Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 26: Thợ Săn Vampire (11)
Nếu Lý Việt Bạch có thể xuyên qua triều Minh năm Chính Đức, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tìm Đường lão gia tử, giơ ngón tay cái lên hô to ba tiếng lão gia thật anh minh. Quyển <Huyết mị khảo> này trên cơ bản chẳng khác nào một quyển <Khái niệm về vampire> á! Tuy là viết bằng chữ phồn thể cực kỳ khó đọc, nhưng ít ra Lý Việt Bạch vẫn còn giữ được tôn nghiêm của một giáo viên dạy văn ưu tú, hắn vẫn có thể xem hiểu. Nội dung quyển sách này nói đơn giản là vào khoảng mười mấy năm trước, chính xác là 1500 năm sau công nguyên, ở châu Âu, xung đột giữa thợ săn cùng vampire đạt tới đỉnh điểm, cuối cùng xảy ra một cuộc đại quyết chiến. Kết quả trận chiến là, tất cả thợ săn gần như bị diệt hết, vampire phần lớn bị thương nặng, một bộ phận vampire lựa chọn ngủ đông, số còn lại bị phong ấn. Nói tóm lại, mặc kệ là ngủ đông hay bị phong ấn, đều có kết quả giống nhau —— thân thể vampire bị thu nhỏ lại cỡ bằng bàn tay, bị nhốt vào trong các đồ vật. Thợ săn đã không còn tồn tại, bởi vậy số người biết chuyện này rất ít, càng không có ai biết —— khi nào vampire sẽ tỉnh lại một lần nữa. Theo thuyết pháp của giáo đình, chúng nó bị phong ấn vĩnh cửu, thẳng đến khi thế giới kết thúc. Nhưng mà giáo sĩ viết sách lại cực kỳ hoài nghi những lời này. Hắn dùng tiếng mẹ đẻ viết xuống một dòng chữ: "Tôi rất lo chúng nó sẽ tỉnh lại, khi đó thế giới sẽ lại bị hắc ám thống trị, ngắn thì một trăm năm, dài thì một ngàn năm, nói tóm lại, chúng chắc chắn sẽ tỉnh, mà chúng ta lại bất lực." "Kết quả là 500 năm." Lý Việt Bạch lầm bầm: "1500 năm, đến bây giờ vẫn còn 500 năm nữa." Đến nỗi bá tước phu nhân Kahn Stan, hầu gái Empusa... Những cái tên này đều có thể dễ dàng tìm thấy ở trên mạng, trên mạng nói rằng, bá tước phu nhân Kahn Stan là một phu nhân vampire, có lãnh thổ của chính mình, ở trong tầng hầm ngầm của nàng có vô số thi thể thiếu nữ, mà hầu gái Empusa đương nhiên là cũng là hầu gái vampire trứ danh trong lịch sử, cả hai đề có thủ đoạn tàn nhẫn... Mà <Huyết mị khảo> nói rằng, tên gọi đó không phải là của riêng một vampire, mà là tên của một tập hợp vampire. Vampire chia ra làm nhiều loại, mỗi một loại có một cái tên chung, có lẽ có hàng trăm vampire bá tước phu nhân Kahn Stan, hàng trăm vampire hầu gái Empusa. Cộng đồng vampire bá tước phu nhân Kahn Stan có ham mê là hấp thụ máu xử nữ, mà những vampire hầu gái Empusa lại chuyên môn yêu thích máu xử nam. Mỗi vampire đều có năng lực khống chế tâm linh nhất định. Trước kia chưa từng có đợt ngủ đông nào quy mô như thế, chỉ có vài trường hợp cá biệt phải ngủ đông, sau ngủ đông lại bám lên người nhân loại. Tất cả những trường hợp này đều được giáo sĩ ghi chép lại. Nghe nói trong tình huống vampire chưa bám vào người lâu, cấp bậc không cao, lực lượng không mạnh, thì có thể dùng tỏi đuổi chúng nó về thể ngủ đông. Mà nếu thời gian bám vào người dài, cấp bậc vampire cao, lực lượng mạnh, thì có dùng nhiều tỏi hơn nữa cũng vô dụng. May mắn, vận khí của Mã Tiểu Đình không tính là quá kém, gặp phải tình huống đầu tiên. Lúc ấy, Lý Việt Bạch sử dụng nước tỏi chỉ là thử lần cuối cùng, nếu nước tỏi không có tác dụng... Hắn không thể không làm ra lựa chọn tàn nhẫn nhất --- tiêu diệt cả vampire lẫn Mã Tiểu Đình. May mắn là lúc ấy còn kịp. <Huyết mị khảo> còn đặc biệt nhắc tới một thánh vật đã sớm thất truyền, gọi là. Bế ngân tác? Lý Việt Bạch lập tức lấy túi vật chứng đựng chiếc nhẫn bạc ra xem. Hiện tại nó thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, một vòng nho nhỏ sáng long lanh, cũng không có cái gì đặc biệt. Lý Việt Bạch tìm hai cái kìm sắt định kéo nó ra giống lần trước. Kết quả không chút sứt mẻ. Không đúng, lần trước rõ ràng dùng tay là kéo ra được, lại còn bị phỏng... Chẳng lẽ tay có thể kéo nhưng dụng cụ khác lại không thể? Đọc sách Đường lão gia tử, trên giấy có ghi rõ ràng: Trực tiếp tiếp xúc với máu thịt của con người mới có thể mở ra bế ngân tác. Cũng không đúng, lần trước mình đeo găng tay plastic, không thể xem như trực tiếp tiếp xúc máu thịt đi? Nghĩ lại, hiểu rồi, bao tay lần trước đã sớm dùng để nghiệm thi, có dính máu nên mới có thể kéo ra. Lý Việt Bạch ngoan tâm (ngoan: độc ác, tàn nhẫn, ngoan độc), lấy ra kim tiêm dùng một lần đâm vào tay mình. Mau tươi dính trên chiếc nhẫn, lại dùng kìm sắt kéo ra --- một trận tia lửa điện lóe lên, thật sự kéo ra được! Chiếc nhẫn bạc càng kéo càng dài, cuối cùng thành bộ dáng của chiếc vòng cổ. Kéo đến khoảng chu vi 40 centimet thì nó an tĩnh, không hề nóng rực, cũng không hề phát ra tia lửa điện đáng sợ. Lý Việt Bạch cẩn thận dùng ngón trỏ chọc chọc nó, phát hiện không có việc gì mới dám cầm lấy —— hiện tại nó hoàn toàn là một cái vòng cổ bạc mềm mại, thậm chí còn có nút cài, có thể gỡ ra, có thể mang ở trên cổ. Lý Việt Bạch gỡ nút, mang chiếc vòng cổ treo lên giữa chân bàn. Cái bàn này là đồ cổ, để ở phòng khách rất nhiều năm chưa từng di chuyển, chân bàn rất thô, làm bằng inox, nặng mà cứng, trên chân bàn có một mảnh nhỏ cong ra, thích hợp để treo vòng vổ, không để nó rơi xuống. Lý Việt Bạch mở ra cameras di động, bắt đầu quay. Một phút, không có chuyện gì xảy ra. Hai phút, không có chuyện gì xảy ra. Ba phút, không có chuyện gì xảy ra. Ba phút kết thúc, kim giây vừa di chuyển tới số 12, đột nhiên một tiếng động vang lên! Cái bàn vốn bất động như núi đột nhiên nghiêng về một bên. Chân bàn thô nặng bị chiếc vòng cổ thoạt nhìn tinh tế mảnh mai siết thành hình dáng vặn vẹo. Tiếng kim loại chà xát ken két vang lên, chỗ chân bàn bị siết càng ngày càng nhỏ, bởi vì inox có thể kéo dài và dát mỏng... Cuối cùng, một tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên, chân bàn hoàn toàn bị chia thành hai nửa. Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong mười giây. Mà chiếc vòng cổ rơi trên mặt đất cũng biến thành hình dạng một cái nhẫn nhỏ. "Anh đang làm gì vậy?" Diệp Thanh xoa mái tóc ướt sũng từ phòng tắm bước ra, nhìn Lý Việt Bạch cùng chân bàn bị hắn làm hỏng, đôi mắt luôn gợn sóng bất kinh (bình thản) hơi nheo lại. "Làm thực nghiệm." Lý Việt Bạch đứng lên: "Nguyên nhân chết của Từ Lệ Lệ không đáng ngờ nữa." Vampire thể ngủ đông tự xưng là hầu gái Empusa kia không phải tự ngủ đông mà là bị thợ săn vampire phong ấn trong hòn đá lâu đài rỗng ruột, còn dùng bế ngân tác gắt gao cầm tù nó, quan tài nguyên liệu đặc thù, cực kỳ cứng rắn, không giống chân bàn kim loại dễ dàng bị cắt đứt, bị siết nhiều nhất cũng chỉ để lại vài vết xước, phong bế kín mít. Không có người từ bên ngoài trợ giúp, vampire thể ngủ đông cho dù có tỉnh lại cũng không có khả năng chạy thoát. Nhưng là không lâu sau khi nó tỉnh lại, hòn đá lâu đài kia được bán cho Từ Lệ Lệ. Vampire thể ngủ đông không có cách chạy ra, nhưng có thể thông qua năng lực của mình có thể khống chế tinh thần Từ Lệ Lệ, bởi vì khoảng cách rất gần nên Từ Lệ Lệ không có cách nào chống lại, bất tri bất giác không thể kiềm chế. Cô viết nhật ký rằng: Muốn mở ra một cái hộp —— đây là ám chỉ của vampire thể ngủ đông, dụ dỗ cô mở ra hòn đá lâu đài. Muốn một cái vòng cổ —— càng thêm chắc chắn là vampire thể ngủ đông ám chỉ cho cô, bảo cô lấy bế ngân tác ra. Mê hoặc càng lúc càng lớn, rốt cuộc một ngày kia, Từ Lệ Lệ mở hòn đá ra, phát hiện quan tài nhỏ màu đen ở bên trong, cùng với bế ngân tác quấn quanh quan tài, lúc này vì đã không hòn đá ngăn chặn, năng lực khống chế tâm linh của vampire thể ngủ đông càng mạnh, Từ Lệ Lệ gần như điên cuồng mất khống chế vươn đôi tay, nắm chặt quan tài nhỏ màu đen, sau đó trực tiếp dùng đôi tay, liều mạng kéo bế ngân tác xuống! Cho nên tay cô mới có vết thương ghê người như vậy. Sau khi cô kéo bế ngân tác xuống, bế ngân tác đã biến thành một chiếc vòng cổ. Mê hoặc của vampire thể ngủ đông vẫn có tác dụng như cũ, Từ Lệ Lệ nhìn chiếc vòng cổ kia, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, cô liền đeo nó lên cổ, còn không nhịn được dùng camera máy tính tự sướng một kiểu, gửi cho bạn mình. Lúc này, vampire thể ngủ đông cũng thoát khỏi quan tài, nó lơ lửng sau lưng Từ Lệ Lệ, cũng bị camera chụp lại. Chụp ảnh xong, sau ba phút, chiếc "vòng cổ" liền bắt đầu nhỏ lại một cách đáng sợ! Từ Lệ Lệ gần như không có thời gian giãy giụa, sống sờ sờ bị bế ngân tác cắt đứt cổ, thân thể ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ra, đầu lăn sang một bên. Vampire thể ngủ đông đại khái là cảm thấy thân thể cô quá yếu ớt, lại phải tốn một khoản lớn pháp lực để chữa trị miệng vết thương, nên bỏ ý định bám vào người cô, sửa thành ôm cây đợi thỏ. Không lâu sau, bạn cùng phòng của Từ Lệ Lệ Mã Tiểu Đình trở lại. Vampire thể ngủ đông cũng không vội vã bám vào người Mã Tiểu Đình —— Mã Tiểu Đình tuy yếu ớt nhưng thần chí thanh tỉnh, không hôn mê không trọng thương không gần chết, không cách nào bám vào người, không bằng lặng lẽ chờ đợi. Chuyện tiếp theo Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh đều tự mình trải qua. Hai ngày nay sau khi lấy lời khai của Mã Tiểu Đình, cục phái người dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe, kết quả là cơ thể cô vẫn là bộ dáng nhân loại bình thường, cũng không có tác dụng phụ sau khi bị bám vào người, có lẽ bởi vampire thể ngủ đông sợ tỏi, nhanh chóng thoát khỏi cơ thể cô, nên lúc này chưa đến bước không thể cứu vãn được nữa. Hiện tại Mã Tiểu Đình đã bình an về tới nhà, tuy nhiên bóng