Bách Nguyệt

Chương 17



Thanh kiếm xẹt qua, luồn sáng chói mắt của kim loại kéo dài trên đường nhỏ, đi qua ánh mắt của Kyubi, cô hiện tại lùi ra sau nhảy lên tránh thoát được kiếm của Mikazuki, nhưng thanh kiếm của Aoe đâm tới cô không né được, anh ta lợi dụng điểm mù của cô mà đánh tới. Thanh kiếm Quỷ, lúc nào chả như vậy, và nó đâm vào cô lần nữa chắc chắn sẽ là…Lại vết thương cũ, hai tháng qua khó khăn lắm vết thương của cô mới lành lại đóng thành da non vậy mà….

“Keng…”

Âm thanh thanh thúy lập tức vang lên không trung, mọi tiếng động đều chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng lá bị gió cuốn xào xạc giữa rừng cây, gió thổi qua chiếc áo choàng quá đổi rộng thùng thình của Kyubi, chiếc mũ trước giờ Kyubi luôn trùm trên đầu liền theo gió rơi xuống. Làn suối tóc hồng óng mượt đổ xuống như một thác nước nhẹ nhàng lướt qua bờ vai gầy rơi xuống đất. Tóc chạm đất, không mái tóc hồng của dài đến nổi kéo dài trên mặt đất, một cơn gió lại thổi qua, loạn lần nữa như một chiếc áo choàng bao phủ lấy người cô, Kyubi đứng ngược chiều ánh sáng, ôm lấy vết thương trên cánh tay mình, im lặng nhìn hai người trước mặt.

“Kashuu, Yasusada”

“Hè hè, là kiếm của Mạc Phủ phải bảo vệ nhau chứ”

Kashuu cười trừ xoay ánh mắt đỏ trong suốt có chút nhu hòa nhìn về phía cô gái kia, lúc này Aoe và Mikazuki cũng sửng người. Lập tức hai thanh kiếm mới đến chộp lấy thời cơ đẩy mạnh hai thanh kiếm kia ra. 

“Kyubi không sao….chứ…”

Yusasada nhìn hai người lùi ra khá xa, vừa phòng thủ vừa ép lại chỗ cô kiểm tra Kyubi lại nhìn đến vết thương, câu nói vừa thoát ra khỏi miệng liền gặp luồn khí lạnh đẩy vào. Vết thương rách rộng hơn….Aoe ra tay rất nặng. Lúc này Kyubi vẫn im lặng không mở một tiếng nói, đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía Aoe và Mikazuki, họ đã thu kiếm lại, vẫn có chút gì đó ngượng ngùng đối với cô, rồi xoay sang nhìn Kashuu.

“Kashuu, tại sao không nói Kyubi là nữ?”

“Tôi đã muốn nói, nhưng các người hành động quá nhanh”

“Xin lỗi, tôi không đánh nữ…”

Mikazuki cúi đầu, nhún vai, Aoe cũng cúi đầu theo. Kyubi lại nhìn vết thương đang chảy máu của mình, rồi ánh mắt sắc bén nhìn sang hai thanh kiếm kia. Cô đang muốn bùng nổ, tại sao cô không thể giết chết hai thanh kiếm này? CÔ không thể ra tay với người trong Thủ Phủ, đó là nguyên tắc của cô, nhưng nếu một khi ra tay…

“Đứng lại! Muốn thách đấu, tôi đấu với các anh!”

“Hả? Kyubi!”

Kashuu, nói lớn, lại nhìn hai người trước mặt ngẩn người, rồi nhìn sang Yususada cuốn lên, trao đổi ánh mắt, Yususada nhìn vết thương đang chảy máu như suối của cô lại cau mày, hả miệng lại thôi không biết nói gì, cái gì vì khí tức xung quanh người cô đang giảm nhiệt độ xuống một cách rõ rệch.

