Ban Mã Tuyến

Chương 47: Chia tay



"Ông nội, con chưa từng yêu cầu cho mình cái gì, đây là lần đầu tiên. Có lẽ rất nhiều người ghen tị với con, con có thể dễ dàng có tất cả mọi thứ người khác có thể không có. Nhưng mà, có đôi khi, đôi khi những thứ con có và những thứ con muốn, là không như nhau. Con có thể đem cuộc đời mình dành cho Cận thị, không sao hết, con đồng ý trả giá vì nó để nó ngày cường càng mạnh. Cho dù có tất cả, con cũng chỉ mong có 1 thứ, trước kia không có, sau này cũng không có, con chỉ muốn lúc này tranh thủ vì mình, duy nhất một lần. Ông nội, có thể toại nguyện cho con được không?" 

Cận Ngữ Ca, trong câu nói cuối mang theo 1 chút run rẩy. Nỗi sợ hãi khó kiểm soát những cơn sóng lớn, cũng không cam lòng dừng lại, cô dùng hết tất cả dũng cảm để nói ra những điều này. Từ nhỏ được Cận Ân Thái nuôi dưỡng đã quen nghe lời, nhưng mà giờ phút này mãnh liệt nhớ nhung người kia, nên dù cho xảy ra chuyện gì cũng không nỡ lòng dứt bỏ. 

Cận Ân Thái im lặng 1 lúc, ánh mắt vẫn không có rời khỏi Ngữ Ca, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, môi mấp máy một chút, 

"Không được." 

Không có nhiều giải thích, cũng không khuyên giải ngăn cản, chỉ đơn giản 2 từ, cũng đủ chứng minh sự uy nghiêm của mình với mọi người. 

Ngữ Ca nghiêng đầu, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm nén suy nghĩ bên trong đến chua xót. Qua thật lâu, mới miễn cưỡng đè nặng cảm xúc, khàn giọng nói, 

"Con đã hiểu." 

"Về phần Khương Quỳ do chính con quyết định, ông không có ý kiến gì hết." Cận Ân Thái giọng nói bình tĩnh, nghe không ra thăng trầm, 

"Về phần chuyện con nói hôm nay, cần ông ra mặt xử lý không?" 

"Không!" Ngữ Ca lập tức cự tuyệt, "Con biết xử lý như thế nào!" 

Cận Ân Thái nhìn cô, ngừng lại một chút, 

"Vậy cũng tốt." 

Cận Ngữ Ca sắc mặt mang theo 1 chút tuyệt vọng, thái độ làm người của Cận Ân Thái, không có ai hiểu rõ bằng cô. 

"Ông nội, nếu không còn gì nữa con ra ngoài trước." 

"Ừ." 

Ngữ Ca đứng lên đi đến cửa, Cận Ân Thái nhìn theo bóng dáng của cô, nói thêm một câu, 

"Ông không muốn nghe bất cứ cái gì liên quan đến chuyện này nữa." 

Vì dùng sức quá mạnh làm tay cầm nắm cửa trở nên trắng bệch, Cận Ngữ Ca đứng ở cửa bất động thật lâu, cuối cùng không nói lời nào mở cửa đi ra ngoài. 

Khương Quỳ chủ động muốn đưa Cận Ngữ Ca về, lão phu nhân cùng dì Chu không biết nội tình, dốc hết sức thúc đẩy. Ngữ Ca bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận, ngồi vào trong xe Khương Quỳ. 

Đêm còn chưa tối, cả thành phố đèn đã sáng trưng, Khương Quỳ chậm rãi lái xe, ngẫu nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Cận Ngữ Ca. 

Ngữ Ca sắc mặt ủ dột ngồi ở chỗ phó lái, nhìn chằm chằm phía trước, không nói gì. 

"Ông nội nói với cô cái gì?" 

"Không có gì." Hiển nhiên, Cận Ngữ Ca không muốn nói với hắn bất cứ điều gì. 

"Cô không cần luôn có thái độ như vậy, phải biết rằng, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thân phận vợ chồng, cô không biết cô lạnh lùng như vậy, sẽ khiến người khác hoài nghi?" Khương Quỳ giọng điệu không rõ ràng nhưng có vẻ không vui vẻ. 

"Tôi vẫn đều là như vậy, anh không biết sao?" 

"Cô có thể bắt đầu từ bây giờ, thử biểu hiện... giống vợ tương lai của tôi." 

"Có cần thiết không?" Ngữ Ca cũng không thèm liếc nhìn hắn, luôn luôn đối với kính chắn gió nói chuyện. 

"Đương nhiên." Khương Quỳ cong lên khóe môi, giọng điệu không nóng không lạnh, "Hơn nữa, tôi nghĩ hôn lễ sắp tới của chúng ta, tốt nhất cô tạm thời giữ khoảng cách với cô cảnh sát họ Kiều kia." 

