Bạch Nhật Sam Y Tận

Chương 2



Lư hương khói trắng lượn lờ dâng lên, có một đôi tay cuống quít cầm lấy ly trà bên cạnh lư hương, bước nhanh tới bên giường, nâng dậy tiểu nữ hài cho nàng uống nước.

Bạch Chỉ cảm giác đôi môi khô ráp được một dòng nước trà ấm áp làm dễ chịu, thoải mái không thôi. Nàng hơi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào thị giác của nàng là một bộ tranh thủy mặc, trông rất sống động.

Tại sao nhìn bức họa này, lại quen thuộc như thế?

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh.”

Lại là một thanh âm quen thuộc. Bạch Chỉ liếc nhìn cô nương trước mắt đầu có hai búi tóc nho nhỏ, kinh ngạc, “Thanh Hà?” Chẳng phải Thanh Hà đã lập gia đình hay sao? Trước mắt Thanh Hà dường như là một bản sao thu nhỏ, tuổi chỉ mới mười hai mười ba.

“Tiểu thư.” Thanh Hà gục trong lòng Bạch Chỉ, khóc không ngừng.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ nàng nhảy lầu tự sát không thành công?

“Chi nha” một tiếng, cửa bị mở ra, một người phụ nữ có bộ dạng từ ái, quần áo màu xám, cầm một chuỗi phật châu trong tay nhẹ nhàng bước vào, nàng đi tới bên người Bạch Chỉ, bình yên cười, “Chỉ Nhi, rốt cục con cũng tỉnh, ông trời phù hộ.”

Khi Bạch Chỉ nhìn thấy mẹ ruột của bản thân thời khắc đó, đã không có cách nào dùng hai từ “kinh ngạc” để hình dung, sớm bị tình cảnh lần này làm cho sợ tới mức tam hồn xuất khiếu. Mẹ ruột của nàng đã chết bệnh trong một lần ôn dịch từ khi nàng mới mười lăm tuổi.

[tam hồn xuất khiếu: người ta hay nói là người có ba hồn bảy phách, BC sợ tới mức bay đi mất ba hồn, chỉ còn lại bảy phách mà thôi]

Người phụ nữ thấy sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch, tưởng bệnh nặng chưa khỏi, phân phó cho nhũ mẫu: “Nhanh chóng đi thỉnh đại phu qua đây nhìn xem.”

“Vâng.”

Chân tướng sự việc một cách đầy đủ làm cho Bạch Chỉ phải dùng ba ngày để tiêu hóa. Nàng sống lại , trở về một năm kia khi bản thân nàng mười ba tuổi.

Hiện tại là năm thứ bảy Khang Thuận, trước khi nàng tự sát năm năm, là năm tiên hoàng còn tại vị. Lúc đó, nàng vẫn là một thiếu nữ vừa cập kê không lâu, mẫu thân còn sống, phụ thân cũng chỉ là Tri châu ngũ phẩm vùng Giang Nam sông nước, có một nhị nương.

Bạch Chỉ bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc của bản thân lại một lần nữa đắn đo nơi tay, thật sự , trong lòng vô cùng thỏa mãn. Thật sự là tới đường cùng lại thông.

Nếu như đây là ông trời an bài, nàng nhất định nỗ lực đi bảo vệ, nàng sẽ không tùy hứng nữa, sẽ không hồ đồ nữa, càng sẽ không yêu Mộ Đồ Tô.

“Tiểu thư, thân mình người đã gần khang phục hoàn toàn, ra phía sau viện đi dạo một chút đi? Hoa đào đang vào mùa nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.” Bạch Chỉ mới rời giường, Thanh Hà vừa giúp Bạch Chỉ chải đầu, vừa đưa ra đề nghị.

“Được,xương cốt của ta cũng đã lâu không hoạt động.” Bạch Chỉ vươn thắt lưng, liên tục hít thở.

Thanh Hà che miệng cười trộm, “Tiểu thư chẳng lẽ còn muốn nhảy xuống nước lần nữa?”

“Đều bị em phát hiện .” Bạch Chỉ trêu ghẹo nói.

Sắc mặt Thanh Hà trắng bệch, cuống quít nói: “Phi phi, lời này không phải thật. Phu nhân nói, hồ nước kia sớm muộn gì cũng bị lấp, miễn cho tiểu thư một khi không vui vẻ, lại nhảy hồ tự sát.”

Bạch Chỉ bật cười. Đây là nàng trước kia, lúc nào không vui vẻ, sẽ thích một khóc hai nháo ba thắt cổ, tùy hứng làm người ta giận sôi. Nàng cũng không phủ nhận lời nói của Thanh Hà, thành thành thật thật cúi đầu nhận sai, “Về sau không dám nữa , chết một lần, đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta.”

Thanh Hà buông tóc, vô cùng bất mãn câu nói đùa này của nàng, “Lòng hiếu kỳ này của người hại chết em, làm hại em bị lão gia giáo huấn.”

“Ừm, lấy cao đường trắng làm bồi thường.”

“Vậy còn được.” Thanh Hà thỏa mãn ngượng ngùng cười.

Bạch Chỉ cũng mỉm cười. Thanh Hà như vậy, thật tốt. Nàng cỡ nào hi vọng, nàng ấy sẽ luôn luôn như hiện tại, một khối cao đường trắng đã thỏa mãn .

Hậu viện Bạch phủ trồng đủ loại hoa đào. Mỗi năm đến tháng ba, hoa đào phấn nộn, nở rộ khắp vườn, hoa rụng rực rỡ, đẹp không thể tưởng tượng được. Bạch Chỉ nâng làn váy, đi trên con đường đá nhỏ, nhìn một mảnh hoa đào, tâm tình thư sướng cực kỳ.

“Tỷ tỷ.” Phía sau bỗng nhiên có người gọi nàng.

Bạch Chỉ dừng lại, hiển nhiên biết người gọi nàng là ai. Đó là muội muội thứ xuất tầm tuổi nàng, cùng cha khác mẹ. Bạch Chỉ quay đầu, mặt mang mỉm cười, “Muội muội cũng đến ngắm hoa?”

“Đúng vậy, cảnh đẹp như thế, không ngắm một phen quả thực lãng phí.” Bạch Thược đi lên phía trước, nâng tay vì Bạch Chỉ lấyxuống một đóa hoa rơi trên tóc.

Thật sự là muội muội tốt! Bạch Chỉ cười lạnh trong lòng, đã từng, nàng quả nhiên bị vẻ ngoài của nàng này làm mê hoặc , xem Bạch Thược như muội muội ruột, nhưng Bạch Thược lại ở sau lưng đâm nàng hai đao.

Lòng có khúc mắc, Bạch Chỉ đã không thể nào có được phần tình thân như trước kia, nàng nói: “Thân thể nhị nương gần đây có khỏe không?”

“Nhờ Phật Tổ phù hộ, hết thảy an khang. Đại nương vừa rồi còn nói muốn đi Bạch Mã tự làm lễ tạ thần, đã truyền lời nhắn tới chỗ tỷ tỷ hay chưa?”

“Chưa.”

Mẫu thân Bạch Chỉ là Liễu thị hàng năm ăn chay niệm phật, ngày nào cũng đi Bạch Mã tự. Thân làm trưởng nữ, lẽ ra nàng phải quan tâm, nhưng trước kia đối với việc bái phật cầu thần nàng thực sự không có hứng thú, liền đểBạch Thược ngoan ngoãn thay thế.

Bây giờ không như ngày xưa, Bạch Chỉ nói với Bạch Thược: “Muội muội, về sau chuyện đi Bạch Mã tự cùng mẫu thân giao cho ta là được, trước kia thật sự làm phiền muội.”

Sắc mặt Bạch Thược trắng bệch, hơi xấu hổ cười nói: “Tỷ tỷ nói chi vậy, phụng dưỡng đại nương, muội vui mừng còn không kịp.”

“Muội có tâm tư này, là đủ rồi.” Trong mắt Bạch Chỉ tràn ngập xa cách.

Thông minh như Bạch Thược, hiển nhiên nhìn ra được ý của Bạch Chỉ. Nàng cảm thấy kỳ quái, Bạch Chỉ bây giờ cùng với Bạch Chỉ mà nàng biết dường như không phải là một người, lại giống như cùng một người.

Biết được Bạch Chỉ muốn cùng Liễu thị đi Bạch Mã tự làm lễ tạ thần, Liễu thị không ngờ lại có chút giật mình. Dù sao cũng là con ruột, con gái mình là người như thế nào, bà hiểu rõ nhất, việc dâng hương ăn chay, Bạch Chỉ không có khả năng hứng thú.

Trên xe ngựa đi hướng Bạch Mã tự, Liễu thị cuối cùng không chịu nổi hỏi: “Chỉ Nhi, hôm nay cơn gió nào thổi tới làm con cùng mẫu thân đi dâng hương ăn chay?”

Bạch Chỉ đang rót một ly trà bích loa xuân, đặt ở bên miệng, thổi một hơi, đưa cho Liễu thị. Chờ Liễu thị cầm lấy, Bạch Chỉ mới nói: “Trước kia là Chỉ Nhi không hiểu chuyện. Theo quỷ môn quan đi một vòng, bỗng nhiên ngộ ra đạo lý.”

Liễu thị cảm thấy vui mừng vuốt ve sợi tóc Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, nếu phụ thân biết con thay đổi, nhất định rất vui mừng.”

Nàng sẽ nỗ lực thật tốt để bảo vệ gia đình này, không có nội loạn, không gặp ngoại xâm. Nếu như nàng nhớ không lầm, năm nay, phụ thân sẽ gặp bước ngoặt trên con đường làm kẻ sĩ, thái phó của thái tử. Nguyên nhân từ chuyện muội muội đi cùng mẫu thân đến Bạch Mã tự dựng lên.

Nếu không phải muội muội đến sau am ngắm hoa đào, tùy tiện ngâm một bài vè làm cho thái phó nghe thấy, gây nên tò mò, tự giới thiệu, phụ thân nàng cũng sẽ không bị thái phó mời, từ đó nhất kiến như cố, tiến cử trước mặt thái tử, lên kinh làm quan, gia đình bắt đầu giải thể, từng tấc từng tấc vỡ tan.

Hôm nay nàng thay thế muội muội đến đây, chính là đem ngòi nổ này bóp chết.

Bạch Mã tự là chùa miếu hương khói thịnh vượng nhất Tô thành. Quan to hiển quý trong Tô thành đều thích tới đây dâng hương bái phật.

Dừng xe ngựa, nhũ mẫu dẫn hai tùy tùng vòng ra cửa sau đi an bày sương phòng. Bạch Chỉ dè dặt cẩn trọng đỡ Liễu thị, đi đến cửa chính. Hôm nay người dâng hương nối liền không dứt, Bạch Chỉ coi như được tận mắt nhìn thấy .

Đi cùng Liễu thị dâng hương xong, Liễu thị muốn cùng phương trượng nói đôi lời, mệnh Bạch Chỉ ở ngoài chờ. Bạch Chỉ nhàn rỗi không thú vị, đợi hồi lâu không thấy mẫu thân đi ra, chân có chút tê, bèn tìm một ghế đá ngồi xuống, đem chân nâng lên, đặt ở bên cạnh, vừa đấm vừa xoa, khai thông gân cốt.

“Tiểu cô nương, tại hạ cảm thấy cô là một kỳ tài luyện võ!” Bỗng nhiên một tiếng nói không đứng đắn truyền đến bên tai, nàng giật mình lui thân, nhìn thấy một khuôn mặt phóng to hiện ra trước mắt, Bạch Chỉ gần như phản xạ có điều kiện một quyền lao tới, chính giữa ánh mắt hắn.

Người nọ bị đánh, một tay che mắt, một tay chống thân mình, “Ta quả nhiên không nhìn lầm, tiểu cô nương, cô thật sự là kỳ tài luyện võ!” Người nọ buông tay ra, vành mắt đen tím, cực kỳ tương tự với gấu trúc nơi Tây Thục.

“Ông là ai?”

“Hùng Phong.”

“Không biết.” Bạch Chỉ vừa định đứng lên chạy lấy người, lại bị Hùng Phong ngăn cản.

“Tiểu cô nương không muốn tập võ sao? Thúc thúc dạy cô.”

“Không cần.” Bạch Chỉ nhấc chân chạy lấy người. Hùng Phong đang nằm trên mặt đất ôm lấy đùi Bạch Chỉ, ngao ngao kêu: “Van cầu cô để cho ta dạy võ công đi.”

“…” Bạch Chỉ không thể nói được gì, suy nghĩ một lát hỏi: “Trước cho ta một lý do.”

“Lão thân đã sáu mươi tuổi, bởi vì một lòng học võ, không vợ không con. Vừa mới biết được bản thân mắc bệnh bất trị, còn sống không lâu, sợ hãi ta một thân võ học, lại không người nối nghiệp, thật thảm thương a!”

Bạch Chỉ thấy ông ta cực kỳ bi ai, sinh lòng trắc ẩn. Kiếp trước nàng là một tiểu thư khuê các không rành thế tục, yếu yếu đuối đuối, chỉ trông vào tính cách phô trương để bảo vệ bản thân. Nếu như kiếp này học võ công, cũng tốt.

“Xin hỏi ta bắt đầu học ở đâu?”

“Rừng trúc phía sau Bạch Mã tự, về sau mỗi sáng sớm chờ ta ở lối vào.”

“Có thể.”

Hùng Phong một bộ trẻ nhỏ dễ dạy cõi lòng đầy kỳ vọng nhìn Bạch Chỉ, “Lão thân cảm thấy thật vui mừng.” Một cơn gió phất qua, Hùng Phong biến mất . Bạch Chỉ không khỏi thở dài, thân thủ mạnh mẽ như thế, thật sự là có bệnh không trị được?
Chương trước Chương tiếp
Loading...