ma tâm lý không thể biến mất trong chốc lát, Lý Việt Bạch nghĩ tạm thời không cần báo cho cô biết chân tướng vụ án, đợi cô khôi phục rồi tính sau. "Có bế ngân tác, mọi chuyện đều rõ ràng." Lý Việt Bạch đem chiếc nhẫn bạc kia cho nào túi vật chứng, lại cầm lấy hòn đá lâu đài: "Nhưng chúng ta vẫn không biết được nhưng vampire thể ngủ đông còn lại đang ở nơi nào, thí dụ như hòn đá này, nhìn từ bề ngoài hoàn toàn không thể phân biệt với những hòn đá khác, chẳng lẽ chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, chờ vụ án xảy ra mới chạy tới?" "Trước mắt chỉ có thể như vậy." Diệp Thanh gật đầu. "Kỳ thật có một phương pháp, tuy chỉ trên lý luận." Lý Việt Bạch nhíu mày: "Vampire thể ngủ đông có thể dùng năng lực khống chế tâm linh của nhân loại, chúng ta chỉ cần quan sát xem gần đây có người nào khả nghi, hành động cử chỉ bất thường liền có thể đoán được xung quanh người đó có vampire thể ngủ đông hoặc đã phá xác." "Trên thực tế lại không được." Diệp Thanh hất cho hắn một bát nước lạnh: "Dân cư quá đông, anh không có khả năng giám thị mỗi người, cũng rất khó có thể phân biệt hành vi thất thường của mỗi người liệu có chịu sự khống chế của vampire hay không." "Không sai..." Lý Việt Bạch thở dài. "Đúng rồi, Tiểu Diệp." Hắn đột nhiên nghĩ tới: "Nước ngoài, đặc biệt là bên châu Âu có tin tức gì không?" Loại vampire này vốn có nhiều nhất ở châu Âu, hiện tại vampire liên tục thức tỉnh, có lẽ bên châu Âu chỉ loạn hơn chứ tuyệt đối không kém hơn Trung Quốc. "Tôi đã xem tư liệu của họ." Diệp Thanh chuyển màn hình máy tính sang cho Lý Việt Bạch xem: "Giống chúng ta, mới ở bước tìm hiểu, chưa báo cho nhân dân." Kỳ thật gần đây châu Âu liên tiếp bị khủng bố, liền có thể dễ dàng nhìn ra lực lượng quốc gia không hùng mạnh như trước. Giữa các quốc gia có lẽ cũng đã bắt đầu lén truyền tin nhau về chuyện này, dù sao thì chống lại vampire là chuyện của toàn nhân loại. Chỉ là, địch trong tối ta ngoài sáng, so với chống khủng bố còn khó hơn. Lý Việt Bạch đang định cùng Diệp Thanh về cục xem có tiến triển mới không, di động đột nhiên vang lên. Màn hình di động biểu hiện —— người gọi là Lương Tĩnh, chị Lương Thiên. Trong nhất thời Lý Việt Bạch không dám nhận điện thoại. Lần trước ở hiện trường vụ sát hại Lương Thiên, Lương Tĩnh mất khống chế chỉ trích hắn, nói Lương Thiên chết là trách nhiệm của hắn. Lý Việt Bạch hiểu rõ Cố Tây Sa không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng cũng phải thông cảm với Lương Tĩnh, so với nỗi đau khi người thân qua đời, chịu mắng một chút tính là gì? Tiến cũng chết mà lùi cũng chết, điện thoại còn chưa kêu xong hồi chuông thứ nhất, Lý Việt Bạch đã nhận điện thoại. "Cố Tây Sa! Tôi là Lương Tĩnh." Giọng nói Lương Tĩnh vẫn cuồng loạn như cũ: "Tôi báo án, các cậu mau tới trung tâm nghiên cứu sinh vật, tôi &%......%...*¥" Câu cuối kia cô nói quá vội vàng, nghe không rõ. "Được, chúng tôi lập tức qua." Lý Việt Bạch lạnh giọng trả lời: "Tình huống hiện tại như thế nào?" "Tôi không bị thương." Lương Tĩnh vội vàng trả lời: "Chồng tôi... chồng tôi biến thành rắn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương