Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 4: Kịp thời thay thế, khỏi lộ chân tướng
Vân Dật Long đảo mắt nhìn, những thấy người dẫn đầu lại là Vạn Liễu bảo chủ Sở Nam Nhạn tay dắt ái nữ, không khỏi khó xử nghĩ nhanh: - Hai cha con Sở Mộng Bình luôn bênh vực cho mình, nhất là Sở Mộng Bình lại chịu lấy đầu bảo đảm cho mình, nếu giờ đây mình thẳng thắn đối phó bằng võ công ắt sẽ gây phiền phức cho họ, thôi thì nhẫn nhịn nhất thời thì hơn. Lúc này Sở Nam Nhạn đã ra khỏi đại sảnh mười trượng. Vân Dật Long vội nhanh như chớp phi thân ra ngoài bảo, tốc độ quả là kinh người. Hai cha con họ Sở vừa đến nơi thì những người theo sau cũng lần lượt có mặt, Hàn Thủy Đông vừa trông thấy ái tử mặt đầy kinh hoàng nằm sóng soài dưới đất, hốt hoảng vội cúi người đưa tay sờ mũi, chẵng còn chút hơi thở, quá đau xót lẫn kinh hãi, hai mắt trợn trừng đứng ngây ra tại chỗ. Đôt nhiên, Tuý Lý Càn Khôn kinh hãi la lớn: - Xem kìa, trên trán y có một dấu bàn tay đỏ, đó là Viên Dương ….Thất Huyền…. chưởng….. Vẻ say sưa của y như hoàn toàn tan biến, song lời nói lại còn khó nhọc hơn lúc say nhiều. Mọi người lập tức đưa mắt nhìn vào trán Hàn Ngọc Hổ, bất giác thảy đều biến sắc. Vạn Liễu bảo chủ Sở Nam Nhạn cảm khái nói: - Thật không ngờ chúng ta đang định tìm y thì y lại tìm đến chúng ta trước, người nay công lực tuy cao, nhưng hiện chưa thể đi xa, ta đuổi theo ngay còn kịp. Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông lúc này thật muốn băm vằm hung thủ ra làm muôn mảnh, nghe nói liền đứng phắt dậy, mắt rực hung quang, nghiến răng nói: - Giờ ta đi ngay! Đoạn phi phân về hướng khuất dạng của người áo trắng. Bỗng Thụy Cái trầm giọng nói: - Bảo chủ, trước hết chúng ta nên đến xem Vân công tử ngủ nghỉ ra sao để tận tình địa chủ, thế nào? Đoạn với ánh mắt thâm hiểm liếc nhìn về phía hai cha con Sở Nam Nhạn. Những người hiện diện thảy đều là nhân vật lão luyện giang hồ, nghe nói lại lẽ nào không hiểu? Sở Nam Nhạn lạnh lùng nói: - Cái huynh cho đây là hành vi của Vân công tử ư? Thụy Cái cười u ám: - Người kia phi thân ra khỏi bảo, muốn quay về trước hết phải tránh không cho phòng vệ trông thấy, như vậy phải cần đến một thời gian khá lâu, mà chúng ta chỉ cách ngôi nhà trắng kia có năm mươi trượng, ha ha…. Chưa dứt tiếng cười, không chờ phản ứng của Sở Nam Nhạn, đã dẫn trước phi thân về phía ngôi nhà trắng. Ngoại trừ hai cha con Sở Nam Nhạn, tất cả mọi người đều hoài nghi hung thủ chính là Vân Dật Long, bèn lục tục theo chân Thụy Cái ngay. Một bóng trắng phi thân lên ngọn cây bách cao to phía sau ngôi nhà trắng, chớ hề gây ra một tiếng động. Song lúc này lại chẳng nào vào trong nhà được, bởi vì cửa sổ thảy đều đóng kín, bắt buộc phải đi vào bằng lối cửa chính, nhưng lúc này Thuỵ Cái đã xuất hiện tại cửa vào hoa viên. Thụy Cái chẳng chút chần chừ, phi thân lướt đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào, theo ý nghĩ thì đây chỉ là một cử chỉ thừa thãi, bởi vì Vân Dật Long không thể nào còn có mặt trong nhà được. Thế nhưng, y vừa nhìn vào liền tức ngây người ra tại chỗ. Những thấy trong nhà một ngọn đèn dầu leo lét, dưới ánh sáng lờ mờ thấy một chiếc áo trắng treo trên ghế dựa, trên giường rõ ràng có một người đang nằm, tuy mặt quay vào trong, nhưng qua chiếc áo dài trắng kia, ai dám bảo đó không phải là Vân Dật Long? Bởi Thất Long Bảo canh phòng rất nghiêm ngặt, không thể nào có người lẻn vào dễ dàng