Bạn Gái Tai Tiếng
Chương 4: Bị Lọt Hố Rồi Chăng?
Tịch Sư Tử đứng trước cửa của một căn phòng trong khách sạn, hít sâu một hơi, cô chỉ hy vọng khi mở cửa ra, sẽ không phải nhìn thấy tình cảnh gọi là yêu đương vụng trộm. Nhẹ nhàng đè tay lên ngực, Tịch Sư Tử gõ gõ cánh cửa, nhưng đợi rất lâu cũng không có ai trả lời. Cô không buông tha tiếp tục gõ cửa, đúng vào lúc tiếng gõ cửa của cô sắp kinh động những khách nhân khác, thì cánh cửa phòng đóng chặt rốt cục cũng mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơmi nhăn nhúm nghiêng người dựa vào cạnh cửa, trên giương mặt anh tuấn ẩn hiện sự mệt mỏi quá độ, hốc mắt hõm sâu, thoạt nhìn nghiễm nhiên là một bộ dạng cực kỳ hư nhược ."Anh, anh. . . ." Tịch Sư Tử hơi kinh ngạc, trước nay cô chỉ thấy anh cô lúc nào cũng mang một bộ dáng khí vũ hiên ngang, ôn tồn lễ độ, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy qua anh ấy lại có dáng vẻ mệt mỏi như thế này."Sư Tử, là em à, vào đi." Tịch Sư Lam ho khan hai tiếng, không chút do dự mở cửa ra, để Tịch Sư Tử vào trong. Phòng khách sạn sạch sẽ như mới, không hề có sự xuất hiện của bất kỳ ai khác, chỉ là chiếc giường có chút bừa bộn, mơ hồ có thể thấy rõ dấu ấn của một người đã từng nằm lên đó."Mọi người trong nhà thế nào." Tịch Sư Lam đóng cửa lại, lê bước chân đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, mệt mỏi vịn trán."Anh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào." Tịch Sư Tử ngồi xuống bên cạnh Tịch Sư Lam, cau mày chăm chú nhìn chằm chằm hắn, trước khi anh của cô mở miệng giải thích, cô không muốn có bất kỳ suy đoán nào. "Sư Tử, anh có thể khẳng định với em, anh không hề làm chuyện có lỗi với chị dâu của em.'' Tịch Sư Lam cầm lấy gói thuốc trên bàn trà, đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi thở ra một luồng khói trắng mờ. ''Nếu anh đã không làm chuyện gì có lỗi với chị ấy, vậy sao không trở về nhà giải thích? Cứ để chị ấy hiểu lầm anh như vậy? Anh cũng không phải không biết tính tình của hai ông bà ở nhà, bọn họ tìm anh đến sắp điên lên luôn rồi.'' Tịch Sư Tử hít một hơi, cô thật không biết vị anh trai này của cô đang suy nghĩ gì, cô biết thừa anh cô sẽ chẳng bao giờ nói dối cô. thế nhưng đã không làm chuyện như vậy, vì sao lại không quay về nhà giải thích rõ ràng đây. Tịch Sư Lam thở dài, dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi một vòng quanh phòng, '' Sư Tử, em phải tin anh, mối quan hệ giữa anh và Tô Phùng Tần, chỉ liên quan đến chuyện làm ăn. Anh với cô ta có một giao dịch, cô ta giúp anh hoàn thành một mối làm ăn lớn, đổi lại anh phải giúp cô ta một chuyện khá phiền phức, sau khi làm xong, anh mới có thể về nhà giải thích.'' ''Thế đã giải quyết xong chưa?'' Tịch Sư Tử không quan tâm rốt cuộc giữa anh cô và Tô Phùng Tần có giao dịch gì, cô chỉ quan tâm đến khi nào thì vị anh trai này mới có thể về nhà giải quyết cái sạp hàng đang rối thành một đống kia. "Ừm, giải quyết xong rồi. Nhưng em xem anh đi, đã mấy ngày rồi không được ngủ ngon, anh muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới về nhà. Không ngờ em lại tìm được anh nhanh như vậy.'' Tịch Sư Lam bất đắc dĩ cười cười, sửa sang áo sơmi nhăn dúm, đi đến bên cạnh Tịch Sư Tử vỗ vỗ bờ vai của cô. "Tóm lại, em cảm thấy anh nên sớm về nhà giải thích đi, cha mẹ đang bừng bừng khí lửa, sắp sửa mang đồ của anh ném hết ra ngoài rồi đó.'' Tịch Sư Tử liếc mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần anh cô không ngoại tình, không làm chuyện thẹn với lương tâm, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Bây giờ cô chỉ muốn giải quyết căn nhà lộn xộn kia rồi quay về ổ của mình đánh một giấc thật ngon. ''Anh đi tắm rửa thay quần áo khác, sau đó cùng em về nhà đi. Bất quá, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý, ngẫm lại xem làm sao tắt hai cái loa phóng thanh ở nhà đi.'' Tịch Sư Tử quay người, mái tóc quăn màu nâu hơi dài nhẹ nhàng lướt qua vai. Tính khí của ông bà Tịch không phải dạng nóng nảy bình thường, nhất là với vị quý tử họ đặt nhiều kỳ vọng này. Tịch Sư Tử từ nhỏ tính tình điềm đạm, tuy hiểu chuyện nhưng lại không thích nói ra, , nên cô được ông bà Tịch xem như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà nuôi dạy, có rất nhiều chuyện không cần nói ra thì cô cũng hiểu, đương nhiên ông bà cũng cẩn thận từng li từng tí khi cư xử với cô. Ngược lại thì chẳng hề lưu tình với đứa con trai bảo bối, từ nhỏ đã quản thúc nghiêm ngặt, cho nên từ nhỏ đến lớn Tịch Sư Lam đã nhận lấy không biết bao nhiêu là lửa giận từ ông bà Tịch. Lần này Tịch Sư Lam gây họa như vậy, còn khiến Lý Tiên Ni chịu ủy khuất, không cần nghĩ cũng biết sẽ phải đối mặt với trận lửa giận ngập trời như thế nào. Từ khi vừa vào cửa, Tịch Sư Lam còn chưa kịp mở miệng, liền bị Tịch Tố Công dùng một quyển sách hung hăng đập vào vai. Mắt Tịch Sư Tử thấy tính khí nóng nảy của ba cô thật muốn sử dụng quyền đấm cước đá với Tịch Sư Lam, vội vàng ngăn chặn, bên trong hỗn loạn tưng bừng khiến cô bị ai đó xô ngã tới sái chân, lúc này mới yên tĩnh một hồi. Tịch Sư Lam cũng mượn lần cơ hội này chân thành giải thích một lần từ đầu tới đuôi. Một buổi tối náo loạn ròng rã, cuối cùng Tịch gia cũng an tĩnh trở lại. "Ý của con là sao? Con còn muốn làm việc với người phụ nữ đó, cô ta mém tí thì phá nát gia can của con đó." Đàm Vịnh Vịnh vỗ bàn đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận chỉ Tịch Sư Lam. Lý Tiên Ni ngồi ở một bên, thất vọng vô cùng nhìn khóe môi Tịch Sư Lam cong lên, nước mắt lại muốn chảy xuống. "Cha, cha hẳn phải biết lần này hạng mục hợp tác với Tô Phùng Tần quan trọng cỡ nào mà, nếu thành công sẽ giúp công ty rất nhiều. Hiện tại hạng mục đã được tiến hành đến một nửa, nếu bây giờ đòi kết thúc là trái với hợp đồng. Con cũng không có cách nào, con cam đoan sẽ chỉ bàn công việc với cô ấy, tuyệt đối không tự mình liên hệ." Tịch Sư Lam biết bà Tịch cũng không hiểu chuyện của công ty, chỉ có thể chuyển ánh mắt tới chỗ Tịch Tố Công. Công ty của Tịch gia do một tay Tịch Tố Công thành lập, nghe Tịch Sư Lam giải thích xong, ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai, hạng mục này mà thành công, đối với công ty của gia đình sẽ có ích lợi ra sao. Ông trầm mặc rất lâu, sau khi đắn đo suy nghĩ xong mới mở miệng: "Hạng mục bắt đầu , khẳng định không thể kết thúc." "Này ông có ý gì hả? Ông còn muốn con của ông đi gặp hồ ly tinh kia à? Coi như Sư Lam đối với cô ta không có ý, nói không chừng hồ ly tinh kia lại có ý với Sư Lam nhà chúng ta thì sao? Không được tôi không đồng ý, tuyệt đối không thể để cho hai đứa nó tiếp tục tiếp xúc." Đàm Vịnh Vịnh nhìn con dâu nhà mình cúi đầu với dáng vẻ khổ sở ủy khuất, lại đột nhiên vỗ bàn kháng nghị mãnh liệt. "Ai nha, tôi nói tiếp tục chứ đâu có nói để Sư Lam tiếp tục tiếp xúc với cô ta đâu nào. Em nhìn em đi, bàn tay có đau không?" Tịch Tố Công luôn yêu thương phu nhân nhà mình, cũng mặc kệ ở trước mặt mọi người, đau lòng nhẹ tay vuốt ve tay Đàm Vịnh Vịnh. "Ông lại muốn sao nữa? Sư Lam là đổng sự trưởng, hạng mục lớn như vậy nó sao có thể không cùng hồ ly tinh kia va chạm cho được?" Đàm Vịnh Vịnh cũng không để ý tay của mình, vội vàng truy vấn lời Tịch Tố Công vừa nói. "Ý của tôi là hạng mục này, sau này cứ giao cho Sư Tử phụ trách, tất cả gặp mặt trao đổi với Tô Phùng Tần, toàn bộ để Sư Tử lo, như vậy chúng ta chẳng phải yên tâm à." Tịch Tố Công lộ ra một nụ cười cười đắc ý, hiển nhiên đối với an bài của chính mình khá là hài lòng. Tịch Sư Tử nãy giờ vẫn yên lặng ngồi một bên không nói một lời, cố ý giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Tịch Tố Công, vội vàng mở miệng chối từ: "Cha, không được a. Con đối với chuyện của công ty nhất khiếu bất thông, sao lại để con lo? Không được." "Sư Tử, đây là phương pháp tốt nhất. Hạng mục giao cho người khác cha với anh con cũng không yên lòng, vẫn là để người trong nhà phụ trách mới an tâm. Con không hiểu gì cứ việc thỉnh giáo anh của con, không sao cả, con cũng có thể mượn cơ hội này hảo hảo tiếp xúc chuyện của công ty một chút. Sau này con cũng nên giúp anh của con. Công ty của chúng ta, nói thế nào thì con cũng có một phần." Tịch Tố Công nhướng mày, nghiêm túc nhìn Tịch Sư Tử không cho cô cự tuyệt, vứt luôn câu cuối cùng: "Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tất cả mọi người mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi thật tốt." Một đám người vừa rồi còn vây quanh bàn trong phòng khách, chớp mắt đã giải tán hết. Tịch Sư Lam ôm Lý Tiên Ni trở về phòng an ủi, ông bà Tịch cũng ngáp ngáp xiêu vẹo trở về phòng. Chỉ còn lại một mình Tịch Sư Tử mặt mày bơ phờ, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, rốt cuộc thì cô đã làm sai chuyện gì? cô chỉ muốn giải quyết xong chuyện ở nhà, sau đó chui về ổ nhỏ của mình nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian thôi, cô trêu ai ghẹo ai chứ? Sao lại lâm vào hoàn cảnh phiền toái như thế này đây? Esley: Sai nhất hẳn là dám đụng vô người nữ thần họ Tô :))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương