Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

Chương 27



Cuối cùng đã tới bệnh viện.

Ôn Phong mang theo hai đứa bé đi gặp bác sĩ, lấy máu kiểm tra, kết quả là bị ngộ độc thức ăn. Ôn Du Du cùng Lâm Sư được sắp xếp đi truyền dịch tại khu truyền dịch.

"Xin lỗi, tôi không biết bánh ngọt có vấn đề."

Ôn Du Du đã khôi phục một chút khí lực, liền vội vàng nói với Lâm Sư. Cô lần này thật sự là lòng tốt lại làm chuyện xấu, liên lụy Lâm Sư cùng cô đau bụng. Đôi mắt Lâm Sư giấu ở sau mái tóc rối vụng trộm nhìn cô,

"Ừ, tôi biết."

Hắn ngay từ đầu cho rằng Ôn Du Du cố ý bỏ đồ vào trong bánh ngọt vì muốn xem chuyện cười của hắn, cho nên hắn mới muốn tự nhốt mình trên lầu. Sau đó nghe Ôn thúc thúc nói, Du Du ăn bánh ngọt cũng bắt đầu đau bụng, Lâm Sư liền hiểu ra mình hiểu lầm cô. Biết được chuyện này, trong lòng của hắn đã vui vẻ hơn, cô không có chán ghét mà vứt bỏ hắn, lại có chút tự trách. Hắn đối người khác tâm phòng bị quá nặng, đối với cô sinh ra ngờ vực vô căn cứ, chỉ sợ khiến tâm cô lạnh đi.

"Tôi có cái đứa em họ không bớt lo được, phỏng chừng việc này là con bé làm ra." Ôn Du Du nói.

Chuyện này khẳng định không thể cứ để như vậy. Ôn Phong hiện tại đang ở bên ngoài bệnh viện gọi điện thoại, đem tình huống bên này nói với Ôn lão gia tử rồi,

"Du Du cùng Tiểu Sư ngộ độc thức ăn, hiện tại đang truyền dịch."

"Ba, ba mau để bác sĩ trong nhà kiểm tra bánh ngọt một chút, ba đừng ăn nhầm." Ôn Phong dặn dò.

Người già đã có tuổi nếu không cẩn thận ăn phải đồ không tốt, vậy thật khó lường. Ôn lão gia tử sắc mặt trầm xuống,

"Ba đã biết."

Ôn lão phu nhân ngồi đối diện nhìn thấy cái biểu tình này của ông, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Thế nào?" Bà gượng cười hỏi.

Ôn lão gia tử cúp điện thoại, không trả lời vấn đề của bà, trực tiếp gọi điện thoại tới nhà bác sĩ, bảo hắn đến kiểm tra bánh ngọt.

"Ôn tiên sinh, bánh ngọt này đều không có vấn đề." Bác sĩ nói.

"Gọi toàn bộ người đã từng đi qua phòng bếp ra đây." Ôn lão gia tử lên tiếng, những người hầu đã từng đi qua phòng bếp đều lập tức tụ tập.

"Trừ bọn họ ra, còn có ai từng tới gần phòng bếp?" Ôn lão gia tử trầm giọng nói.

"Còn có Minh Nhã tiểu thư cùng Du Du tiểu thư, Du Du tiểu thư nói bánh ngọt này ăn ngon, bảo chúng tôi làm nhiều một ít, cô ấy muốn mang về." Một người hầu nói.

"Minh Nhã đến phòng bếp làm gì?"

"Hình như là muốn nhìn một chút, không lâu liền rời đi."

Ôn lão phu nhân trong lòng có suy đoán, vội vàng giúp cháu gái mình giải vây:

"Thanh Thu quản nghiêm, đoán chừng là Minh Nhã muốn ăn bánh ngọt, lại không dám ăn ngay trước mặt mẹ cho nên mới vụng trộm đến phòng bếp giải thèm một chút."

Ôn lão gia tử nhìn bà một cái. Ánh mắt sắc bén trực tiếp làm Ôn lão phu nhân ngậm miệng lại.

"Đi điều tra, xem lúc đó có ai rời đi không."

"Vâng."

Ôn lão gia tử híp mắt ở phòng khách đợi không bao lâu, quản gia liền đi tới bẩm báo:

"Lão gia, Minh Nhã tiểu thư từng rời đi một lúc, nói là ra ngoài mua đồ."

Cái này, chuyện này đã rất rõ. Ôn Minh Nhã biết được Ôn Du Du muốn mang bánh ngọt về, cho nên cố ý ra ngoài mua thuốc cho vào trong bánh ngọt.

"Đi gọi Ôn Hồng cùng Diệp Thanh Thu."

Ôn lão gia tử tăng thanh âm, tâm tư hại người thật sự là quá làm cho ông thất vọng. Rất nhanh, Ôn Hồng cùng Diệp Thanh Thu liền lái xe chạy tới. Ôn lão gia tử sai người đem chuyện này nói cho bọn họ, cuối cùng bồi thêm một câu:

"Nếu như các con quản không tốt Ôn Minh Nhã, về sau con bé không cần đến nhà cũ nữa."

Ngụ ý, Ôn Minh Nhã nếu như dạy mãi không sửa, liền sẽ không bao giờ có được quyền kế thừa tập đoàn Ôn thị. Nguyên bản lúc Ôn lão gia tử cùng phu nhân hiện tại kết hôn liền đã nói qua, tương lai ông sẽ đem phần lớn gia nghiệp đều để lại cho Ôn Phong. Ôn lão phu nhân lúc ấy đáp ứng điều kiện này, hai người mới kết hôn. Có thể qua thời gian dài như vậy, Ôn lão phu nhân thấy con trai mình sự nghiệp có thành tựu, nhìn thấy tập đoàn Ôn thị lớn như thế, bà khó tránh khỏi động tâm tư. Hành động lần này của Ôn lão gia tử là đang cảnh cáo bọn họ, không cần nhớ thương thứ không thuộc về mình.

"Cha, chỉ dựa vào cái này, không thể kết luận chuyện này chính là Minh Nhã làm? Con bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn, không có khả năng sẽ làm loại chuyện như vậy." Ôn Hồng giải thích.

"Con là muốn ta trích camera hành trình bày ra trước mặt con?"

Hôm nay gia yến, Ôn Minh Nhã bị Ôn Du Du hạ thấp làm mất mặt, lúc đó mới nảy ra ý nghĩ đi mua thuốc, cho nên khẳng định suy nghĩ không chu toàn, sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết. Chỉ cần muốn điều tra, nhất định có thể tra ra chứng cứ mấu chốt. Ôn lão gia tử không sai người đi thăm dò chính là không muốn đem chuyện này giải quyết quá mức tuyệt tình, khiến người ngoài chê cười anh em bọn họ không hòa thuận, vì tranh đoạt gia sản mà làm vậy.

"Ba muốn nói chính là, chúng ta trở về nhất định phải giáo dục Minh Nhã thậy tốt, đứa nhỏ này cũng quá hành động theo cảm tính."

Diệp Thanh Thu giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, liền vội vàng kéo Ôn Hồng, khuôn mặt tươi cười nói. Ôn Hồng biết phu nhân nhà mình nhiều chủ ý, cuối cùng vẫn là không nói lời gì nữa. Vừa đi ra cửa lớn, Ôn Hồng liền không nhịn được hỏi:

"Thanh Thu, vạn nhất chuyện này không phải Minh Nhã làm thì sao?"

Đây không phải là khiến con gái nhà mình bị thua thiệt sao?

"Chúng ta đáp ứng trước, trở về chính mình tra camera hành trình, nếu là Minh Nhã không có làm chuyện này, chúng ta lại đến tìm ba chủ trì công đạo. Nếu là Minh Nhã làm, chúng ta cũng chỉ có thể nghe ba."

Diệp Thanh Thu hiểu rõ con gái mình, bà ta đoán phỏng chừng chuyện này thật là Ôn Minh Nhã làm. Đứa nhỏ này thật là, hạ dược cũng không biết làm bí ẩn một chút. Lại nói, cho Ôn Du Du uống thuốc tiêu chảy có làm được cái gì? Nhiều lắm làm cô khó chịu hai ngày, về sau cô còn không phải sẽ lại ở trước mặt họ làm chướng mắt hay sao? Minh Nhã ý tưởng còn quá ngây thơ, trọng yếu nhất chính là nghĩ cách làm Ôn Du Du triệt để mất đi quyền thừa kế.

Trở về, hai người tra lại camera hành trình, đúng là Ôn Minh Nhã có đi mua thuốc. Vậy bọn họ liền không có cách nào lại giải thích, chỉ có thể mắng Ôn Minh Nhã, sau đó ngày thứ hai mang cô ta đến nhà Ôn Phong, ở trước mặt Ôn Du Du xin lỗi.

Ôn Minh Nhã khuất nhục đứng trước mặt Ôn Du Du, bờ môi động nửa ngày cũng nói không ra được lời xin lỗi. Dựa vào cái gì bắt cô ta phải xin lỗi Ôn Du Du a.

"Cô, nếu em họ không cảm thấy mình làm sai, bắt em ấy nói xin lỗi cũng không có ý nghĩa, lần sau em ấy vẫn sẽ tái phạm." Ôn Du Du sắc mặt còn có chút tái nhợt.

"Tôi vốn là không sai."

Ôn Minh Nhã phẫn hận bất bình nhìn cô. Ôn Du Du dám hạ thấp cô ta, Ôn Du Du dựa vào cái gì mà không cho cô ta hạ ít thuốc, khiến cô chịu đau khổ chút? Lại nói, thuốc này đối với Ôn Du Du cũng không có tổn thương gì, chỉ khiến cô đau bụng một chút mà thôi.

"Minh Nhã!"

Diệp Thanh Thu tranh thủ thời gian kéo cánh tay Ôn Minh Nhã. Ôn Minh Nhã bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nhưng vẫn là không nguyện ý xin lỗi.

"Du Du, em họ con da mặt mỏng, kỳ thật trong nội tâm con bé đã biết sai rồi, chỉ là ngoài miệng không chịu nhận thua, con xem..." Nếu không việc này cứ như vậy bỏ qua đi?

Diệp Thanh Thu mặc dù không nói xong, nhưng Ôn Du Du đã nhìn ra ý của bà ta.

"Kỳ thật chuyện này ban đầu cũng không tính là đại sự gì." Ôn Du Du nói, rõ ràng nhìn thấy Diệp Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Thanh Thu cho là Ôn Du Du dự định bỏ qua chuyện này, trong lòng còn nghĩ thầm tiểu hài tử đúng là dễ dụ. Nhưng câu tiếp theo của Ôn Du Du làm bà ta phải trợn tròn mắt.

"Nhưng chuyện này mặc dù không lớn, nhưng cũng không thể để cho em họ cảm thấy loại trò đùa này có thể tuỳ ý mà nghịch, miễn cho về sau lại phạm lỗi lớn hơn. Trong nhà vẫn còn bánh ngọt ngày hôm qua, con đề nghị có thể để em họ nếm hai miếng, nhớ thật lâu." Ôn Du Du cười nói.

Ôn Minh Nhã gấp, "Ôn Du Du chị sao có thể ác độc như vậy? Chị là muốn tôi đau bụng, sau đó chậm trễ việc học tập của tôi đúng không?"

"Đây là chính em mua thuốc, lúc hạ thuốc sao không cảm thấy mình rất ngoan độc?"

Ôn Minh Nhã lập tức á khẩu không trả lời được. Diệp Thanh Thu khuôn mặt tươi cười,

"Du Du, Minh Nhã dù sao cũng là em họ con, các con cũng không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà giải quyết cứng rắn thế? Đến lúc đó mặt mũi mọi người đều bị ảnh hưởng, Minh Nhã đã biết sai rồi, con có thể đem chuyện này nói cho ông nội con, để ông nội con bớt giận."

Ý bà ta là chuyện này cứ như vậy bỏ qua, không cần phải tiếp tục truy cứu. Hơn nữa Ôn Du Du còn phải chủ động cùng Ôn lão gia tử nói cô đã tha thứ cho Ôn Minh Nhã. Người một nhà này thật đúng là xấu xa, nghĩ hay lắm.

"Hoặc là Ôn Minh Nhã nói xin lỗi, hoặc là để em ấy cũng ăn hai miếng bánh ngọt, nếu như mọi người cũng không nguyện ý vậy mời rời đi đi."

Ôn Du Du nụ cười trên mặt đã biến mất. Lúc này, Ôn Phong mới từ công ty trở về, vừa vào cửa liền thấy trong nhà mình nhiều thêm ba người. Ông vô thức bảo hộ Ôn Du Du ở bên người, nhìn về phía Ôn Hồng cùng Diệp Thanh Thu,

"Các người là đến nói xin lỗi?"

"Đúng vậy a, đại ca, anh cùng Du Du nói một chút, trò đùa trẻ con không cần thiết phải mang thù." Ôn Hồng nói.

"Đây chính là cách xin lỗi của các người? Còn có các người nghĩ thừa dịp tôi không ở nhà bắt nạt con gái tôi?" Ôn Phong hỏi ngược lại.

Ôn Hồng cùng Diệp Thanh Thu sắc mặt cứng đờ.

"Ba, ba gọi cho ông nội đi, nói em họ không cảm thấy chính mình làm sai, bảo ông nội quản giáo em ấy." Ôn Du Du nói.

Diệp Thanh Thu lập tức gấp gáp, "Mọi người hiểu lầm, Minh Nhã làm sao lại không nhận ra sai lầm của mình được? Con bé chẳng qua là ngượng ngùng thôi."

Bà ta đẩy Ôn Minh Nhã,

"Mau xin lỗi chị con đi."

Ôn Minh Nhã bất thình lình bị véo lưng, đau đến nhe răng toét miệng. Cô ta vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt ám chỉ của Diệp Thanh Thu, giống như là cô ta lại không xin lỗi, liền sẽ đem cô ta ăn hết.

"Thật xin lỗi."

Ôn Minh Nhã cho dù không phục cũng chỉ có thể bắt buộc phải cúi đầu xin lỗi.

"Câu xin lỗi này rất đủ thành ý, còn sợ làm tôi nghe thấy."

Ôn Minh Nhã cắn răng, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng mặt Ôn Du Du. Cô ta ở trong lòng đem Ôn Du Du mắng một trăm lần, cuối cùng ấp úng nửa ngày, mới từ cổ họng rống lên một câu:

"Thật xin lỗi!"

Nói xong, mặt Ôn Minh Nhã đỏ đến có thể vắt ra máu. Cô ta đời này đều chưa từng bị mất mặt như vậy. Thật sự là đáng ghét, tương lai cô ta nhất định phải làm cho Ôn Du Du mất mặt so với giờ khắc này gấp trăm lần.

"Lần này được chưa?"

Ôn Minh Nhã ngẩng đầu, ánh mắt cừu hận nhìn về phía Ôn Du Du. Tốt lắm Ôn Du Du, lại dám chế giễu tôi, cô chờ đó.

Nhưng trên thực tế, Ôn Du Du thần sắc lạnh nhạt, cũng không có chế giễu cô ta, chỉ là Ôn Minh Nhã bản thân quá mức nhạy cảm mà thôi. Lúc Ôn Du Du đọc sách liền chú ý tới Ôn Minh Nhã, cái nhân vật tam quan thập phần bất chính. Ôn Minh Nhã từ nhỏ đã bị người nhà lợi dụng vì tư lợi, lợi ích đặt lên trên hết cho nên mới sẽ như vậy. Cô ta không muốn cùng loại người này tranh luận,

"Mặc dù lời xin lỗi của em còn chưa có thành ý, nhưng tôi miễn cưỡng nhận, hi vọng em họ sau này có thể cải tà quy chính, không cần khiến cho cô chú vì em mà nhọc lòng."

"Các con là quan hệ chị em họ, về sau còn phải hỗ trợ nhau."

"Du Du thật là một đứa trẻ rộng lượng, thành tích lại tốt, tôi thật hâm mộ Mộ đại ca lại có đứa con gái ngoan như vậy."

Diệp Thanh Thu cùng Ôn Hồng sợ Ôn Du Du đổi ý, tranh thủ thời gian cẩn thận trấn an cô. Cho dù việc này trong mắt Ôn Minh Nhã không phải như vậy. Nói với Ôn Du Du nhiều như vậy làm gì? Cô xứng sao? Ôn Minh Nhã nghe vài câu, cũng nhịn không được nữa, lầm bầm một câu:

"Ba mẹ nói với cô ta cái này làm gì?"

"Con đừng nói chuyện."

Bị ép phải xin lỗi hậu bối, Diệp Thanh Thu bắt đầu nổi nóng, giọng nói tự nhiên không tốt. Ngay trước mặt Ôn Du Du bị mắng, Ôn Minh Nhã chỉ cảm thấy mất mặt, không nhịn được rơi nước mắt, quay người chạy ra ngoài. Ôn Hồng cùng Diệp Thanh Thu không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi, sau đó nhanh đi đuổi theo cô ta.

"Sau này con cùng Ôn Minh Nhã giữ khoảng cách chút, ba thấy đứa nhỏ này không thích hợp." Ôn Phong nhíu mày nói.

Ông lúc trước còn cảm thấy Ôn Minh Nhã chỉ là tính tình hơi kiêu ngạo, không nghĩ tới tâm địa của cô ta thế mà hư hỏng như vậy.

"Vâng, con biết." Ôn Du Du nói.

Cô tắt tiếng điện thoại di động, ấn mở một cái video. Mặc dù cái gì đều nghe không được, nhưng trong video Ôn Minh Nhã cuồng loạn được thể hiện vô cùng tinh tế. Dù sao lần này hành động của Ôn Minh Nhã đã khiến cho mình cùng Tiểu Sư đều ăn khổ, cứ như vậy bỏ qua cô ta, Ôn Du Du cảm thấy có chút thiệt. Cho nên cô liền lưu lại cái video này, có lẽ sau này có thể cần dùng đến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...