Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 2 - Chương 21



“Không cần.” Mục Thanh cười cười,“Ngươi ăn đi.”

“Nga.” Tiểu mập mạp rầu rĩ cúp máy.

“Gọi điện thoại cho ai thế?” Cung Lâm hướng miệng bé đút một chút anh đào ngâm rượu.

“Mục thúc thúc.” Lạc Tiểu Tịch liếm liếm miệng,“Ăn ngon, nữa.”

“Không cho.” Cung Lâm xoa xoa đầu bé,“Đi gọi thúc thúc đến uống trà chiều.”

Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, lau tay vào tạp dề của Cung Lâm, chạy tới phòng ngủ kêu Lạc Nguy.

Cung Lâm lấy pho mát từ trong tủ, *** tế cắt thành hình tam giác.

Người làm nghiên cứu khoa học, luôn có ám ảnh theo đuổi tỷ lệ hoàn hảo.

Ay, ngoại trừ tiểu trư ngốc trong nhà kia.

Bất quá, béo đô đô cũng rất khả ái, sờ vào thật mềm mại.

Bác sĩ Cung nuốt nước miếng, tiểu tử kia so với miếng bánh ngọt trước mắt còn ngon miệng hơn.

Thật muốn ôm lấy cắn mấy miếng.

“Ba ba ba ba ba!” Lạc Tiểu Tịch vọt vào phòng ngủ, nhào vào chăn giãy giãy a giãy giãy.

“Tiểu nghịch ngợm.” Lạc Nguy bị đánh thức, lật chăn lên đem Lạc Tiểu Tịch bao lại bên trong, nhu khuôn mặt giống mình như khuôn đúc.

Tiểu mập mạp cười khanh khách, từ trong chăn chui ra:“Lâm Lâm làm trà chiều, ba muốn dùng không, có bánh ngọt việt quất siêu ngon nha!”

Ai nha Lâm Lâm thật sự là có tài nha!

“Không , hai đứa ăn đi.” Lạc Nguy xoa bóp mũi bé,“Ở nước ngoài mỗi ngày đều ăn, đã sớm phát ngán rồi.”

“Di, ba mẹ không nấu cơm sao?” Lạc Tiểu Tịch thực buồn bực.

“……” Lạc Nguy đưa tay xoa đầu bé,“Ngoan, đi ăn đi.”

Ngô……

Tiểu mập mạp mất hứng , Lâm Lâm hao tâm tư lớn như vậy mới làm được, sao Mục thúc thúc với ba không chịu ăn a?

Hừ, giậm chân giận dữ, không biết thưởng thức!

Lạc Tiểu Tịch vừa ăn bánh vừa căm giận.

“Tiểu ngốc tử.” Cung Lâm cúi đầu hôn bé một cái,“Ngươi thích ăn là tốt rồi, hôm nào chúng ta lại làm cơm mời thúc thúc.”

“Không được, nhất định phải cho bọn hắn nếm thử một chút !” Tiểu mập mạp mút ngón tay, cảm thấy ăn ngon thật nha……

Cung Lâm buồn cười vỗ vỗ đầu bé, rồi vào bếp rửa bát.

Lạc Nguy bị chênh lệch múi giờ nên ngủ hơi lâu, đợi đến lúc hắn ngủ dậy đã là chín giờ tối, vừa ra cửa đã thấy Lạc Tiểu Tịch đang ngồi đổi giày.

“Đã trễ thế này, ngươi còn đi ra ngoài?” Lạc Nguy cau mày hỏi.

“Ân, mang bánh quy đến cho thúc thúc.” Lạc Tiểu Tịch đứng lên kéo kéo quần áo.

Chờ Mục thúc thúc nếm qua rồi, sẽ biết ngon đến mức nào!

“Thúc thúc nào?” Lạc Nguy rất ngạc nhiên.

“Chính là…… Ta không nói cho ba biết.” Lạc Tiểu Tịch đem hộp bánh bích quy ôm vào trong ngực.

Thúc thúc đẹp trai nói rồi, hắn cùng ba ba hiểu lầm, cho nên không thể nói cho ba biết!

“Thối tiểu tử.” Lạc Nguy nhu nhu đầu bé,“Ngươi đi một mình?”

“Ân, Lâm Lâm đang viết báo cáo.” Lạc Tiểu Tịch hướng Lạc Nguy vẫy tay,“Ta đi a.”

“Trên đường cẩn thận.” Lạc Nguy vuốt mũi bé.

Tiểu ngốc con khi nào thì có thêm một thúc thúc, dù sao mình cũng không bận, nếu không…… Cùng đi qua nhìn xem?

Lạc Tiểu Tịch một đường đến nhà Mục Thanh, ngồi ở cạnh bồn hoa lắc lắc chân, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Dãy số còn chưa tìm được, đã bị đèn xe chiếu vào mắt.

“Sao lại ngồi một mình ở đây, lại cùng hắn cãi nhau à?” Mục Thanh từ trên xe xuống, có điểm ngoài ý muốn,“Đi thôi, cùng thúc thúc lên lầu.”

“Chúng ta không cãi nhau.” Lạc Tiểu Tịch vỗ vỗ bên người,“Thúc thúc ngồi đi.”

“Ân?” Lạc Nguy cười cười, theo lời bé ngồi xuống.

Tiểu tử kia thật đáng yêu.

“Này cho ngươi làm bữa khuya.” Lạc Tiểu Tịch đem hộp bánh bích quy nhét vào trong tay Mục Thanh,“Thật sự ăn ngon lắm, ngươi nếm thử xem sao.”

“Ngươi đến vì cái này?” Mục Thanh bật cười, mở ra nắp hộp ăn một cái.

“Ăn được không?” Lạc Tiểu Tịch ánh mắt đầy chờ mong.

“Ân, ăn ngon.” Mục Thanh gât đầu khen ngợi,“Bác sĩ nhà ngươi thật giỏi nha.”

Tiểu mập mạp hắc hắc cười, ai nha Lâm Lâm quả nhiên lại được khen ngợi.

Hảo vui vẻ.

Bánh quy tỏa ra từng đợt mùi hương ngọt ngào, tiểu mập mạp nuốt nuốt nước miếng, bắt tay vói vào trong hộp:“Ta cũng muốn ăn thêm một cái.”

Mục Thanh xoa bóp khuôn mặt bé, đem hộp bánh đặt vào giữa hai người.

Đèn đường chiếu xuống thứ ánh sáng ấm áp, một lớn một nhỏ hai người, vừa ăn bánh bích quy vừa nói cười, thân mật như cha con.

Trong bóng đêm, sau hàng cây, có người sửng sờ ở tại chỗ, nhớ lại những hình bóng đã qua.

Mục Thanh, Mục Thanh.

Hơn mười năm trước mùa hè kia, mình phong trần mệt mỏi trở về nhà, việc đầu tiên là tìm hắn.

Đến cửa nhà Mục Thanh, lại nhìn thấy cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, còn có đầy đất mảnh pháo vụn.

Đỏ au , như bốc cháy trước mắt.

“Tiểu tử, ngươi là đến ăn cưới sao?” bác gái hàng xóm đang ngồi trước cổng, “Chạy nhanh đi tới khách sạn, tiệc cưới của tiểu Mục tổ chức ở đó.”

Lạc Nguy kinh ngạc, sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại được.

Tiệc cưới, cái gì tiệc cưới? tiệc cưới của ai?

Điên cuồng chạy đến khách sạn, xa xa liền nhìn hắn đứng ở cửa, tây trang thẳng thớm, tươi cười ôn hòa.

Bên người, là tân nương mặc đồ cưới đỏ tươi.

“Lạc Nguy, tương lai lúc chúng ta kết hôn, ngươi yếu phải mặc áo tân nương nhé”

“Ngốc, ngươi mới là tân nương tử!”

“Vì cái gì a?”

“Bởi vì ngươi đẹp!”

“……”

“Còn có.” Lạc Nguy cười xấu xa, ghé vào bên tai Mục Thanh nhỏ giọng thầm thì.

Mặt tiểu bốn mắt đỏ bừng, hung hăng đem Lạc Nguy đẩy xuống cầu thang

“Ngươi đẩy ta thiệt a?” Lạc Nguy mặt xám mày tro đứng lên,“Hây hây, không phải là tân nương tử thôi sao, ta làm ta làm!”

“Ngươi nói a, không được đổi ý.” Mục Thanh ôm sách cười, kheo tiểu răng nanh.

Rõ ràng đã hứa cùng mình một chỗ cả đời, tại sao giờ lại đi lấy người khác?

Lạc Nguy xa xa nhìn hắn, không dám lại gần hơn dù chỉ một bước.

Mục Thanh tiếp đón khách khứa xong, định xoay người trở vào bên trong, ngẩng đầu lại vừa lúc chống về hướng Lạc Nguy.

Trông qua đám người hỗn loại, lại thấy hai hàng nước mắt ai kia khẽ rơi.

“Mục Thanh.” Tân nương ngượng ngùng đầu không dám nâng, nắm lấy ống tay áo hắn,“Trở về đi.”

“Ân.” Mục Thanh hoàn hồn, nắm tay nàng vào khách sạn.

Lạc Nguy nhìn bóng dáng hắn dần biến mất, cuối cùng cười khổ ra tiếng.

Lời hứa hẹn khi còn trẻ, quả nhiên là không thể thật sao.

Hắn còn nhớ rõ, vậy mà có người đã quên.

Hận sao? Có lẽ đi.

Nếu chấp nhận hứa hẹn, vì cái gì lại muốn nuốt lời.

Mục Thanh, Mục Thanh.

Đời này ngươi là người ta yêu nhất, cũng là ta hận nhất.

Hồi ức quá nặng nề, khiến lòng Lạc Nguy đau đớn.

Cạnh bồn hoa hai người ăn xong bánh bích quy, lại chia nhau một bình nước, đều cười đến vui vẻ.

“Thúc thúc, ba ba ta về rồi.” Lạc Tiểu Tịch thấy Mục Thanh tâm tình hảo, vì thế nhân cơ hội đề cập chuyện này.

Cái kia, đại thúc đẹp trai và ba ba đều tốt như vậy, hiểu lầm thật đáng tiếc ! Chính mình nhất định phải làm cho bọn họ hòa hảo!

“…… Ân?” Mục Thanh sửng sốt, sau đó che dấu cười cười,“Ta biết, bác sĩ của ngươi đã nói cho ta biết.”

“Hôm nào, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Lạc Tiểu Tịch hướng tới Mục Thanh cọ cọ (em lại bán manh),“Các ngươi hẳn là có rất lâu không gặp nhau rồi?”

“Ân.” Mục Thanh gật đầu, bên môi là ý cười chua sót.

Lâu, thật lâu, mười tám năm lẻ một tháng mười tám ngày, có tính là lâu không?

“Chính là , cái kia cái kia, thời gian có thể xóa mờ vết thương.” Tiểu mập mạp vẻ mặt nghiêm túc nói.

“A.” Mục Thanh bật cười,“Tiểu ngốc tử, tốt lắm trở về đi, hôm nào ăn cơm nói sau, nếu không trở về, ngươi ba ba sẽ đánh mông ngươi!”

Hôm nào? Lâm Lâm nói rồi, nếu đối phương nói hôm nào hôm nào đó, nghĩa là hắn không muốn làm!

Là từ chuyên dùng để thoái thác!

Lạc Tiểu Tịch thở dài, đại thúc đẹp trai thật bướng bỉnh! Nếu không trở về khuyên nhủ ba ba? Chỉ cần bọn họ có một người giải thích trước, chuyện đó không phải là tốt rồi sao!

“Còn có a.” Mục Thanh điểm mũi bé,“Không được nói cho ba ba ngươi biết chúng ta quen biết nhau.”

“A?” Tiểu mập mạp buồn bực, đại thúc đẹp trai thực tàn nhẫn, một chút hy vọng cũng không cho mình lưu lại!

“Ta về trước đây.” Lạc Tiểu Tịch ôm hộp bánh trống không đứng lên, nếu không, đi về trước cùng Lâm Lâm thương lượng một chút? Lâm Lâm so với mình thông minh hơn, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp !

“Ta đưa ngươi trở về.” Mục Thanh mở cửa xe,“Cám ơn ngươi mời ta ăn bánh quy ngon như vậy.”

“Cũng được cũng được.” Tiểu mập mạp cuồng quýt gật đầu.

Đưa mình trở về thật tốt, nói không chừng còn có thể ở cửa nhà gặp được ba ba!

Như vậy không phải gặp mặt sao!

Hắc hắc hắc, tiểu mập mạp ngồi ở ghế phó lái ngây ngô cười.

Đến cửa nhà Lạc Tiểu Tịch, tiểu tử kia qua cửa kính xe liều mạng ngó nghiêng.

Ai nha ba ba thật đáng ghét! Đi đâu mất rồi?!

“Tốt lắm, xuống xe đi tiểu ngốc tử.” Mục Thanh giúp hắn mở cửa xe.

“Ngao!” Tiểu mập mạp buồn bực tru lên.

Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp! Nói không chừng liền tiêu tan mất! Lão ba quả thực rất không chịu thua kém !

Lạc Tiểu Tịch mở cửa, lăng xăng lăng xăng chạy lên lầu, tính trách cứ lão cha một chút.

Thân sinh phụ tử a! Như thế nào một chút tâm linh cảm ứng đều không có!

Vào phòng ngủ, Lạc Tiểu Tịch mở đèn rồi sờ sờ đầu.

Di? Ba ba không ở nhà.

“Tiểu ngốc tử.” Cung Lâm nghe được động tĩnh, từ phòng mình đi ra,“Làm gì thế?”

“Ba ba ta đâu?” Lạc Tiểu Tịch buồn bực.

Như vậy, lại chạy đâu mất rồi?

“Không biết, vừa rồi vẫn ở đó mà.” Cung Lâm đẩy đẩy gọng kính, cúi đầu hôn Lạc Tiểu Tịch một chút,“Bảo bối đi ngủ sớm đi.”

Tiểu mập mạp sờ sờ khuôn mặt, ngốc hồ hồ cười.

“Đứa ngốc.” Cung Lâm xoa bóp cái mũi nhỏ của bé,“Ta đi hâm sữa cho ngươi, thêm một chút đường , được không?”

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch ôm lấy thắt lưng Cung Lâm, đem mặt dán vào ngực hắn cọ cọ,“Ta thích ngươi nhất.”

“Ta cũng vậy, thích ngươi nhất.” Cung Lâm cười cười, cúi đầu hôn nhẹ đầu của bé một cái.

Tiểu mập mạp ngẩng đầu, nhắm mắt lại hôn lên môi Cung Lâm.

Lâm Lâm thật tốt, mình sẽ ở bên hắn cả đời.

Nói cả đời, liền cả đời.

————————-

Đây là bánh ngọt việt quất
Chương trước Chương tiếp
Loading...