Bạn Gái Tôi Là Du Côn!
Chương 34
Trên đường về nhà, Thuỵ An khẽ xoay sang hỏi Lăng Lăng rằng.- Hôm trước mày có nói với tao rằng Ngô Nại Phong đã biết cô Diệp là mẹ mày, vậy chuyện đó có thật không vậy ?Lăng Lăng thở dài, cho hai tay vào túi áo rồi đáp.- Ừ, Phong biết rồi.Thuỵ An chau mày, tỏ thái độ khó chịu.- Dù gì đi chăng nữa, mày cũng phải để ý anh ta một chút đấy.Lăng Lăng nhướn mày, ngạc nhiên hỏi.- Tại sao ?Thế rồi Thuỵ An lớn tiếng giải thích cho nó nghe.- Mày bảo anh ta rất ghét du côn, không phải sao ? Ngoài mặt vui vẻ như vậy mà không biết trong lòng ra sao, có khi còn giở thủ đoạn chơi sau lưng với mày nữa đấy ! Bọn con trai chẳng tin được ai cả.- Phong không làm thế đâu.Thuỵ An chau mày, gắt gỏng quát vào mặt nó.- Mày trở nên tin người từ khi nào vậy Lăng Lăng ?! Mày không nhớ hồi còn học cấp hai, mày đã từng bị thằng Tuấn chơi sau lưng rồi sao ? "Nhờ" nó mà bây giờ con Diễm mới có lý do để kiếm chuyện với mày hoài đấy. Cũng may là thằng khốn đó không biết mẹ mày là ai, chỉ thấy bà ấy lên xe cùng với trai trẻ thôi, chứ nếu nó mà biết mẹ mày là giáo viên trường A, thì có lẽ bây giờ mày toi mạng rồi ! Thằng Tuấn là người mà phải nói là cực kì đối xử tốt với mày, cũng mém trở thành bạn thân của mày đấy, vậy mà chỉ vì mày gây sự với con bồ của nó, mà nó liền lật mặt, trả thù mày ngay ! Mày xem, thằng Tuấn chơi với mày gần ba năm, mà nó còn phản bội mày được. Nói chi là Ngô Nại Phong, mày chỉ mới quen biết anh ta được vài tháng mà thôi ! Rồi tương lai không biết sẽ ra sao, có khi mày lại vô tình gây sự với bạn gái cũ của anh ta, rồi sau đó anh ấy cũng sẽ trả thù mày không chừng.- An, đủ rồi, đừng nói nữa.Dứt câu, Lăng Lăng một mạch đi thẳng về phía trước, rồi quẹo vào con hẽm nhà mình. Mặc cho Thuỵ An có đứng đó và cố giải thích đi chăng nữa, nó cũng không để tâm.- Nè ! Lăng Lăng ! Tao chỉ là muốn tốt cho mày thôi mà ?! ... Ơi trời, thật là tức chết với con nhỏ này mà ......Vừa đi, Lăng Lăng vừa suy nghĩ đến lời của Thuỵ An nói. Phải, Thuỵ An nói không sai, nó chỉ mới quen biết Phong được vài tháng thôi, tương lai ra sao cũng chẳng biết được. Nhưng mà ... anh đã hứa là sẽ giữ bí mật cho nó rồi mà, và nó cũng đã hứa là sẽ tin anh cơ mà.- Haiz ... Thật là ...Nó thở dài chán nản, thế rồi nó không muốn nghĩ nhiều nữa, gạc phăng mọi chuyện đi cho xong.Và rồi khi vừa về tới nhà, nó còn chưa kịp tháo giày ra thì đã nghe thấy tiếng bà nói.- Con lại đánh nhau nữa à ? Còn dám đánh ngay tại trường nữa chứ ! Con có biết xuýt nữa là con bị đuổi học rồi không hả ?!- Vậy thì càng tốt, vốn dĩ ban đầu con đã không muốn vào trường đó. Chẳng qua là do mẹ ép thôi.- Con còn dám nói thế ?!Bà Diệp tức điên người, bấu chặt tay ghế sofa mà quát.- Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi !- Mẹ muốn tốt cho con hay là mẹ muốn tốt cho mẹ ?! Chẳng qua mẹ muốn con vào trường A vì nó gần nhà, mẹ sẽ không cần đưa đón con đến trường, rồi khi đó mẹ sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh chú Quân hơn ! Con nói đúng không ?!- Con ...- Còn nữa, nếu như mẹ không ép con vào trường A, thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện như thế này !- Dù gì đi chăng nữa con cũng không được phép đánh nhau ! Mẹ rất ghét những hành động thiếu suy nghĩ đó ! Việc đánh nhau chỉ khiến cho con ngày càng trở thành một đứa chẳng ra gì !!- Hôm nay con đánh nhau với con nhỏ đó cũng chỉ vì mẹ mà thôi !- ...Bà Diệp xót xa nhìn con gái, giọng run rẩy nói không thành lời. Thế rồi bà hít một hơi, ngăn không cho tiếng nấc trong lòng mình phát ra, rồi nhẹ giọng hỏi nó.- Thế ... tại sao con lại đánh nhau ?- Chúng bảo mẹ làm gái ! Chúng bảo mẹ là một người rất tệ ! Mẹ đút tiền vào đây cho con ăn học ! Mẹ cặp kè với trai trẻ ! Tất cả mọi chuyện ... Tất cả mọi thứ, chúng đều đổ dồn vào mẹ !!- ...Lăng Lăng xiết chặt tay lại, cắn chặt răng ngăn không cho nước mắt rơi. Sau đó nó giương ánh mắt lạnh thấu xương nhìn lấy bà, và rồi trầm giọng nói.- Nhưng kể từ ngày hôm nay ... Con sẽ không bao giờ ... không bao giờ đánh nhau với kẻ khác vì mẹ nữa. Vì con thấy ... hành động này của con, dường như đối với mẹ ... chúng chẳng là gì cả.- Lăng Lăng ...Dứt câu, nó đi thẳng một mạch về phòng, sau đó đóng cửa lại thật mạnh.Bà Diệp buồn rầu, ngã người nằm xuống sofa rồi lặng lẽ khóc ... Chưa bao giờ bà thấy đau lòng như ngày hôm nay ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương