Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 10: Dị năng



*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12688364_1688157821456769_8663785467766011878_n 1jpg

“Người ta đói bụng!”

Trang bị OK, Liên Hoa bắt đầu xem xét dị năng, không có dị năng thì khó sống!

Liên Hoa bắt đầu cố gắng hồi tưởng giò heo làm thế nào để tu luyện, ừm, trước tiên bắt chéo chân ngồi xếp bằng.

Liên Hoa phát hiện, thân thể hắn so với lúc đầu tốt hơn nhiều lắm, cho dù qua một tháng rèn luyện, cũng không có cách nào cải thiện được như vầy, thân thể cũ của Bạch Liên Hoa thật sự rất yếu. Thực không biết Bạch Liên Hoa làm thế nào để lăn giường với thằng anh họ của hắn, Liên Hoa nghĩ có thể hắn đang làm đến một nửa liền lăn ra ngất.

Khụ khụ! Liên Hoa dẹp hết đống suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu. Nhắm mắt lại, hắn bắt đầu cố gắng cảm thụ cái gọi là “Khí”, dù sao giò heo cũng làm như vậy.

Không biết qua bao lâu, khi Liên Hoa cảm thấy chân mình tê rần, mới bắt đầu cảm nhận được có hai khối khí trong bụng, một màu xanh dương một màu xanh lá, kích thước bằng hạt gạo, này đại khái chính là đan điền, là hạt giống của dị năng.

Dựa theo bản năng, hắn rút khối khí xanh dương ra một chút, theo cánh tay vung lên, một viên bọt nước lớn bằng hạt đậu xuất hiện trên ngón tay.

Oa! Liên Hoa kích động, bọt nước lập tức theo đầu ngón tay lăn xuống, hắn vội vàng huơ loạn tay chân mới tiếp được bọt nước, ngoan ngoan, mày chính là sản phẩm đầu tiên của tao! Tuyệt đối không thể lãng phí! Liên Hoa há miệng, tay nhấc lên, bẹp một tiếng thả bọt nước vào miệng. Hắn chép chép miệng, rất ngọt = ̄ω ̄=  nước nhà mình uống rất ngon!

Lại lấy ra một hạt giống cải trắng, cầm trong lòng bàn tay, đem khối khí xanh lá rút ra. Liên Hoa bắt đầu cảm nhận được có một sinh mệnh mỏng manh lập lòe ánh sáng xanh lá trong tay mình, đây là năng lực của Mộc hệ dị năng giả sao? Liên Hoa truyền khối khí xanh lá vào hạt giống trên tay, hạt giống và khối khí dây dưa cùng một chỗ, rõ ràng đang lớn mạnh, rất nhanh, một cái chồi mềm mại tách khỏi lớp vỏ hạt giống mà chui ra. Liên Hoa kích động, rút thêm một lượng khí lớn, chồi non nhanh chóng mọc ra một cái lá, đợi khi mọc ra được ba cái lá, Liên Hoa liền chịu không nổi.

Mồ hôi theo trán lăn xuống sườn mặt, trên người hắn cũng không còn khí lực, Liên Hoa không có cách nào khác lại ngồi xếp bằng, ầm một cái ngã lên giường…

Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến, đệch, mới một viên bọt nước và một cây cải trắng mà lại thành ra thế này! Thủy Cầu và cải trắng bự thiệt bự đâu?! Liên Hoa thở phì phò, dị năng này cũng quá thối đi? Trời ơi! Giò heo và cùng nhóm đồng bọn của mình vừa kích phát dị năng là có thể vèo vèo phóng ra đủ loại, còn hắn ở đây cho hạt mọc thành cây thôi cũng thấy mệt, không có tiền đồ gì hết! T^T

Liên Hoa mệt quá, dứt khoát nhắm mắt ngủ, nghe nói như vậy dị năng khôi phục nhanh hơn! Liên Hoa có thể cảm giác được trong không khí có năng lượng tiến vào cơ thể hắn, hay là đây là ‘linh khí’ trong mấy truyện tu chân huyền huyễn ở phương Tây! Bất quá giò heo không phải chính là tu chân sao?

Liên Hoa không ngủ được bao lâu, liền bị âm thanh ồn ào đánh thức. Lại phát hiện cơ thể thần thanh khí sảng, dị năng cũng khôi phục sung mãn, thập phần vừa lòng! Không hổ là dị năng giả, so với thân thể cũ tốt hơn không biết bao nhiêu!

Liên Hoa ghé vào khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giò heo đã sớm phong kín cửa sổ trong biệt thự, gia cố không ít, nên tầm nhìn của Liên Hoa rất hạn hẹp.

Ngoài trời đã sáng, xe cứu thương và xe cảnh sát tới tới lui lui, khu biệt thự này là nơi mà người có thân phận ở, bởi vậy khi xảy ra chuyện, đây là nơi được ưu tiên nhiều nhất.

Liên Hoa thấy bác sĩ y tá nâng một người máu chảy đầm đìa đi, cũng không biết người nọ sống hay chết, xe cảnh sát thì mang những kẻ đang phát cuồng đi, Liên Hoa từ chỗ này cũng có thể thấy được biểu tình dữ tợn của mấy người kia, hai tròng mắt và da mặt biến thành màu đen, khóe miệng còn có máu trào ra! Tuy rằng đang giãy dụa, muốn cắn người, nhưng có thể nhìn ra trên thân người này đã nhiễm tử khí, không còn sinh mệnh nữa, đại khái chính là tang thi!

Liên Hoa cảm thấy cả người rét run, tuy rằng biết đây là thế giới trong mạt thế văn, nhưng tận mắt thấy một tang thi, vẫn không tránh khỏi cảm thấy có hơi sợ hãi và bi thương —— con người lại bị biến thành loại quái vật như vậy. Liên Hoa che mặt, không dám nhìn nữa. Hắn ủ cả người mình trong chăn, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai ngoài cửa sổ, tiếng mắng nhiếc đầy tức giận, đủ loài âm thanh kêu gào, đều cách xa hắn…

Năm thứ nhất của Tân Kỷ Nguyên, ngày 4 tháng giêng, số người hôn mê lục tục tỉnh lại, có không ít người trở thành ‘người được chọn’, có được sức mạnh thần kỳ, các bộ phận trên thân thể đều được cải thiện, nhưng vẫn thuộc loại ‘người thường’; đại bộ phận những người khác thì không biết mệt mỏi, trở thành tang thi đuổi theo thịt sống…

Liên Hoa đần độn không biết bao lâu, phát giác âm thanh bên tai không biết từ khi nào đã dừng lại. Đứng lên nhìn thì thấy xe cứu thương và xe cảnh sát đều không còn ở đó, cả khu phố đều hoang vắng, không phát hiện lấy một người sống nào, còn có vài con tang thi đang lay lắt du đãng kiếm ăn. Bụng hắn chợt sôi lên, Liên Hoa phát hiện mình lại đói bụng. Dị năng giả tiêu hao năng lượng không phải bình thường!

Liên Hoa vỗ vỗ mặt, thời gian đã qua rất nhiều, hắn không cho phép chính mình lại yếu đuối, dù sao cũng phải sống sót mới được.

Liên Hoa lén lút chạy ra khỏi phòng, phát hiện sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc ngồi ở phòng khách. Đại khái giò heo đã giải thích cho mọi người về mạt thế.

Liên Hoa vừa đi ra, tất cả mọi người liền đổ dồn nhìn về phía hắn, khiến cho Liên Hoa cảm thấy đầu mình sắp nổ! Hắn kiên trì đi đến trước mặt giò heo, ngồi xuống, ôm lấy đùi giò heo, lã chã chực khóc:

“Anh Chí, bên ngoài thật đáng sợ, hu hu hu, em nhìn thấy người ăn thịt người! Thật đáng sợ, em muốn về nhà!”

Ngữ khí Liên Hoa đầy hoảng sợ, nước mắt giàn giụa, chủ yếu là hắn thật sự có chút sợ.

Hạ Chí da mặt căng ra, thật sự chịu không nổi bộ dáng Liên Hoa nước mắt nước mũi tèm lem đu trên người mình. Cố gắng gỡ tay Liên Hoa ra, Liên Hoa lại vội vàng bắt lấy ống quần hắn! Hạ Chí không biết nói gì nữa…

“Yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu!”

Hai chữ ‘chăm sóc’ khi nói ra còn nghe được cả tiếng nghiến răng nghiến lợi, Liên Hoa cúi đầu khóe miệng nhếch lên, giò heo thật keo kiệt! Bất quá Liên Hoa cũng biết, hắn tạm thời không chết được, giò heo còn phải chậm rãi ngược hắn nữa mà!

Hạ Chí quăng cho Hạ Hành Văn một ánh mắt, Hạ Hành Văn lập tức đi qua, tha Liên Hoa còn đu trên ống quần hắn xuống, ấn lên sofa.

“Yên tâm, cậu chủ đã nói muốn chăm sóc cậu thì sẽ chăm sóc tốt, không cần lo lắng.” Nói xong còn xoa xoa đầu chó của Liên Hoa, bộ dáng hết sức từ ái. Đương nhiên, đó là nếu như xem nhẹ lực đạo cọ sắp rách một tầng da của hắn, Liên Hoa tin mình sẽ sống được khá lâu… rồi mới chết.

“Ừm, đã biết, Hạ thư ký!” Liên Hoa tự thân giải cứu mình khỏi cái móng chó của Hạ Hành Văn, bày ra bộ dáng cảm động muốn rơi nước mắt.

“Ọc ọc…”

Liên Hoa: “…”

“Người ta đói bụng!”

Nói xong còn chờ mong nhìn Hạ Chí, ánh mắt lấp lánh, cái kẻ vừa mới nước mắt ngắn nước mắt dài không biết đã chạy đi đâu rồi. Trong mắt Liên Hoa đều viết ‘Không phải nói muốn chăm sóc tốt cho người ta sao’!

Khóe miệng Hạ Chí run rẩy, đột nhiên không hiểu vì sao mình lại đọc ra ý tứ đó trong mắt Liên Hoa!

“Dì Lý, dẫn cậu ta xuống phòng bếp ăn cơm đi!”

“Vâng, thiếu gia!”

Dì Lý mang Liên Hoa đi, không hổ là người hầu của Hạ gia, rất nhanh đã bình tĩnh như vậy, Liên Hoa thập phần bội phục!

Dưới ánh mắt chờ mong của Liên Hoa, dì Lý xào cho Liên Hoa một bàn cơm toàn trứng chiên, còn bỏ thêm một ít dăm bông, và một ly sữa bò.

Liên Hoa đầy mặt hâm mộ vừa nhìn dì Lý hiền lành vừa ăn cơm. Hắn vốn là một thằng đàn ông sống một mình, làm sao có khả năng lĩnh được loại kỹ năng trù nghệ cấp bậc cao này! Kỳ thật, sở trường của hắn chính là nấu mì gói! -_-///

Dì Lý tương lai là bộ trưởng bộ hậu cần của giò heo! Nhất định phải chiếm được hảo cảm. Ai không biết dì Lý thích nhất là trẻ con chứ? Bọn họ người của giò heo đều là một đám đàn ông thô lỗ! Hắn đây có cái mặt trời cho như vậy nhất định phải lợi dụng mới được! Liên Hoa sẽ không thừa nhận da mặt mình dày đâu!

“Dì Lý, dì làm cơm ngon quá!” Xem ánh mắt nhỏ sùng bái của mình này! Liên Hoa kêu to trong lòng!

“Thích ăn thì ăn nhiều một chút!” Dì Lý cười tủm tỉm, thằng nhóc này thật đáng yêu, thiếu gia trưởng thành rồi cũng không còn làm nũng như vậy nữa. Lấy ra một cái chân gà, tháo giấy gói đưa cho Liên Hoa.

Liên Hoa quả thực phục sát đất, dì à, dì là tốt nhất. Liên Hoa lại nói một đống lời ngon tiếng ngọt, chọc cho dì Lý cười toe toét, lại được cho thêm một cái sườn! Hí hí, ‘không cần’ phải cho nhiều vậy nga!

“Cậu chủ, cậu thật sự muốn giữ Bạch tiểu thiếu gia bên người sao?” Hạ Hành Văn muốn nói lại thôi, nhắc tới Bạch tiểu thiếu gia, cả mặt hắn đều không muốn chấp nhận.

Hạ Chí nhắm mắt dưỡng thần trên sofa, không trả lời, ai cũng không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Cậu chủ đã quyết định, chúng ta nghe theo là được!” Hạ Hành Vũ lay bả vai Hạ Hành Văn, cũng mang vẻ mặt không tán thành.

“Đừng có động tay động chân!” Hạ Hành Văn gạt tay Hạ Hành Vũ xuống, cau mày đi đến bên người Hạ Chí.

“Cậu chủ…”

“Trước cứ như vậy đi, về sau lại tính tiếp.” Hạ Chí mở miệng.

” Việc cấp bách trước tiên của chúng ta là thu thập vật tư, mọi người còn phải rèn luyện dị năng!”

“Đương nhiên!” Hạ Hành Văn đắc ý dào dạt, cánh tay vung lên, một cái gai đất hiện ra trong tay, lại vung tay, trên vách tường vỡ ra một cái hố lớn.

Hạ Hành Văn khiêu khích nhìn nhìn Hạ Hành Vũ, Hạ Hành Vũ mím môi, gương mặt hàm hậu cũng nghiêm túc lên, dùng sức sờ một cái ghế bằng kim loại, chỉ thấy ghế chậm rãi biến hình, cuối cùng biến thành dạng hình cầu!

Hạ Hành Vũ tranh công nhìn Hạ Hành Văn, Hạ Hành Văn hừ một tiếng, xoay người trốn ở góc phòng, yên lặng luyện tập, Hạ Hành Vũ mặt mày suy sụp, giống như con cún bị người vứt bỏ.

Hạ Chí nhìn hai cái kẻ dở hơi, cảm thấy hết chỗ nói rồi.

“Cậu chủ…”

Một trong hai gã đeo kính đen do dự mở miệng. Hạ Nhất và Hạ Nhị là cận vệ mà Hạ gia bồi dưỡng từ nhỏ vì Hạ Chí, nói không nhiều, nhưng trung thành, vẫn luôn trầm mặc đi theo Hạ Chí, hiện tại mạt thế bùng nổ, bọn họ lại không thức tỉnh dị năng nên cảm thấy rất băn khoăn.

Hạ Chí nhìn hai người bọn họ, nghĩ nghĩ, tay trống rỗng lại đột nhiên xuất hiện hai chén nước.

Nhìn thấy cậu chủ cách không thủ vật, bọn họ tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng không quá mức, cậu chủ đã nói qua mình thức tỉnh dị năng không gian.

Hạ Nhất và Hạ Nhị uống xong một chén nước, lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng dũng mãnh tiến vào thân thể, bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh hỉ, nước này là thứ tốt!

“Đi nghiền ngẫm đi.”

Hai người lĩnh mệnh mà đi.

Hạ Chí cố ý cho hai người kia uống nước trong linh tuyền, đời trước bọn họ vì cứu hắn mà bị tang thi phân thây, mức độ trung thành không thành vấn đề. Về phần Bạch Liên Hoa, tầm mắt Hạ Chí đảo qua phòng bếp, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Liên Hoa đang bận nịnh nọt, khóe miệng cong lên, nhảy nhót như thằng hề, hắn cảm thấy Liên Hoa hiện tại rất thú vị, trước hết giữ lại. Ngày nào đó, chán rồi thì chỉ cần một tay cũng có thể giết chết!

Liên Hoa không biết hắn đã một lần bị người ta đặt ra giữa lằn ranh sống chết mà xem xét, chỉ trong nháy mắt cảm thấy một trận ác ý lạnh lẽo thổi qua! Liên Hoa run lên một cái, toát hết cả da gà, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm!
Chương trước Chương tiếp
Loading...