vậy được. Lúc này mọi người đều đã đến sau lưng Thụy Cái, thấy bộ mặt dầu mỡ của Thụy Cái đầy vẻ ngượng ngùng, Sở Nam Nhạn liền nghe lòng nhẹ nhõm, cười khảy nói: - Cái huynh, Vân công tử không có ở trong ấy hả? Thụy Cái cười gượng: - Ra là lão ăn mày này đã quá đa nghi! Bỗng như nhớ ra gì đó, vẻ thâm độc trong mắt của y càng đậm nồng hơn. Sở Mộng Bình cũng cười nhẹ, song lại cảm thấy hơi thất vọng. Lúc đầu thì nàng lo Vân Dật Long là hung thủ thật, song giờ đây nàng lại mong chàng quả có tuyệt kỹ Viên Dương Thất Huyền chưởng chấn động võ lâm. Sở Nam Nhạn cười khảy: - Dường như chúng ta không nên ở đây lâu kẻo mất thời gian. Thất long bảo chủ Hàn Thủy Đông lúc này lòng rối bời, nghe nói liền bất mãn lạnh lùng nói: - Chúng ta đến đây vốn đã là thừa thãi rồi, đi thôi! Đoạn liền phi thân phóng đi ra ngoài bảo. Thụy Cái mặt vút qua một tia sát cơ, nhìn vào cửa sổ nhếch môi cười thâm hiểm, rồi theo sau mọi người cùng ra khỏi bảo. Một bóng trắng như thể u linh từ trên ngọn cây bách phóng xuống trước nhà, người ấy chính là Vân Dật Long đi rồi lại quay về, bởi phải tránh tai mắt của bọn thủ vệ Thất Long Bảo nên chàng về đến nơi thì đã chậm hơn Thụy Cái một bước. Do đó nỗi hoài nghi của chàng còn hơn cả Thụy Cái, bởi chàng không thể nào nghĩ ra được ai đã thay thế chàng, đến cả Thụy Cái mà cũng chẳng nhận ra được. Phi thân vào trong nhà, lướt tới trước cửa phòng ngủ, Vân Dật Long vừa định đưa tay xô cửa, bỗng nghe một giọng trong trẻo hốt hoảng nói: - Không được vào! Rồi thì tiếng mặc áo sột soạt vang lên. Qua tiếng nói hiển nhiên là một phụ nữ, nhưng Vân Dật Long chẳng hề lấy làm lạ, bởi chàng đang kinh dị bởi võ công cao siêu của người trong phòng, bước chân chàng không hề phát ra tiếng động, vậy mà đối phương cũng phát giác ra. Cửa phòng vụt mở, liền tiếp đó một luồng chưởng kình vô cùng hung mãnh tống thẳng vào ngực Vân Dật Long đang đứng thừ ra. Theo phải ứng của bản năng, Vân Dật Long kinh hãi vụt lùi sau năm thước, đứng ngay giữa nhà, tay phải tiện thế đưa lên nhưng không phát chưởng, bởi vì chưởng kình của đối phương đã tan biến rồi. Vân Dật Long đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn người, bởi chàng đã nhận lầm tiếng nói của đối phương. Thì ra xuất hiện nơi cửa phòng là một thiếu niên tuổi chừng hai mươi, mày ngài mắt sáng, mũi cao môi đào, hai hàng mi đậm dài và cong vút, mình mặc chiếc áo dài trắng nho sinh, nếu gương mặt y mà có thêm chút sinh khí nữa thì e rằng trên cõi đời này chẳng còn ai đẹp trai hơn. Chàng ta đưa mắt nhìn vào mặt Vân Dật Long, bỗng như chạm điện vội ngoảnh phắt đi, song lại không tự chủ được liền ngoảnh trở lại, mặt đỏ bừng lên. Vân Dật Long cười lạnh lùng nói: - ĐÃ vào phòng người mà còn lại xuất thủ công kích, nếu tại hạ không tránh kịp thì e đã táng mạng rồi. Mỹ thiếu niên cũng lạnh lùng nói: - Ai bảo không chịu lên tiếng mà lại toan xộc vào phòng người ta chứ? Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn mỹ thiếu niên: - Tại hạ muốn xem thử người nào lại dám giả mạo Vân mỗ ở đây đánh lừa bọn người kia? - Nếu không nhờ kẻ này giả mạo ở đây thì e rằng hai cha con người đẹp của các hạ đã chuốc lấy họa sát thân rồi! Giọng nói của mỹ thiếu niên tuy lạnh lùng, song dường như có đượm chút ghen hờn. Vân Dật Long đưa mắt nhìn mỹ thiếu niên từ đầu đến chân, như nghĩ ra điều chi đó bỗng khoé môi lại nở nụ cười lạnh bạo, rắn giọng nói: - Các hạ khỏi phải nói những lời vu vơ vậy, tại hạ tin rằng các hạ đã vào trong bảo lâu lắm rồi, và mục đích của các hạ chính là để chờ đợi Vân mỗ, còn như việc giả mạo chẳng qua là có lợi cho cả hai bên, bởi các hạ cũng chẳng muốn người của Thất Long Bảo nhận ra mình. Mỹ thiếu niên giật nẩy mình, y rất lấy làm lạ chàng thiếu niên này tuổi chừng mười bảy mười tám sao lại có sự suy nghĩ nhạy bén và chu mật đến vậy, song y cũng là một nhân vật lãnh tụ một vùng, lòng kinh hãi nhưng chưa biểu hiện ra mặt, chỉ cười khảy nói: - Các hạ đã đoán đúng! Vân Dật Long cười sắc lạnh: - Theo tại hạ thấy thì tôn giá mặt áo đen thì đúng hơn. Mỹ thiếu niên chưng hửng: - Sao vậy? Vân Dật Long mắt rực vẻ ghê rợn, cười âm trầm: - Bởi người của Chính Nghĩa Nhai thảy đều mặt áo đen, và đó cũng chính là tang phục. Mỹ thiếu niên vừa tiếp xúc với ánh mắt của Vân Dật Long bất giác rúng động cõi lòng ánh mắt bỗng lộ vẻ u oán, trong tiềm thức y nhận thấy Vân Dật Long không nên nhìn mình như vậy, bởi y không hề có ác ý với chàng, bèn giận dỗi nói: - Sao các hạ lại vũ đoán như vậy? Vân Dật Long cười khảy: - Bởi Chính Nghĩa Nhai đã hồi nghi tại hạ rất có thể ở tại Thất Long Bảo, mà người mới đến đây chỉ có mỗi mình Vân mỗ, vì vậy tôn giá đã tìm đến Vân mỗ, đúng chăng?Mỹ thiếu niên bực tức: - Chính Nghĩa Nhai ngoại trừ hồi nghi Thất Long Bảo có gian tế, chẳng hay còn hồi nghi gì nữa? Vân Dật Long buột miệng: - Cửu Trùng Thiên! Mỹ thiếu niên ra chiều khích động và tức giận: - Chả lẽ người ta không thể từ Cửu Trùng Thiên đến hay sao? Vân Dật Long ngẩn người, bỗng cười khảy nói: - Vân mỗ không hề có ân oán với Cửu Trùng Thiên, Cửu Trùng Thiên tìm Vân mỗ để làm gì? Mỹ thiếu niên hơi bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói: - Tôn giá đã sát hại người của Chính Nghĩa Nhai, lẽ ra không nên dấu đầu lòi đuôi, bậc đại trượng phu dám làm dám chịu, giấu giếm giá hoạ cho người đâu phải là hành vi của bậc quân tử. Tôn giá tuy kín đáo sâu sắc nhưng chỉ có thể đánh lừa được bọn bị túi cơm kia chứ đâu qua mặt được kẻ này. Do đó mục đích kẻ này đến đây là…. Bỗng ngưng bặt, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt dần tan biến, không sao nói tiếp được nữa. Vân Dật Long cười khảy: - Do đó người của Cửu Trùng Thiên đến tìm Vân mỗ, theo tại hạ suy đoán, có lẽ tôn giá chính là ca ca của hai huynh muội kia. Mỹ thiếu niên thoáng đỏ mặt, có vẻ thèn thẹn nói: - Các hạ đã đoán đúng, tuy nhiên kẻ này không tìm các hạ không phải là trợ giúp cho Chính Nghĩa Nhai, mà là muốn báo cho các hạ biết, hiện các hạ đã đem đến cho Cửu Trùng Thiên sự phiền phức và hung hiểm vô cùng. Cũng như các hạ đã nói, Cửu Trùng Thiên không hề có oán thù với các hạ. vậy thì trên mặt đạo nghĩa các hạ phải có sự trả lời minh bạch. Do đó tại hạ đến đây với mục đích là yêu cầu các hạ hãy hiện ra mặt thật. Bằng không, trước khi người của Chính Nghĩa Nhai đến đây, tại hạ san bằng Thất Long Bảo trước, đó gọi là tiên hạ thủ vi cường, bởi Cửu Trùng Thiên chưa biết sợ bao giờ. Trước tiên, Vân Dật Long nghĩ đến hai cha con họ Sở, tấm lòng lương thiện kia, đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình ý kia, đó chính là nguyên nhân duy nhất đã khiến chàng không thể nào động thủ tại Thất Long Bảo. Do đó chàng không muốn mỹ thiếu niên giết người trong Thất Long Bảo. Tuy nhiên trên mặt đạo nghĩa chàng cũng có phần đuối lý và ái ngại! Chàng ném cho Mỹ thiếu niên cái nhìn rồi nói: - Chẳng hay họ đã xâm phạm Cửu Trùng Thiên bao giờ vậy? Mỹ thiếu niên mắt vụt qua một vẻ kỳ lạ buột miệng nói: - Tối mai, các hạ định đến đó ư? Vân Dật Long gật đầu: - Chỉ cần tối nay tôn giá không giết người trong Thất Long Bảo, khi đến lúc tại hạ nhất định sẽ bày tỏ sự thật để xóa bỏ sự phiền phức mà tại hạ đã vô ý gây ra cho hiền huynh muội, tôn giá nghĩ sao? Mỹ thiếu niên ánh mắt lộ vẻ áy náy, y biết Vân Dật Long vốn không hề muốn trốn tránh việc làm của mình, song chỉ cần chàng với mặt thật xuất hiện tại Cửu Trùng Thiên, toàn thể võ lâm ắt sẽ nhắm cả vào mỗi mình chàng. Uy vọng của Chính Nghĩa Nhai đã đứng vững vàng trong giới võ lâm hàng trăm năm qua, chẳng dễ gì lung lay được. Mỹ thiếu niên có phần e sợ nói: - Các hạ…có thể không cần đến đó, và tối nay tại hạ cũng không giết người tại đây. Tốt hơn hết các hạ nên sớm rời khỏi đây, khắc một canh ba, người của Chính Nghĩa Nhai sẽ đến đây tìm các hạ, đó là tại hạ đã nghe Thụy Cái nói. Vân Dật Long như vừa quyết định một đại sự, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, lúc này có nghĩa đã gần canh ba, chàng nhếch môi cười nói: - Vân mỗ đã nói là thực hành, chẳng phải vì Cửu Trùng Thiên mà là trên mặt đạo ý tại hạ cần phải đến. Giữa hai ta chưa ai ban ơn cho ai. Trước khi những người kia kéo đến Cửu Trùng Thiên, tại hạ sẽ bộc bạch sự thật cho họ, không để Cửu Trùng Thiên phải thương tổn một người nào cả, xin mời tôn giá. Mỹ thiếu niên mấp máy đôi môi nhỏ nhắn hồi lâu, song chẳng thốt lên được một lời mặc dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, bởi y nhận thấy dù là giao tình, thời điểm và thể diện đều không cho phép y thổ lộ những gì trong lòng, bèn nhoẻn cười nói: - Vân công tử, tại hạ có thể biết đại danh của công tử không? Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên đoạn ơ hờ nói: - Tại hạ là Vân Dật Long! Mỹ thiếu niên lẩm nhẩm lặp lại, bỗng đỏ mặt nói: - Vân công tử, xin hẹn tái ngộ, tốt hơn hết công tử hãy rời khỏi đây trước canh ba, song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán khó chống nổi số đông. Tất cả những gì tại hạ đã nói đều do tự đáy lòng, xin công tử chớ trách, Nhạc Phụng Linh xin cáo từ! Vân Dật Long kinh ngạc trong lòng thầm nhủ: - Nhạc Phụng Linh, cái tên giống như con gái quá! Đoạn cũng phi thân ra khỏi nhà, lúc này đã gần canh ba, ánh mắt chàng ngập đầy sát cơ phi thân về phía đại sảnh. Vân Dật Long như một luồng sáng trắng đáp xuống trước cửa đại sảnh, quét mắt nhìn những thấy bên trong không một bóng người, thức ăn trên bàn vẫn còn, đủ thấy khi nghe hung tin, mọi người tại đây thảy đều trở về ngay vị trí của mình. Vân Dật Long vào trong sảnh khiêng một chiếc ghế dựa to đặt ngay giữa trước cửa sảnh, ngồi xuống quay mặt ra ngoài, đầu hơi chồm tới trước, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra cổng bảo. Tiếng trống vừa điểm canh ba, hai bóng người từ ngoài bảo như chim lướt vào, Vân Dật Long nhìn qua cũng đủ biết họ là người từ Chính Nghĩa Nhai đến, bởi hai người đều mặc y phục và che mặt bằng vải đen. Một gã phòng vệ từ trong tối phi thân ra cản đường, như hỏi vài câu gì đó, bèn đưa hai người phóng đi về phía đại sảnh. Vân Dật Long vẫn ngồi yên trên ghế dựa như pho tượng, nhưng ánh mắt lại càng lộ vẻ ghê rợn hơn. Hai người áo đen bịt mặt dừng lại trước mặt Vân Dật Long cách chừng năm thước, người bên phải lạnh lùng nói: - Các hạ có phải là người trong bảo không? Vân Dật Long không đáp chỉ buông tiếng cười sắc lạnh, gã phòng vệ mắt vụt qua một tia thâm độc vội nói: - Đó là Vân công tử, hôm nay mới từ Thái Sơn đến! Vân Dật Long nhận ra gã phòng vệ ấy, bởi chính gã đưa chàng đến ngôi nhà trắng. Hai người áo đen cùng đưa mắt nhìn nhau, dường như y nói: - Quả đúng là hắn! Người áo đen bên phải mắt rực lên, trở giọng nói: - Đứng lên, chúng đại gia có điều cần hỏi. Vân Dật Long nhếch môi cười: - Hai vị nên biết là thời gian có hạn, hà tất làm bộ làm tịch chứ. Đoạn chầm chậm ngước mặt lên song vẫn ngồi yên. Người áo đen bên phải mắt bừng sát cơ dường như toan động thủ, người áo đen bên trái vội nắm tay áo giữ lại, với giọng sắc lạnh nói: - Bằng hữu từ Thái Sơn Chính Nghĩa Nhai đến, có biết hai người trên Chính Nghĩa Nhai là do ai hạ sát không? Bằng hữu nên biết điều, người của Chính Nghĩa Nhai đã lưu ý đến các hạ, tất nhiên là phải nắm vững sự thành bại, bằng hữu đừng tự chuốc khổ vào thân. Vân Dật Long chầm chậm đứng lên, môi nở nụ cười lạnh bạo, nhạt nhẽo nói: - Hai vị tin là Vân mỗ có bản lĩnh như vậy ư? Người bên phải cười khảy: - Võ công có nhiều chừng mực, bằng hữu tuy trông yếu đuối như chưa từng học võ, nhưng nếu võ công đạt tới mức độ cao thì có thể phản phác quy chân chẳng khác nào văn nhân, bằng hữu hẳn là tự hiểu. Vân Dật Long bỗng cất tiếng cười dài đinh tai, mặt ngập đầy sát cơ, lạnh lùng nói: - Người của Chính Nghĩa Nhai quả là danh bất hư truyền, tại hạ cũng muốn xem bộ mặt thật của hai vị. Đoạn thản nhiên đi về phía hai người, ra chiều hết sức khinh miệt. Qua tiếng cười đinh tai nhức óc và ánh mắt sáng rực kia, chẳng ai tin chàng là một thư sinh yếu đuối. Hai người áo đen bịt mặt vốn rất mong Vân Dật Long chính là hung thủ trên Chính Nghĩa Nhai, song bây giờ đây họ lại hy vọng chàng quả đúng là một thư sinh yếu đuối, bở họ vừa chợt nghĩ đến hậu quả. Hai người bất giác thoái lùi một bước đồng thanh nói: - Như hai vị đã nghĩ, Vân mỗ đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, hai vị không đủ khả năng đương cự với Vân mỗ đâu! Hai người áo đen như chợt nhớ ra đồng thanh nói: - Ngươi họ Vân, Vân Phong Kỳ là…. Bỗng ngưng bặt, hiển nhiên hai người đã biết mình lỡ lời. Vân Dật Long nhếch môi cười đắc ý và tàn độc, đanh giọng nói: - Hai vị đã đoán đúng, mười ba năm trước ở dưới Chính Nghĩa Nhai, chúng ta vốn đã biết nhau rồi, điều khác nhau là lúc bấy giờ hai vị chỉ chịu sự sai khiến của Chính Nghĩa Nhai, mà bây giờ lũ lòng lang dạ sói các người đến đây để đại biểu cho chính nghĩa gì, ha ha…quả báo tuần hoàn, hôm nay đã đến ngày các người đền trả rồi! Tiếng nói chàng lạnh đến thấu xương, nỗi kinh khiếp trong lòng đã khiến hai người hoàn toàn mất đi vẻ oai phong trước đây, lại cùng lùi sau một bước, ý liều mạng chợt nảy sinh, bởi biết chẳng còn cách nào hơn. Người áo đen bên phải gắng gượng nói: - Kẻ chúng đại gia cần tìm chính là ngươi. Gã phòng vệ thấy tình thế không ổn, bèn len lén lùi sau hai bước, vụt quay người bỏ chạy ra ngoài bảo. Nào ngờ gã vừa quay người, chợt nghe một chuỗi cười sắc lạnh vang lên sau lưng nói: - Bằng hữu lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi! Vừa dứt tiếng, sau lưng hai người áo đen đã vang lên bình một tiếng, liền sau đó là một tiếng hự khô khan, rồi thì tất cả trở về yên lặng. Những thấy bóng trắng nhấp nhoáng người tuy đã vận công sẵn sàng, nhưng ngay ý nghĩ ra tay chưa kịp chớm lên thì Vân Dật Long đã biến mất rồi. Hai người cùng lúc quay phắt lại, lập tức kinh hãi lùi sau hai bước, thì ra Vân Dật Long đang đứng sau lưng họ chỉ cách chừng năm thước, sau lưng chàng là gã phòng vệ nằm ngay đơ dưới đất, trên trán hằn rõ một dấu bàn tay đỏ như máu, hiển nhiên sớm đã tắt thở rồi. Vân Dật Long hai mắt ngập lửa thù quét nhìn hai người áo đen đang đứng thộn ra, với giọng sắc lạnh nói: - Hai vị sẽ không chết nhanh chóng như y đâu, tại hạ mong là hai vị có đủ cam đảm để chịu đựng. Đoạn cất bước tiến tới gần, bước chân vẫn thản nhiên đầy khinh miệt. Qua thân pháp vừa rồi của Vân Dật Long, hai người áo đen biết có chạy cũng chẳng thoát, nên ý định liều mạng lại càng kiên quyết, cùng đưa mắt nhìn nhau. Ngay khi Vân Dật Long đặt chân phải xuống, chân trái vừa cất lên, cùng lúc buông tiếng quát vang, chia ra tả hữu đồng thời ra tay tấn công, thân thủ nhanh khôn tả. Tựa như thể hai cánh dơi đen không lồ, chập chờn bất định, khiến người hoa cả mắt, hai người bốn chưởng liên hoàn tung ra, tạo thành màng lưới chưởng từ tả hữu ập tới, chưởng phong cuốn tung cát đá, gió rít ào ào, uy lực qua kinh người. Vân Dật Long thốt giật mình, đôi mày kiếm nhướng lên, đứng một chân xoay nhanh, lập tức biến thành một cái bóng trắng chập chờn, động tác còn nhanh hơn cả ý niệm của hai người. Hai người áo đen chỉ thấy trước mắt hoa lên, thế chưởng đã đánh vào khoảng không. Ngay trong khoảng khắc ấy, trên không bỗng vang lên tiếng quát của Vân Dật Long: - Đã đến lúc rồi. Hai người vừa ngước lên, những thấy một vòng tròn đỏ đường kính hơn trượng chụp xuống đỉnh đầu, đó chẳng phải là chiêu khởi đầu của Viên Dương Thất Huyễn chưởng là gì? Hai người áo đen theo bản năng sinh tồn phóng chưởng đánh vào vòng tròn đỏ, đồng thời liền vội tung mình ra sau, phản ứng cực nhanh. Ngay khi ấy trên mái đại sảnh bỗng vang lên một tiếng trong trẻo kinh ngạc nói: - Ủa, Hồng Luân ánh Thần Châu? Vân Dật Long như không ngờ có người lại biết tên gọi của chiêu này, bất giác giật mình, chiêu thế cũng liền chậm lại, nhờ vậy hai người áo đen mới thoát khỏi phạm vi của vòng tròn đỏ. Vân Dật Long quét mắt thật nhanh lên mái đại sảnh, song chẳng thấy bóng dáng một ai cả. Hai người áo đen vừa thoát hiểm, lập tức lao tới tấn công, những thấy chàng tung mình lên không, lần này thì vòng tròn đã trở nên màu cam. Trên mái đại sảnh lại vang lên tiếng trong trẻo nói: - Tranh Quang Triệt Như U! Vân Dật Long tảng lờ, vòng tròn cam như cơn gió xoáy đã phủ chụp xuống. Liền thì, hai tiếng rú thảm khốc phá vỡ đêm không tĩnh mịch, hai người áo đen đang lao tới cùng bật ngửa ra sau, trên trán mỗi người đều có một dấu bàn tay màu cam, thủng qua khe đen che mặt. Vân Dật Long chớ hề đếm xỉa đến hai người áo đen nằm dưới đất, liền tức nhún mình phi thân lên mái nhà, hai chân vừa chạm trên mái ngói, bỗng thấy một bóng đỏ phóng hướng ra ngoài bảo, thân pháp nhanh khôn tả. Vân Dật Long giật mình thầm nhủ: - Khinh công người này chẳng kém hơn mình, nếu cũng là kẻ địch thì mai sau hắn sẽ gây trở ngại cho mình không ít, chẳng thể buông tha dễ dàng như vậy. Đoạn vừa định đuổi theo, bỗng thấy xung quanh ùa ra không dưới năm mươi người, tất cả cùng lao về phía đại sảnh. - Vân Dật Long liền chững người, lẩm bẩm một mình: - Người này nếu quả là kẻ địch thì mai sau cũng sẽ có ngày gặp lại, nếu ta hiện thân lúc này bắt buộc phải tiêu diệt cả Thần Long Bảo. Lúc bấy giờ nếu không hạ sát hai cha con người họ Sở, hắn sẽ khiến họ bị hoài nghi mà mang họa sát thân, thôi thì ta đành dằn nén thêm vậy. Đoạn liền tìm ngay một chỗ tối ngồi xổm xuống. Người của Thất Long Bảo ai nấy đều võ công cao cường, người áo đỏ tuy khinh công nhanh nhẹn cũng khó tránh khỏi tai mắt, lập tức có người la to: - Đuổi theo mau, gian tế đào tẩu ra ngoài bảo kia! Ngay tức khắc, tất cả đều đuổi theo về hướng mất dạng của người áo đỏ. Vân Dật Long chậm rãi đứng lên, nhưng thấy bóng đỏ đã ra khỏi bảo, dường như không muốn bỏ rơi những người đuổi theo, y giảm tốc độ hơn trước rất nhiều. Vân Dật Long hoang mang trông theo bóng đỏ xa dần, lòng thầm nhủ: Qua hành động của người này, rõ ràng là y có ý giải vây cho mình. Nhưng khắp trong thiên hạ chỉ có ba người biết thân phận của Vân Dật Long này và họ đã chết, ngoài ra chẳng còn ai khác, người này thật ra là ai vậy nhỉ? Vân Dật Long nghĩ mãi vẫn không có được lời giải đáp. Thời gian lặng lẽ trôi qua chàng ngước mắt lên, ngoài Thất Long Bảo đã có bóng người thấp thoáng, hiển nhiên là mọi người đã quay trở về. Vân Dật Long bèn phi thân xuống đất trở về ngôi nhà trắng. sau đó lại từ ngôi nhà trắng đủng đỉnh đi về phía đại sảnh, ước lượng qua khoảng cách, chàng biết khi mình đến thì họ ắt đã có mặt tại đại sảnh. Quả nhiên, chàng chưa đi đến cửa đại sảnh thì đã nghe tiếng Thụy Cái lạnh lùng nói:- Thật không ngờ Viêm Dương Thất Huyền Chưởng lại di chuyển đến Thất Long Bảo nhanh chóng thế này, theo sự suy tính của lão ăn mày này, người áo trắng thoạt tiên dùng kế điệu hổ ly sơn, người áo đỏ sau mới chính thực là chủ hung. Rất tiếc là chưa trông rõ được mặt thật của hắn, không thì mọi sự đã ra lẽ rồi. Vân Dật Long rúng động cõi lòng, nỗi hoài nghi về người áo đỏ lại càng cộng thêm thắc mắc. chàng biết với công lực và khinh công của người áo đỏ, nếu không muốn cho mọi người trông thấy, ắt chẳng thể nào trông thấy được. Tuý Lý Càn Khôn cũng cười khảy nói: - Thật chẳng ngờ người này lại còn có trợ thủ, nhất định hắn có cả một đại gia đình hẳn đây là hai cha con. Thụy Cái đôi mắt ti hí quét mắt nhìn hai cha con Sở Nam Nhạn nói: - Nếu như Sở huynh không trách, lão ăn mày này thật muốn đoán họ chính là hai cha con họ Vân. Tuy nhiên, một ngày nào đó rồi mọi sự sẽ rõ trắng đen, lão ăn mày này tin là sẽ gặp hai cha con họ trong một ngày gần đây, và sẽ đương nhiên cũng có thể là lão ăn mày này đã lầm. Vạn Liễu bảo chủ Sở Nam Nhạn nào chịu kém, liền trừng mắt nói: - Cái huynh nói năng lên giữ lời một chút, con trai Vân Phong Kỳ là bạn tri giao của Sở mỗ, trước khi chưa rõ sự thật, tôn giá hồi nghi tri giao của Sở mỗ tức là không tin tưởng Sở mỗ. Vậy thì hai cha con Sở mỗ chẳng tiện ở lại đây nữa, xin cáo từ! - Thất Long Bảo chủ Hàn Thủy Đông trong một đêm đã đau lòng mất ái tử, giờ lại có người của Chính Nghĩa Nhai chết trong Thất Long Bảo, ít ra y cũng phải gánh lấy nửa phần trách nhiệm. bởi lẽ cùng chết với hai người của Chính Nghĩa Nhai chỉ có mỗi tên phòng vệ, không khỏi khiến y hết sức đau đầu, thật sự chẳng biết nên xử trí thế nào cho phải. Mặc dù trong lòng nhận thấy Thụy Cái và Tuý Lý Càn Khôn đều nói có lý, nhưng trước khi có bằng chứng cụ thể, y cũng chẳng phải dám đắc tội với Sở Nam Nhạn trong lúc này, nên bèn lưỡng lự nói: - Sở huynh… Bỗng nghe Tuý Lý Càn Khôn cười khảy nói: - Ô! Hai người chết thì ra là “Chấn Sơn chưởng” Từ Tử Liêm và Phiêu Sơn Điêu Liễu Thanh Phong. Hắc hắc, dường như khi xưa Vân lão đầu có hiềm khích với hai người này thì phải? Sở Nam Nhạn nghe nói liền nghe lòng trĩu nặng, ngoảnh mặt nhìn, quả đúng là hai người ấy, ông rầu rĩ thầm nhủ: - Vậy là dù mình có trăm miệng cũng khó mà biện bạch được cho Vân lão bá, thôi thì rời khỏi đây là hơn! Tất cả mọi người liền tập trung ánh mắt vào hai cha con Sở Nam Nhạn, lúc này ánh mắt của họ không chỉ hồi nghi mà còn….. Hàn Thủy Đông mặt co giật dữ dội một hồi, đoạn lạnh lùng nói: - Sở huynh, Hàn mỗ xin phép không đưa tiễn! Sở Nam Nhạn tức giận cười khảy: - Hàn huynh khỏi khách sáo, khi nào mọi sự sáng tỏ Sở mỗ sẽ tới viếng Thất Long Bảo, xin cáo từ! Đoạn liền nắm tay Sở Mộng Bình toan bước đi. Bỗng Sở Mộng Bình reo lên: - Ô, Vân công tử đến kìa! Vân công tử, chúng ta cùng rời khỏi đây nhé? Mọi người nghe nói liền cùng ngoảnh lại nhìn, quả thấy Vân Dật Long đang từ ngoài hai trượng đủng đỉnh đi tới. chàng thờ ơ quét mắt nhìn những tử thi dưới đất, rồi lại đảo mắt nhì mọi người một lượt, dừng lại hai cha con Sở Nam Nhạn, với giọng đượm vẻ an ủi nói: - Sở bá bá và Sở cô nương đi ngay bây giờ? Vân mỗ cũng định ra đi ngay đây, nhị vị hãy đi trước một bước, hôm nào tại hạ sẽ đến Vạn Liễu Bảo bái viếng. Sở Mộng Bình với giọng như nài nỉ: - Vân công tử, hãy đi cùng cha con tiểu nữ, vậy cũng tiện bề trông nom lẫn nhau. Vân Dật Long cười cảm kích và sâu sắc nói: - Sở cô nương, mai này khi tại hạ đến Thê Hà Lĩnh, cô nương đừng quên đưa tại hạ đi ngắm ráng chiều. Bởi trong vài ngày tới còn có một số bạn bè cần gặp tại hạ tại lân cận Thi Sơn, quả tình mình không thể phân thân được, xin cô nương hãy đi trước! Sở Nam Nhạn thầm trầm quét mắt nhìn mọi người nói: - Vân công tử, nơi nên ở thì ở, chỗ nên đi thì đi, Sở mỗ không muốn nhiều lời, hãy cùng Sở mỗ đi thôi! Sở Mộng Bình nhìn đăm đăm vào mặt Vân Dật Long, ánh mắt ngập đầy ao ước, van cầu, như muốn bằng đôi mắt truyền đạt, bằng lời tha thiết trìu mến sang cho Vân Dật Long, không hề chú ý đến "Hàn Thủy Lý" Quý Thế Phương mắt rực vẻ ghen tức đứng bên cạnh. Thụy Cái quét mắt nhìn Túy Lý Càn Khôn, bỗng cười sắc lạnh nói: - Vân công tử là văn nhân, không hiểu Vân công tử cảm nghĩ như thế nào về những người này? Vân Dật Long cười nhạt: - Đời người ai cũng một lần chết, sách có câu "Thiện ác đáo đầu chung hữu báo", chết chẳng có gì sợ, đúng chăng? Đoạn hướng về cha con Sở Nam Nhạn nói tiếp: - Thôi được, chúng ta hãy cùng rời khỏi đây. Hàn bảo chủ, Vân mỗ sẽ không quên mối thịnh tình ngày hôm nay đâu! Hàn Thủy Đông vút qua một vẻ mặt u ám, trầm giọng quát: - Hãy đem ngựa của Vân công tử đến ngay! Vân Dật Long cười lạnh lùng: - Con ngựa ấy hung tính lắm, Vân mỗ tự đi dắt lấy thì hơn! Hàn Thủy Đông cười khảy: - Vậy thì Hàn mỗ xin tạm biệt! Bay đâu, truyền lệnh hạ cầu treo xuống. Sở Mộng Bình hớn hở nhảy đến bên cạnh Vân Dật Long, vừa đi vừa nói huyên thuyên, bảo chàng dạy cho cách thuần phục bạch mã, khiến "Hàn Thủy Lý" Quý Thế Phương tức sôi gan, càng thêm căm hận Vân Dật Long. Thụy Cái trông theo bóng dáng mọi người khuất dạng, đoạn nắm tay Túy Lý Càn Khôn quay sang Hàn Thủy Đông nói: - Hàn lão nhi, lão ăn mày cùng lão ma men xin đi trước một bước, hẹn gặp ngày sau tại nơi đã định. Đoạn kéo Túy Lý Càn Khôn cùng rời khỏi bảo. Hàn Thủy Đông buông tiếng cười khảy, lẽ dĩ nhiên y rất hiểu ý đồ của hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương