Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh

Chương 23:



Thải Nguyệt không còn cách nào khác, cầm vòng cổ đá kim cương trở về, chỉ thấy Minh Yên đã được chọn một chiếc váy màu hổ phách, là một chiếc váy dài, kiểu lệch vai mới mẻ, để lộ xương quai xanh bướm và bờ vai mảnh khảnh xinh đẹp.

Trước kia Minh Yên mặc nhiều đồ màu đỏ và đen, đi theo hướng lạnh lùng và quyến rũ, lần đầu tiên mặc với phong cách này, lộ ra vài phần tinh xảo của một người phụ nữ quyến rũ.

"Trông đẹp không?" Minh Yên đem mái tóc dài xoăn nhẹ như rong biển dùng kẹp tóc nhỏ bằng đá kim cương kẹp chặt, cười nói.

Nhan sắc này cùng một kiểu với hoàng điền ngọc chương của Úc Hàn Chi, chỉ là nhan sắc tương đối nhạt, trong mơ Úc Hàn Chi là một người cực nhớ người xưa, mặc trang phục này nhất định sẽ chiếm được hảo cảm của anh.

Thải Nguyệt liên tục gật đầu. Đến cuối cùng, Minh Yên cũng chọn cho Thải Nguyệt một chiếc váy, thấy thời gian không còn nhiều lắm liền mang theo đồ đấu giá đi xuống lầu.

Hoa Tư mặc lễ phục màu trắng, phóng khoáng hào phóng, tóc dài đến eo, tươi mát thoát tục, cực bắt mắt, không hổ là nữ thần bạch nguyệt quang trong mắt đàn ông.

"Vì sao lại đưa vòng cổ đá cho tôi?" Hoa Tư thấy cô đeo vòng cổ hình giọt nước, tuy hình dáng rất đẹp nhưng không đủ xa hoa, nhìn có chút bủn xỉn, không bằng vòng cổ tinh nguyệt kim cương thạch cô ta đang đeo.

"Đêm nay cô là nhân vật chính, tôi không hợp với cô là một chuyện, nhưng cũng không thể để người ngoài cười vào mặt của Minh gia tôi." Lông mi cong cong của Minh Yên như quạt nhỏ chớp chớp, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: "Nếu như trên mặt cô không có ánh sáng, thì trên mặt tôi cũng không có ánh sáng, hiểu không?”

Tôi hy vọng cô có thể hiểu được nguyên tắc một vinh quang và một mất mát.

Hoa Tư gật đầu, nhìn về phía Thải Nguyệt mặc váy của Minh Yên, lãnh đạm nói: "Thải Nguyệt cũng đi sao?”

"Tôi, tôi giúp cô chủ cầm túi." Thải Nguyệt vội vội vàng vàng nói, dưới ánh mắt Hoa Tư có chút tự ti cúi đầu.

Từ nhỏ đến lớn, Hoa Tư đều có khí chất cao ngạo, hiện giờ đang được Minh gia nhận nuôi, so với Minh Yên còn khó gần hơn, không dễ hòa đồng.

"Đi thôi." Minh Yên kéo Thải Nguyệt, dẫn đầu ngồi lên xe.

Chiếc xe đi thẳng về phía địa điểm của bữa tiệc từ thiện.

Minh Yên tới không sớm cũng không muộn, vừa vào lúc 7h50 đến hội trường tiệc tối.

Lam gia chuẩn bị cực kỳ chu toàn, dưới tòa nhà trải thảm đỏ, có lễ tân chuyên môn tiếp đãi, trên bảng quảng cáo màn hình khổng lồ của tòa nhà cũng phát ra dòng chữ dạ tiệc từ thiện, không ít phóng viên đều canh giữ bên ngoài thảm đỏ, làm rất long trọng.

Bữa tiệc nằm trên tầng 18.

Minh Yên xuống xe, mang theo Hoa Tư cùng Thải Nguyệt đi thảm đỏ tiến vào cao ốc.

"Minh Yên, cuối cùng cậu cũng tới rồi sao? Mấy ngày nay cậu như bốc hơi khỏi trái đất vậy? Chặn WeChat bọn mình còn không trả lời điện thoại.” Đám người Triệu Kiều và Tôn Viện Viện ở đầu lối vào tiệc tối cùng mấy phú nhị đại nói chuyện vui vẻ, tầm mắt thoáng nhìn thấy Minh Yên, liền vội vàng tiến lên.

"Ai da, Minh Yên, sao cậu lại đeo vòng cổ nhỏ bé như vậy, Minh gia muốn đóng cửa sao? Dây chuyền đá quý không đủ khả năng để mua? Nói sớm hơn là tôi sẽ gửi cho cậu vài chuỗi rồi.”

"Triệu Kiều, Minh Yên đeo cái gì cũng đẹp, cậu thấy cô ấy ra ngoài còn mang theo hai nữ giúp việc, thật là long trọng."

Sắc mặt của Hoa Tư và Thải Nguyệt tái nhợt.

Một đôi mắt to lấp lánh của Minh Yên đảo qua những cô gái đang mỉa mai, mỉm cười nói: "Tôi trời sinh đẹp tự nhiên, không đeo vòng cổ hay đeo đều đẹp, không giống như các cô, cần những châu báu trang sức này để trang trí, còn có, đi châm chọc chế giễu những người khác sẽ không làm cho cô trông cao quý hơn đâu, đứng chặn ở cửa của bữa tiệc đây không phải là phong cách của một quý cô.”

Đám người Triệu Kiều, Tôn Viện Viện đều tức giận đến mức mặt đen ngay tại chỗ.

"Minh Yên, cô lớn lên đẹp thì có gì mà đắc ý, bây giờ thanh danh của cô như vậy để xem ai dám cưới cô về nhà, chỉ sợ chỉ có thể gả cho đứa con nuôi vô quyền vô thế của Úc gia kia." Triệu Kiều cười lạnh nói.

"Đúng vậy, có cái gì phải đắc ý, cô cùng con trai nuôi Úc gia cả Nam Thành đều biết, cô còn vọng tưởng gả cho Lam gia sao?"

"Minh Yên, nếu không, cô gả cho tôi, tôi không quan tâm chuyện cô cùng con nuôi Úc gia kia đâu." Mấy tên ăn chơi trác táng cũng cười châm chọc.

Úc Hàn Chi cùng Úc Vân Đình dừng lại, chỉ thấy Minh Yên mặc váy dài màu hổ phách bị một đám nam nữ vây quanh, không nhanh vừa vặn nghe được một câu cuối cùng.

Bờ môi mỏng của Úc Hàn Chi mím lại, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú hiện lên một tia lạnh lùng.

"Sao lại náo nhiệt như thế này?" Úc Vân Đình chỉ lười biếng mở miệng, cười nói, "Các người đây là ở bên ngoài mở tiệc từ thiện sao?”

"Úc thiếu tới rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...