Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 8: 8: Giáo Huấn



Cái gì mà ầm ĩ thế ?

Nhìn thấy ông nội từ Mỹ trở về, Yến Huân và Yến Hoa khuôn mặt hớn hở chạy xuống.

Không cần biết ông nội đang vui hay đang buồn, chỉ cần thấy hai đứa cháu, cho dù có buồn đến mấy cũng nở một nụ cười thật tươi.

- Ông nội, ông về khi nào sao không thông báo cho cháu ra đón.

- Ông đi lâu làm cháu nhớ ông quá.

Tuy ông đã hơn 70 tuổi nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, khuôn mặt không già dặn là mấy.

Thấy hai đứa cháu chạy đến ôm chầm lấy mình, đi đường một khoảng khá xa, rất mệt nhọc nhưng khi nhìn thấy chúng nó, mọi muộn phiền như tan hết đi.

- Cháu gái của ông càng ngày càng xinh ra, đẹp hết phần thiên hạ thôi.

Yến Huân, ăn nhiều vào, lúc ông đi thấy con mập mạp, sao bây giờ lại gầy ra như vậy ?

- Không sao đâu ông, cháu sức dài vai rộng, tuổi trẻ gầy một chút là rất bình thường mà.

Vừa nói, cả hai đứa dìu ông qua ghế ngồi ở phòng khách, quản gia trong nhà từ tốn cầm vali của ông đặt lên trên phòng ngủ.

Ông nội qua Mỹ, con trai riêng của Vương Lê cũng đang học ở Mỹ, đã hai năm nay bà chưa gặp mặt con, suýt nữa thì quên mất khuôn mặt của nó rồi.

Chuyện học hành của con riêng của con dâu là một tay ông nội sắp xếp, con trai riêng của Vương Lệ bằng tuổi Yến Huân, lúc 8 tuổi đã được ông chuyển qua Mỹ học tập.

Mỗi năm lại về một lần, nhưng dạo gần đây học hành bận rộn, e là Tết năm nay cũng không về được.

Vương Lệ mong ngóng con trai, điều này không chỉ khiến bà thấp thỏm mà ngay cả Yến Chung cũng lo lắng thay, khác với hai đứa con ruột, ông thương con riêng của vợ hơn.

- Ba, ba qua bên đó có mệt không ? Để con nói với đầu bếp nấu cơm cho ba.

Nụ cười ông nội chợt tắt, ông nhìn cô con dâu với vẻ lạnh lùng.

- Thôi không cần đâu, ba không đói.

Yến Chung muốn hỏi thăm tình hình con riêng, biết ý vợ nên không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.

- Ba, ba từng nói khi nào rảnh ba sẽ ghé thăm Vương Tân Lạc, thằng bé thế nào rồi ạ ?

Ông nội nhìn Yến Hoa rồi đưa mắt nhìn cháu trai yêu quý của ông, bất giác cau mày, tuy già cả rồi nhưng mắt ông vẫn tinh lắm.

Nhìn vết ửng đỏ trên má Yến Huân, ông thừa biết Yến Chung không chăm lo tốt.

Ông thở dài một hơi, lúc này Yến Chung vẫn không hiểu sự tình.

Ông nội tinh tế nhìn vào đôi giày mà Tiểu Hoa đang đeo, vốn dĩ là một lớp màu trắng tinh khôi, vậy mà giờ đây đã bạc đi vài phần.

Cháu gái của ông không thích ở bẩn, quần áo dù chỉ bị bẩn một chút phải bắt giặt lại ngay, ông càng thở dài nhiều hơn, nhìn Yến Chung chằm chằm.

Cháu gái của ông chắc cũng đã khổ sở không kém Yến Huân là mấy.

- Yến Huân, em gái của con sao lại mặc đồ cũ thế kia ? Giải thích cho ta nghe.

- Tiểu Hoa bị ba đuổi ra khỏi nhà ạ.

Yến Huân rất thành thật, thành thật đến nỗi bacủa anh phải nhìn anh ngỡ ngàng.

Những chỉ thành thật trước mặt ông nội, với những người khác thì chưa chắc.

Ông nội đứng dậy, cầm theo cây gậy trên tay, có con cái rồi, không thể đấm đánh như trẻ con được.

- Anh làm gì hai đứa cháu của tôi.

Tôi đi có một tuần thôi mà nhìn bọn trẻ khác hẳn ra, thật chẳng ra làm sao cả.

Về đến đây liền hỏi con riêng của vợ, anh có hiểu cảm giác của hai đứa con anh là như thế nào không ? Khoảng thời gian trước thấy anh im lặng không giáo huấn con cái, nghĩ rằng anh sẽ thông suốt nhưng không ngờ ngày hôm nay anh lại đối xử với cháu tôi như vậy.

Tôi không bỏ qua cho anh đâu.

- Ba...

- Tôi không cần biết lý do, tôi rõ cháu tôi, nó sẽ phạm phải sai lầm nhưng chắc chắn không làm điều gì quá đáng.

Giọng điệu giận dữ, lời nói rất sắc bén khiến Yến Chung không dám mở miệng.

Ông chỉ biết cúi đầu, ông nội vì tức giận mà cả người có hơi mệt.

Ông được hai đứa cháu dìu lên phòng, Yến Chung cũng rất muốn giúp nhưng ông nội không thèm đếm xỉa.

Bóng dáng ba khuất dần, Yến Chung mới thả lỏng bản thân, ngồi xuống sofa thở dài.

- Em biết anh đã cố gắng rồi, không sao đâu.

- Lúc đầu anh nên phản đối ý định cho Vương Tân Lạc sang Mỹ du học, nếu như vậy em sẽ bớt cô đơn hơn.

- Em nói rồi mà, em không sao ? Anh làm lành với ba đi, chẳng phải ba rất thích đồ cổ sao, anh đi mua một món đồ đi.

- Ừ, ngày mai anh mua.

Trong nhà ông nội là người có quyền lớn nhất, lời của ông không thể không nghe, ông cũng không bênh vực cháu mình quá đáng.

Ông rõ tính nết mỗi người trong nhà, chỉ vì hẹn hò sớm mà bị đuổi thẳng ra khỏi nhà, hành động này thực không thể coi được..
Chương trước Chương tiếp
Loading...