Bách Cầm Sơn Chủ

Chương 1: Linh Sơn Huyết Lệ - Đoạt báu vật



Võ Lâm Trung Nguyên sau thời Minh Chủ Lục Chỉ Cầm Ma Lục Thừa Phong rơi vào cảnh quần long vô chủ, các môn phái nổi lên tranh giành quyền lực, chém giết lẫn nhau, tạo nên một trường sát kiếp vô tiền khoáng hậu.

Từ khi sau vụ huyết án kinh thiên động địa trên đỉnh Linh Sơn, cả gia đình Minh chủ Lục Thừa Phong, một trăm năm mươi nhân mạng phơi thây giữa điện Quang Minh, trải qua mười tám năm, vụ đó vẫn chìm trong bóng tối bí ẩn. Mười tám năm sau giang hồ mỗi khi nhắc đến vụ thảm sát “Linh Sơn Huyết Lệ” vẫn còn cảm thấy bàng hoàng cả gai ốc.

Sau vụ “Linh Sơn Huyết Lệ”, các đại môn phái trên giang hồ hợp nhau tại điện Quang Minh, cùng thống nhất giữ nguyên hiện trường, ra điều kiện bất cứ nhân vật nào tìm ra chân tướng sự việc, vạch mặt hung thủ giết hại toàn gia đình Minh chủ Lục Thừa Phong sẽ được võ lâm đồng đạo tôn làm Minh chủ.

Điều kiện thứ hai là người đó tìm được “Minh chủ lệnh” cùng pho võ công bí kíp “Quy Nguyên Thần Công” đã bị thất lạc một cách vô cùng bí ẩn cùng với cái chết của Minh chủ Lục Thừa Phong.

Điều kiện thứ ba, hai mươi năm sau nếu công án vẫn chưa tìm ra hung thủ, “Minh chủ lệnh” cùng với “Quy Nguyên Thần Công” vẫn không có người kế truyền thì võ lâm sẽ một lần nữa họp lại trên đỉnh Linh Sơn giữa điện Quang Minh cúng tế vong hồn tiền Minh chủ Lục Thừa Phong, sau đó thượng đài thí võ chọn ra tân Minh chủ.

Mười tám năm đã trôi qua, “Linh Sơn Huyết Lệ” kỳ án vẫn chìm trong bóng tối. “Quy Nguyên Thần Công” cùng với “Minh chủ lệnh” thất lạc không tìm ra tung tích. Cái tên Lục Chỉ Cầm Ma Lục Thừa Phong cũng dần chìm vào quên lãng.

Nửa đêm, trong cánh rừng già âm u thỉnh thoảng vang lên tiếng sói tru dài rờn rợn da thịt. Trên bầu trời không một ánh sao khiến khu rừng dày đặc bóng cây dại càng thêm tăm tối, thỉnh thoảngloé lên nhữngđốm sáng hoang dã của loài ác thú ăn đêm. Trên cành cây xào xạc tiếng lá động do sự di chuyển của loài rắn độc tạo nên.

Những tưởng khung cảnh hoang vu đầy chết chóc ấy chỉ có sự ngự trị của côn trùng độc vật, không dấu chân người. Thế nhưng... ngay giữa rừng sâu lại mọc lên mộttoà thảo điện. Trong ngôi lều cỏ ấy thấp thoáng ánh đèn và một bóng người lay động.

Nhân vật nào dám to gan dựng nhà sống giữa muôn vàn độc vật? Vì sao hắn lại lìa xa thế giới làm người, chui thân vào giữa rừng rậm thâm u?

Tưởng đâu chỉ có nhân vật sống trong lều cỏ là người to gan duy nhất trên thế gian này, thế nhưng sự đời lắm lúc không ai ngờ được. Trong rừng xuất hiện hai bóng đen phi thân vùn vụt trên ngọn cây, thân pháp vật vờ,quỷ mị tựa như hai cô hồn dạ quỷ. Hai bóng đen du hành hướng thẳng về phía lều cỏ, nhẹ nhàng buông thân đáp xuống nhưmột lá rơi, người trong lều cỏ vẫn không hề hay biết.

Lại có tiếng sói tru lanh lảnh trong đêm. Người trong lều cỏ phát ra giọng bực tức :

- Độc vật khốn kiếp, làm cho lão phu phân tâm.

Đó là một lão quái nhân lùn tịt, tròn trịa như trái bí ngô. Hàm râu dài hơn thân hình của lão cuộn tròn trên chiếc cổ mập tròn trùng trục. Tóc lão bạc trắng phủ quá lưng, hai hàng chân mày chổi xể che kín nửa gương mặt trên, chỉ chừa ra hai hốc mắt sáng như điện quang.

Có thể nói cả người lão phủ đầy râu tóc, lão mà co tròn lại thì dễ lầm tưởng là một con nhím. Bởi vì lão quá lùn nên mọi vật trong nhà đều thấp lè tè.

Mà trong nhà cũng chẳng có gì ngoài một chiếc giường lót cỏ, một cái bàn gỗ mộc trên cắm ngọn bạch lạp.

Lão đi vòng vòng quanh bàn, đôi chân ngắn cũn cỡn cử động một cách buồn cười.

Đôi mắt sángquắc của lão nhìn trừng trừng trên bàn. Ở đó có trải một tấm da chi chít những hàng chữ bé li ti và những đồ hình minhhoạ .

Lão đi một lúc, bỗng lại vò đầubứt tóc ra chiều khổ sở.

- Khốn kiếp... khốn kiếp... khó hiểu... khó hiểu... Lão phu cho mi một mồi lửa là xong.

Lão chộp lấy miếng da địnhdí vào ngọn lửa, nhưng rồi lão lại giật tay về, gương mặt ngẩn ngơ đầy vẻ tiếc rẻ. Bỗng đâu có một giọng nói lanh lảnh vang lên :

- Trương Tử Thông chớ có làm ẩu!

Cùng với tiếng nói, bóng người xuất hiện nhanh như chớp. Người đó không đi qua cửa mà lại tông đại vào vách lều cỏ, sừng sững đứng cách lão già lùn không đầy hai trượng.

Tiếp sau đó lại một bóng người xuất hiện. Người đó vừa định thân liền cất giọng :

- Hì... hì... Thổ Hành Vương Trương Tử Thông! Lão giấu thân nơi chốn thâm u này tưởng đâu không có người tìm ra sao?

Thì ra lão già lùn ấy là Thổ Hành Vương Trương Tử Thông, nổi danh trên giang hồ nhờ vào tài địa hành, đào tường khoét vách.

Hai người mới xuất hiện là hai hán tử trung niên mặc áo xanh. Lạnh nhạt nhìn Trương Tử Thông, một người cất giọng hỏi :

- Thổ Hành Vương! Miếng da ấy đâu rồi?

Thì ra lão lùn đã nhanh tay giấu biến tấm da mà vừa nãy lão định thiêuhuỷ nó.

Lão dù sao cũng là nhân vật từng trải trên giang hồ nên đâu dễ gì bị bắt nạt. Mặc dù sự xuất hiện của hai trung niên võ sĩ làm lão kinh hãi không ít, nhưng lão vẫn điềm tĩnh hỏi lại :

- Các ngươi tìm được tới đây kể cũng là giỏi đấy, sao không báo danh đi?

Một trong hai người mới đến cất giọng kiêu ngạo :

- Linh Sơn Thánh Địa, Chính Nghĩa bang môn hạ.

Nhanh như chớp, trên tay gã xuất hiện một tấm lệnh bài bằng đồng đen có khắc hai chữ “Chính Nghĩa”.

Chính Nghĩa bang thành lập sau vụ thảm sát gia đình Minh chủ Lục Thừa Phong,toạ lạc ngay dưới chân ngọn núi Linh Sơn. Chính Nghĩa bang được giang hồ xem như tạm quyền thay thế chức vụ Minh chủ. Tuy uy danh không bằng, nhưng vì Chính Nghĩa bang chủ Bán Nguyệt Song Đao Từ Đạt là em kết nghĩa của tiền Minh chủ Lục Thừa Phong nên nhờ đó mà cũng được nể trọng.

- Thổ Hành Vương! Ngươi nhìn thấy lệnh bài “Chính Nghĩa” sao còn không quỳ xuống?

- Ha... ha...

Trương Tử Thông ngửa cổ buông tiếng cười cuồng ngạo. Mặc dù thân hình lão chỉ cao không quá một thước năm tấc, nhưng giọng cười của lão to như tiếng trống lệnh. Dứt tiếng cười, lão lừ mắt nhìn hai gã hán tử mặc thanh bào.

- Chính Nghĩa bang là cái thá gì mà bắt lão phu phải quỳ? Thổ Hành Vương Trương Tử Thông ta trong đời chỉ kính nể có Minh chủ Lục Thừa Phong, chỉ quỳ gối trước “Minh chủ lệnh” mà thôi.

Gã hán tử giận dữ quát :

- Thằng lùn khốn kiếp, mau giao tấm da ra đây, kẻo uổng mạng đấy!

- Đâu có dễ dàng như thề! Bảo vật trong người lão phu, hai người có giỏi thì tới mà lấy.

- Được lắm!

Tiếng nói vừa dứt thì gã hán tử cầm lệnh bài khẽ động thân, hữu thủ của hắn vung lên rồi đập xuống thật mạnh. Vì Trương Tử Thông chỉ đứng dưới thắt lưng của hắn nên mới ra chiêu kỳ quặc như thế.

Thổ Hành Vương năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, lăn lóc trên giang hồ cũng có chút danh, nên đối với tên hán tử này lão cũng có phần khinh lờn.

Vì lão quá lùn nên lão chẳng mấy khi đỡ chưởng đối phương, lão đâu có dại gì mà đứng dưới thấp, đỡ cái thế từ trên cao đánh xuống của người ta.

Bùng...

Một tiếng nổ làm rung rinh lều cỏ. Thổ Hành Vương vì thân phận trưởng bối mà đỡ một chưởng của đối phương. Sau chưởng đó, lão cảm thấy xương cốt chừng như gãy đoạn từng khúc. Sức chưởng của đối phương nặng tợ núi đè khiến lão xây xẩm mặt mày, chỉ kịp kêu lên một tiếng “không xong”, liền cuộn tròn người lại như con nhím lẹ làng lăn đi thoát khỏi tầm sát thương của địch thủ.

Thổ Hành Vương chưa kịp tung người đứng dậy thì thanh bào hán tử thứ hai đã lướt tới, vươn tay xuất một chiêu cầm nã thủ pháp nhanh như chớp nhằm vào thân hình tròn lẳn của lão.

Trương Tử Thông võ nghệ không lấy gì làm xuất sắc nhưng thân thủ của lão thì nhanh nhẹn không thể tưởng. Lão cứ giữ y tư thế cuộn tròn ấy lăn đi khiến đối phương chụp hụt vào khoảng không.

Vừa thoát khỏi sát thủ của đối phương, lão lăn luôn xuống gầm bàn, vươn tay đập một cái, lập tức mặt đất vỡ ra một lỗ vừa đủ thân hình bé nhỏ của lão chui vào. Thoáng chốc đã không còn thấy lão đâu nữa chỉ có giọng cười đắc ý của lão để lại :

- Hì...hì... Lão phu không thèm hơn thua với các ngươi nữa.

Hán tử cầm lệnh bài cười gằn :

- Hừ! Lão chạy đâu cho thoát!

Dứt lời, thân hình hắn chớp lên xẹt ra ngoài. Hán tử còn lại vung tay đập một chưởng làm nát vụn chiếc bàn gỗ mộc, đồng thời lấp luôn cái miệng hang mà Thổ Hành Vương vừa chui vào.

Đánh xong chưởng đó, lập tức hắn tung mình vọt theo đồng bọn. Phút chốc lều cỏ chẳng còn một bóng người.

Thanh bào hán tử ra trước phóng thẳng đến dưới một gốc cây cổ thụ, cũng vừa kịp lúc Thổ Hành Vương Trương Tử Thông từ dưới đất chui lên.

Gã hán tử ngửa cổ cười dài :

- Ha ha... bản nhân nếu chẳng nắm rõ sở trường, sở đoản của ngươi thì làm sao dám đến đây đoạt bảo vật.

Trương Tử Thông thuỗn mặt nhìn đối phương một lúc thì thở dài :

- Lão phu có lời khen các ngươi đó.

Hán tử thứ hai cũng vừa phi thân tới, hai tên khoá đầu bịt đuôi làm cho Trương Tử Thông hết đường tiến thoái.

- Lão lùn, sao còn không giao vật ra?

- Hừ! Các ngươi muốn được bảo vật e rằng phải tốn chút công sức rồi.

- Bọn ta cũng không ngại ra công đâu.

Hai bóng áo xanh cùng chớp lên chộp vào người Trương Tử Thông. Hai người hành động tương thông lại tỏ ra amtường các ngón nghề của họ Trương, rõ ràng chúng đã có thời gian nghiên cứu đối phương khá kỹ lưỡng.

Trương Tử Thông điềm tĩnh đợi cho hai bàn tay của địch thủ đến gần mới lắc đầu một cái, chùm râu quấn trên cổ lão lập tức bung ra tua tủa như một cây phất trần của đạo sĩ cuốn vào tay địch nhân.

Dùng râu làm vũ khí, có lẽ trên thế gian này chỉ mỗi lão lùn Trương Tử Thông là luyện được. Tuy thế, hai hán tử áo xanh cũng không vì vậy mà bất ngờ, chúng rụt tay lại rồi nhanh chóng bổ ra bốn chưởng vây chặt lấy Trương Tử Thông.

Bóng chưởng mờ mịt,toả ra chu vi hơn một trượng đè xuống thân hình lùn tịt của Trương Tử Thông, khiến lão hết đường trốn thoát.

Trong lúc nguy cấp, lão cuộn tròn thân hình lại, vận chưởng khí hộ thân, cắn răng chịu đựng chưởng ấy.

Đùng... Đùng...

Mấy tiếng nổ cùng lúc làm dậy lên một đám bụi mù mịt. Chưởng của hai hán tử đánh vào thân hình tròn lẳn của Trương Tử Thông trượt qua một bên đập xuống đất mới tạo ra lớp bụi mù đó.

Sau một lúc, trời quang mây tạnh, gió lặng đá yên, nhìn lại thì thấy Trương Tử Thông mồm miệng tứa máu tươi, rõ ràng hồn đã lìa khỏi xác.

Một tên hán tử bước tới, cúi xuống thăm dò kinh mạch lão lùn một lúc thì thất thanh kêu lên :

- Lão chết rồi!

- Không có lý nào! - Tên còn lại lo lắng -Anh em ta đánh chưởng vừa rồi đã nương nhẹ ba phần, lẽ nào thằng già này lại yếu đến thế sao?

- Ngươi xem rõ ràng hắn đã tắt thở rồi.

- Bang chủ căn dặn phải bắt sống Trương Tử Thông. Giờ hắn chết rồi, anh em ta biết phúc đáp thế nào với Bang chủ đây?

- Ngươi đừng lo! Không bắt được hắn nhưng đã có bảo vật thế vào, chúng ta công nhiều hơn tội.

Dứt lời, hắn cho tay vào ngực xác chết lục soát. Một lúc sau, quả nhiên hắn lôi ra tấm da đã làm cho họ Trương phải uổng mạng. Tên kia nhắc đồng bọn :

- Chớ có để mất mà manghoạ đấy.

- Ta đâu có dại.

Nói xong, tên hán tử cẩn thận xếp tấm da lại. Hắn rút trong người ra một ống trúc đã lâu ngày nên lên nước bóng loáng. Đầu ống trúc có nút bịt, hắn tháo cái nút ra rồi nhét tấm davào trong đó.

Màn đêm đen kịt vẫn phủ đầy trong cánh rừng rậm, đột nhiên vang lên một tiếng sói tru rất gần làm cho hai tên hán tử mặc dù võ nghệ đầy mình cũng phải sờn lòng.

- Chỗ này không nên ở lại lâu. - Một tên nói -Chúng ta đi thôi!

- Còn cái xác này?

- Cứ để cho sói nó thanh toán, cục thịt này cũng chẳng đủ một bữa ăn cho nó.

Hai tên vừa xoay lưng định phóng đi thì quái sự xảy ra. Trương Tử Thông từ một xác chết nằm ngay đơ cán cuốc bỗng bật dậy, lẹ như chớp vung tay đập luôn hai chưởng vào lưng địch thủ.

Bùng... Bùng...

Hai tên hán tử vì quá bất ngờ nên lãnh trọn hai chưởng trầm trọng đó. Thân hình chúng văng đi xa ba trượng, đập vào một gốc cây dội ngược trở lại.

Hai tên lồm cồm bò dậy, mặt mày đã nhuộm đầy máu tươi. Chúng trợn mắt nhìn họ Trương vừa sợ vừa giận. Cả hai đồng thanh quát lên :

- Bổn nhân lấy mạng ngươi!

Dứt lời, chúng phóng tới, song thủ vươn ra khí thế tựa như mãnh hổ. Trương Tử Thông thất kinh hồn vía cuộn tròn tấm thân một thước năm lăn biến vào bóng đêm phút chốc đã chạy mất dạng.

Họ Trương giả chết, bất ngờ ra tay tập kích dĩ nhiên đã có thời gian chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Hai chưởng vừa rồi lão đánh ra với toàn bộ tu vi nội lực, tuy trong lúc bị thương nhưng sức chưởng đó có thể đập tan vàng vỡ đá, ấy thế mà hai tên thanh bào hán tử chẳng những không mất mạng mà còn đủ sức phản công khiến cho lão chẳng còn hồn vía vội vàng giở bài tẩu mã.

Thật ra vì Trương Tử Thông quá nhát gan, vả lại bản chất của lão cơ xảo không bao giờ chịu để rơi vào tình thế lâm nguy đến tính mạng, một phần cũng vì trong người lão sau khi lãnh chưởng của đối phương cũng đã bị nội thương trầm trọng nên chẳng còn lòng dạ nào mà ở lại tranh thắng.

Nếu lão chậm chân một chút thì sẽ thấy hai tên hán tử sau khi động thân chạm đến nội thương liền rên một tiếng té quỵ xuống đất.

- Chúng ta không xong rồi.

- Thằng lùn họ Trương quả là xảo quyệt.

Tên hán tử vừa nói xong liền phun mấy ngụm máu bầm đen, mặt mày hắn xanh như tàu lá, tay chân run lẩy bẩy. Hắn kêu hự một tiếng, nhổ thêm mấy ngụm máu nữa thì ngã lăn ra bất tỉnh.

Tên còn lại khá hơn một chút, tuy nhiên xem ra mạng sống cũng khó bảo toàn.

Sột soạt... Sột soạt...

Tiếng chân dã thú vang lên rất gần, có lẽ chúng đã đánh hơi thấy mùi máu tanh.

Tên hán tử còn tỉnh biết rằng nếu nấn ná ở lại đây thì dù không chết vì nội thương cũng làm mồi cho ác thú.

Hắn cúi xuống xem xét xác đồng bọn một lúc rồi thở dài lê chân bước đi. Những cử động ấy làm cho hắn khẽ rên lên vì đau đớn.

O0o

Ngoại vi phía Đông Nam thành Yên Lăng có mộttoà trang viện nguy nga thuộc sở hữu của Đệ nhất tiêu “Thanh Long tiêu cục” Thành Yên Lăng là địa đầu biên giới phía Bắc, là nơi buôn bán, trao đổi hànghoá sầm uất. Từ đây, khách thương hồ xuôi Nam vận chuyển hànghoá về các tỉnh thành phía Nam vào kinh đô. Vì lẽ đó mà các tiêu gia mọc lên như nấm, chuyên nghề bảo tiêu cho các đoàn khách thương. Trong số đó, Thanh Long tiêu cục được suy tôn là “Đệ nhất bảo tiêu”.

Sáng hôm đó tiêu chủ Thanh Long -Yếm Nguyệt Đao Đàm Chấn Hưng đang ở trong võ đường rèn luyện đao pháp gia truyền cho hai cậu con trai thì tên tổng quản đi vào báo :

- Thưa lão gia, ngoài kia có người xin vào gặp lão gia.

Đàm Chấn Hưng lẳng lặng múa hết bài “Yểm Nguyệt Long Đao” mới dừng tay lại, hỏi :

- Khách có hẹn trước không?

Tên quản gia đáp :

- Thưa, không có hẹn trước.

Đàm Chấn Hưng trợn mắt mắng :

- Ngươi làm quản gia cho ta bao nhiêu năm mà không biết bổn lão gia không có lệ tiếp khách không hẹn sao?

Tên quản gia sợ sệt nói :

- Thưa lão gia, người này không phải là nhân vật tầm thường, hắn với một chưởng đã đập vỡ con thạch sư trước cổng bổn tiệm.

Đàm Chấn Hưng nghe thế thì giật mình. Nguyên đôi thạch sư được làm từ đá hoa cương nặng gần nghìn cân, đã trải qua ba đời họ Đàm, có thể xem là vật gia bảo của dòng họ nhà lão. Nay có người dám đến đập tan con sư tử của lão thì quả là không phải chuyện vừa.

Đàm Chấn Hưng đã ngoài năm mươi tuổi, là nhân vật lăn lóctừng trải giang hồ.

Với một cây Thanh Long Yểm Nguyệt đao, lão tung hoành khắp hai miền đại giang Nam- Bắc, mấy mươi năm hành nghề tiêu sư chưa hề bị thất tín bao giờ.

Lão quay lại căn dặn hai con tập luyện đao pháp, rồi dắt cây đại đao vào lưng cùng với tên quản gia ra đại sảnh.

Ngoài sảnh đường chính là thanh y hán tử đã đọ chưởng cướp bảo vật của Thổ Hành Vương Trương Tử Thông. Hắn mang trọng thương băng rừng về đến thành Yên Lăng, tự biết mình không thể toàn mạng vượt nghìn dặm đường mang bảo vật về cho chủ nhân nên lần mò tìm đến Thanh Long tiêu cục.

Thanh y hán tử mặt mày nhợt nhạt như tàu lá, nội thương trầm trọng, tuy nhiên vẫn còn đủ sức đập vỡ con thạch sư của họ Đàm để thị uy khiến người ta không thể không khâm phục.

Dưới con mắt lão luyện của Đàm Chấn Hưng, điều đó càng làm cho lão phải kiêng dè. Họ Đàm mặc dù tức giận chuyện phá sư nhưng vẫn điềm đạm vòng tay thi lễ với đối phương :

- Lão phu họ Đàm, chẳng hay các hạ có điều gì cần chỉ giáo?

Thanh y hán tử mặt không đổi sắc, cất giọng lạnh băng :

- Bổn nhân tìm tới tiêu gia dĩ nhiên là muốn bảo tiêu.

Họ Đàm cũng lạnh nhạt nói :

- Xưa nay đâu có tiền lệngười đến nhờ bảo tiêu lại ra tayhuỷ vật trấn gia chi bảo của người ta. Các hạ trả lời lão phu hành động này thế nào đây?

- Hừ! Đàm tổng tiêu đầu danh vọng lớn quá, không chịu ra mặt tiếp khách khiến bổn nhân phải ra chút sức lực mới mong được diện kiến.

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các hạ hành động ngông cuồng, đã xem thường bổn tiêu quá rồi.

- Đàm tổng tiêu đầu nhất định truy cứu việc này sao?

Họ Đàm cười gằn :

- Lão phu xem chừng các hạ nội thương trầm trọng sống không được bao lâu nữa, sao còn lớn lối lắm vậy?

Thanh y hán tử khẽ giật mình. Hắn đã cố che giấu nội thương, lấy uy trấn đối phương nhưng không ngờ đã bị pháp nhãn của họ Đàm soi thấy ý đồ. Đến lúc này hắn đi thẳng vào vấn đề :

- Đàm tổng tiêu đầu! Rốt cuộc ông có nhận bảo tiêu không?

- Quy củ của Thanh Long tiêu cục, các hạ đã biết chưa?

- Quy củ thế nào?

Họ Đàm đưa mắt nhìn lão quản gia, tên này vội vàng nói :

- Bổn tiêu có hai nguyên tắc không thay đổi. Thứ nhất: không nhận hàng bất chính. Thứ hai: giao dịch không dưới một vạn lượng không nhận.

Thanh y hán tử nghe xong chưa kịp có ý kiến gì thì Đàm Chấn Hưng cất giọng lạnh lùng :

- Riêng đối với ngươi lão phu có thêm hai điều kiện nữa. Thứ nhất: ngươi làm cách nào phục hồi nguyên trạng con thạch sư chi bảo cho lão phu. Thứ hai: ngươi để mạng lại đây.

Họ Đàm nãy giờ nhẫn nhịn là cố ý dò la thân phận của đối phương. Đến giờ thì lão không nhịn nổi nữa, nên thay đổi thái độ.

Thanh y hán tử nghe xong liền ngửa cổ cất lên một tràng cười rộ. Giọng cười của hắn thập phần kiêu ngạo, nhưng cũng vì thế mà động đến nội thương làm hắn ho sặc sụa, phải cố lắm mới không tràn máu ra miệng. Gương mặt của hắn nhợt nhạt như người sắp chết nhưng giọng nói thì đầy vẻ ngạo thị :

- Họ Đàm kia! Ngươi lắng tai nghe cho rõ đây. Thứ nhất: món hàng của bổn nhân là thánh vật, bất chính hay không là do thiên ý. Thứ hai: giao dịch lần này ngươi không có thù lao. Thứ ba: bổn nhân chỉ có cái mạng này, họ Đàm ngươi có gan thì cứ tới mà lấy.

Đàm Chấn Hưng mấy mươi năm tung hoành giang hồ chưa bao giờ bị người ta ngạo thị, xem lão như cỏ rác thế này. Lão vừa tức giận lại vừa sợ. Lão chỉ muốn rút đao xuất một chiêu cắt phăng đầu tên hán tử cuồng ngạo này cho hả giận, nhưng vẫn cố kềm chế là bởi vì mãi đến giờ lão vẫn chưa đoán ra chân tướng lai lịch của đối phương.

Lúc này trong đại sảnh đã xuất hiện thêm mấy tên tiêu đầu, bọn chúng mặt mày hầm hầm chỉ chờ lệnh của họ Đàm là nhảy vào xé xác tên hán tử ngông cuống.

Đàm Chấn Hưng run giọng quát lên :

- Cuồng đồ! Rốt cuộc ngươi là nhân vật nào đây?

- Bổn nhân thân phận thấp kém, ngươi không cần biết. Bổn nhân chỉ hỏi ngươi có biết vật này không?

Thanh y hán tử giơ cao tấm lệnh bài “Chính Nghĩa” thần sắc hắn cực kỳ lạnh lẽo.

Vừa nhìn thấy lệnh bài, họ Đàm liền tái mặt lùi lại một bước. Đám tiêu đầu, tổng quản, gia nhân của lão cũng thất kinh cúi rạp xuống ra dáng phục tùng.

Nên biết Chính Nghĩa bang được giang hồ bạch đạo suy tôn, Bang chủ Bán Nguyệt Song Đao Từ Đạt danh vọng chỉ dưới cố Minh chủ Lục Thừa Phong. Họ Đàm hành nghề bảo tiêu dĩ nhiên là phải phục tùng chính nghĩa, vì thế đối với Chính Nghĩa bang, các tiêu gia thập phần kính nể. Thanh y hán tử biết điều đó, nên mặc dù hắn đã gần đất xa trời, thương thế vô cùng trầm trọng nhưng đối với họ Đàm vẫn kiêu căng ngạo mạn ra vẻ bề trên. Quả nhiên, Đàm Chấn Hưng nhìn thấy lệnh bài trên tay hắn liền đổi thái độ cung kính :

- Đàm mỗ có mắt mà không thấy thái sơn, tội thật đáng chết.

Thanh y hán tử cười nhạt :

- Đàm tổng tiêu đầu! Chyến hàng này ông có nhận không?

- Nhận... Tất nhiên là nhận! Đàm mỗ lấy làm vinh dự được phục vụ Chính Nghĩa bang.

Thanh y hán tử lấy trong người ra cái ống trúc bóng loáng giờ đã niêm phong cẩn thận. Hắn trịnh trọng nói :

- Đây là món hàng bổn nhân cần ông bảo tiêu. Đàm tổng tiêu đầu! Bổn nhân kỳ hạn cho ông trong vòng bốn mươi ngày phải đưa vật này đến Linh Sơn “Chính Nghĩa bang”, tận tay giao cho bổn Bang chủ. Về phần tiền phí, Bang chủ sẽ tự định đoạt.

Chuyến đi này, Thanh Long tiêu cục các người phải huy động toàn lực bảo vệ trên đường đi, chỉ được thành công, không được thất bại.

Đàm Chấn Hưng cung kính nói :

- Xin đại hiệp yên tâm, lão phu sẽ đích thân hộ tống tiêu xa an toàn về Chính Nghĩa bang. Chẳng hay đại hiệp căn dặn dò gì nữa không?

Thanh y hán tửcười nạt mộttiếng rồi trợn đối mắt trắng dã nhìn họ Đàm :

- Có một điều bổn nhân cần nói cho ông biết, nếu chuyến tiêu này có điều chi sơ thất thì toàn gia họ Đàm của ông cùng với Thanh Long tiêu cục nhất định sẽ không còn một mạng.

Câu nói khủng bố cùng cực đó làm cho người nghe không sốt mà phát run. Thanh y hán tử bước tới đặt ống trúc vào tay họ Đàm cùng tấm lệnh bài “Chính Nghĩa”.

- Tổng tiêu đầu hãy giữ lấy lệnh bài này, phòng khi có bất trắc lấy ra mà thị uy. Hãy nhớ lấy, chớ có sơ thất.

Dứt lời, hắn quay lưng đi thẳng ra khỏi ngoài cổng. Chỉ khi khỏi khuôn viên Thanh Long tiêu cục, hắn mới lảo đảo đứng không muốn vững nữa. Vừa rồi, hắn đã cố hết sức tàn hoàn thành nốt sứ mạng được giao phó.

Thanh y hán tử vừa đi khỏi, Đàm Chấn Hưng lập tức ra lệnh đóng cửa tiêu cục.

Lão vẫy tay gọi hai người sư đệ, cả ba vào trong phòng nghị sự.

Trong thư phòng, bọn họ đặt ống trúc và tấm lệnh bài trên bàn, ba người lấy mắt nhìn với vẻ cực kỳ căng thẳng. Đàm Chấn Hưng mãi mới lên tiếng được :

- Nhị đệ! Đối với sự việc này ngươi có ý kiến gì chăng?

Lão Nhị dáng người nho nhỏ, tuy tuổi tác đã cao nhưng giữa được phong thái tiêu dao, được giang hồ mệnh danh “Ưu Đàm tiên sinh”. Lão được xem là bộ óc của Thanh Long tiêu cục.

Ưu Đàm tiên sinh đối với sự việc trọng đại này vẫn giữ được vẽ điềm đạm vốn có.

Lão thong thả nói :

- Trong chuyện này, đệ có một thắc mắc lớn.

Lão Tam vốn là người nóng nảy liền hỏi chen vào :

- Có phải Nhị ca thắc mắc trong ống trúc này chứa đựng vật gì?

Ưu Đàm tiên sinh chỉ khẽ cười chứ không trả lời. Đàm Chấn Hưng lừ mắt nhìn lão Tam :

- Tam đệ cớ có đoán bừa, để cho Nhị đệ nói!

Lão Nhị bước tới cầm tấm lệnh bào “Chính Nghĩa” lên xăm soi một lúc mới nói :

- Đây chính là lệnh bài thật rồi. Tuy nhiên... Chính Nghĩa bang xưa nay hành động quang minh, lấy chính nghĩa làm tiêu chí, lần này đối với câu hămdoạ tru lục toàn gia đầy vẻ bá đạo khiến cho đệ không khỏi thắc mắc.

- Đúng là Chính Nghĩa bang mangdanh chính nghĩa thì không thể có hành động bá đạo như thế được.

Dứt lời, cả ba không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ống trúc trên bàn. Lão Tam không nhịn được quát lên :

- Chung quy của nợ này chứa đựng cái gì đây?

Lão vừa nói vừa hành động, tả thủ vươn ra nhằm vào ống trúc chộp tới.

Chát...

Đàm Chấn Hưng xuất thủ đánh vào tay lão Tam, khiến lão phải nhăn mặt lùi lại một bước. Họ Đàm tức giận mắng :

- Ngươi muốn chết sao?

Lão Tam bị đánh đau uất ức không chịu được :

- Đại ca việc gì phải sợ sệt như thế! Chính Nghĩa bang chẳng qua chỉ là cái thứ mất cọp bắt mèo thế vào (ý lão muốn ám chỉ tạm thời thay thế chức vị Minh chủ sau khi Lục Thừa Phong chết. Tiểu đệ không tin Chính Nghĩa bang dám làm càn.

- Ngươi thật hồ đồ. Chính vì Chính Nghĩa bang không phải là Minh chủ thật sự nên ta đây mới sợ. Ngộ nhỡ chúng làm càn thật sao? Danh hiệu Minh chủ là thực, không thểhuỷ . Còn Chính Nghĩa bang chỉ là hư danh,huỷ đi thì có gì đáng tiếc?

- Đại ca nói đúng lắm.

Lão Tam bị hai sư huynh thuyết phục nên chẳng dám nói thêm điều gì nữa. Đàm Chấn Hưng đối với lão Nhị có phần trọng thị nên việc gì cũng hỏi ý kiến lão :

- Nhị đệ tính sao về việc này?

- Hàng đã nhận, chuyến tiêu này không thể không lên đường.

- Đây là một chuyến hàng đặc biệt chúng ta phải chuẩn bị chu đáo.

- Còn ba tháng nữa là tới ngày đại thọ của đại ca, tính hành trình từ đây tới Linh Sơn, vừa đi vừa về cũng kịp lúc. Tiểu đệ có ý kiến này xin nói ra để cùng bàn bạc.

- Nhị đệ nói mau đi!

- Đại ca ngay lúc này nên phát thiệp cho các bằng hữu giang hồ mời ba tháng sau hội ngộ tại bổn tiêu, mở đại tiệc ba ngày ba đêm thết đãi. Qua đó, chúng ta lên tiếng nhờ họ ủng hộ chuyến phiêu xa này bình yên đến Linh Sơn. Một mặt, chúng ta công khai đưa tin Thanh Long tiêu cục bảo vệ hàng cho Chính Nghĩa bang, thiết nghĩ bọn giang hồ hắc đạo cũng nể vì Chính Nghĩa bang, thiết nghĩ bọn giang hồ hắc đạo cũng nể vì Chính Nghĩa bang đôi phần mà không dám làm càn.

- Ý kiến hay lắm!

- Tiểu đệ sẽ nghiên cứu kỹ lộ trình đến Linh Sơn, bố trí trước nhân lực ở những nơi hiểm yếu đề phòng bất trắc.

Đàm Chấn Hưng tỏ vẻ hài lòng với kế hoạch của lão Nhị.

- Tốt lắm, cứ như thế mà hành động. Tam đệ! Phần ngươi lo việc phát thiệp mời.

Năm ngày sau chúng ta khởi hành, huy động toàn thể tiêu sư, tạm gác lại các công việc khác, dồn toàn lực vào chuyến tiêu này.

Trước khi chia tay đi lo công việc, bọn họ lại một lần nữa dồn mắt vào ống trúc đặt trên bàn, cùng một ý nghĩ trong đó đựng bí mật gì?

O0o

Trong cảnh hoàng hôn chập choạng giữa một bãi đất trống cạnh khu rừng già người ta nhìn thấy một chàng trai trẻ cởi trần đang vờn nhau với một con sư tử đực khổng lồ.

Người và vật thủ thế gườm nhau. Đôi mắt con sư tử đỏ như máu, nhỏ nước dãi lòng thòng, có lẽ cả tuần nay chưa được miếng mồi nào vào bụng.

Chợt con mãnh sư quật đuôi, rống lên một tiếng to, với cả thân hình khổng lồ của nó nhẹ nhàng phóng vào con mồi. Hai chân trước với những chiếc móng nhọn hoắt, vươn ra chụp xuống đầu chàng trai trẻ như một chiêu trảo thủ của tay cao thủ võ lâm.

Chàng trai không chút bối rối, nạt một tiếng to, song thủ vung lên chộp vào hai chân trước con ác thú. Cùng lúc chàng rùng mình, chuyển thân đập mạnh một phát, thân hình khổng lồ của con sư tử trong tay chàng trai chẳng khác gì trò chơi. Chàng trai vung lên đập xuống ba lần thì con ác thú thịt nát xương tan, chết nằm thẳng cẳng.

Chàng trai ném xác con sư tử xuống đất, mặt không hề đổi sắc, thật ghê gớm thay cho cái thần lực kinh hồn của người thiếu niên trẻ tuổi. Chàng trai tuổi độ mười chín, hai mươi, thân hình rắn chắc cuồn cuộn những bắp thịt chứng tỏ một sức khoẻ sung mãn.

Nhìn lên gương mặt khiến người ta phải giật mình vì vẻ anh tuấn vô song của chàng.

Chàng không những có một vẻ đẹp tu mi nam tử mà còn có một cái gì đó đầy sức thuyết phục, một thần thái uy dũng, một khí độ quang minh lỗi lạc. Tất cả khí chất ấy của chàng tập trung vào đôi mắt sáng như sao, vừa uy nghiêm vừa nhân ái, thần tình.

Có một điều đặc biệt là tả thủ của chàng, từ cườm tay trở xuống mang một chiếc bao tay bằng đồng đen, không biết là do dị tật hay vì một nguyên nhân nào khác.

- Súc sinh! Ta không muốn hại mi, chỉ vì mi có dã tâm với ta trước.

Nói rồi, chàng cúi xuống xách xác con mãnh sư để lên vai ung dung đi xuống núi.

Vừa đi, chàng vừa khe khẽ ngâm một bài thơ cổ, lòng nghĩ đến chiếc áo da thú cho mẹ già trước mùa đông sắp tới.

Đang đi, chàng bỗng dừng chân nghe ngóng. Xa xa vọng đến tiếng người la hét, tiếng binh khí chạm nhau xoang xoảng và cả những tiếng thét đau đớn của người bị trúng thương.

Chàng nhanh chân nhảy qua mấy ghềnh đá, băng quamột vạt rừng tiến về phía khu đất trống có người đang đánh nhau. Trước mặt chàng bày ra một khung cảnh chết chóc vô cùng thê thảm.

Một đoàn tiêu sư mấy mươi nhân mạng hầu như đã chết gần hết, chỉ còn lại ba lão già đang cố sức tàn chống cự với hai nhân vật mặc áo bào đen, mang mặt nạ ác quỷ trông vô cùng gớm ghiếc.

Trận chiến đã đến hồi kết thúc. Hai trong số ba lão già trúng chưởng của nhị quỷ văng ra xa bốn thước nằm bất động. Lão già còn lại quá đau lòng trước cái chết của đồng bọn, rống lên một tiếng thảm thiết :

- Địa Ngục Ác Quỷ! Lão phu liều mạng với các ngươi.

Lão vung cây Yểm Nguyệt Đao bổ về phía nhị quỷ, chỉ nghe cười gằn rồi “bùng” một tiếng, lão già loạng choạng lùi lại, cây bảo đao tuột khỏi tay bay xẹt vào rừng cách chỗ chàng trai đứng chỉ vài thước.

Nhị quỷ cất tiếng cười ré lên :

- Đàm Chấn Hưng! Mạng ngươi không xong rồi. Mau giao bảo vật ra đâyhoạ chăng còn có con đường sống.

Thì ra đoàn bảo tiêu chính là Đệ nhất tiêu sư Thanh Long tiêu cục do Đàm Chấn Hưng dẫn đầu trênđường áp tải bảo vật đến Linh Sơn, tới đây thì bị hại.

Mặc dù Ưu Đàm tiên sinh đa mưu túc trí, đã tính toán cẩn thận đường đinước bước, nhưng lão có biết đâu chuyến tiêu này, vật mà anh em lão áp tải lại chính là hung thần đại bảo mà giang hồ thèm khát.

Chính Nghĩa lệnh bài chỉ có tác dụng với một số giang hồ chính đạo chứ đối với bọn ma đầu đại gian đại ác thì đâu có ý nghĩa gì. Thanh danh của Chính Nghĩa bang cũng khôngdoạ được chúng, vì thế mà Thanh Long tiêu cục lần này đã manghoạ sát thân.

Đàm Chấn Hưng trước cái chết của hai sư đệ và sinh mạng mười mấy tiêu sư đã phẫn uất cực độ nên đâu cần thiết gì đến sinh mạng nữa. Lão chẳng nói chẳng rằng múa song chưởng bổ vào đối phương một chiêu liều mạng cuối cùng.

Hai tên mang mặt nạ ác quỷ không xem chưởng của họ Đàm vào đâu, chúng ré lên cười rồi hất chưởng đánh ra. Hai tiếng nổ vang lên, thân hình họ Đàm dội ngược về phía sau, vô tình lại rớt xuống chỗ chàng thiếu niên đứng nấp không đầy năm thước.

Họ Đàm trước ngực nhuộm đầy máu tươi, chòm râu của lão cũng đỏ ngoét những máu là máu. Hình ảnh thê thảm của lão cùng với cái chết của mười mấy nhân mạng ngoài kia bỗng làm bầu máu nóng trong huyết quản chàng thiếu niên sôi lên. Phút chốc, chàng quên mất lời dặn không được can dự vào chuyện thị phi của mẹ già.

Chàng rời chỗ nấp lẹ làng bước ra chặn đường nhị quỷ đang tiến tới ý muốn lấy mạng họ Đàm. Chàng trợn đôi mắt sáng quắc nhìn nhị quỷ, cất giọng lạnh lùng nhưng không kém phần oai nghiêm :

- Cácngươi nhẫn tâm quá rồi đấy.

Nhị quỷ là những tay giếtngười không chớp mắt, thế mà trước chàng thiếu niên trẻ tuổi này chúng bất giác phải lùi lại một bước :

- Tiểu quỷ! Ngươi muốn gì đây?

Chàng trai đưa mắt nhìn lão già họ Đàm đang nằm thoi thóp dưới đất rồi ôn tồn nói :

- Nhị vị có thể tha mạng cho lão trượng đây được không?

Nhị quỷ hét lên :

- Không phải chuyện của ngươi.

- Tại hạ đã ra mặt thì nhất quyết không để cho nhị vị hại người thêm nữa.

- Thằng nhỏ kia! Mày có biết bọn ta là ai chăng?

Thiếu niên chưa kịp đáp thì họ Đàm đã lồm cồm bò dậy nhìn chàng, với vẻ cảm kích :

- Tiểu huynh đệ chớ can dự vào mà uổng mạng. Mạng của lão phu hôm nay không giữ được rồi.

Không ngờ nghe lão nói như vậy, chàng trai lại càng quyết tâm muốn bảo vệ lão.

- Lão trượng chớ lo! Vãn bối nhất định không để chúng làm hại lão trượng đâu.

Họ Đàm nghe chàng nói chắc nịch như thế thì ngỡ rằng chàng trai trẻ này chắc cũng có chút bản lĩnh, bất giác trong lãoloé lên một tia hy vọng :

- Tiểu huynh đệ liệu chừng có thể đối phó với chúng được chăng?

- Vãn bối sẽ tận lực.

Từ nãy đến giờ, trong lúc nói chuyện chàng trai vẫn vác trên vai xác con sư tử mà không tỏ vẻ gì là nặng nhọc, thân hình lực lưỡng của chàng cùng với một bàn tay thiết thủ càng làm cho chàng có vẻ là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Chàng trai vốn là người có sẵn khí độ hiên ngang lẫm liệt nên càng làm cho đối phương e dè. Nhị quỷ trong lúc tiến thoái bất định bỗng đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, rồi bất ngờ đồng loạt xông lên xuất quyền đánh vào đối thủ.

Nhị quỷ ra tay lẹ như chớp, thế quyền đánh vào đối thủ biến ảo vật vờ như bóng quỷ, cho dù là tay cao thủ cũng khó lòng mà tránh khỏi. Chàng thiếu niên vốn chẳng có chút võ công nào, lần này ra mặt chỉ vì hào khí tuổi trẻ, thấy chuyện bất bình không thể làm ngơ. Trước hai ngọn quyền tinh xảo của đối phương, chàng chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, phút chốc đã lãnh trọn hai quả đấm.

Bình...Bình...

Thiếu niên bị trúng quyền loạng choạng lùi một bước. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là nhị quỷ sau khi đánh trúng hai quyền đó liền kêu “ối chao”, rồi kinh hãi nhảy về phía sau, mặt mày nhăn nhó ra vẻ đau đớn lắm.

Chàng thiếu niên tự biết sức khoẻ của mình đã làm đối phương khiếp hãi, nhân đó chàng liền quát lên một tiếng rồi xách xác con sư tử tận lực đập vào nhị quỷ.

Cái đập đó mang một sức mạnh không thể tả. Mặc dù chẳng có chiêu thế gì nhưng tiếng gió rít vù vù cũng làm cho đối phương kinh sợ.

Nhị quỷ co giò nhảy ra xa bốn thước. Chỗ bọn chúng vừa đứng bị xác con sư tử đánh trúng kêu “bùng” một tiếng, cát bụi bay lên mịt trời, xác con sư tử cũng nát như tương.

Nhị quỷ là những nhân vật lịch lãm giang hồ, thấy thế đánh vừa rồi của chàng trai thì đã nhận ra chân tướng sự việc. Chúng cười gằn rồi đồng loạt nhảy vào công kích đối phương.

- Tiểu tử muốn chết!

Phút chốc, chàng trai bị trúng liên tiếp năm, sáu quyền nhưng vẫn không tỏ vẻ gì là đau đớn. Thân thể chàng tựa như tường đồng vách sắt khiến cho nhị quỷ càng đánh càng kinh hãi.

Đàm Chấn Hưng nãy giờ đứng ngoài quan sát cục diện trận đấu kỳ lạ, lão biết cho dù chàng thiếu niên có sức khoẻ đến đâu thì cũng đến lúc phải thảm bại trước hai tay cao thủ này.

Trong thời gian đó lão cố vận công gom góp chút nộ lực còn lại đưa ra song chưởng lừa thời cơ xuất thủ. Chàng thiếu niên tuy không biết võ công nhưng vẫn vung tay vung chân đấm đá loạn xị. Mỗi quyền cước của chàng có sức mạnh vô song khiến cho nhị quỷ không dám khinh xuất. Nhân lúc chúng nhảy lùi ra tránh quyền của chàng thiếu niên, Đàm Chấn Hưng liền tận lực đánh ra hai chưởng đập thẳng vào lưng nhị quỷ.

Hai chưởng đó quá bất ngờ khiến cho nhị quỷ hết đường né tránh. Chúng bị sức chưởng hất nhào vào người chàng trai, còn họ Đàm bị cương khí hộ thân của đối phương phản chấn té ngửa xuống đất, nội thương càng thêm trầm trọng.

Chàng trai nhân cơ hội đó tống cho nhị quỷ mỗi tên một quyền như búa bổ khiến chúng mặt mày nổi đom đóm, té văng ra hai thước.

Chàng trai thiếu niên là người thông minh, quyền biến, tự biết mình không phải đối thủ của nhị quỷ nên nhân cơ hội đó liền xốc họ Đàm lên vai co giò chạy nhanh như biến. Nhị quỷ nén đau phóng mình đuổi theo.

- Tiểu quỷ chạy đi đâu!

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong cảnh tranh tối tranh sáng ấy chàng trai luồn lách trong rừng rậm, lủi vào những khe đá hiểm trở khiến cho nhị quỷ mặc dù có kinh công thượng thừa cũng không sao theo kịp đối phương.

Chàng trai nhờ có sứckhoẻ , chạy nhanh lại quen thuộc địa hình, nương theo bóng tối mà thoát thân. Nhị quỷ mất dấu đối phương tì tức giận gào thét ỏm tỏi,vì thế mà chàng thiếu niên trẻ tuổi càng dễ di chuyển xa khỏi phạm vi truy lùng của chúng.

Thoáng chốc đã không còn nghe thấy tiếng của nhị quỷ nữa.

Lúc này bầu trời đã có ánh trăng. Mặc dù phải vác trên vai một người nhưng chàng trai không hề tỏ vẻ mệt nhọc, quả thật chàng có một sức khoẻ đáng khâm phục.

Đàm Chấn Hưng vì nội thương quá nặng, phần vì bị vác chạy dằn xốc khiến lão lại ói thêm mấy ngụm máu tươi, thần trí nửa mê nửa tỉnh.

Lão tự biết mình không xong liền thều thào kêu lên :

- Tiểu...tiểu huynh đệ... Hãy đặt lão phu nằm xuống.

Chàng trai tìm một gò đất cao ráo nhẹ nhàng đặt họ Đàm xuống rồi hỏi với vẻ quan tâm tha thiết :

- Tiền bối cảm thấy trong người thế nào? Hãy để vãn bối đưa tiền bối về nhà, gia mẫu cũng biết chút y lý...

Họ Đàm xua tay cắt lời chàng :

- Tiểu huynh đệ! Lão phu không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Lão tiêu đầu mỗi lời nói động đến nội thương khiến cho lão đau đớn khổ sở vô cùng. Lão mặc dù đã hai thứ tóc trên đầu nhưng lần này cũng phải rơi nước mắt. Thiếu niên nhìn thấy thế thì không kềm được xúc động, liền nắm tay lão hỏi :

- Phải chăng tiền bối có điều gì muốn căn dặn vãn bối?

- Ồ... Tiểu huynh đệ là người tốt, lại rất thông minh, lão phu thật may mắn mới gặp được thiếu hiệp đó.

Dứt lời, lão cho tay vào người lấy ra cái ống trúc đựng vật chết người.

- Lão phu và mười mấy nhân mạng của bổn tiêu hôm nay phải thác tử chính là vì vật này đây.

Thiếu niên nghe thế thì giật mình hỏi :

- Nó là thứ gì mà tai hại thế?

- Chính lão phu cũng không biết trong ống trúc này chứa đựng thứ gì.

Mặc dù rất đau đớn mệt nhọc nhưng lão vẫn cố kể vắn tắt câu chuyện bảo tiêu của lão. Kể xong, lão đưa mắt tha thiết nhìn chàng trai :

- Tiểu huynh đệ... Tiểu thiếu hiệp ơi... Giờ đây toàn gia của lão phu hơn một trăm sinh mạng Thanh Long tiêu cục đều trông mong vào thiếu hiệp đó.

Chàng trai nghe xong thì hiểu ý họ Đàm muốn gì rồi. Chàng thở ra có vẻ buồn rầu :

- Vãn bối không phải không có lòng giúp tiền bối, ngặt vì gia mẫu không cho đi xa. Việc này chưa được phép người vãn bối không dám nhận.

Họ Đàm nghe nói câu đó thì thất vọng tràn trề, chút nguyên khí còn lại trong người cũng vì thế mà tiêu tan. Lão rên một tiếng, máu lại trào ra khỏi miệng lai láng.

- Lão phu... lão phu chết không nhắm mắt!

Chàng trai trước thảm cảnh đó không cằm lòng được bất giác trút tiếng thở dài. Lại nghe họ Đàm ta thán :

- Hỡi ơi, vợ con ta... Ta hẹn các người ở suối vàng.

Chàng trai vốn sẵn lòng hào hiệp, vùng dậy nói :

- Thôi được... Vãn bối giúp người một tay.

Họ Đàm nghe được câu đó thì mừng đến độ hồn sắp lìa khỏi xác cũng ráng ở lại nấn ná một lúc. Lão kéo tay chàng trai trẻ khẩn khoản :

- Thiếu hiệp... người phải hứa chắc với lão phu nhé.

- Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định giữ lời hứa.

- Lão phu... nhờ thiếu hiệp... ba mươi lăm ngày sau đưa ống trúc này đến Linh Sơn Chính Nghĩa bang, tận tay giao cho Bang chủ Từ Đạt. Toàn gia... lão phu trông chờ vào thiếu hiệp đó.

Chàng đưa tay tiếp nhận ống trúc. Bỗng nhiên chàng cảm giác hồi hộp rất kỳ lạ.

Chàng tưởng đâu vì lần đầu tiên trong đời nhận một trách nhiệm nặng nề nên cảm thấy như thế chứ không nghĩ gì khác nữa.

Họ Đàm lại đặt vào tay chàng một vật nữa :

- Còn đây là Chính Nghĩa lệnh, chỉ hữu dụng với giang hồ bạch đạo. Thiếu hiệp hãy giữ lấy nó phòng khi cần đến.

Họ Đàm giao phó xong mọi công việc thì lấy làm yên lòng nhắm mắt lại. Thiếu niên tưởng đâu lão muốn nghỉ ngơi dưỡng thần nên lắc vai lão định cõng về nhà cho mẹ trị thương, ngờ đâu lão đã hồn lìa khỏi xác rồi.

Thì ra lão vì chưa yên tâm chuyện gia sư nên cố sức tàn giữ chút hơi thở để hoàn thành sứ mạng. Nay mọi việc đã xong nên lão nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng, đến tên của ân nhân cũng không kịp hỏi.

O0o

Thiếu niên sau khi cẩn thận chôn cất họ Đàm, lần mò về nhà thì gần nủa đêm.

Ngôi nhà của chàng nằm ở lưng chừng núi, khuất sau những xẽo đá thiên nhiên, người lạ nếu không để ý sẽ không nhìn thấy.

Chàng về tới nhà nhưng chưa dám vào ngay, còn đang lẩn quẩn truớc sân thì đã có giọng một người đàn bà từ trong nhà vọng ra :

- Có phải Tiểu Ngưu đó không?

Chàng rụt rè đẩy tấm phên tre đi vào nhà. Đó là một căn lều trúc nhỏ nhưng rất xinh xắn. Trong nhà mọi thứ đều tinh tươm. Trên chõng tre, một người thiếu phụ trung niên nhan sắc khá mặn mà ngồi bất động đưa mắt nghiêm khắc nhìn chàng.

Tiểu Ngưu lấm lét ra chiều biết lỗi :

- Mẫu thân! Ngưu nhi về rồi đây.

Thiếu phụ giận dữ quát :

- Ngươi đi đâu, làm gì đến giờ này mới vác mặt về?

- Ngưu nhi theo dấu con sư tử, vừa đánh nhau với nó một trận.

Thiếu phụ liếc mắt thấy trên người con đọng mấy vết máu thì dịu giọng nói :

- Mẫu thân bại liệt ngồi một chỗ trông chờ con lòng nóng như lửa đốt, con có biết không?

Tiểu Ngưu lật đật bước tới quỳ dưới chân mẹ khẩn khoản :

- Mẫu thân ơi! Ngưu nhi đã biết lỗi rồi.

Thiếu phụ đưa tay vuốt tóc con, bất giác hai dòng lệ chan hòa chảy dài trên má.

Tiểu Ngưu thấy thế thì sợ hãi :

- Mẫu thân ơi! Ngưu nhi biết tội, xin người cứ trách phạt con đi.

Chàng từ nhỏ sống bên mẹ, tuy người tàn phế đôi chân nhưng tính tình quật cường chưa bao giờ để rơi nước mắt. Ngày hôm nay nhìn thấy mẹ khóc đây là lần đầu tiên nên chàng vừa sợ vừa ân hận vô cùng.

Tiểu Ngưu có biết đâu tâm sự đau lòng của mẹ. Chàng cũng đâu biết mười mấy năm nay bà đã cắn răng nuốt ngược nước mắt vào lòng.

Thiếu phụ thở dài nói một câu chẳng ăn nhập gì :

- Tiểu Ngưu! Ngày nay con đã lớn rồi.

Chàng trai cúi đầu đáp :

- Ngưu nhi xin nghe lời mẫu thân dạy bảo.

Thiếu phụ nhìn chàng bằng ánh mắt chan chứa tình yêu thương :

- Thôi, con hãy đi tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ một giấc. Sáng mai mẫu thân có chuyện hệ trọng muốn nói với con.

Tiểu Ngưu vẫn quỳ dưới chân mẹ nói :

- Mẫu thân ơi! Ngưu nhi có chuyện này muốn thưa với người.

- Con để ngày mai hẵng nói.

Giọng chàng ngập ngừng :

- Chuyện này... vô cùng hệ trọng.

Thiếu phụ thấy thái độ của con trai thì chú ý :

- Thế thì con nói đi.

Tiểu Ngưu tính tình dứt khoát, lại hiếu để với mẹ nên nhất nhất chuyện gì cũng không giấu giếm. Chàng đem câu chuyện cứu Đàm Chấn Hưng, đánh nhau với nhị quỷ kể lại một lượt, luôn cả việc nhận lời giúp họ Đàm cũng nói cho mẫu thân nghe.

Nghe xong, thiếu phụ nghiêm sắc mặt hỏi :

- Thế hai vật đó đâu?

Tiểu Ngưu đặt vào tay mẹ tấm lệnh bài Chính Nghĩa và ống trúc được niêm phong cẩn thận. Thiếu ohụ nhận rồi liền khoát tay :

- Con đi nghỉ đi.

- Mẹ... chuyện này...

Thiếu phụ nghiêm giọng :

- Ngày mai hẵng nói.

Tiểu Ngưu lâu ngày đã biết tính mẹ nên không dám cãi lời, vội vàng đứng lên lui ra nhà sau tắm rửa. Về phần thiếu phụ, bà không để ý đến tấm trúc mà chỉ giương mắt nhìn vào tấm lệnh bài Chính Nghĩa, lòng ngổn ngang những hồi ức đau thương suốt đêm không hề chợp mắt.
Chương tiếp
Loading...