian bên rừng mưa nhanh hơn khoang thuyền vũ trụ 24 lần."

Tống Tình Lam cùng Lý Thuần an tĩnh lắng nghe.

"Thế nhưng từ cửa khoang thuyền tiến vào thành phố thì lại ngược lại." Quý Vũ Thời nói: "Thời gian bên đó chậm tới khó tưởng tượng. Chúng ta dựa vào ba phút so với sáu ngày để tính toán tốc độ thời gian trôi qua thì tốc độ thời gian bên thành phố chậm hơn 2880 lần so với khoang thuyền vũ trụ."

Khả năng tính nhẩm của Quý Vũ Thời cũng vượt trội như trí nhớ của cậu, thậm chí căn bản không cần giấy nháp cũng không cần máy tính: "Nói cách khác, nếu như chúng ta không phải tới rừng mưa trước mà là mở cửa khoang tiến vào thành phố thì nhất định sẽ thử tìm kiếm lối ra. Ở trong thành phố đó một ngày thì tương đương với tám năm trong khoang thuyền vũ trụ. Thử nghĩ đi, nếu như chúng ta ở trong thành thị vài ngày mới trở lại thì sẽ là tình huống gì?"

Nghe thấy chuyện này, Lý Thuần há to miệng: "Đệt? Nếu là vậy, không phải chờ hai anh về thì em đã chết già rồi à?"

"Không sai biệt lắm." Quý Vũ Thời nói: "Đối với chúng tôi thì chỉ là vài ngày, nhưng đối với bọn cậu thì chính là vài chục năm. Nếu lấy khoang thuyền vũ trụ làm đại lượng không đổi thì rừng mưa cùng thành thị chính là nơi xuất hiện lượng biến đổi."

"Như vậy có một vấn đề." Tống Tình Lam suy tư: "Những người trước kia, không quản là đồng đội người râu ria hay đội 12 Thiên Khung, có khi nào bọn họ vẫn còn người đang lẩn quẩn trong thành phố không? Dù sao thì đối với bọn họ, thời gian cũng chỉ có một chốc mà thôi, rất có thể bọn họ vẫn còn sống."

Mọi người trầm mặc.

Khả năng này rất lớn.

Sai lệch về tốc độ thời gian trôi qua lớn khủng khiếp, làm người ta nghĩ tới thôi đã tê cả da đầu.

Thảo nào người râu ria có phản ứng lớn đến vậy khi biết bọn họ muốn đi ra ngoài cửa khoang.

Tống đội cùng Quý cố vấn bình an trở về nhưng Lý Thuần vẫn rất sợ, vội hỏi: "Chúng ta thật sự phải hoàn thành nhiệm vụ ở đây à? Người chữa trị thời gian, phải làm sao mới chữa trị được thời gian chứ? Cái này xác định chỉ là nhiệm vụ cấp A?"

"Nếu như cậu không rủ rê người râu ria quá chén thành như vậy thì bây giờ chúng ta đã có thể giao lưu hỏi rõ xem trước chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người đã tới đây." Tống Tình Lam khoanh tây: "Mà cũng lạ, sao hắn ta có thể giao lưu thân thiết với cậu như vậy chứ?"

Tống Tình Lam bị nhốt cũng khoảng năm sáu ngày, còn bị đói bụng năm sáu ngày.

Vấn đề này thật sự không có cách nào hiểu được.

Quý Vũ Thời nói: "Còn chuyện làm sao để chữa trị thì... tôi vẫn chưa biết."

Nhìn ký hiệu vẽ đầy đất cùng trên tường: "Trước tiên để tôi tìm hiểu xem mấy ngày nay bọn cậu đã trao đổi cái gì, chờ người râu ria tỉnh lại thì tôi sẽ thử học tập ngôn ngữ của hắn."

Tống Tình Lam: "Cậu có thể học tiếng của hắn?"

Quý Vũ Thời: "Ừm, tôi hiểu biết nhưng không tinh thông bảy loại ngôn ngữ, tốc độ học tập không tính là chậm, có thể thử một lần."

Hai người đột nhiên trầm mặc.

Quý Vũ Thời kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Thuần thật bụng hỏi: "Quý cố vấn, anh có biết người chơi bình thường cùng người mở auto khác biệt chỗ nào không?"

*

Ba người phân chia hành động.

Tống Tình Lam lại tới núi rác một chuyến, muốn từ đống linh kiện máy móc này tìm ra chút manh mối cần thiết, thuận tiện quan sát khoảng cách hắc ám ở xung quanh khoang thuyền vũ trụ rộng thế nào.

Bởi vì những bức vẽ này quá khó hiểu, Lý Thuần lưu lại giải thích giúp Quý Vũ Thời vài bức mà mình hiểu hàm nghĩa.

Chờ người râu ria tỉnh lại, bọn họ sẽ cố gắng tìm hiểu tình báo từ đối phương.

"Này là vẽ chúng ta à?" Quý Vũ Thời lật tới một bức vẽ được tô nguệch ngoạc.

Trên giấu vẽ hai người, một cao gầy một thon gầy, trong tay hai người cầm đồ hộp, trên ngực có viết số 7.

Lý Thuần gật gù không ngừng: "Đúng đúng! Ổng vẽ chung với em á, cũng nhờ bức vẽ này em mới biết bọn anh đang ở đây."

Quý Vũ Thời buồn cười, xem ra người râu ria có oán niệm rất sâu với chuyện bọn họ ăn đồ hộp.

Bất quá cậu nhíu mày, ngón tay chỉa vào bức tranh hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Ở giữa hình vẽ cậu cùng Tống Tình Lam là một hình trái tim.

"Trời ạ!" Lý Thuần vội vàng chộp lấy tờ giấy vo tròn ném bay: "Cái này là người râu ria hiểu lầm, ổng tưởng hai anh là một đôi!"

Quý Vũ Thời: "..."

Đứng ở góc độ người râu ria, hai ngày này cậu cùng người râu ria quả thực có chút không đúng.

Quả thật, nghĩ lại một chút thì còn giống gay hơn cả gay.

"May mà Tống đội không ở! Quý cố vấn, anh không biết đâu, Tống đội có chút PTSD với chuyện này!" Thuộc tính bà tám cộng thêm lắm lời của Lý Thuần bộc phát: "Bị ảnh thấy là em có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."

Quý Vũ Thời chớp chớp mắt, ngồi xuống hỏi: "Ồ, PTSD thế nào?"

[end 31]
Chương trước Chương tiếp
Loading...