Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 49



Tháng càng dài, Quý Duyên Khanh càng vất vả, đến mức sau đó căn bản không thể ngủ được, mỗi đêm chỉ muốn đi tiểu đêm, Tống Dương sợ Quý Duyên Khanh nghĩ nhiều dẫn đến trầm cảm trước và sau sinh gì đó, mỗi ngày đều thay đổi cách thức dán đến để biểu đạt tâm ý, dính đến mức Quý Duyên Khanh cũng chịu không nổi.

Đợi đến tháng thứ chín, bác sĩ kiểm tra qua hoàn toàn có thể mổ, nếu còn trì hoãn ngược lại người lớn và đứa nhỏ đều dễ xảy ra vấn đề.

Bác sĩ này là người ở bệnh viện của Lục Phong mời đi cùng, một lần duy nhất đỡ đẻ cho nam giới chính là đỡ đẻ cho Hoa Đình, tuy rằng kinh nghiệm không được xem là phong phú nhưng so với không có kinh nghiệm vẫn mạnh hơn.

Hôm nay đúng lúc là ngày 2 tháng 2 âm lịch Rồng ngẩng đầu, Tống Dương và Quý Duyên Khanh vào phòng phẫu thuật, Quý Duyên Khanh được tiêm thuốc tê nên không có cảm giác gì, cậu cũng không nhìn thấy bụng, bị chặn tầm nhìn, chỉ có thể nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của Tống Dương ở bên cạnh.

Cao hứng, khiếp sợ, đau lòng, thương tiếc...

Đủ loại cảm xúc đan xen một chỗ. Sau khi Quý Duyên Khanh mang thai, Tống Dương lập tức đi học rất nhiều khóa học, hắn biết sinh mổ thật sự rất khổ cực, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy, chỉ cảm thấy khiếp sợ và đau lòng, dao nhỏ ở bụng rạch một lớp lại một lớp, hắn ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng đau đớn.

Vẻ mặt Quý Duyên Khanh so với Tống Dương thoải mái hơn rất nhiều, lực đạo nắm tay của Tống Dương tăng lên một chút, Quý Duyên Khanh còn ở cạnh nói: "Anh thả lỏng chút đi."

Tống Dương hôn trán Quý Duyên Khanh, nhỏ giọng nói: "Sau này không sinh nữa."

Trong lòng Quý Duyên Khanh buồn cười, cảm thấy hiện tại không phải cậu sinh con mà là Tống Dương sinh, cậu gật gật đầu: "Được."

Tống Dương nắm lấy tay Quý Duyên Khanh không nói nữa.

Phẫu thuật rất nhanh, đợi bác sĩ mở miệng nói sinh con trai, ba ba hai tiếng, theo đó là tiếng khóc trẻ con rất lớn.

Quý Duyên Khanh có chút thất vọng nói không phải em gái Cẩu Đản à!

Tống Dương ngược lại không hề gì, chỉ cần Quý Duyên Khanh bình an là đủ rồi, "Con trai hay con gái đều giống nhau, em đừng trọng nữ mà khinh Cẩu Đản của chúng ta nha!"

Cẩu Đản do Quý Duyên Khanh mang thai chín tháng mới sinh hạ, tuy rằng rất tiếc khi không phải là một bé gái, nhưng điều tiếc nuối ấy rất nhanh đã tan thành mây khói, bởi vì Cẩu Đản thật sự rất xinh xắn.

Không giống trẻ sơ sinh mới sinh khác có nhiều nếp nhăn và đỏ hỏn như khỉ, Cẩu Đản da trắng tóc cũng rất đen, ánh mắt gắt gao nhắm chặt, nhưng chính là rất đẹp.

Mới đầu Tống Dương ôm Cẩu Đản còn có hơi mới lạ, nhưng điều chỉnh lại tư thế rất nhanh. Trong khoảng thời gian Quý Duyên Khanh mang thai, Tống Dương cũng không nhàn rỗi, pha sữa bột, thay tả, bế em bé, các loại kỹ thuật đều học đến thuần thục.

Vô cùng xứng chức ông bố bỉm sữa.

Quý Duyên Khanh có vết thương trên người, Tống Dương rất kiên quyết phải ở cữ giống như trong nước, hắn biết Quý Duyên Khanh không tiện để người khác hầu hạ, vì thế đứa nhỏ giao cho bảo mẫu được mời đến, hắn thì chuyên môn hầu hạ Quý Duyên Khanh.

"Em sắp thối chết rồi." Quý Duyên Khanh nằm ở trên giường có hơi chịu không nổi.

Tống Dương sáp qua hôn bẹp một cái: "Thật thơm!"

Quý Duyên Khanh:...

Không cần phải nói nữa, cậu đã tuyệt vọng rồi.

May thay mỗi ngày đều lau người bằng nước ấm, Tống Dương cắt tóc giúp, mỗi một ngày đều được bổ sung vô cùng nhiều canh nhiều nước bổ dưỡng, so với lúc mang thai Quý Duyên Khanh nhìn qua mượt mà hơn một chút, làn da cũng trắng đến nhẵn nhụi.

"Em cũng không có sữa, anh cho em uống cái này làm gì?!"

Quý Duyên Khanh vừa thấy là canh cá diếc trắng lập tức chịu không nổi, đoạn thời gian trước là móng giò hầm đậu phộng, lúc đầu cậu không biết, trù nghệ của Tống Dương lại tăng, uống vô cùng ngon, mỗi ngày đều uống, sau đó nghe bảo mẫu nói tốt cho việc thúc sữa, Quý Duyên Khanh lập tức bùng nổ.

Tuy rằng cậu có thể sinh con nhưng thúc sữa gì gì đó thì rất kinh khủng.

Tống Dương bưng canh đến, vẫn không bỏ cuộc liếc nhìn ngực của Quý Duyên Khanh.

Mặt Quý Duyên Khanh lập tức đen, Tống Dương thấy thế cười ha ha, bưng canh lên tự mình uống hết, "Em xem, chỉ là canh đơn thuần, không phải muốn em thúc sữa." Nói xong lại thì thầm, "Nếu có sữa cũng không cho Cẩu Đản, đều là đồ ăn của anh."

Quý Duyên Khanh:...

Cậu còn có thể nói cái gì đây?

Trong nhà có Cẩu Đản cũng không làm dao động địa vị của Dương Bảo, giống như trước kia, ngoài việc Dương Bảo dành nhiều thời gian trò chuyện với em trai thì không có biến hóa gì.

Một nhà bốn người sống trên đảo đến cuối năm, trong nửa cuối năm giống như Tống Dương đã dự kiến lúc đầu, hắn mở công ty làm phim hoạt hình Khanh Khanh quấn lấy nhờ Quý Duyên Khanh đến giúp đỡ, Quý Duyên Khanh vẫn có đạo đức nghề nghiệp, cũng không có đáp ứng ngay mà là suy nghĩ cả đêm mới gửi email nói rõ với Simon.

Hiện tại cậu có gia đình, sẽ không xuất ngoại nữa, trừ khi cả nhà di dân, nhưng trước mắt trọng tâm công việc của hai người đều ở trong nước.

Simon không đồng ý bỏ vốn mua cổ phần của Quý Dyên Khanh, chỉ nói về sau Grimm sẽ chia lợi tức hoa hồng cổ phần cho Quý Duyên Khanh, sẽ không để cậu tham dự quyết sách.

Chính thức rời khỏi Grimm Quý Duyên Khanh cũng có đôi chút không nỡ, nhưng cậu cũng biết rời khỏi là tốt nhất.

Cách đêm giao thừa năm ngày, một nhà ba người rốt cuộc cũng từ đảo khởi hành về nước.

Lúc này Cẩu Đản đã được tám tháng, Dương Bảo đã gần sáu tuổi.

Từ đảo nhỏ ấm áp chuyển về Bắc Kinh tuyết lớn lạnh lẽo hanh khô, vừa bước ra sân bay, Dương Bảo nhìn không trung bay đầy lông ngỗng tuyết lớn thì sợ đến ngây người, giương miệng, hào hứng vô cùng, Cẩu Đản trong ngực Quý Duyên Khanh được bọc kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy xinh đẹp, tò mò nhìn bốn phía, cười khanh khách.

Khác với vẻ mũm mĩm đẹp trai khi còn nhỏ của Dương Bảo, ngũ quan của Cẩu Đản rất thanh tú xinh đẹp, Tống Dương rốt cuộc có thể nhìn ra đứa nhỏ giống với ai, trước kia tất cả mọi người đều nói Dương Bảo giống hắn, hắn không hề cảm nhận được sự tương tự dù là nửa phần, nhưng hiện tại vừa thấy Cẩu Đản lập tức cảm thấy Quý Duyên Khanh lúc nhỏ nhất định cũng có dáng vẻ này.

Dương Bảo ngồi trên vali, Tống Dương đảm nhận đẩy xe hành lí, ra cửa thì trợ lý Hứa đã sớm đợi sẵn.

Hai người ở nước ngoài gần hai năm, sự nghiệp ở trong nước cũng không gặp trở ngại, Tống Dương điều khiển từ xa, còn lại đều dựa vào trợ lý Hứa, hiện giờ trợ lý Hứa coi như là nguyên lão của công ty hoạt hình Khanh Khanh, Tống Dương còn tặng cổ phần danh nghĩa cho trợ lý Hứa.

Tuy trợ lý Hứa hay cằn nhằn ông chủ đặt tên công ty giống như chơi đùa, buồn nôn vô cùng, nhưng bên cạnh đó lại ra sức làm việc, dù sao thì hiện tại anh cũng coi như là một trong số các ông chủ, tuy là nhỏ.

Trên đường tuyết càng lúc càng lớn, ông Kim lái xe rất chậm, trợ lý Hứa ngồi ở ghế phó lái ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sau thông qua kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi nói thầm, ông chủ ra nước ngoài hơn một năm, đứa nhỏ cũng sắp một tuổi rồi, không phải là mang thai hộ chứ?

Nhưng vừa thấy Quý Duyên Khanh sủng ái dỗ đứa nhỏ trong ngực, trợ lý Hứa có chút không hiểu thấu, đứa nhỏ nhủ danh Cẩu Đản này không phải là Quý Duyên Khanh tìm người mang thai hộ đấy chứ? Nhưng ông chủ kia là một cái vại dấm chua, anh thật sự không tin hắn sẽ để Quý Duyên Khanh sinh đứa nhỏ với người phụ nữa khác, cho dù là thụ tinh mang thai hộ thì cũng không có khả năng đồng ý nha.

Anh càng nhìn càng loạn, cuối cùng vẫn chọn chọc ghẹo Dương Bảo, đã hơn một năm không gặp, đứa nhỏ này đi nơi nào giảm cân mà đẹp trai đến mức chói mắt thế này.

Dương Bảo có ấn tượng với trợ lý Hứa, không quá một hồi liền tán gẫu với anh.

Trước một ngày đã dọn dẹp sạch sẽ nhà ở, trợ lý Hứa tự mình kiểm tra, còn chuẩn bị rất nhiều cây cối, hơn nữa còn có hệ thống sưởi dưới sàn, phòng ốc rất ấm áp không hề có dáng vẻ lạnh băng.

Dương Bảo vừa về nhà đã muốn đi gặp Hoa Hoa! Cầm lấy túi sách đầy lễ vật xong lập tức chạy xuống lầu, bị Quý Duyên Khanh ấn lại, "Hoa Hoa không có nhà, đang ở nhà ngoại mà!"

Một năm qua bọn họ liên lạc với Hoa Đình và Lục Phong rất ít, phải nói là không biết hai người ra sao rồi, điện thoại thường xuyên gọi không được, gửi email cũng rất lâu mới nhận được hồi âm, bức thư gần nhất nói có thể trở lại vào đêm cuối năm.

Dương Bảo vừa nghe xong có hơi uể oải đem cất quà tặng đi, đợi Hoa Hoa về thì đưa qua.

Trợ lý Hứa đi rồi, ông Kim cũng lái xe về nhà.

Ngồi máy bay đường dài, Quý Duyên Khanh buồn ngủ vô cùng, tắm rửa xong dỗ ngủ Cẩu Đản, cậu cũng ngủ trong chốc lát. Tống Dương nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp hành lý, xoa đầu Dương Bảo, "Ngủ với ba một lúc đi, đợi đêm giao thừa Hoa Hoa còn không về, ba lớn dẫn con đi đến nhà ngoại Hoa Hoa tìm Hoa Hoa chơi."

"Thật ạ?" Ánh mắt Dương Bảo lập tức sáng lên.

"Ba lớn đã nói thì có khi nào không giữ lời đâu?"

Dương Bảo nghĩ thầm ba thường xuyên lừa con mà, nhưng nhóc không nói, đi theo Tống Dương vui vui vẻ vẻ vào phòng tắm, còn giúp ba lớn của nhóc kì lưng, kì đến mức Dương Bảo thở hổn hển, đợi đến lượt Dương Bảo, Tống Dương một tay kì cọ, không phí nhiều sức, chọc Dương Bảo cười khanh khách, náo loạn trong phòng tắm làm nước văng khắp nơi, Tống Dương đem khăn tắm bọc Dương Bảo lại thành một cục, kẹp dưới cánh tay đi về phía phòng ngủ chính.

Trên giường lớn Quý Duyên Khanh và Cẩu Đản đã ngủ thật sâu, Cẩu Đản ngủ ở giữa, Tống Dương đem Dương Bảo trần tr.uồng đặt bên cạnh Cẩu Đản, "Không mặc đồ, con ngủ với em trai ở giữa đi"

Dương Bảo có chút thẹn thùng, nhưng nhóc không muốn ngủ một mình trong phòng, ở đây có ba và ba lớn, còn có Cẩu Đản, nhóc thích ngủ ở đây hơn.

Tống Dương và Quý Duyên Khanh cách hai đứa nhỏ ở giữa, trong lòng vẫn ấm áp dễ chịu.

*

Đêm giao thừa hôm đó Lục Phong và Hoa Đình vất vả mệt mỏi trở về.

Dương Bảo nằm rạp trên mặt đất nghe thấy dưới lầu có tiếng động, hưng phấn hét lên Hoa Hoa đã về rồi! Quý Duyên Khanh lo lắng, dẫn theo Dương Bảo xuống lầu, Hoa Đình mở cửa, trên mặt bị trầy da, cánh tay quấn băng gạc, nhưng tinh thần rất tốt, trên mặt cũng có huyết sắc, không giống trước kia mặt trắng bệch không có chút máu.

Tâm tình Lục Phong nhìn qua tốt lắm, áo khoác bẩn vô cùng không biết lặn ở chỗ nào, trong phòng nóng, anh cởi áo khoác, bên trong áo sơ mi trắng đều là vết máu loang lổ.

"Năm mới vui vẻ, Dương Bảo." Lục Phong chào hỏi Quý Duyên Khanh và Dương Bảo, nói với Hoa Đình: "Anh đi tắm thay quần áo trước, đợi lát nữa cùng đi đón Hoa Hoa."

Dương Bảo vừa nghe Hoa Hoa sẽ về thì vô cùng vui vẻ, Quý Duyên Khanh thấy Hoa Đình và Lục Phong đang bận rộn, lập tức ngăn Dương Bảo, dẫn nhóc về nhà, đợi hai người rảnh rỗi thì ghé lại.

Quý Duyên Khanh dẫn Dương Bảo lên lầu, Tống Dương thấy mày Quý Duyên Khanh nhíu lại, hỏi: "Hai người họ còn chưa về sao?"

"Đã về rồi, chỉ là có hơi kì quái." Quý Duyên Khanh nói xong lại cảm thấy thảo luận sau lưng Hoa Đình và Lục Phong thì không tốt lắm, nhưng cậu có hơi lo lắng cho hai người, cuối cùng vẫn nói: "Thôi quên đi, đợi gặp bọn họ thì hỏi thăm sau."

Tống Dương cũng không hỏi nhiều.

Tống Dương và Quý Duyên Khanh cùng nhau nấu bữa tối, Quý Duyên Khanh xào củ sen, bên trong còn bỏ thêm thịt băm, đợi vàng thì đổ ra vô cùng thơm, Dương Bảo gắp một miếng ăn từ từ, sợ nóng.

Tiểu khu nên không thể đốt pháo, ăn cơm tất niên không bao lâu, điện thoại Tống Dương vang lên, hắn nhìn thấy tên hiển thị, điện thoại vang vài cái bám riết không buông, hắn mới bắt máy.

Là Tô Uyển Linh gọi đến, bà nghe nói Tống Dương đã về Bắc Kinh, điện thoại hỏi Tống Dương năm nay có về nhà cũ mừng năm mới hay không.

Tình cảm Tống Dương đối với Tô Uyển Linh rất nhạt, giống như Tô Uyển Linh đối với hắn, hai mẹ con ngồi cùng nhau cũng chẳng nói được cái gì, trong điện thoại cự tuyệt, Tô Uyển Linh chỉ nói một câu, "Cũng biết con sẽ không về, thích thế nào thì thế đó đi."

Ngắt điện thoại, Tô Uyển Linh nhìn biệt thự trống rỗng không có một ai không khỏi dâng lên một tia cô độc, xé rách mặt với Tô gia nên không thể trở về, nhưng căn nhà này cũng không phải nhà của bà, lúc này cảm thấy bản thân có chút đáng thương, sau đó không hối hận quá mười phút, Tô Uyển Linh cầm điện thoại lên đặt vé máy bay đi nước ngoài.

Bà có rất nhiều tiền, ở đây ăn Tết không ai đón với bà, ra nước ngoài thì sẽ không cần ăn mừng năm mới.

Tình cảm mẹ con hai người vẫn vậy, cho đến khi Dương Bảo lên đại học, thân thể Tô Uyển Linh không tốt nên vào ở trong viện dưỡng lão, Tống Dương cũng chỉ đến thăm định kì mỗi tháng, ngược lại Tô Uyển Linh khi già thì vô cùng thích con nít, hơn nữa vào lúc trước cũng đã đoán được Dương Bảo và Cẩu Đản là do Quý Duyên Khanh sinh, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào hay là có hối hận qua không, dù sao nếu Tống Dương không dẫn con trai đến thăm bà, bà sẽ gọi điện cho Dương Bảo và Cẩu Đản, nói bà nội nhớ hai đứa rồi, mau đến thăm bà nội, bà nội có đồ ngon cho hai đứa...

Dương Bảo và Cẩu Đản thật sự không phải vì tiền tiêu vặt của Tô Uyển Linh, lúc không có chuyện gì cũng đến thăm bà, Quý Duyên Khanh cũng không cản.

Cho đến bây giờ Tô Uyển Linh cũng chưa từng đề cập đến chuyện muốn sống cùng con trai.

*

Tô gia năm này không bằng năm trước, tiếp sau đó một công ty anime tên Khanh Khanh nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp kinh thành, thậm chí cả nước. Công ty chỉ làm phim hoạt hình, "Máy móc Khanh Khanh" đánh vỡ lối suy nghĩ trước giờ của người trong nước, nghe tên còn cho rằng cho bạn nhỏ xem, rất nhiều phụ huynh đứa nhỏ xem, không ngờ đến lập tức bị hấp dẫn ngược lại, hình ảnh vô cùng đẹp mắt hoành tráng, ý tưởng cũng rất đặc sắc, chủ yếu chính là kể về tình yêu của người máy tinh tế.

Sau đó cứ hai năm sẽ phát hành một bộ phim hoạt hình chất lượng cao, hệ liệt tinh tế, hệ liệt truyền thuyết, hệ liệt anh hùng, từng bộ tinh phẩm, theo sát đó là công viên giải trí bản địa tự mở, các loại liên quan, đúng như Tống Dương đã nói trước đó, hoạt hình trong nước cũng sẽ thành thục làm nên được thương hiệu của chính mình.

Nhưng mà đối với người ngoài mà nói, phim hoạt hình của Khanh Khanh tuy rằng xem rất hay, nhưng vẫn cảm thấy mỗi bộ phim đều bị ép ăn cẩu lương, không nói đến nội dung vùi đầu ẩn sâu vào từng cp các nam chính, mấu chốt là ngay cả hậu trường vậy mà vẫn luôn là hai ông chủ lớn của công ty thể hiện ân ái!!!

Rõ ràng là bộ dáng giải quyết việc chung, thậm chí còn có xù lông cãi nhau, nhưng trong hình ảnh luôn truyền đến một loại hương vị cẩu lương!

Từ đó hai bộ phim hoạt hình sau này không có hậu trường về hai ông chủ lúc kết thúc, người xem còn chưa thích ứng, đều la hét ở weibo muốn hồi sinh hậu trường! Muốn ăn cẩu lương! Muốn Khanh Khanh!

"Khanh Khanh là người mà bọn họ có thể muốn sao?!" Tống Dương xụ mặt, vô số lần hối hận vì đặt tên công ty là Khanh Khanh, đều đến chiếm tiện nghi của Khanh Khanh nhà hắn.

Quý Duyên Khanh cũng biết tâm tư của người xem rất khó đoán, có hậu trường thì nói cậu và Tống Dương quăng cẩu lương, rõ ràng trong video ghi lại cậu đều đen mặt, thế mà có người nói cậu đáng yêu?!

Hiện tại cắt đi hậu trường thì lại bảo thiếu.

Quý Duyên Khanh có hơi mộng.

Tống Dương ghen tuông tắt đi weibo hiện bình luận kêu gào đòi Khanh Khanh, nhìn Quý Duyên Khanh vẫn luôn xuất sắc ở bên cạnh, người này từ đầu đến chân đều là của hắn, ngẫm lại tâm tình Tống Dương cũng tốt lên.

Dụlc vọng chiếm hữu ngày càng tăng vọt.

Đợi đến lúc Quý Duyên Khanh ngủ trưa, Tống Dương ngủ ở bên cạnh, giơ tay cao lên ghi hình lại, trong video Tống Dương cười bá đạo hôn lên mặt Quý Duyên Khanh.

"Khanh Khanh, anh yêu em."

"Ưm, em cũng yêu anh." Quý Duyên Khanh trong lúc mơ màng nói theo bản năng, đồng thời trở mình một cái, mặt đối diện với ngực Tống Dương, qua một hai giây, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm cằm của Tống Dương, "Chưa ngủ sao?"

"Gọi chồng ơi lập tức ngủ."

Quý Duyên Khanh đang mơ hồ, cũng lười phản bác, Tống Dương chấp niệm với điều đó đã hơn mười năm, lẩm bẩm gọi một tiếng chồng ơi.

Tống Dương ôm chặt lấy người, hôn trán Quý Duyên Khanh, thấp giọng nói ngủ.

Quý Duyên Khanh ngủ say rất nhanh.

Tống Dương nâng khóe môi đem video vừa quay đăng lên mạng.

Huyễn Phu Cuồng Ma Tống Dương đã chia sẻ một đoạn video.

Buổi chiều khi Quý Duyên Khanh tỉnh dậy thì nhận được nhắc nhở của weibo, nhấp vào xem, nhất thời bùng nổ!

"Tống Dương! Anh ngứa da à!"

Huyễn Phu Cuồng Ma Tống Dương: "Anh yêu em!"

+

Quý Duyên Khanh vừa rồi còn bùng nổ, lập tức nhục chí, "Em cũng yêu anh."
Chương trước Chương tiếp
Loading...