“Này, này Kyubi bình tĩnh đã”

Kashuu nắm lấy bả vai cô đè lại, Yususada nhìn cô ngẩn người lại vội đuổi hai ngươi kia đi nhưng vô dụng, Kyubi im lặng liếc mắt nhìn hai người cản trở mình họ liền chết đứng. Là con mắt của địa ngục, con mắt của những người tuyệt vọng đến tận cùng thế giới, dù là kiếm nhân cũng cảm thấy run sợ về ánh mắt này. Hai người bắt đầu lui ra phía sau vài bước, nhưng dù sao kiếm nhân vẫn đặt được thần thức cứng cỏi nhất, họ bắt đầu dừng lại ánh mắt kiên trì nhìn về phía Kyubi. Trong khi đó Aoe và Mikazuki đã bắt đầu rút thanh kiếm mình ra đề phòng dùng thế thủ. Hai người nhìn nhau lại nhìn đối phương, không biết từ khi nào Kyubi đã lấy ra một thanh kiếm đỏ huyết nhẹ nhàng lướt qua cánh tay như đang lau lấy vũ khí của mình, giọng cô nhẹ nhàng vang lên nhưng cũng đủ người nghe bao nhiêu khí lạnh trong đó.

“Các ngươi, muốn đánh sao?”

“…”

Nói chưa dứt câu, hai người kia chưa kịp mở miệng, Kyubi đã biết mất tại chỗ, Aoe là người đầu tiên cảm thấy khí lạnh gần mình nhất, thị giác không nhìn thấy được bất cứ cái gì ngoài luồn gió quanh mình, tịnh tâm xem xét thì chính kĩ xảo trốn chạy của người này quá mạnh không thể đánh được điểm dừng, Aoe trói chân tại chỗ mặc những nhát kiếm đưa qua người mình như một cách luyện kiếm nhẹ, một ngày một nhiều, và Mikuzaki cũng không kém hơn. Nếu ai nói Mikuzaki là một trong những thanh kiếm Ngũ Kiếm nhất nhì về độ đẹp bền và sắc bén thì Kyubi chính là Chúa tể của các thanh kiếm, không những đẹp, bền, sắc bén, mà thanh kiếm này chính là lấy từ linh hồn của con người ra, nỗi oan chưa thấu, nỗi ức hận chưa nguôi, mùi máu tanh vẫn luôn là kẻ ngừng chân của những tên sát thủ. Kyubi ngay từ khi nhập vào thanh kiếm đã chịu ảnh hướng hoàn toàn từ khí của kiếm, sức mạnh của cô hiện tại không ai đoán được sâu đến mức nào. 

“Kyubi! Dừng!”

“Keng…Phập…”

Bóng người vừa xuất hiện, một ánh sáng xanh chợt lóe lên, đánh trúng ánh sáng vừa sẹt qua mắt của Mikuzaki, thanh kiếm liền bật tung ra, cùng theo đó Kyubi ngã ra đất ôm lấy ngực mình ho sặc sụa, ói ra máu. Saniwa đang ở trong nghe được thông tin từ các đoản kiếm nhỏ liền vội vàng chạy ra đây, không ngờ đến đúng lúc thật sự, Kyubi hóa ma là chuyện rất dễ nhận ra đối với các pháp sư luyện hồn như Saniwa, nhưng chuyện làm cô kích động tại sao? Là chuyện gì đã xảy ra?

“Aoe, Mikazuki các anh không sao chứ?”

Kashuu, Yususada lập tức chạy đến đỡ hai người muốn ngã ra đất, họ chật vật hơn cả Kyubi khi đỡ đầu với họ. Rồi bốn người đã đưa ánh mắt đang ngồi dưới đất im lặng đưa ánh mắt nhìn họ, Saniwa bước đến đưa tay vội kéo cô dậy không ngờ Kyubi tránh đi tay anh né qua một bên [bad word] cồn bò dậy rồi rời khỏi đó. Hasebe chạy ra sau liền thấy bóng lưng của Kyubi biến mất, lại nhìn sang Saniwa đứng thần người ở đó, anh im lặng đến gần thắc mắc, lại bị Saniwa liếc mắt một cái lại thở dài, anh đến gần chỗ nhóm người Kashuu, mở miệng.

“Mau đến phòng chữa thương đi”

“Saniwa…”

Saniwa nghe tiếng gọi lại dừng cước bộ, Aoe nhìn anh lại nhìn sang Mikazuki rồi e dè nhìn sang Saniwa.

“Chủ nhân, Kyubi cô ấy…”

“Có thể Kyubi sẽ tiếp tục ngồi trong phòng một thời gian nữa...Các cậu đi khiêu chiến với cô ấy làm gì?”

Hai người nhìn nhau lại tự giễu mỉm cười, họ đều có kế hoạch này để mục đích khác ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này chứ. Cùng lúc đó các kiếm nhân khác ở Thủ Phủ đều có mặt tại nơi đó, mọi ánh mắt đều nhìn thấy rõ từng sự việc một, họ lại âm thầm xem kịch, lại âm thầm kéo khóe miệng rời đi, ánh ánh mắt âm trầm, còn để lại những đứa nhỏ nhìn nhau rồi tụm lại thành một góc nói chuyện gì đó xì xào.

--

Đúng như lời Saniwa nói, cửa phòng Kyubi từ đó không một người nào dám bước vào, ngay cả Hasebe đưa cơm cho cô cũng bị cô khước từ thẳng thừng. Một năm trôi qua, cửa phòng Kyubi vẫn im lặng như vậy, dẫn các kiếm nhân mới trong Thủ Phủ cũng không biết đến sự có mặt của cô, những chuyện sau này họ chỉ xem như là các kiếm nhân mới đang đùa mình hoặc nuôi cái hi vọng có một nữ nhân ở trong Thủ Phủ, cho đến khi Saniwa chịu hết nổi tịch mịch, hắn hất tất cả vặn kiện khỏi bàn, phá nát phòng hắn mới đem mấy lá bùa dán ngay trước phòng cô đốt phòng…Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Kyubi là người thà chết không chịu ra khỏi phòng, hắn đành nén tức giận, tìm cách giải quyết. 

“Bọn ngốc, khó khăn lắm mới lôi được cô ấy ra ngoài…”

“CHủ nhân”

Hasebe đẩy cửa đi vào nhìn đống hỗn loạn trong phòng lại liếc mắt nhìn sang Saniwa, hắn ta gần đây như muốn có hào cảm giết chết tên này, nếu trước không phải hắn là chủ nhân của mình. Ngày sau khi Kyubi đóng cửa, Saniwa càng ngày ném cho Hasebe những thứ đồ bừa bãi, công việc ngày càng nhiều hơn so với trước, ngay cả những lúc hắn ta không vui Hasebe tiếp tục chịu thêm chút công việc khác sau khi mới dọn xong ngay sau đó.

“Chuyện gì?”

Saniwa vẫn với thư thái đó, nhưng hiện tại tâm hồn hắn đã vứt trên chín tầng mây để tìm người nào đó rồi. Kyubi hết một năm không đi viễn chinh, không ăn uống, không ra ngoài gặp người khác, sát khí của cô sắp cao lên đến tận trời rồi, còn muốn sao nữa đây? 

“Tập hợp, đi viễn chinh”

“Viễn chinh?”

Hasebe nhìn Saniwa đang loay hoay chấm bức vẽ ra những cái tên nghi ngờ, viễn chính? Hắn chưa bao giờ nghe chủ nhân nói rằng viễn chinh có thể tập hợp hết mọi người, nhưng mà lần này là…có tên Kyubi? Được rồi Hasebe hiểu được ý hắn, lần đầu tiên hiểu được rồi, nhưng một năm rồi Kyubi không ra khỏi phòng, bên ngoài các kiếm nhân mới cũng xuất hiện như vậy có nguy hiểm gì cho cô hay không? Saniwa viết xong tờ giấy, Hasebe cúi đầu nhận lấy, rồi rời khỏi phòng, ánh nhìn cái tên gần cúi ánh mắt trầm xuống, Kyubi đã lâu như vậy chưa gặp không biết ở một mình trong phòng đó ra sao?

“Leng keng…”

Tiếng chuông tập trung của các kiếm nhân vang lên, ngay sau đó vài phút các kiếm nhân đã nhanh chóng tập trung đông đủ thành một người dài ở trước đại sảnh, Hasebe dõng dạc nói to từng tên cho đến cái tên kề cuối lại im lặng.

“Hasebe chuyện gì vậy? Sao không đọc tiếp?”

“Cái tên tiếp là ai?”

“Hasebe?”

Các kiếm nhân khác bắt đầu nóng ruột khi Hasebe không phản ứng trong một thời gian quá lâu, rồi không có thười gian để họ bàn tán nữa, họ cũng đang rất bận công việc của mình.

“Hasebe anh sao vậy?”

Shokudaikiri Mitsutada nhìn Hasebe lạ thường liền đến đập vai anh, nhưng ánh mắt của anh cũng chợt lướt qua tờ giấy, đúng là định nghĩa lớn. Kyubi_Huyết Katana, chôn mình sâu dưới lòng đất là thanh kiếm đầu tiên xuất hiện trong Thủ Phủ, nhưng vào vài ngày sau đó là những kiếm nhân khác, đến nửa năm sau tất cả kiếm nhân lúc bây giờ mới biết một thanh kiếm tên Kyubi có mặt ở Thủ Phủ này, không những thế còn là nữ. Một thanh kiếm được cho sống trong cổ tích liền xuất hiện ở hiện thực một vật khéo léo do định mệnh sắp đặt, nhưng chưa xuất hiện được bao lâu Kyubi liền lại chôn mình vào phòng trong một năm nữa, chỉ vì trận chiến với Aoe và Mikazuki đánh cho hai thanh kiếm tơi tả rồi trốn biệt….Thật là, nay Saniwa dùng biện pháp này cũng chỉ có thể lối người này ra, nhưng nếu chắc chắn lôi được rồi thì các thanh kiếm mới này… Namazuo Toushirou, Nakigitsune, Imanotsurugi, Souza Samonji,… Dù sao vẫn có Aoe là người đứng đầu đội trưởng đội. Mặc khác Kyub chắc không có thù oán gì với họ chứ? Bởi vì nếu the Mitsutada được biết thì….trong những người này không người nào Kyubi không kết liệu mạng sống chủ nhân của họ….

“Hasebe đọc tiếp đi chứ!?”

Hasebe im lặng lúc lâu, lại nắm chặt tay, rồi gật nhẹ đầu.

“K_Kyubi”

“Cái gì?”

Yusasuda là người bất phát ra đầu tiên, sau đó các kiếm nhân khác lại bàn tán xôn xao. 

“Người này có thật sao? Có mặt trong Thủ Phủ?”

Nhưng những đứa nhóc khác thì nhìn nhau ánh mắt sáng vắp lên.

“Nè, nè Kyubi chị ấy cũng rời khỏi phòng sao?”

Midare Toushirou mắt sáng rực nắm lấy tay hai đứa nhóc khác, Maeda Toushirou, Hirano Toushirou nháy mắt với nhau lại hỏi lại.

“Là ai? Chị? Nữ sao?”

“Đúng rồi”

Midare rất đắc ý gật gật đầu, rồi nói tiếp.

“Kyubi-san rất xinh đấy nhé, xinh như thiên thần”

“Kiếm Quỷ xinh như thiên thần? Là nữ?”

Maeda cùng Hirano chính thức rối não nhìn nhau. Cái gì đang xảy ra ở thế giới này thế này????
Chương trước Chương tiếp
Loading...