"Anh không cần được đằng chân lưng đằng đầu!" Cận Ngữ Ca thốt ra mà ra. 

"Ha ha, Ngữ Ca, không ngờ nhắc tới cô ấy, cô liền không khống chế được như vậy, cái này rất không giống cô bình thường." Khương Quỳ lắc đầu, 

"Kế hoạch của chúng ta, cô ấy có thể không chấp thuận, một khi khác biệt về quan điểm, mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Tôi không muốn chuyện cô và tôi đã tán thành vì cô ấy mà chuyển xấu. Như vậy đối với chúng ta đều không tốt, cô nghĩ xem đúng không?" 

Cận Ngữ Ca cắn chặt răng, 1 từ cũng không nói. 

"Chỉ là tạm thời mà thôi, sau khi chúng ta kết hôn, mọi chuyện đều như đã định. Khi đó, cô nói với cô ấy thế nào cũng được, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không giận đâu?" 

"Chuyện của tôi, chính tôi sẽ xử lý." 

Ngữ Ca không kiên nhẫn nói, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, cự tuyệt nói chuyện với nhau. Khương Quỳ nhìn cô, rất khinh thường cười lạnh một tiếng, cho xe tăng tốc. 

Vài ngày sau, cuối cùng cũng xong việc, Kiều cảnh quan mang theo tâm tình rất bức thiết đã trở lại. 

Lúc di động trên bàn làm việc vang lên, Cận Ngữ Ca đang xuất thần, bị giật mình hoảng sợ. Nhìn đến tên nhảy nhót trên màn hình, lần đầu tiên khó xử không biết nên nghe hay không. Đang do dự, tiếng chuông hết vang, chấm dứt. 

Một chỗ khác Kiều cảnh quan tựa hồ không nghĩ như vậy từ bỏ, lại bấm, Cận Ngữ Ca bình tĩnh, bắt máy. 

"Đang làm gì? Tôi đã trở về." 

Giọng điệu cũng không đàng hoàng, cũng là ẩn ẩn lộ ra vẻ phấn khởi. Cận Ngữ Ca nghe được âm thanh quen thuộc, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót và ủy khuất, nhất thời không nói nên lời. 

"Hả? Làm sao vậy? Tại sao không nói gì?" 

"Không có việc gì." Hít một hơi, Ngữ Ca áp chế cảm xúc, miễn cưỡng tươi cười, giọng nghe cũng có vẻ thoải mái. 

"Um.. Như thế nào... Cảm giác rất không vui?" Kiều Hiểu Kiều nghe ra một chút khác thường, lầm bầm một câu. 

"Không có. Đi công tác thuận lợi không?" 

"Cũng tốt. Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nha?" 

Ngữ Ca im lặng một chút, từng chờ đợi gặp mặt, bây giờ lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Kéo dài, nấn ná suy nghĩ trong đầu cũng không được, lục phủ ngủ tạng như đồng thời co rút đau đớn. 

Hiểu Kiều không có nghe thấy trả lời, cũng không nhiều lời, im lặng chờ. 

"... Được a..." 

"Um, đi nơi nào đây?" Giống như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo ý cười. 

"Kiều quyết định đi."

"Được!" 

Cận Ngữ Ca đứng trước cửa nhà hàng, nhìn thấy Kiều Hiểu Kiều từ xa chạy tới. Tóc trên trán phất phới, giấu không được vẻ mặt vui mừng. Đi vài bước lên bậc thang, khi còn cách Ngữ Ca hai bước, liền vươn tay ra. 

Thực tự nhiên, Cận Ngữ Ca vươn tay ra ngoài. Đặt trong lòng bàn tay của Hiểu Kiều, bị nắm lại, nắm thật chặt. Kiều Hiểu Kiều dừng cũng không dừng, lôi kéo cô hướng vào trong phòng ăn, 

"Chờ lâu không?" 

Cận Ngữ Ca không trả lời, thực lạnh nhạt cười cười. Hiểu Kiều quay đầu nhìn cô, 

"Làm sao vậy? Không thoải mái?" 

"Không có." Ngữ Ca lắc lắc đầu, né tránh ánh mắt. 

Hai người ngồi vào vị trí, bồi bàn mang thực đơn lên, Hiểu Kiều tiếp nhận, hỏi Ngữ Ca trước, 

"Muốn ăn cái gì?" 

"Cái gì cũng được." 

Hiểu Kiều mím môi mỉm cười, liếc liếc thực đơn, kêu 1 chút thức ăn, để nhanh chóng đuổi bồi bàn đi. 

"Cảm giác cảm xúc của em không được tốt lắm?" Kiều cảnh quan cầm ly lên uống miếng nước, nhìn Ngữ Ca nói. 

Ngữ Ca ánh mắt dừng ở trên mặt cô, kinh ngạc nhìn như xuất thần. Hiểu Kiều nhướng mày, "Ngữ Ca?" 

Cô mới giật mình tỉnh lại, "Hơi mệt." 

"Chúng ta ăn xong về nhà sớm một chút nha." 

Kiều Hiểu Kiều không có suy nghĩ nhiều chỉ là nương theo lời nói của Ngữ Ca. Chăm chú nhìn cô, cười tủm tỉm lấy trong túi ra 1 cái hộp thật dài, đưa qua, 

"Tặng quà cho em." 

Ngữ Ca nhìn cái hộp nhung màu xám, lại nhìn Hiểu Kiều. Nháy nháy mắt, theo bản năng đưa tay nhận, mở ra, sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh, mặt dây chuyền là 1 khóa nhạc tinh sảo, phía dưới có dòng chữ "Tiếu ngữ hoan ca". 

Hiểu Kiều đặt cánh tay trên bàn, "Ở Phẫu Thạch có triển lãm nữ trang, tôi không có gì làm, đi dạo 1 chuyến, lần đầu tiên nhìn thấy nó đã thích. Thích không?" 

Cận Ngữ Ca thất thần nhìn sợ dây chuyền trong tay, ở giữa đính 1 viên kim cương thật tinh xảo, lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp. Chỉ tiếc là, không thể tô điểm cho tình yêu của họ. 

Đóng lại nắp hộp, Cận Ngữ Ca đem nó đặt trên bàn, chậm rãi đẩy trở về. Chiếc hộp nhung nhỏ mỗi một tấc di chuyển trên mặt bàn vô cùng khó khăn. 

Cảm xúc của Kiều Hiểu Kiều từ vui vẻ từ từ trở nên trầm tĩnh, tiếp đó mê hoặc. Lúc chiếc hộp trở lại trước mặt cô, còn có Cận Ngữ Ca giọng trầm thấp lại rõ ràng, 

"Chúng ta... Chia tay đi..." 

Bồi bàn phụ giúp xe lại đây, lần lượt đặt trên bàn một loạt các món ăn đầy đủ hương vị đặc sắc. Trong phòng an du dương bản nhạc cổ điển từ từ giéo rắc vào tai của mỗi thực khác. Những người khách nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tất cả đều rất tự nhiên và an bình. 

Kiều Hiểu Kiều duy trì cùng một động tác cùng cảm xúc, không có gì phản ứng. Cận Ngữ Ca cúi đầu, nhìn vào một điểm nào đó ở phía trước, ánh mắt mờ mịt, không hề nói tiếp câu gì. Hai người ngồi đối diện, nhưng không đối diện, không thể mở miệng, ngoại trừ im lặng, không ai nghĩ ra cách nào tốt nhất để đối mặt với đối phương. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhiều người đến rồi lại đi, bồi bàn vài lần đi tới chỗ 2 cô, đều cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn 2 người không hề trao đổi gì với nhau. Ngoài trời đã bắt đầu tối đen, chỉ có ánh sáng đèn đường, chiếu rọi gương mặt người đi đường hoặc vui hoặc lạnh lùng. Tiếng động cơ xe tới tới lui lui, biểu hiện nhịp sống hối hả trong thành phố. 

"Cứ như vậy..." 

"Ngữ Ca, " 

Cận Ngữ Ca sắp nói tiếp, bị Hiểu Kiều cực nhanh ngắt lời, sau đó lại là im lặng. Kiều Hiểu Kiều mím thật chặt môi, cầm lấy hộp trước mặt, mở ra, nhìn sợi dây chuyền xinh đẹp lấp lánh. Đi vòng qua bàn, đến trước mặt Ngữ Ca, khom người, tay đặt trên cổ cô, cẩn thận đeo vào. 

Sau đó trở lại chỗ ngồi, hít sâu một hơi, "Tôi mặc kệ em vì sao nói chia tay với tôi, " ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Ngữ Ca, nhìn vào đáy lòng của cô, 

"Khi em muốn quay lại, tôi nhất định ở chỗ cũ chờ em." 

Cận Ngữ Ca đứng lên, xoay người, từng bước một rời đi. Cô không dám dừng lại, không dám nhìn cặp mắt bị tổn thương, sợ thêm một giây cũng không khống chế được. Trước đây, cô căn bản không biết như thế nào giải thích, nguyên nhân gì cho quyết định này trở nên hợp lý. Chính là Kiều Hiểu Kiều, từ trước đến nay đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng, một Kiều Hiểu Kiều đầu đội trời chân đạp đất, ngay cả khi đang vui vẻ bị dội 1 gáo nước lạnh cũng không có oán giận cùng chất vấn, dùng cách thái độ vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh. 

Lại càng làm cho người ta, tim như bị đao cắt.

_________________
Chương trước Chương tiếp
Loading...