Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

Chương 8: Lần đầu trao đổi



“Ta không muốn chỉ đũa phép vào ngươi.” Harry thong thả nói, muốn cho đối phương nhìn thẳng cậu, “Đi theo Voldemort không có kết quả tốt!”

Draco đem đồ ăn cuối cùng nuốt xuống đi, nắm mạnh cánh tay mình, giống như vậy có thể nhắc nhở cậu cái sỉ nhục kia tồn tại, “Ta…… chúng ta, không có lựa chọn nào khác.” Nói vừa xong Malfoy nhỏ liền chạy ra khỏi phòng học dơ bẩn.

“Harry, làm Malfoy chạy đi? Thực sự!” Ron cao hứng nói, “Trên người mình có chú ngữ giám sát, không thể dùng ma pháp, kế tiếp phải dựa vào các cậu!”

Hermione không nói hai lời bắt đầu hướng bốn phía vẫy dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, Harry sửng sốt một chút sau lập tức làm theo.

Trở lại Slytherin Draco vừa lòng đem Phúc lạc dược cất đi, cũng quyết định thí nghiệm trước một phen, cũng may Phúc lạc dược không cần sử dụng liều thuốc quá nhiều để có thể hiệu quả, tuy rằng không biết là cái đầu sẹo kia sẽ có thực lực động tay chân, nhưng vẫn là kiểm tra một phen mới yên tâm.

Y theo cậu lý giải, hôm nay hành động của mình với Potter ngu xuẩn kia trong lòng nhất định sẽ lưu lại điểm gì, có lẽ do tính anh hùng muốn cứu vớt chính mình.

Draco trong lòng cười nhạo chính mình, như thế nào lại muốn dựa vào thằng nhóc chỉ nhờ vào may mắn mà có thể sống sót.

Nhưng là hôm nay có một câu cậu cũng không nói sai, cậy không có lựa chọn nào khác, trước mặt Chúa tể bóng tối, ngoại trừ nói “Yes”, sau đó cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của Người đó, cậu không có lựa chọn khác.

Nằm ở trên giường người kế thừa Malfoy lặp lại luyện tập bế quan bí thuật, dùng phương pháp gia truyền che đi ‘nhiệm vụ mạo hiểm’ của mình.

Suốt một ngày tâm tình Snape đều tương đối ôn hòa, nguyên nhân ở chỗ tối hôm qua sau khi có giấc mơ đẹp và sáng sớm tỉnh lại thì khóe miệng cũng nhếch lên, đã không nhớ được một lần nhẹ nhàng như vậy là thời điểm người đàn ông tại trong phòng bố trí ba cái vạc, quyết định đem tâm tình tốt kéo dài. Đến lúc nhớ tới có một dược liệu mới là cỏ Kikyou giáo sư Độc dược quyết định đi Rừng cấm gần đây thu thập, lại va phải ‘Quyết đấu ngu xuẩn’, không khách khí trừng phạt hai người, hy vọng lao động chân tay đơn giản có thể làm cho bọn họ nhận đươc dạy dỗ.

Thật sự là đáng tiếc, hôm nay bên trong đám đánh nhau, không có nhóc Potter.

Vị Slytherin vóc đen có chút tiếc nuối đi vào Rừng cấm, nhanh chóng tìm được rồi dược liệu mình cần.

Mãi cho đến thay đồ ngủ trở lại trên giường, Harry mới có cơ hội lại viết nhật kí, sau thời gian bữa tối bọn họ đem tinh lực tập trung ở trên bài tập, Hermione nghiêm khắc phê bình Ron đánh nhau, cho rằng cậu không có tác dụng làm gương mẫu cho lớp dưới, cho nên hai người một bên cãi nhau một bên ôn tập, Harry nhìn hai má Hermione phiếm hồng lắc đầu, không rõ bạn tốt vì cái gì lại lãng phí ‘Học tập thời gian’ như vậy.

Bài tập nặng nề cuối cùng ngăn lại Ron nói xạo, hai người hoàn toàn đối mặt hơn phân nửa, Ron chỉ phải kiềm chế tính tình bắt đầu hỏi bài.

Mà Harry cũng tại chăm chỉ bài tập phân tích nguyên lý Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của người kia, cậu theo vị giáo sư nghiêm khắc dạy học nhận đuợc không ít tri thức, tuy rằng quá trình không quá tốt đẹp, thường xuyên bị thần chú ném tới lên trên đệm, nhưng mà không thể không thừa nhận thần chú trải qua thực tiễn luôn là đặc biệt nhớ rõ khắc sâu.

Chăm chỉ làm bài tập Harry đối chiếu sách tham khảo viết suy nghĩ của chính mình, không tự giác liền đem luận điệu ‘Hoàng tử lai’ nào đó viết đi lên.

“Phương pháp phòng ngự tốt nhất chính là tiến công, luyện tập tránh né không bằng tước đũa phép đối phương trước.” Tưởng tượng lời bình của người nào đó đã lưu lại ‘Không biết tự lượng sức mình’, Harry cong khóe miệng kết thúc vượt qua chiều dài luận văn.

“Viết xong?!” Ron giật mình nói, “Mau cho mình mượn nhìn xem! A!”

Hermione cười thu hồi sách vở, “Trở về nghỉ ngơi đi Harry, bây giờ mình sẽ nhìn chính cậu ấy viết luận văn.”

Harry không nhìn đến nước mắt lưng tròng của anh em, cho cậu một nụ cười chúc may mắn, ôm một đống bài tập về tới phòng ngủ.

Rửa mặt xong sau đó Harry chỉ cảm thấy sôi nổi đặc biệt, cậu ngồi ở trên giường lật sách Độc dược, đem tấm da dê kẹp một ngày trải ra.

[Lại xin lỗi như vậy trễ quấy rầy anh.] Harry cảm giác đem quyển nhật kí trở thành một người bạn thật sự tồn tại bình thường tán gẫu, tâm tình mới mẻ hơn nữa cảm giác không tồi. [nhưng là bình thường bài tập của tôi thật sự là nhiều lắm, chỉ có buổi tối mới có thời gian nói chuyện với anh.]

Viết xong sau đó Harry cũng không chờ mong có thể lập tức được đáp lại, hôm nay lúc nói chuyện Hermione cũng nói, ma pháp hồi đáp cần thời gian phản ứng. Nhưng liền tại thời điểm Harry muốn viết them chút gì đó, Severus nhỏ đồng thời viết quyển nhật kí đối diện.

[Ta không biết ngươi tiếp theo giở trò đùa dai gì, ta đối với hết thảy đều không cảm thấy hứng thú.]

Đầu óc Harry đều là dấu chấm hỏi [ trò chơi đùa dai gì?]

[thi triển ma pháp lên tấm da dê, sau đó tùy thời xuất hiện ở nơi nào đó, hai người xa lạ đối thoại.] chữ viết xuất hiện như là trút giận rất sâu. [ta không có loại tinh lực ứng phó ngươi, loại người nhàm chán.]

Harry tự hỏi ba giây sau bừng tỉnh đại ngộ, cuốn nhật kí cuả mình hợp lý hoá tồn tại, có được nhân cách. Cái này làm cậu càng thêm vui vẻ, xem ra ‘Người bạn không tồn tại’ này thật sự không cần cậu lừa mình dối người.

[tôi tuyệt không nhàm chán.] Harry trả lời đương nhiên.

[ngươi đã nhàm chán đến mức cùng tờ giấy đối thoại sao?!] chữ viết xuất hiện dài nhỏ mà sắc bén, chữ cái đột nhiên biến lớn giống như nói rõ đối phương tức giận.

[có lẽ……] Harry đột nhiên cười khổ. [là vì tôi chỉ có anh ……?]

Dài dòng tạm dừng sau đó Harry cũng không có thu được hồi đáp của đối phương, vừa rồi đối phương đột nhiên gây gắt khiến Harry ý thức được một vấn đề, Hermione và Ron là thích nhau, cho nên cậu mới có thể theo bản năng cho rằng, cậu chỉ có chính mình.

[xin lỗi…..] Harry viết xong từ đơn này, dừng bút, thời gian tạm dừng rất lâu sau lại viết tiếp, [nếu anh không thích cùng tôi nói chuyện, tôi sẽ không quấy rầy anh.]

Harry thói quen lấy ý nguyện người khác trước, cho dù đối phương chỉ là Hermione dùng ma pháp đắp nặn đi ra một ‘người bạn’ không tồn tại. Cậu mới trước đây cũng luôn ảo tưởng có một người bạn luôn luôn tại bên cạnh làm bạn, có đôi khi cậu cảm giác cái người bạn kia chính là thật sự tồn tại.

[tùy ngươi.] từ đơn nhỏ đột nhiên xuất hiện tại tấm da dê để mở đẩu, Harry lại cảm nhận được đối phương không được tự nhiên biểu đạt thiện ý, sau đó rốt cuộc nhịn không được vui vẻ nổi lên. Cậu nhanh chóng nắm lên bút lông chim, viết tiếp.

[thật vui khi biết anh, tôi là Harry.]

[chào ngươi, ta là…… Prince.]

Harry kinh ngạc nhìn từ đơn xuất hiện, sau đó càng thêm vui vẻ cong khóe miệng. Thật sự là trùng hợp, bởi vì tấm da dê chèn trong sách Hoàng tử lai, cho nên bạn qua thư từ của cậu liền gọi tên chính mình là Prince.

Hắn …… Prince sao?

“Còn chưa ngủ sao Harry?” Ron lẹt xẹt đi vào phòng ngủ, ngáp liên tục cũng ngăn không được ý cười trên mặt cậu.

“Ừ, lập tức liền ngủ.” Harry nhìn theo Ron tiến vào phòng rửa mặt, mới khép lại sách Độc dược.

[khuya rồi, hy vọng đêm nay có được mộng đẹp, ngủ ngon Prince.]

[ừ.]

Severus Snape mười sáu tuổi buông bút trong tay, nhu nhu cái trán chỗ nếp nhăn, bởi vì thường xuyên cau mày, chỗ mi tâm có dấu vết rõ ràng. Sau một ngày âm thầm điều tra sau, anh không có phát hiện cái tên làm loại này đùa dai này với anh, Potter ngu xuẩn vẫy cái đuôi vây quanh Lily thay vì anh, Black ngu ngốc khoe ra tiếng tăm ôm đồng thời hai cô gái, người sói đáng giận vừa qua khỏi trăng tròn không có tinh lực làm loại sự tình này, Pettigrew sợ hãi rụt rè kia, không loại lá gan này.

Loại này có chút phong cách Gryffindor cũng không có thể là Huynh trưởng Slytherin, như vậy chẳng lẽ là lớp dưới không biết cái gọi là ấu xà ý đồ thông qua trêu đùa anh mà được địa vị? Lucius tốt nghiệp sau đó quả thật có một đám Slytherin tính toán  trút giận trên người anh, nhưng là cũng chưa chiếm được lợi ích.

Mang theo hoài nghi này Snape nhỏ đợi cả ngày, lúc làm bài tập cũng có chút phân tâm, cho nên thời điểm con cẩu kia lại xuất hiện, làm cho cậu nhóc cá biệt tính tình liền càng thêm không tốt ……

Đương nhiên đem tức giận tất cả đều phát tiết phía trên tấm da dê, Severus nhỏ dùng bén nhọn chính mình đối đãi tên đối diện, nhưng là đối phương lại tốt tính đáp lại.

‘Đây không phải Slytherin đùa dai……’ thiếu niên nhà rắn sau khi tự hỏi lập tức phải ra này kết luận. Sau đó đã bị đối phương nói câu kia [chỉ có anh] hoàn toàn đánh trúng nội tâm.

Không biết như thế nào thỏa hiệp trả lời tên quá tốt này, hơn nữa cảm nhận được thống khổ tương tự cậu nhóc lớn non nớt gắt gao cau mày, anh tại tự hỏi vì cái gì ảnh hưởng mình lại đơn giản viết chữ như thế, anh lại không có hoài nghi tính chân thật tình cảm đối phương. Chẳng lẽ nét chữ giống như nhện đi kia mang theo mùi vị ngu ngốc thật thà?

Tại thời điểm Severus nhỏ lại vẫn buồn rầu tự hỏi, chữ viết trên giấy lại trở nên dè dặt, chỗ ngoặtS kia thậm chí có một chút run rẩy, xem xong câu đơn của đối phương, trên thực tế cũng thực hữu nghị hướng tới thằng nhóc đáp lại một từ đơn mập mờ.

Nhưng là giây tiếp theo, chữ cái này liền giống như được rót vào một loại dược sinh mệnh lay động.

[thật vui khi biết anh, tôi là Harry.]

Thật vui sao? Severus nhỏ khóe miệng hơi nhếch lên, nếu chỉ là đơn thuần bạn qua thư, thế thì lãng phí thời gian với tên nhóc này cũng không có gì không tốt.

[chào ngươi, ta là…… Prince.]

Nếu là người xa lạ, như vậy vẫn là dùng xưng hô này là được rồi.

Đối với lời nói tạm biệt hòa nhã ở phần cuối tấm da dê kia, Severus nhẫn nhịn nửa ngày vẫn lộ ra tươi cười ngu ngốc.

‘Ngủ ngon, Harry.’

Rốt cục tìm được ngươi, thằng nhóc đáng giận kia.

Giáo sư Độc dược hơn ba mươi tuổi nằm ngửa thở dài thật sâu, lúc còn trẻ khi chính mình lại bị tên nhóc Potter hấp dẫn mà đau đầu. Từ khi biết đứa con của Lily tên là Harry, Snape liền chờ đợi mà cầu nguyện, tâm tư của anh đã vượt qua bạn qua thư chỉ biết sa vào, làm lãng phí tinh thần của anh để điều chế dược dinh dưỡng trẻ con cho tên nhóc khổng lồ mắt xanh kia. Nhưng giống như là Merlin càng thích nhìn thấy bộ dáng anh bị dày vò giãy dụa.

Có lẽ là anh phán đoán sai, ngày mai…… Cuối cùng vẫn là xác định lại một lần. Vị giáo sự đột nhiên thở dài cam chịu không bao lâu sẽ cùng với bức tranh thượng đẳngcha đỡ đầu xuẩn cẩu e sợ thiên hạ bất loạn gào khóc mà nói khích.
Chương trước Chương tiếp
Loading...