Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 14: “Khổ Đau Kế” (Ii)
Hắn cười thầm rồi dùng giọng ôn nhu đáp lại cô: “Tôi trông rất xấu sao?” Lời vừa dứt, hắn liền nghe Bảo Vy thở dài thất vọng. Cô vừa tập trung khâu, vừa nhàn nhạt nói: “Bình thường nhìn anh, người ta sẽ nghĩ anh là “thằng nghiện”, thêm vài cái sẹo nữa người ta không cần nghĩ cũng biết anh chính là “thằng nghiện”.” Ưng Túc nghe xong trong lòng hơi hoảng: “Anh đường đường là mĩ nam như vậy mà cô ta lại dám gọi anh là “thằng nghiện” sao? Hóa ra trước giờ cô luôn nghĩ anh như vậy. Tiên sư nhà cô! Tôi sẽ cho cô biết tôi nghiện cái gì.” Ưng Túc nghĩ đến đây, tầm mặt quét lên liếc Bảo Vy một cái rồi lại chuyển dời tầm mắt. Ánh mắt anh vừa vặn đặt ngay khe núi của cô. Anh rất muốn nhăn mặt một cái nhưng lại sợ cô trợt tay may xấu biến anh thành “thằng nghiện” thật. Cho nên chỉ có thể nuốt vào lòng, lần nửa rủa thầm: “Phương Bảo Vy, cô thật đáng chết! Lúc sống cùng tôi thì trước sau chỉ mặt áo cài kính cổ, vừa dọn ra ngoài lại mặc áo hai dây bằng bằng ren mát mẻ như thế này. Cô không muốn tôi sống nữa hay sao?” Dù cố để cơ mặt không di chuyển nhưng ánh mắt anh lúc này không khác lúc quay bài. Nhướn được bao nhiêu cứ nhướn, nhìn được bao nhiêu cứ nhìn. Ánh mắt lọt thỏm vào giữa khe rãnh mê hồn đó rồi bắt đầu tưởng tượng. Anh nghĩ nghĩ xem bên trong lớp áo này còn có chướng ngại vật gì nữa không? Rồi lại nghĩ nếu rướn mặt thêm một tí, môi chu ra một tí thì lại có khi nào môi anh sẽ chạm vào nơi anh muốn hay không? Rồi anh lại nghĩ đến đêm đó, cái vẻ mê người này làm sao cưỡng lại đây. Ưng Túc cứ nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ toàn những chuyện “sôi máu” và cuối cùng thì anh cũng trào máu thật. Sau khi Bảo Vy kết thúc thao tác, cô phấn chấn nhìn đường may khéo léo của mình bằng ánh mắt tự hào: “Xong rồi, rất là hoàn hảo. Bảo đảm sẽ không bị sẹo lồi.” Nói xong một lúc cô không thấy Ưng Túc trả lời thì liền cúi đầu xuống nhìn anh. Mắt Bảo Vy hốt hoảng khi nhìn thấy mũi anh đang ra máu mà mắt anh thì đờ đẫn giống như mất hồn. Bảo Vy sợ quá liền buộc miệng gọi anh: “Ưng cầm thú, anh không sao chứ?” Vừa nghe thấy cái tên ngộ ngộ, Ưng Túc mới sững người nhìn cô: “Cô gọi tôi là gì?” Bảo Vy như biết mình lỡ lời liền thè lưỡi nói qua chuyện khác: “Mũi anh bị chảy máu. Để tôi giúp anh cầm máu.” Nói xong Bảo Vy ngồi lên bàn trà đối diện với anh, cầm bông lau máu ở mũi cho anh. “Sao lại như vậy nhỉ?” Bảo Vy ngẫm ngợi hồi lâu liền đưa tay sờ sờ đầu anh. Cô rướn người gần mặt anh, cẩn trọng đưa tay sờ nắm hộp sọ của anh. Miệng không quên nhắc: “Nếu có chỗ nào đau thì lên tiếng nha.” Ưng Túc chỉ ậm ờ cho xong, tầm mắt anh lại lần nữa bị thách thức. Ưng Túc rủa thầm: “Cái khe đáng chết này, càng ngày càng gần như vậy. Người cô ta lại đung đưa qua lại trước mặt mình, mình có thể nghĩ là cô ta đang muốn quyến rũ mình hay không?” “Không!” Ưng Túc vừa nghĩ đến đây thì lại nghe Bảo Vy trả lời một tiếng khiến hắn giật mình ngước mắt nhìn lên. Cần cổ trắng ngần của nàng đang rướn về phía đầu hắn quan sát cẩn thận. Từ tầm nhìn của hắn là cái dáng cổ đẹp mê người khiến hắn lần nữa ham muốn chạm vào. Lúc này Bảo Vy đã đứng thẳng lên, eo nàng lại vừa khéo ngay tầm tay của hắn. Ưng Túc lần nữa lẩm nhẩm trong lòng: “Phương Bảo Vy, là cô đang thách thức tôi ôm cô đấy nhé. Phan Ưng Túc tôi không phải loại háo sắc đâu. Có trách hãy trách cô quyến rũ tôi.” Lời vừa nhẩm xong thì tay liền đưa lên, hắn chờ mong, hắn khao khát và hắn hành động. Khi tay sắp chạm vào chiếc eo thon của nàng thì Bảo Vy liền nhích người ra, quay lại vị trí ngồi đối diện hắn, cô nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh còn bị người ta đánh ở đâu nữa không?” Hắn hụt hẫng, hắn tiu nghỉu, hắn xụ mặt bí xị và cũng không nghe thấy lời cô hỏi. Bảo Vy hơi nheo mắt, lẩm bẩm rất nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy: “Anh có dấu hiệu chảy máu, tai ù, tinh thần đờ đẫn sau khi đập đầu. Toàn là dấu hiệu nguy hiểm. Tôi khuyên anh nên đi đến bệnh viện để kiểm tra.” Lời cô vừa dứt hắn liền lách qua người cô qua và chạy thẳng vào toilet. Bảo Vy khó hiểu dõi mắt nhìn theo. Hắn đứng trong toilet xả nước liên tục để nàng không nghe ra được hắn làm gì bên trong. Sau khi xong xuôi, hắn liền thở phào và đứng trước gương rửa mặt. Hắn lẩm bẩm: “Chậm tí nữa thì mất mặt với cô ta rồi.” Sau đó, hắn liền nhìn xuống, chậc lưỡi rồi than rằng: “Anh hiểu ý chú mày. Anh sẽ nhanh chóng chuyển đến đây ở. Ngoan, kiên nhẫn một chút.” Ưng Túc thở dài, hắn không ngờ chỉ ngồi nói chuyện bình thường thôi mà phản ứng cơ thể lại lớn như vậy. Lúc bước ra hắn nhìn thấy Bảo Vy đang đứng ở cửa nhìn hắn với sắc mặt của một bác sĩ quan tâm bệnh nhân thuần khiết trong sáng. “Anh Phan, anh có rất nhiều dấu hiệu đáng ngại sau khi bị thương. Có thể đối phương ra tay nơi nào đó trên đầu anh mà anh không biết nhưng dưới góc độ chuyên môn tôi khuyên anh nên đi kiểm tra.” Ưng Túc thở dài, mặt mày bơ phờ nhìn Bảo Vy nghĩ: “Tôi chính là lấy đá đập đầu mình, đập một phát cô không mở cửa, liền đập thêm phát nữa. Làm sao tôi không biết tôi ra tay nặng đến mức nào? Đáng ngại cái quái gì, tôi chính là bị cô làm cho xuất hiện triệu chứng.” -------------------------- Hi các tình yêu của Hạc Giấy! Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á. http://.com/thien-kim-bac-ti.html http://.com/chi-vo-anh-yeu-em-h.html Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương