Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu
Chương 11: Em Chưa Yêu Bao Giờ Nên Em Thật Ngây Thơ
Khương Thi đứng ở một ngã tư quen thuộc, để phù hợp với nữ chính trong truyện, Khương Thi đã phải lục tung tủ quần áo, cuối cùng tìm được một cái váy trắng cùng với đôi tất ngắn màu trắng và một đôi giày nhỏ màu trắng. Cuối cùng cô còn tìm thấy một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai hình con thỏ được ghim trên đó.Cô để tóc ngắn, phần đuôi tóc được uốn nhẹ, cài chiếc kẹp tóc xinh xắn, trông cô ấy trẻ ra rất nhiều, nếu nói cô là học sinh cao trung cũng sẽ không có người hoài nghi. Sau khi đến thế giới này, không còn áp lực công việc nặng nề, không cần phải luôn chú ý đến hình tượng, uy nghiêm, ăn mặc đơn giản, thoải mái thì cô chính là một cô gái tự do và tràn đầy năng lượng mỗi ngày. Hôm nay, sau khi chỉnh trang lại, tính tình của cô lập tức trở nên dịu dàng, có chút giống như nữ nhân vật chính thanh tú được miêu tả trong sách. Lục Kính vẫn chưa đến, người luôn rất đúng giờ, hôm nay anh ấy có vẻ đến muộn, Khương Thi sờ sờ tóc, tự hỏi anh ấy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy nó. Sẽ không ngạc nhiên chứ? Thật ra cô cũng rất khổ não, tính cách của nữ chính nhỏ nhắn hoàn toàn khác với cô, cô là người muốn thích thì sẽ chủ động tranh giành, so với người yêu thì cô sẵn sàng yêu bản thân mình hơn trước.. Nữ chính Tiểu Li Tử của "Chó dữ cùng tường vi" là một nhân vật xinh đẹp, tốt bụng, nói chuyện nhỏ nhẹ, làm việc gọn gang ngăn nắp, cam tâm trả giá, nếu chịu tổn thương sẽ tự mình chịu đựng. Có thể nói đây là một nhân vật hoàn hảo, nhưng rất khó đối với Khương Thi, cô không chắc mình có thể hiện được sự hoàn hảo của Tiểu Li Tử hay không, chỉ có thể hi vọng Tiểu Lục, có thể anh ấy sẽ cho cô cảm hứng, giống như trước đây.Cô đứng ở ven đường một mình hồi lâu, cách đó là mấy trạm giao thông công cộng, có mấy sinh viên nhìn cô. Một lát sau, có một năm sinh chẫm rãi đi tới, "Xin chào." Khương Thi quay đầu lại, lễ phép mỉm cười. Nụ cười này đã động viên tinh thần rất lớn cho nam sinh ấy cậu lấy điện thoại di động ra và nói: "Tôi có thể thêm WeChat được không?" "..." Khương Thi luôn tự nhắc nhở bản thân rằng hôm nay cô ấy là cô gái nhỏ mỏng manh, vì vậy cô cúi đầu xuống. và khéo léo từ chối., "Xin lỗi, tôi đang đợi người." Khi cô cúi đầu xuống, hàng mi mảnh mai khẽ rung lên, giống như cánh bướm muốn tung bay, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, dáng vẻ rụt rè khiến các chàng trai không kìm lòng được. Anh ta táo bạo hơn và bước tới, "Bạn có phải là học sinh gần đây không? Một học sinh trung học hay..." Lời còn chưa dứt, một chiếc Rolls-Royce dừng lại bên đường, một người đàn ông đẹp trai mặc áo da xuống khỏi xe và đi thẳng về phía hai người. Người con trai với mái tóc ngắn gọn gàng, hai lọn tóc bạc trắng nổi bật trên trán trái, nét mặt rắn rỏi và đầy khí thế bức người, dáng đi rất điềm đạm, xông xáo. Anh đỡ lấy Khương Thi, mang theo vài phần áp bách liếc nhìn cậu nam sinh, mới quay đầu nhìn Khuơng Thi, giọng nói trầm thấp quyến rũ, "Đợi lâu chưa?" "... Tiểu Lục.? " Thật không trách Khương Thi nhận không ra, anh lại thay đổi một khuôn mặt, lần này ngũ quan toàn bộ lộ ra, cả người khí chất cường ngạnh, lại cũng nhìn không ra diện mạo ban đầu. Khương Thi đột nhiên muốn biết chuyên gia trang điểm của anh, kỹ thuật trang điểm này, cũng cũng phải là một trong ba vị cao thủ ở châu Á. "Um..hừ." Cưỡng đoạt cô vào trong xe, chàng trai bên cạnh cô đã rút lui từ lâu, không hề tự tin. "Sao đột nhiên đổi xe?" Ánh mắt Khương Thi vẫn không thể dời khỏi khuôn mặt Lục Kính, tuy là mặt giả, nhưng lại nhìn ra không có một chút gọi là trang điểm. So với diện mạo của chính mình, khuôn mặt này hung hãn hơn, không đủ tinh xảo, nhưng đủ anh khí*.(*) Khí khái to lớn, hào khí. "Với bối cảnh của nam chủ nhân hoang tưởng và độc đoán, chiếc xe này phù hợp với tính cách của hắn hơn." "... Anh đã xem kỹ bối cảnh của anh ta chưa? Con chó sói nhỏ độc đoán, hoang tưởng và mạnh mẽ, nhưng anh ta vẫn còn là học sinh cao trung và gia đình anh ấy có điều kiện tài chính nhưng không phải xa hoa." Khương Thi liếc nhìn Tiểu Lục nói một cách nghiêm túc." Hoàn cảnh gia đình anh ấy rất khác so với của nữ chính. Anh ấy không hạnh phúc từ khi còn nhỏ. Chính vì như vậy hắn sẽ không có tài sản quá cường đại để hắn trở nên như vậy. Tiểu Lục, em nghĩ nhận thức của anh về chó sói nhỏ là sai lầm. Chú chó sói nhỏ được xây dựng với tiền bạc và vẻ ngoài lộng lẫy về cơ bản là nhân vật nam chính mà tôi muốn, nhưng anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng. " Tiểu Lục - người đã làm tóc qua đêm sau khi thảo luận với chuyên gia trang điểm trong hai giờ, "... " Đội tóc giả thực sự rất bất tiện, để phù hợp với tính cách, anh chàng đã cố tình cắt tóc để tạo kiểu. Sau khi tan học về nhà, trợ lý Trịnh đã phải giúp trang điểm gần hai tiếng đồng hồ, sau khi nhận được phản hồi thẳng thắn như vậy, Tiểu Lục tốt tính cũng rất tức giận. "Cẩn thận mà cân nhắc, bản thân vai diễn này không hợp lý." Anh lạnh lùng nói. "Hừ?" "Vì sao tiểu tử nhà nghèo lại phải ở với thiên kim nhà giàu? Với đam mê bất chợt? Máu lửa, tình yêu cũng sẽ phai nhạt, những khuyết điểm, khác biệt được che giấu bởi tình cảm cũng dần được phóng đại và bào mòn từng chút một trong cuộc sống thường ngày., cho đến một ngày cuối cùng nuốt chửng cái gọi là tình yêu giữa hai người, người đáng tin nhất lại trở thành người bị ghét nhất, cuối cùng người yêu nhất lại là chính mình, đây là chân lý tình yêu, em chưa yêu bao giờ, mới có thể ngây thơ như thế."Người dịu dàng ân cần thường ngày bỗng trở nên sinh khí, Khương Thi yên lặng nhìn anh một cái, lại đột nhiên vươn tay vỗ vỗ bờ vai anh. "Tiểu Lục, con người ta phải nhìn về phía trước. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em không biết anh đã từng phát sinh vấn đề gì, chỉ có thể nói ánh mắt người kia quá kém. Tuy rằng mới ở chung không lâu, nhưng em gần như đã bị anh mê hoặc. Mị lực không có được ở mấy con Rolls-Royce hay con Bentley, mà đó chính là phẩm chất của chính con người anh, một con người lương thiện, ôn nhu chính trực, có trách nhiệm, đó mới là nơi khiến em rung động." "..." Lục Cảnh cả người không được tự nhiên, "Không biết em đang nói cái gì." Giọng điệu của anh dịu đi, và bắt đầu cảm thấy chính mình có hơi quá đáng. Khương Thi biết thế nào gọi là vừa đánh vừa xoa, cô rướn người cẩn thận sờ lên mái tóc mà Lục Kính dùng keo xịt tóc chải đầu, cứng như gai con nhím, "Không phải đội tóc giả? Anh thực sự đã cắt tóc cho vai diễn này sao. Anh thật là chuyên nghiệp. Em thật thích Tiểu Lục, hãy làm việc chăm chỉ! " "... "Giống như một diễn viên không có kỹ năng diễn xuất chỉ có thể được khen ngợi vì sự chăm chỉ của mình. Tiểu Lục cảm thấy không được an ủi. "Trang phục của Tiểu Lục hôm nay siêu bắt mắt, áo khoác da cũng rất tuyệt. Nếu không phải vì công việc, em không thể không bắt chuyện với anh. Hôm nay anh đơn giản là một trong những hình mẫu lý tưởng của em... " "Một hình mẫu lý tưởng khác chính là hôm qua, Tiểu Lục của ngày hôm qua thực sự mặn mà và ngọt ngào, siêu tuyệt vời!" "A, tưởng tượng đến ngày mai Tiểu Lục khả năng sẽ mang cho em một kinh hỉ lớn hơn nữa, em liền không nhịn được chờ mong nhaa~" ... Biết rằng cô đang dỗ dành anh, dần dần, ép xuống khóe miệng chậm rãi nhấp mỉm, rồi từ từ hướng lên trên. Việc tiếp nhận lời khen một cách thẳng thắn không khó chịu như anh nghĩ. Thỉnh thoảng chìm đắm trong những giấc mộng hão huyền, dường như có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhận thấy anh vui hơn một chút, cô hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" "Trung tâm mua sắm." "Tại sao chúng ta lại đến trung tâm mua sắm?" "Mua quần áo." "???" "Anh muốn xem chút hình ảnh tiểu chó sói trong lòng em, vì vậy em cần giúp anh chọn quần áo." "!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương