Bản Thông Báo Tử Vong

Quyển 3 - Chương 15: Chuyện cũ tái hiện



0giờ 13 phút, ngày mùng 2 tháng 11, trên dãy quán bar đường Đông Lâm. Đối với những nơi vui chơi giải trí như quán bar này, thì bây giờ mới là thời điểm náo nhiệt nhất của cuộc sống về đêm. Nam nữ ăn mặc thời thượng đi lại dưới ánh đèn choáng ngợp đến hoa mắt, nét mặt của họ cũng mơ màng là ngà như sắc trời đêm vậy. Chỉ có duy nhất quán bar “Mê lực bóng đêm”

ở cuối con đường là có bầu không khí khác biệt. Nơi này là góc hõm vào, tấm biển quán bar ẩn khuất quái dị, cổng chính cũng đóng chặt, như thể muốn cách ly hoàn toàn với mọi người. Cho nên trước cửa quán bar vắng vẻ lạnh lẽo là điều không có gì lạ. Thỉnh thoảng có vài người khách đi qua, nhìn thấy khung cảnh này, cũng bỏ đi luôn để tìm kiếm những nơi náo nhiệt hơn. Nhưng cũng có một chiếc xe công vụ dừng lại trước cổng quán bar Mê lực bóng đêm, một nam một nữ từ trên xe bước xuống, rồi đi thẳng về phía cổng lớn, như thể đã tìm sẵn nơi này từ trước. Khi hai người sắp đi đến, cổng quán bar vừa vặn mở ra. Thì ra ở dưới vòm cổng có lắp thiết bị giám sát, người thực hiện thao tác ở trong phòng không cần bước ra cũng có thể quan sát được tình hình xung quanh quán bar. Hai người nam nữ đó bước vào trong quán bar, có một cậu chàng có vẻ như là người phụ trách đứng đợi họ từ trước. “Hai vị là cảnh sát La của đội cảnh sát hình sự và cô giáo Mộ của trường Cảnh sát tỉnh phải không ạ?”

Cậu chàng cúi nửa người, cất tiếng hỏi với vẻ rất cung kính. Người đàn ông đi trước gật đầu. Anh có dáng người trung bình, đầu cua mặt vuông, lông mày rậm, mắt không to nhưng lại đen nhánh rất có thần. Người này chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh thành mới nhậm chức - La Phi. Chập tối hôm qua, trong quá trình anh đang điều tra tìm kiếm Đinh Khoa, muốn hỏi Hoàng Kiệt Viễn một số tình hình, không ngờ lúc đó Hoàng Kiệt Viễn vẫn còn đang ngủ. Khi ông tỉnh dậy đã là lúc tối muộn, ông lập tức gọi điện thoại lại cho La Phi, khi biết đối phương muốn hỏi chi tiết về hai vụ án có liên quan đến việc Đinh Khoa lui về ở ẩn, Hoàng Kiệt Viễn bèn hẹn La Phi đến gặp mặt tại quán bar Mê lực bóng đêm vào lúc sáng sớm bắt đầu một ngày mới. 1 La Phi không cho rằng quán bar là một nơi thích hợp để thảo luận tình hình vụ án, hơn nữa thời gian hẹn gặp cũng rất không thuận tiện. Nhưng Hoàng Kiệt Viễn giờ đã không còn là người trong giới cảnh sát, cảnh sát vốn không có quyền yêu cầu đối phương làm bất cứ việc gì cả. Huống hồ hôm trước, Hoàng Kiệt Viễn vì phối hợp hành động đối phó với Eumenides, còn liên lụy khiến cho cậu con trai độc nhất của mình bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nghĩ đến điều này, La Phi ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, anh cũng hy vọng hành động sau này có thể gây phiền phức ít nhất có thể đến những người ngoài cuộc này là tốt nhất. Sau đó La Phi gọi điện thoại cho Mộ Kiếm Vân, hỏi cô có muốn tham gia chuyến đi này. Mộ Kiếm Vân vốn đã ngủ rồi, nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý. Thế là La Phi bèn lái xe đến đón nữ giảng sư, hai người cùng đến quán bar “Mê lực bóng đêm”

nằm trên đường Đông Lâm. “Xin mời hai vị đi theo tôi!”

Cậu phụ trách hơi cúi người thể hiện ra tư thế dẫn đường, “Sếp Hoàng đang đợi hai vị trên tầng.”

“Trên tầng”

chính là một phòng riêng sang trọng ở tầng 2. Sau khi La Phi và Mộ Kiếm Vân được dẫn vào phòng riêng, một người đàn ông trung niên béo mập từ sofa đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Hai vị đến rồi à.”

La Phi gật đầu chào, đồng thời anh cũng nhìn các thiết bị trong căn phòng riêng này bằng ánh mắt kinh ngạc. Đây không hẳn là phòng riêng trong quán bar, mà nên nói là “trung tâm giám sát”

thì chuẩn xác hơn. Bởi vì trên bức tường chính diện của căn phòng này treo đầy những màn hình giám sát, tất cả mọi tình hình từng ngóc ngách trong ngoài quán bar đều được truyền tới đây thông qua các máy quay camera ở những vị trí tương ứng, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ sót. “Sếp Hoàng, công tác bảo an của chỗ anh đây cũng quá cẩn mật thì phải?”

Mộ Kiếm Vân rõ ràng là lần đầu tiên được nhìn thấy thế trận kiểu này, cô chỉ tay vào màn hình hiển thị nhà vệ sinh, nói nửa đùa nửa thật, “Anh thế này là hành vi xâm phạm nghiêm trọng đến chuyện riêng tư của người khác đấy.”

“Quán bar này của tôi thực hiện chế độ hội viên. Những người vào đây đều phải điền tờ đăng ký, những vấn đề liên quan đến pháp luật đều đã được ghi rõ trong tờ đăng ký rồi. Nơi đây là một không gian ẩn mật, nhưng ở trong không gian này, các thành viên lại không cần giữ lại bất cứ chuyện riêng tư nào. Bởi vì những người đến đây đều muốn tận hưởng sự phóng túng và giải stress một cách triệt để hoàn toàn.”

Hoàng Kiệt Viễn giải thích đơn giản mấy câu, sau đó nói với hai người: “Các vị ngồi xuống đi. Thời gian hôm nay khá thoải mái, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”

Chiếc ghế sofa vừa vặn đối diện với những màn hình giám sát treo trên tường, La Phi và Mộ Kiếm Vân ngồi ở đó, nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra trong quán bar, như thể đang xem một bộ phim lập thể trực tiếp. 2 “Hai vị muốn uống gì nhỉ?”

Hoàng Kiệt Viễn ngồi xuống cùng, lên tiếng hỏi, “Chỗ tôi loại rượu nào cũng có đấy.”

La Phi xua tay: “Rượu thì xin miễn. Lần này chúng tôi đến đây là vì việc công, cho chúng tôi hai tách trà là được rồi.”

Hoàng Kiệt Viễn vẫy tay về phía cậu phụ trách: “Chọn loại trà ngon nhất, pha một ấm lại đây.”

Cậu ta đáp lời rồi bước ra ngoài, nhưng hành tung của cậu ta cũng đều hiện ra trước mắt mọi người qua màn hình giám sát. La Phi không kìm được, khẽ lắc đầu, bông đùa: “Trà có ngon hơn nữa, chúng tôi cũng không dám uống. Anh không thể để chúng tôi vào nhà vệ sinh dưới sự giám sát của anh đấy chứ?”

Hoàng Kiệt Viễn “hi”

một tiếng: “Cũng không đến nỗi thế đâu... ở tầng 2 có nhà vệ sinh nội bộ của quán bar chúng tôi, ở nơi đó không lắp máy quay.”

“Ồ.”

La Phi ra vẻ như được giải thoát khỏi gánh nặng ngàn cân, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”

Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi mỉm cười. Nhà vệ sinh nội bộ đó ở ngay bên cạnh căn phòng riêng này, ngay cả mình vừa rồi cũng đã chú ý thấy, La Phi càng không thể nào không để ý. Thấy bộ dạng lúc này của anh, rõ ràng là đang trêu chọc Hoàng Kiệt Viễn. “Sếp Hoàng chiều nay ngủ ở đây phải không?”

La Phi lại chuyển đề tài, ánh mắt anh nhìn về phía chiếc giường đơn đặt ở góc tường. Chiếc chăn mỏng trên giường đang ở trạng thái xổ tung, xem ra lúc trước mới có một người nằm ở đó. Hoàng Kiệt Viễn gật đầu, đồng thời cũng toét miệng nói: “Các vị đừng gọi tôi là sếp Hoàng nữa, cứ kỳ cục sao ấy. Thôi, cứ gọi tôi là “anh Hoàng”

đi, nghe thuận tai hơn.”

La Phi “ừm”

một tiếng, chợt hỏi: “Biểu diễn ở đây chắc là rất tuyệt nhỉ?”

Hoàng Kiệt Viễn và Mộ Kiếm Vân đều nhìn La Phi, hình như không kịp đón lời. La Phi cũng nhận ra mình đã chuyển đề tài quá đột ngột, bèn bổ sung thêm phần logic ở giữa: “Từ chiều anh đã nằm ngủ ở đây, giám sát tất cả màn hình ở các góc trong quán bar. Không biết rốt cuộc là biểu diễn gì mà lại khiến anh coi trọng đến thế?”

La Phi nói vậy, Mộ Kiếm Vân cũng đã nhớ ra, cô quay sang nhìn Hoàng Kiệt Viễn, trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ. Cô vốn rất ít tiếp cận những chốn kiểu như quán bar, huống hồ nơi này bất luận là cái tên hay là bài trí đều tràn ngập bầu không khí thần bí. Buổi “biểu diễn”

sắp diễn ra ở nơi đây chắc chắn cũng sẽ rất ấn tượng nhỉ? 3 Hoàng Kiệt Viễn thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người khách. “Hôm nay tôi hẹn hai vị đến, cũng chính là muốn mời hai vị cùng xem buổi biểu diễn này.”

Ông bình tĩnh nói. La Phi và Mộ Kiếm Vân cùng nhìn nhau, ít nhiều cũng đều cảm thấy hơi ngạc nhiên. Họ đến đây để điều tra, sao Hoàng Kiệt Viễn lại nói là cần “xem biểu diễn”

? Hơn nữa câu chữ của đối phương lại tự nhiên đến thế, như thể đây là mục đích chung của mọi người vậy. Mộ Kiếm Vân chau mày, muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của La Phi ngăn lại. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, cậu chàng lúc trước bưng ấm trà và cốc chén bước vào. Trong phòng tạm thời không có ai lên tiếng. Hoàng Kiệt Viễn chờ cậu nhân viên đặt khay trà xuống, sau khi rót cho mỗi người một tách mới dặn dò: “Cũng gần đến giờ rồi, mau thông báo xuống bên dưới, chuẩn bị mở cửa đón khách đi. Tôi không gọi thì cậu đừng vào đây nữa.”

Cậu ta đáp lời, lui ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa phòng lại. Thế là căn phòng lại trở thành một thế giới nhỏ độc lập và ẩn mật, nhưng người trong cái thế giới nhỏ này lại có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh của quán bar. Hoàng Kiệt Viễn nâng tách trà lên trước mặt và nhấp một ngụm trước, sau đó mím môi thưởng thức hương vị trà. “Trà ngon!”

Giây lát sau, ông khen ngợi một câu, đồng thời giới thiệu với hai vị khách: “Đây là Hoàng Sơn Mao Phong mới hái đầu xuân năm nay, hai vị cũng thử xem sao.”

Chủ nhân đã thịnh tình như vậy, La Phi cũng cầm tách trà lên uống một ngụm. Anh không nghiên cứu gì về trà đạo, chỉ cảm thấy mùi hương trà thơm ngát bay vào mũi, sau khi thấm ướt lưỡi, ban đầu có cảm giác hơi đắng, sau lại chuyển sang ngọt, dư vị lâu tan. Thứ phẩm chất trà này, loại trà bình thường không thể so được. Thấy hai người bọn họ nhàn tản thưởng thức trà, Mộ Kiếm Vân cảm thấy hơi nôn nóng. Cô không bê tách trà lên, chỉ chú ý đến đề tài ban đầu đang bị kìm lại, bèn lên tiếng: “Anh Hoàng, anh đang cố tình huyễn hoặc điều gì thế? Bố trí căn phòng riêng thành phòng giám sát, rốt cuộc anh muốn chúng tôi xem biểu diễn gì vậy?”

Hoàng Kiệt Viễn trầm ngâm nói: “Bây giờ vẫn còn sớm... Thế này đi, các vị nói trước, hôm nay các vị đến đây, cụ thể là muốn tìm hiểu điều gì?”

Mộ Kiếm Vân bèn quay sang nhìn La Phi, ra hiệu cho đối phương nhanh chóng vào đề tài chính. 4 “Là thế này.”

La Phi vừa nói vừa đặt tách trà xuống, “Chúng tôi đang tìm kiếm tung tích của Đinh Khoa. Bởi vì ông ấy là người biết rõ về cái chết của Văn Hồng Binh, tìm thấy ông ấy không những có thể giải đáp được bí mật về thân thế của Văn Thành Vũ, đồng thời còn có ý nghĩa trên phương diện phân tích mổ xẻ những biến hóa tâm lý của Viên Chí Bang. Điều quan trọng hơn nữa là, chúng tôi tin rằng Eumenides cũng đang tìm kiếm Đinh Khoa, cho nên nếu chúng tôi có thể tìm được trước hắn một bước, thì có thể nắm bắt được hành tung của Eumenides.”

Hoàng Kiệt Viễn gật gật đầu, nói: “Những điều này thì tôi đều biết.”

La Phi nói tiếp: “Hôm nay... à, có lẽ cần phải nói là hôm qua thì chuẩn hơn. Chiều hôm qua, chúng tôi đã tìm gặp con trai của Đinh Khoa là Đinh Chấn. Theo như cách nói của anh ta, Đinh Khoa vì không thể nào khắc phục được trở ngại gặp phải trong quá trình phá hai vụ án đó, cho nên mới chọn lựa ở ẩn. Thế nên chúng tôi bắt đầu triển khai điều tra hai vụ án này, một là muốn kiểm chứng độ tin cậy lời nói của Đinh Chấn, hai là cũng hy vọng qua hai vụ án này, có thể tìm được manh mối về tung tích của Đinh Khoa.”

“Tôi cũng nhớ rõ hai vụ án đó. Một vụ là vụ cướp 4.7 xảy ra sau vụ án 1.30 không lâu, vụ còn lại là vụ án chia cắt thi thể 1.12 xảy ra cách đây mười năm...”

Hoàng Kiệt Viễn dùng hai tay bê tách trà, ánh mắt mơ màng, hình như đang rơi vào trong hồi ức xa xăm. Giây lát sau, ông đột nhiên “chậc”

một tiếng, như thể tự cười nhạo mình, cười nói: “Thực ra, đâu chỉ dừng lại ở việc nhớ rõ chứ? Hai vụ án này cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi.”

“Ồ?”

La Phi có vẻ như hơi bất ngờ. Ban đầu, toàn bộ tư duy của anh đều tập trung vào mối quan hệ của Đinh Khoa và hai vụ án này, chưa bao giờ nghĩ đến Hoàng Kiệt Viễn cũng có mối quan hệ mật thiết với vụ án. “Vụ cướp 4.7 khiến cho Đinh Khoa rút khỏi ngành cảnh sát. Sau đó tôi tiếp quản công việc của ông ấy, cho nên, có thể nói, vụ án đó chính là vụ án đầu tiên khi tôi chính thức làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành; sau đó tôi đảm nhận chức vụ này trong vòng tám năm, cho đến “vụ án chia cắt thi thể 1.12”

ép tôi phải xin từ chức, vụ án này đã trở thành điểm kết thúc của cuộc đời làm cảnh sát của tôi. Nói ra cũng thật là đáng buồn, quãng thời gian tôi ở vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, hai vụ án khởi đầu và kết thúc, thật không ngờ đều rất bí ẩn và không phá được.”

Nói xong những câu này, Hoàng Kiệt Viễn ngước đầu, nhắm mắt lặng lẽ thở dài mang theo tâm trạng ủ rũ nặng nề. La Phi có thể thấu hiểu được tâm trạng thê lương của đối phương. Có ai lại cam tâm dùng phương thức thất bại này để kết thúc cuộc đời cảnh sát của mình chứ? Năm xưa Đinh Khoa lựa chọn lui về ở ẩn, chẳng phải cũng là không dám 5 đối mặt với sự thất bại như thế này sao? Nếu đem so sánh, Hoàng Kiệt Viễn mặc dù không có tiếng tăm hiển hách trong giới cảnh sát, nhưng lại có vẻ giống như một dũng sĩ bi tráng hơn. “Anh cũng không cần quá bận lòng, dù sao thì đây là vụ án ngay chính Đinh Khoa cũng phải bó tay...”

La Phi chỉ có thể dùng những lời này để an ủi đối phương. “Đúng vậy, tôi sao có thể vượt qua được ông ấy cơ chứ?”

Ánh mắt Hoàng Kiệt Viễn khôi phục được chút thần thái, nhưng ông lập tức lại trở nên mơ màng, “Nếu như ông ấy ở ẩn thực sự là vì muốn né tránh hai vụ án này, vậy thì công lao vất vả của tôi bao năm qua chẳng phải là không có chút ý nghĩa gì sao?”

La Phi khẽ giật mình, qua lời nói của đối phương có thể nhận ra được hai tầng ý nghĩa: thứ nhất, Hoàng Kiệt Viễn mặc dù đã ra khỏi giới cảnh sát, nhưng bao năm nay vẫn không hề từ bỏ việc truy lùng dấu vết của vụ án bí ẩn năm xưa; thứ hai, trong lòng Hoàng Kiệt Viễn, hình ảnh của Đinh Khoa giữ một vị trí thần thánh không thể nào xâm phạm, khi ông nghe nói Đinh Khoa có thể cũng thấy vụ án bí ẩn này quá khó nên rút lui, thì lập tức cảm thấy mình có cố gắng thêm nữa cũng chỉ vô ích mà thôi. Nếu như Hoàng Kiệt Viễn giữ thái độ tiêu cực như vậy, thì sẽ bất lợi cho công tác triển khai sau này. La Phi đành phải làm công tác tư tưởng cho anh ta từ hướng ngược lại: “Có rất nhiều việc không phải là tuyệt đối... ừm, hãy nói về “vụ cướp 4.7”

nhé, nguyên nhân khiến cho vụ án này thần bí và chưa phá án được, có thể không phải là do thủ pháp gây án của hung phạm tài giỏi đến đâu, mà là trong nội bộ cảnh sát đã xuất hiện một số vấn đề.”

“Nội bộ cảnh sát có vấn đề?”

Hoàng Kiệt Viễn vô cùng kinh ngạc, ông khẽ đặt tách trà xuống bàn, nhìn La Phi, hỏi: “Anh... ý anh là gì?”

La Phi cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, bèn nói thẳng ra luôn: “Theo như những thông tin mà tôi hiện có, chân tướng “vụ cướp 4.7”

không hề khó tìm ra. Sau khi xảy ra vụ cướp, vợ của Văn Hồng Binh đã có sự thay đổi lớn về kinh tế, thế nhưng về sau cô ta đã cố tình che giấu sự thực này. Nếu như năm đó cảnh sát có thể nắm được manh mối này và đào sâu thêm, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có được đột phá lớn đối với tình hình vụ án.”

“Anh chắc chắn điều mình nói là sự thực?”

Hoàng Kiệt Viễn chau mày hỏi ngược lại, đối với một người cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, ông đương nhiên hiểu rất rõ giá trị của đầu mối này. La Phi quả quyết gật đầu: “Đầu mối này tuyệt đối đáng tin cậy.”

6 “Sao anh lại biết được?”

Hoàng Kiệt Viễn không hề che giấu tâm trạng hoài nghi của mình, “Manh mối mà năm đó cảnh sát không tìm ra được, hơn mười năm sau anh làm cách nào mà lại có được?”

“Tôi đã hỏi bác sĩ chủ trị bệnh tình cho vợ Văn Hồng Binh năm đó, ông ấy nói sau khi xảy ra vụ cướp, vợ Văn Hồng Binh đã từng tìm ông ấy thương lượng việc phẫu thuật. Nhưng trước đó cô ta không hề có tiền để trả chi phí cho cuộc phẫu thuật.”

Hoàng Kiệt Viễn trợn trừng mắt nhìn La Phi, sau đó lại chậm rãi lắc đầu: “Việc này... không thể nào chứ? Nếu như manh mối rõ ràng như vậy, năm đó chúng tôi quyết không thể nào bỏ sót được.”

“Các anh không bỏ sót. Năm đó đã có cảnh sát đến tìm vị bác sĩ này để tìm hiểu tình hình liên quan. Hơn nữa, chính là sau khi người cảnh sát này đến, vợ Văn Hồng Binh mới từ bỏ kế hoạch phẫu thuật, bởi vì cô ta biết cảnh sát đã chú ý tới manh mối này rồi. Để bảo vệ cho người gây án, cô ta đã lựa chọn hy sinh bản thân mình.”

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!”

Hoàng Kiệt Viễn nói liền ba câu “không thể nào”

, “Trong ghi chép phỏng vấn của cảnh sát năm đó, quyết không thể có phần này! Tài liệu vụ án đó đều do chính tay tôi chỉnh lý, không có ai hiểu rõ tình hình hơn tôi được.”

La Phi bất lực lắc đầu: Sao anh ta vẫn còn chưa nghĩ ra cơ chứ? Khả năng tư duy này thực sự khó có thể xứng với danh hiệu “đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiền nhiệm”

, lẽ nào vì bao năm chìm ngập trong xã hội, tư duy nhanh nhạy vốn có cũng đã bắt đầu trở nên trì trệ rồi sao? Chẳng có cách nào khác, La Phi đành phải nói thẳng ra phân tích của mình đối với sự việc này. “Đúng là có cảnh sát đã nắm được manh mối này, nhưng anh ta không hề hội báo manh mối này với người phụ trách vụ án. Anh ta đã giấu manh mối này! Đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến cho cảnh sát năm đó đã khó khăn trong việc phá án.”

Hoàng Kiệt Viễn vẫn mơ màng nhìn La Phi, như thể nghe không hiểu lời nói của đối phương vậy. “Được rồi.”

La Phi cũng bị đối phương làm cho buồn bực, bèn hỏi thẳng luôn: “Anh có thể nói cho tôi biết, người cảnh sát phụ trách điều tra phỏng vấn manh mối này là ai không?”

Nét mặt của Hoàng Kiệt Viễn trở nên hơi kỳ quái: “Người cảnh sát đi đến bệnh viện phỏng vấn đó ư? Anh nghi ngờ người đó đã che giấu manh mối, đã bao che cho kẻ cướp?”

7 “Không phải nghi ngờ.”

La Phi không kìm được, nhấn mạnh ngữ khí, “Hiện nay đã có chứng cứ xác thực chứng minh, anh ta đã làm như vậy! Nếu như có thể tìm thấy anh ta, có thể chúng ta sẽ giải đáp được toàn bộ bí ẩn liên quan đến “vụ cướp 4.7”

!”

Hoàng Kiệt Viễn lặng im nhìn La Phi, ông bắt đầu nhíu chặt lông mày vẻ đau khổ, những lời nói của La Phi đang xung đột với những thông tin cố định trong đầu ông, khiến ông không tài nào hiểu nổi. Nhìn thấy nét mặt của Hoàng Kiệt Viễn như vậy, La Phi cũng cảm thấy kinh ngạc, anh quay sang nhìn Mộ Kiếm Vân, cô lắc đầu, cũng chẳng hiểu ra sao cả. “Anh Hoàng, anh sao vậy?”

La Phi nói chậm rãi, lên tiếng hỏi lần nữa: “Người cảnh sát đó rốt cuộc là ai?”

Hoàng Kiệt Viễn nuốt ực nước bọt, nơi yết hầu vang lên một tiếng, sau đó ông khó khăn thốt ra hai chữ. “Đinh Khoa.”

“Gì cơ?”

Lần này đến lượt La Phi và Mộ Kiếm Vân ngẩn người. “Đúng vậy. Năm đó, chính đội trưởng Đinh Khoa đã đến bệnh viện phỏng vấn, bởi vì chúng tôi cũng đều biết, đó chính là đầu mối đáng quan tâm nhất.”

Hoàng Kiệt Viễn từ từ định thần lại, cười đau khổ, nói, “Bây giờ thì chắc các vị đã hiểu: vì sao phía cảnh sát chưa bao giờ nghi ngờ lại có thể xảy ra vấn đề ở đây, kể cả khi nãy hai người nói với tôi chân tướng sự thực, tôi vẫn không thể nào tin nổi... Bởi vì tôi thực sự không có lý do để tin...”

Đúng vậy, La Phi hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của Hoàng Kiệt Viễn lúc này. Làm thế nào để có thể đặt nhân vật mình sùng bái như vị thần với “nội gián”

che giấu manh mối vụ án mười tám năm trước trùng khớp vào với nhau lại đây? Cho dù chính La Phi, trong khi suy đoán về thân phận của “nội gián”

, cũng chưa từng nghĩ đến cái tên “Đinh Khoa”

. Bởi vì cái tên này đại diện cho thứ cảm giác thần thánh nhất của giới cảnh sát. Bắt đầu từ những năm tháng còn học ở trường Cảnh sát, La Phi đã nghe kể về nhân vật truyền kỳ này, lấy nhân vật này làm mục tiêu suốt cả cuộc đời mình, anh vốn không thể nào nảy sinh bất cứ suy nghĩ hồ nghi gì về cái tên này. Không phải là không dám nảy sinh, mà là vốn không thể nào nảy sinh. Giống như một đứa con mãi mãi không bao giờ nghĩ rằng bố mẹ có thể làm hại mình vậy. Hoàng Kiệt Viễn với vai trò là trợ lý cho Đinh Khoa nhiều năm, sự sùng bái và tín nhiệm của ông với nhân vật này khỏi cần phải nói cũng biết. Cho nên trong cuộc nói chuyện lúc trước, ông mới tỏ ra chậm chạp đến thế: sự thực 8 mà La Phi cảm thấy đã quá rõ ràng thì ông cũng vẫn khó mà lý giải nổi. Bởi vì tiêu điểm vấn đề thảo luận đó đã hoàn toàn tiến vào khu vực điểm mù tư duy trong đại não ông - một khu vực điểm mù bị ánh sáng thần thánh đó che khuất. Lùi lại một bước để suy ngẫm, cho dù vứt bỏ sự trở ngại trên phương diện tình cảm, La Phi cũng rất khó có thể liên hệ người cảnh sát che giấu manh mối và Đinh Khoa lại với nhau. Bởi vì lúc trước anh vẫn luôn cho rằng: Đinh Khoa chính là vì sự quấy nhiễu của vụ án này, nên mới không thể không rút khỏi ngành cảnh sát. Nhưng bây giờ xem ra, người gây quấy nhiễu cho Đinh Khoa, thật không ngờ lại chính là bản thân ông. Sự chuyển hướng đột ngột của tư duy đã hoàn toàn làm loạn tư duy của La Phi. Anh nhíu chặt lông mày, cố gắng sắp xếp chuẩn xác các manh mối hỗn độn. Còn Hoàng Kiệt Viễn thì vứt bỏ luôn sự cố gắng, ông chỉ mơ màng nhìn La Phi. Trong lòng ông đang bị bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, chỉ hy vọng đối phương có thể chỉ cho mình phương hướng ánh sáng. Trong ba người ở đây, Mộ Kiếm Vân trẻ tuổi nhất, đồng thời cũng không xuất thân từ chuyên ngành Trinh sát Hình sự, cho nên sức ảnh hưởng của Đinh Khoa đối với cô cũng không quá sâu sắc. Tư duy của cô chuyển động nhanh nhất, đang trầm ngâm nói: “Nói như vậy, tức là thực ra năm đó Đinh Khoa đã nắm được manh mối quan trọng nhất của vụ cướp. Nếu như ông ấy tiếp tục lần theo manh mối này, vụ án chắc là có thể phá giải được. Nhưng ông ấy tại sao lại không làm như vậy chứ? Để cho người ngoài nhìn vào, cứ tưởng ông ấy do bó tay với vụ án nên mới lui về ở ẩn.”

La Phi quay sang nhìn Mộ Kiếm Vân, tư duy cũng bị dẫn dắt theo lời nói của đối phương, hơn nữa thuận đà phát triển thêm. Dần dần, trên mặt ai cũng hiện ra nét mặt thanh thản thay thế cho nét mặt băn khoăn hồ nghi ban nãy, sau đó Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn đều nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của anh. “Sao thế?”

Mộ Kiếm Vân biết được anh đã có thu hoạch, vội hỏi luôn. “Chúng ta đã đánh giá thấp Đinh Khoa rồi.”

La Phi nói đầy cảm thán, “Thật không ngờ chúng ta lại tin ông ấy chịu bó tay trước tình hình vụ án... Thực tế là, ông ấy biết hết tất cả. Cho nên ông ấy mới chọn lựa như vậy đúng không?”

Giọng nói của La Phi có vẻ như đã hoàn toàn hiểu thấu mọi việc, nhưng Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn thì vẫn rất băn khoăn mơ hồ. Họ gần như dị khẩu đồng thanh hỏi: “Chọn lựa cái gì?”

La Phi lại nhìn Hoàng Kiệt Viễn hỏi ngược lại một câu: “Bây giờ anh đã biết ai gây ra “vụ cướp 4.7”

chưa?”

Hoàng Kiệt Viễn lắc đầu. 9 La Phi quay sang nhìn Mộ Kiếm Vân, Mộ Kiếm Vân rướn mày nói: “Có phải anh muốn nói là Viên Chí Bang không?”

“Viên Chí Bang?”

Hoàng Kiệt Viễn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, “Sao vụ án này cũng lại là do cậu ta gây ra?”

La Phi gật đầu, đồng thời giải thích cho đối phương: “Sau khi Văn Hồng Binh chết, Viên Chí Bang đã từng rất thân thiết với mẹ con Văn Thành Vũ, cho nên anh ta có động cơ gây án; hơn nữa từ khả năng và thủ pháp gây án, đó cũng là một vụ án mà không phải một người bình thường có thể hoàn thành được; đương nhiên việc tôi tin chắc Viên Chí Bang là tên cướp đó còn có một nguyên nhân quan trọng, nhưng việc này liên quan đến một số chuyện riêng trong quá khứ, nên tôi không nói nhiều thêm nữa...”

“Thực sự là cậu ta sao?”

Hoàng Kiệt Viễn suy ngẫm rồi cảm thán, “Hi hi, tôi thua trong tay cậu ta thì cũng không coi là oan uổng, chỉ là...”

Mặc dù Hoàng Kiệt Viễn không nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Với thực lực của Viên Chí Bang, mình có thua thì cũng chỉ nhịn một chút rồi cũng qua, nhưng còn Đinh Khoa thì sao? Rõ ràng ông ấy có thể bắt được Viên Chí Bang, nhưng sao lại chọn lựa rút lui? Câu hỏi này tương tự cũng đang là nỗi băn khoăn của Mộ Kiếm Vân, cô lại giục La Phi lần nữa: “Được rồi, anh mau nói đi. Năm đó Đinh Khoa rốt cuộc đã chọn lựa cái gì?”

La Phi trầm mặc giây lát, không biết đang nghĩ gì. Trên mặt anh thể hiện ra tâm trạng khó xử, cuối cùng thở dài một tiếng, như thể vứt bỏ thứ gì đó, cảm thấy vô cùng bất lực. Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn đều đang nhìn La Phi, chờ đợi câu trả lời của anh. La Phi cuối cùng cũng mở miệng: “Năm đó, trước mặt Đinh Khoa có hai sự lựa chọn. Một là điều tra đến cùng manh mối đó, các vị nghĩ xem, như vậy thì sẽ có kết quả thế nào?”

“Ưm...”

Hoàng Kiệt Viễn đã làm cảnh sát mười mấy năm, đương nhiên dễ dàng trả lời được câu hỏi này, “Nếu quả thực tình hình vụ án giống như anh phân tích, vậy thì Viên Chí Bang sẽ bị bắt vì tội danh cướp của. Bởi vì là đột nhập vào nhà cướp của, hơn nữa số tiền lớn, nên hình phạt của cậu ta ít nhất cũng phải mười năm trở lên. Sau đó số tiền cướp được cũng bị thu hồi, mẹ con Văn Thành Vũ sẽ lại rơi vào hoàn cảnh khốn cùng không ai giúp đỡ.”

La Phi đợi Hoàng Kiệt Viễn nói xong liền bổ sung: “Có lẽ không chỉ có thế. Nếu như vợ Văn Hồng Binh biết được nguồn gốc của số tiền này, cô ta sẽ còn 10 phải đối diện với việc bị tố cáo là bao che thậm chí là đồng mưu vụ cướp. Và qua biểu hiện về sau của cô ta, cô ta chắc là cũng biết được tình hình vụ án.”

“Vậy thì hơi quá đáng thì phải?”

Mộ Kiếm Vân chép chép miệng, hình như khó có thể tiếp nhận giả thiết này, “Vốn dĩ là tiền mà nhà Trần Thiên Tiều nợ của nhà Văn Hồng Binh mà. Sao lại không những phải trả lại tiền cho kẻ cố tình chày bửa món nợ, ngược lại còn phải xử tội người chủ cho vay?”

“Đây chính là luật pháp.”

La Phi cố gắng dùng giọng nói hết sức bình tĩnh, “Đứng trước luật pháp, chỉ có nguyên tắc không có tình người.”

Mộ Kiếm Vân lắc đầu không nói thêm nữa. Đạo lý mà La Phi nói rất dễ hiểu, chỉ là khi có sự việc sống động hiện ra trước mắt, thì lại khiến người ta không thể nào thanh thản chấp nhận được. La Phi tiếp tục nói: “Lựa chọn thứ hai trước mặt Đinh Khoa vừa vặn ngược lại: đó chính là bỏ qua manh mối này, để cho vụ án này trở thành một vụ án bí ẩn. Nếu như vậy, số tiền đó có thể để lại cho mẹ con Văn Thành Vũ; tên Trần Thiên Tiều cũng chịu sự trừng phạt, và cậu học trò Viên Chí Bang mà ông yêu quý cũng không cần phải chịu cảnh lao tù. Nhưng như vậy thì chính là hành vi vi phạm chức trách của người cảnh sát hình sự - Nếu các vị là Đinh Khoa, sẽ chọn lựa thế nào đây?”

Câu hỏi cuối cùng của La Phi khiến Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn đều thấy mơ hồ. Đây quả là một sự chọn lựa quá khó khăn! Hồi lâu sau, Mộ Kiếm Vân mới bất lực lắc đầu nói: “E rằng tôi rất khó có thể tiếp nhận kết quả của lựa chọn thứ nhất. Đó vốn là sự điên đảo giữa cái thiện và cái ác!”

“Thực ra, không chỉ như thế.”

Hoàng Kiệt Viễn lại phụ họa thêm: “Các vị biết không, năm đó Đinh Khoa đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào Viên Chí Bang, dốc lòng bồi dưỡng đối phương trở thành người kế tục truyền kỳ của mình. Ông ấy sao nỡ nhẫn tâm nhìn Viên Chí Bang bị hủy hoại tiền đồ vì một tên vô lại như vậy được chứ?”

La Phi hoàn toàn tin tưởng những lời vừa rồi của Hoàng Kiệt Viễn. Năm đó, Đinh Khoa đến trường cảnh sát để tuyển sinh viên thực tập, sự việc này đã gây nên sự chấn động không nhỏ trong khóa tốt nghiệp chuyên ngành Trinh sát Hình sự. Ai cũng biết, người được Đinh Khoa lựa chọn cũng có nghĩa là sẽ trở thành môn đồ của nhân vật truyền kỳ này. La Phi cũng đã từng là một trong những ứng cử viên, nhưng dạo đó anh đang cùng Mạnh Vân chìm đắm trong biển tình ngọt ngào và cũng đầy trăn trở, điều này ít nhiều cũng phân tán tinh thần sức lực của anh, cho nên cuối cùng Đinh Khoa đã chọn lựa Viên Chí Bang. 11 Có thể tưởng tượng, một hậu duệ tinh anh được lựa chọn từ hàng nghìn người, Đinh Khoa chắc chắn sẽ dốc sức quan tâm che chở. Và biểu hiện của Viên Chí Bang chắc chắn cũng không khiến cho ông ấy phải thất vọng, nếu không, sao ông ấy lại có thể giao cho cậu thực tập sinh Viên Chí Bang nhiệm vụ hết sức quan trọng là tiến vào hiện trường trong “vụ án bắt giữ con tin 1.30 được chứ?”

Tình nghĩa thầy trò giữa Đinh Khoa và Viên Chí Bang, có lẽ giống như người bố đối với con trai nhỉ? Cho dù đối phương có mắc sai lầm, cũng không nỡ nhẫn tâm để nó phải chịu tổn thương, huống hồ, sai lầm đó lại có một lý do rất chính nghĩa. Nghĩ đến đây, La Phi chợt cảm thấy sự so sánh của mình không được chuẩn xác cho lắm. Bởi vì mối quan hệ giữa Đinh Khoa và con trai ông hình như có một khoảng cách lớn, đứng từ góc độ này, đối với Đinh Khoa, tình cảm thầy trò được xây dựng trên mối quan hệ công việc có lẽ còn thân thiết hơn mối quan hệ cha con! Nhưng Đinh Khoa liệu có biết, chính từ khoảnh khắc ấy, Viên Chí Bang đã đang ấp ủ âm mưu giết người vô cùng đáng sợ, anh ta đã được định sẵn phải bước vào một con đường không có lối về đi ngược lại với chức trách của người cảnh sát! Hoàng Kiệt Viễn không hề biết rằng một câu nói của ông lại đưa tư duy của La Phi đi xa đến thế, ông vẫn đang phân tích hai sự lựa chọn mà lúc trước La Phi đưa ra. Chợt nghe thấy ông nói vẻ suy ngẫm: “Nhưng cũng phải nói lại, mặc dù sự lựa chọn đầu tiên khiến Đinh Khoa vô cùng đau khổ, nhưng điều này không có nghĩa là khi ông ấy chọn lựa phương án hai thì sẽ có được sự giải thoát. Tôi cảm thấy, cả hai sự lựa chọn này, ông ấy đều không thể nào tiếp nhận được. Bởi vì nếu làm như vậy, ông ấy đã phản bội lại chức trách của mình một cách triệt để. Với vai trò là phụ tá cho ông ấy, tôi rất hiểu ông ấy. Ông ấy là một người có trách nhiệm nghề nghiệp cao. Trong cuộc đời làm cảnh sát của ông ấy, ông ấy đã vứt bỏ rất nhiều, cũng hy sinh rất nhiều. Có một số sự hy sinh, tin rằng những người bình thường không thể nào chịu đựng nổi, thế nhưng ông ấy cũng đều đã chịu đựng được hết, bởi vì ông ấy luôn kiên trì giữ vững chức trách của mình, ông ấy là người bảo vệ kiên định nhất của pháp luật, đây là giới hạn mà ông ấy vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ.”

“Đối với tinh thần kính nghề của Đinh Khoa, chúng tôi cũng đã nghe rất nhiều.”

Mộ Kiếm Vân thể hiện ra sự tán đồng đối với những câu nói vừa rồi của Hoàng Kiệt Viễn, đồng thời cô cũng quay sang trao đổi ánh mắt với La Phi. La Phi biết rằng cô cũng đang nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng giữa hai bố con Đinh Khoa. 12 Là một người đàn ông sắt, vì công việc mà còn có thể lơ là tình thân, thì sao có thể dễ dàng vứt bỏ được phẩm chất nghề nghiệp của mình được chứ? “Nói như vậy, thực sự quá khó xử rồi!”

Mộ Kiếm Vân lúc này lại xòe hai bàn tay ra, nói vẻ như tổng kết quan điểm, “Nếu đặt tôi vào tình hình lúc đó, tôi thực sự cũng không biết phải chọn lựa ra sao. Được rồi, đội trưởng La, anh đừng có làm khó chúng tôi nữa, hãy nói ra phân tích của anh về chuyện này rốt cuộc là như thế nào đi!”

La Phi nheo mắt, dáng vẻ này thường là lúc anh tiến vào trạng thái suy ngẫm tỉ mỉ. Giây lát sau, anh lại khẽ thở dài, nói: “Thực sự là không có cách nào để lựa chọn, cho nên Đinh Khoa chẳng chọn con đường nào trong hai con đường này cả, ông ấy lựa chọn... trốn tránh.”

Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn như thể vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng thời lộ ra thần sắc chợt ngộ ra điều gì đó. “Thì ra là như vậy... Việc Đinh Khoa từ chức hoàn toàn không phải vì gặp sự trở ngại từ vụ cướp, chỉ là vì ông ấy không thể đưa ra được sự lựa chọn duy nhất giữa tình người và pháp luật. Cho nên ông ấy mới rời khỏi ngành cảnh sát, như vậy thì vừa có thể không hổ thẹn với lương tâm của mình, lại vừa giữ gìn được nghề nghiệp của mình, từ đó không để lại bất cứ điểm đen nào về việc đã phản bội lại đạo đức nghề nghiệp.”

Mộ Kiếm Vân vừa nói vừa lắc đầu, có vẻ rất lấy làm tiếc vì kết cục này. Thế nhưng lúc này đây, người chịu đựng đả kích lớn nhất lại chính là Hoàng Kiệt Viễn. Cũng chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi này thôi, ông không chỉ biết rõ được toàn bộ điều bí mật của vụ cướp mười tám năm trước, còn lần đầu tiên tìm hiểu được nguyên nhân thực sự khiến Đinh Khoa lui về ở ẩn. Ông cảm thấy hơi hụt hẫng, và đắng cay chua xót: nếu không phải vì sự việc này, mình vẫn làm việc dưới sự chỉ đạo của Đinh Khoa, thế thì giới cảnh sát tỉnh thành sau này liệu có xảy ra nhiều biến cố như vậy không? Mình cũng sẽ chẳng bị gặp phải vụ án tạo nên nỗi nhục lớn khắc cốt ghi tâm mười năm trước như vậy đâu nhỉ? Đối với Đinh Khoa, đó thực sự là một sự lựa chọn không thể nào tiến hành được. Bất luận ông lựa chọn con đường nào, đều lưu lại vết đen không thể nào xóa nhòa được trong cuộc đời làm nghề cảnh sát hình sự. Cho nên, ông lựa chọn trốn tránh cũng là vạn bất đắc dĩ, không thể nào trách cứ được. Nhưng, ông ấy đã được thoải mái, còn mình thì không hề hay biết gì cả, cứ thế một mình chịu đựng áp lực suốt hơn mười năm, lẽ nào ông ấy chưa từng nghĩ đến, bản thân mình cũng sẽ bị suy sụp sao? Tâm trạng kích động dâng trào trong lòng Hoàng Kiệt Viễn, khó có thể kìm nén nổi. Ông lại cầm tách trà lên uống một ngụm, nhưng không biết có phải là 13 cách uống trà không đúng, hay là hương vị nảy sinh từ trong tâm can mình, mà hương vị trà vốn dĩ thơm ngát, lần này uống vào lại đắng chát dị thường. Mộ Kiếm Vân chú ý thấy sự thay đổi tâm trạng của Hoàng Kiệt Viễn, cô giơ tay ra đón lấy cốc trà của đối phương: “Trà này nguội mất rồi, phải rót thêm nước nóng mới được.”

Nước nóng được rót vào trong tách trà, hương thơm ngát tỏa ra, Hoàng Kiệt Viễn cũng cảm thấy ấm lòng hơn. “Chân tướng thế này, đúng là khiến cho người ta bất lực không biết phải làm sao.”

La Phi cũng đang chìm vào trong tâm trạng cảm khái, anh chủ động đưa cốc trà của mình đến trước mặt Mộ Kiếm Vân, “Cũng rót thêm cho tôi chút nước nóng nhé!”

Mộ Kiếm Vân tay phải cầm bình nước nóng, tay trái đỡ cổ tay phải. Dưới ánh sáng âm u trong phòng riêng, càng toát lên làn da trắng ngần của đôi bàn tay. Khi cô rót trà, thần sắc rất chăm chú, nhìn bộ dạng cẩn thận tinh tế của cô, La Phi cũng cảm thấy tách trà này chắc chắn sẽ ngọt thơm. Hoàng Kiệt Viễn và La Phi lần lượt cầm tách trà lên, trong phòng tạm thời xuất hiện bầu không khí yên tĩnh. Ba người đều đang nhấp trà trong tách của mình, hình như đều đang suy ngẫm gì đó. Và cuối cùng La Phi là người phá vỡ bầu không khí yên lặng này. “Đời người rất nhiều lúc đều như vậy.”

Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ, “Sau khi một cục diện nào đó đã hình thành, dù anh có cố gắng đến đâu thì cũng không có tác dụng gì. Điều anh có thể làm được chính là làm giảm thiểu sự tổn thương đến mức thấp nhất có thể mà thôi. Nhưng người ngoài không thể nào hiểu được, họ nhìn thấy anh đã đưa ra một sự lựa chọn tồi tệ, do đó liền trách móc, thất vọng, nhưng lại không biết được rằng, sự lựa chọn đó, ở mức tương đối đã là kết quả tốt nhất rồi.”

Những câu nói này của La Phi mang theo ý vị như thuyết giáo, Hoàng Kiệt Viễn đã nếm trải đủ mưa to gió lớn cuộc đời, đương nhiên nghe hiểu ngay. Ông cười nhạt vẻ đau khổ: “Đúng vậy, tôi không nên trách móc Đinh Khoa. Đổi tôi sang vị trí của ông ấy cũng không thể nào có được sự lựa chọn tốt hơn. Giống như lời anh nói, cục diện lúc đó đã không thể nào cứu vãn được nữa.”

“Nếu như nhất định phải có một người chịu trách nhiệm đối với cục diện này, vậy người đó phải là Viên Chí Bang mới đúng. Khi anh ta gây ra “vụ cướp 4.7”

, chính là anh ta đã đẩy Đinh Khoa đến tình cảnh lưỡng nan.”

Mộ Kiếm Vân nói mang theo chút bất bình phẫn nộ. La Phi quay sang nhìn Mộ Kiếm Vân, ánh mắt đen láy lấp lánh, Mộ Kiếm Vân nhún vai: “Thế nào? Anh có gì thì cứ nói thẳng ra!”

14 “Được rồi.”

La Phi cũng không do dự nữa, nói thẳng, “Bây giờ cô cho rằng “vụ cướp 4.7”

là nguyên nhân cơ bản nhất khiến cho Đinh Khoa lui về ở ẩn. Nhưng cô có nghĩ rằng: khi Viên Chí Bang gây ra vụ cướp đó, anh ta có thể cũng tương tự là phải đưa ra một sự lựa chọn bất đắc dĩ trong tình cảnh sượng sùng.”

Mộ Kiếm Vân ngẩn người giây lát, sau đó cô lắc đầu: “Cảnh sát La, theo như cách nói của anh, sự chọn lựa của mỗi người đều có thể là bất đắc dĩ, đều bị ép, có phải là chúng ta đều cần có sự đồng tình và thấu hiểu đối với tất cả mọi người?”

La Phi nheo mắt lại. “Tất cả đều có một điểm khởi đầu...”

Anh trầm giọng nói, “Điểm khởi đầu, chỉ là chúng ta tạm thời vẫn còn chưa thể nào nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của điểm đó mà thôi.”

“Ý anh muốn nói đến “vụ bắt giữ con tin 1.30”

sao?”

Hoàng Kiệt Viễn hỏi ngược lại một câu, đồng thời cũng trầm tư suy ngẫm như ngộ ra điều gì đó. Mộ Kiếm Vân cũng hiểu được ý tứ của La Phi. Chính là sau “vụ án 1.30”

, Viên Chí Bang bắt đầu thân thiết với mẹ con Văn Thành Vũ, cuối cùng vì muốn lấy lại công bằng cho họ nên đã thực hiện “vụ cướp 4.7”

, cho nên muốn tìm được điểm khởi nguồn hành vi của Viên Chí Bang, thì điểm này rõ ràng nằm ở cái ngày 30 tháng 1 năm 1984. “Có lẽ chúng ta thực sự cần phải suy ngẫm thật kỹ, Viên Chí Bang rốt cuộc đã bắn chết Văn Hồng Binh trong hình huống nào.”

Hoàng Kiệt Viễn nói ra vấn đề mình đang suy ngẫm, hy vọng để mọi người cùng thảo luận, “Từ những biểu hiện về sau của cậu ta, sự quan tâm của cậu ta đối với vợ con Văn Hồng Binh đã vượt qua phạm vi thông thường.”

La Phi lập tức gật đầu tán thành quan điểm này. Đứng từ góc độ của người cảnh sát, nảy sinh sự đồng tình đối với phạm nhân cũng là điều bình thường, thậm chí hỗ trợ kinh tế cho người nhà phạm nhân cũng không phải là hiếm gặp. Nhưng giống như Viên Chí Bang, sẵn sàng vượt qua giới hạn của luật pháp, thì tình hình này lại đi ngược lại với lẽ thường. “Kiểu hành vi này của anh ta, có vẻ giống như đang trả nợ.”

Mộ Kiếm Vân thử đưa ra một số lời phân tích đứng từ góc độ tâm lý học, “Xem ra, Viên Chí Bang hình như có cảm giác áy náy day dứt rất lớn đối với gia đình nhà họ Văn.”

Ánh mắt La Phi chợt lấp lánh, anh hỏi: “Vậy anh ta đang áy náy day dứt điều gì?”

15 Một người cảnh sát bắn chết một kẻ tội phạm mình buộc bom và bắt giữ con tin tại hiện trường, cho dù có thể thông cảm được cho tên tội phạm này, cũng không đến nỗi khiến cho người cảnh sát nảy sinh tâm trạng áy náy day dứt mới phải chứ? Cho nên chắc chắn vẫn còn những điều bí mật khác đã thao túng tình cảm của người cảnh sát này. Đối diện với câu hỏi này của La Phi, Mộ Kiếm Vân cũng chỉ đưa ra được câu trả lời chung chung: “Cụ thể tình hình thì tôi cũng không biết, nhưng tôi dám khẳng định, sự việc này có liên quan đến quá trình Viên Chí Bang bắn chết Văn Hồng Binh. Khả năng cao nhất chính là: ở hiện trường xuất hiện một sự cố nào đó, mà sự cố này vừa vặn lại chính là sơ suất bắt nguồn từ Viên Chí Bang.”

“Đúng vậy.”

Hoàng Kiệt Viễn phụ họa: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Con ngươi mắt La Phi từ từ chuyển động, và ánh mắt anh càng lúc càng sáng, hình như trong đó đang ẩn chứa tâm trạng hưng phấn, chỉ chực trào ra ngoài. “Anh lại nghĩ ra được gì rồi?”

Mộ Kiếm Vân là chuyên gia quan sát sắc mặt, và tính cách cô cũng hơi nóng vội, luôn không chờ đợi được mà thường chủ động hối thúc đối phương. “Nếu đúng như lời phân tích của các vị...”

Ánh mắt của La Phi lần lượt nhìn vào khuôn mặt của Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn, anh cố tình hạ giọng nói: “Vậy thì chúng ta có thể có khả năng dùng một con đường tắt càng nhẹ nhàng và hữu hiệu hơn để đánh bại Eumenides.”

Hoàng Kiệt Viễn chớp chớp mắt, hình như không hiểu. Còn Mộ Kiếm Vân thì lại lập tức phản ứng được ngay: “Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn có thể hủy hoại chỗ dựa tinh thần của Eumenides.”

Hoàng Kiệt Viễn chau mày, tỏ ra phiền não: “Hai vị đừng có diễn kịch câm nữa, nói rõ một chút có được không?”

La Phi mỉm cười, giải thích tường tận cho Hoàng Kiệt Viễn: “Chúng ta đã biết, hiện giờ Eumenides chính là cô nhi Văn Thành Vũ năm xưa, hắn trở thành sát thủ như ngày nay, hoàn toàn là do sự dẫn dắt và bồi dưỡng bao năm qua của Viên Chí Bang. Vậy thì trong lòng hắn, Viên Chí Bang chính là người thầy dạy dỗ, chỉ hướng dẫn đường cho cuộc đời hắn. Hắn chưa bao giờ nảy sinh bất cứ mối nghi ngờ nào đối với phương hướng này. Nhưng nếu như hắn biết con đường Eumenides của Viên Chí Bang là bắt nguồn từ chính cái chết của bố đẻ mình, hơn nữa chính Viên Chí Bang còn phải có trách nhiệm đối với cái chết của bố đẻ hắn, vậy thì hắn sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?”

16 Hoàng Kiệt Viễn chợt bừng hiểu, vỗ tay: “Vậy thì nền tảng của đức tin sẽ bị lung lay! Hắn không chỉ cảm thấy Viên Chí Bang đã lợi dụng mình, càng cảm thấy Viên Chí Bang kỳ thực là hại bản thân mình! Bởi vì tất cả mọi việc này đều là kế hoạch do Viên Chí Bang dàn dựng, và mình chỉ là một mắt xích trong chuỗi kế hoạch này mà thôi, sự xuất hiện của mình là để bù đắp sai lầm của Viên Chí Bang, hóa giải nỗi áy náy day dứt trong lòng Viên Chí Bang... Thứ cảm giác đó, chắc chắn là vừa vô tội vừa bất lực. Sau khi xảy ra thứ tâm trạng này, hắn sẽ bắt đầu căm hận tất cả mọi thứ mà Viên Chí Bang dồn lên người hắn, bao gồm cả thân phận sát thủ Eumenides.”

“Đến lúc đó, chúng ta có thể không cần chiến đấu mà cũng có thể khuất phục được đối thủ.”

Mộ Kiếm Vân cười hi hi, dùng câu thành ngữ để tổng kết giúp Hoàng Kiệt Viễn. “Lối tư duy này đúng là rất hay!”

Hoàng Kiệt Viễn sau khi hưng phấn, lại tỏ ra hơi ủ dột, “Chỉ đáng tiếc là chúng ta vẫn còn chưa biết tại hiện trường trung tâm “vụ án 1.30”

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Ít ra chúng ta vẫn còn manh mối, hơn nữa Eumenides cũng đang cắn chặt manh mối này. Tôi tin tưởng rằng, chân tướng sự việc Văn Hồng Binh bị bắn chết năm xưa chắc chắn sẽ lộ ra trước mắt chúng ta, lộ ra trước mắt Eumenides!”

Giọng nói của La Phi vang lên mạnh mẽ, khiến cho Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn cũng có thêm tự tin. Phải rồi, có một anh chàng nhanh nhạy sắc bén như vậy dẫn dắt mọi người, có câu đố nào lại không thể hóa giải được chứ? “Vụ cướp 4.7”

chìm sâu trong lớp bụi thời gian suốt mười tám năm nay chẳng phải cũng đã lộ diện dưới sự phân tích của anh đó sao? Sau đó cả ba người đều trầm mặc một lúc, có lẽ là đang suy ngẫm lại những lời thảo luận và phân tích vừa rồi, hoặc là đang nuôi dưỡng quyết tâm và dũng khí để tiếp tục cuộc chiến đấu. Nhưng bầu không khí này hình như hơi trầm lặng quá thì phải, đến nỗi một lúc sau, Mộ Kiếm Vân không kìm được ngáp một cái rõ to. La Phi nhìn cô mỉm cười: “Buồn ngủ rồi phải không? Xem ra cô không quen với việc thức thâu đêm.”

“Đúng là không quen lắm.”

Mộ Kiếm Vân bặm môi than phiền, “Khi tôi còn ở trong trường, cuộc sống sinh hoạt ăn ngủ đều rất quy củ. Vừa vào tổ chuyên án của các anh, tất cả đều đảo lộn hết.”

La Phi xòe hai tay ra, tỏ ra bộ dạng vô tội: “Hôm nay thì không thể trách tôi được, là anh Hoàng bố trí đấy.”

17 Mộ Kiếm Vân bèn quay sang, chĩa mũi nhọn vào Hoàng Kiệt Viễn: “Ôi, anh Hoàng, rốt cuộc anh có buổi biểu diễn gì mà quan trọng thế, nhất định phải hẹn bọn tôi đêm hôm khuya khoắt đến đây?”

Câu nói này của cô hình như đã nhắc nhở Hoàng Kiệt Viễn, ông nhìn màn hình giám sát trên tường, lẩm bẩm một câu: “Ừm, sắp bắt đầu buổi biểu diễn rồi đấy.”

Từ trên màn hình có thể nhìn thấy, một giờ đồng hồ trước, quán bar vẫn còn vắng vẻ, giờ đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đèn màu rực rỡ đến hoa cả mắt cùng với âm nhạc vang rền tiết tấu rung mạnh, kích thích những vị khách đã ngồi ở trong đại sảnh quán bar. Bóng hình họ lúc ẩn lúc hiện giống như ma trơi, mặt thì đỏ bừng vì phấn khích quá độ. “Quán bar này của anh làm ăn cũng khá đấy chứ.”

Mộ Kiếm Vân tiện thể khen một câu. “Hôm nay là ngày biểu diễn, phần lớn hội viên đều sẽ đến.”

Hoàng Kiệt Viễn ngầm tính, nói: “Chắc là phải đến hai, ba trăm người đấy.”

La Phi lập tức đón lời: “Đến thời điểm này là 237 người.”

“Ưm?”

Hoàng Kiệt Viễn quay sang ngẩn người nhìn La Phi, “Sao anh biết?”

“Đếm thôi.”

La Phi nhún vai, hình như ngại đối phương kinh ngạc, anh bổ sung thêm, “Anh đã lắp camera ở cổng vào, thì công việc này rất đơn giản mà. Anh nhìn này, bây giờ lại có thêm hai người bước vào. Như vậy tất cả đã có 239 người, trong đó có 197 nam giới, 42 nữ giới.”

Đúng vậy, nếu như cứ nhìn chăm chăm vào màn hình giám sát đó, muốn đếm số người bước vào quán bar có lẽ cũng không khó. Nhưng Hoàng Kiệt Viễn và Mộ Kiếm Vân vẫn nhìn nhau, cảm thấy thật khó mà tin nổi. “Vừa rồi anh vẫn luôn thảo luận tình hình “vụ cướp 4.7”

với chúng tôi, tôi không phát hiện ra anh nhìn vào màn hình giám sát mà. Anh đã đếm như thế nào?”

Mộ Kiếm Vân mở to mắt hỏi, sau khi ngừng lại giây lát, cô lại bổ sung thêm một câu hỏi: “Hơn nữa, anh đếm thứ này làm gì? Có ý nghĩa gì sao?”

“Không cần cứ phải nhìn chằm chằm, chỉ cần để ý một chút là được. Còn về ý nghĩa - đúng là không có ý nghĩa gì, chỉ là thói quen mà thôi, hay có thể nói là một kiểu rèn luyện. Nếu như các vị cũng thường rèn luyện kiểu thói quen này, các vị sẽ phát hiện ra, việc này xem ra tưởng như khó, nhưng khi làm thực ra lại rất dễ. Hơn nữa, những thông tin có vẻ như không có tác dụng gì cũng thường xuyên đem lại ý nghĩa lớn lao ở những thời khắc then chốt.”

La Phi nhẹ nhàng giải thích, như thể đối với anh, đây là một việc hết sức bình thường. 18 “Đúng là một thói quen kỳ lạ.”

Hoàng Kiệt Viễn lắc đầu lẩm bẩm một câu. Mộ Kiếm Vân thì lại cười, hình như đã hiểu được điều gì đó. Đây đúng là một kiểu thói quen, kiểu thói quen chỉ mình người đàn ông này có được. Giống như khoảng thời gian chênh lệch hai phút năm đó, ngoài con người từng giờ từng phút luôn tiến hành tỉ mỉ quan sát những điều nhỏ bé nhất xảy ra trong cuộc sống, thì còn có ai cứ nắm chặt lấy chi tiết nhỏ xíu này chứ? Và thực tế đã chứng minh, chính là vì chi tiết nhỏ xíu này đã quyết định sự thắng bại cuộc đấu cân não giữa La Phi và Viên Chí Bang. Có vẻ như là một nhân tố vô cùng ngẫu nhiên, nhưng sự ngẫu nhiên này lại được tích tụ từ hàng ngàn vạn lần tất nhiên đấy! “Được rồi, đừng thảo luận thêm về vấn đề thói quen của đội trưởng La nữa.”

Mộ Kiếm Vân nhìn Hoàng Kiệt Viễn, “Mau nói về buổi biểu diễn của anh đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Hoàng Kiệt Viễn vẫn không trả lời vào vấn đề chính, ông nhìn thời gian: “Ưm, bây giờ là 1 giờ 20 phút, vẫn còn bốn mươi phút nữa buổi biểu diễn mới chính thức bắt đầu, vẫn còn kịp để làm phần bước đệm.”

“Bước đệm?”

Mộ Kiếm Vân lộ ra ánh mắt băn khoăn khó hiểu. Đối phương đúng là càng lúc càng tỏ ra bí hiểm đấy. “Đúng vậy, nếu không thì các vị rất khó có thể hiểu được ý nghĩa của buổi biểu diễn này.”

Hoàng Kiệt Viễn sầm mặt, chợt trở nên vô cùng nghiêm túc, “Vấn đề tiếp theo đây tôi thảo luận cùng các vị, thực ra cũng chính là điều mà các vị quan tâm. Cho nên tôi mới hẹn các vị đến đây.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...