Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 16: Anh Không Cần



Khương Thi trở về căn hộ nhỏ của mình, mở cửa ra, một mùi thơm từ thịt và dầu hơi cay xộc lên mặt.

Cô cởi giày, đi rửa sạch tay, mới đi tới phòng bếp.

Căn hộ này không quá lớn, nhất là khi nhìn thấy hai người con trai cao gầy đứng trong phòng bếp vốn đã chật chội, Khương Thi càng cảm thấy căn nhà càng thêm chật chội.

Trong bếp thường ngày chỉ dùng để đun nước và ăn một miếng bánh mì, cũng hiếm thấy cảnh tượng sinh động như vậy, có thể ít được thấy cuộc đời của cô.

Khương Từ thái từng thớ thịt, ngẩng đầu liền nhìn đến Khương Thi, "Chị đã trở lại, trong nhà có không có bếp điện từ a? Em không có tìm được, có liền tìm đi, không có liền nhanh mua một cái."

Lục Kính mặc tạp dề màu xanh nhạt đứng cạnh bồn rửa tay rửa rau quả, nhìn đến cô liền tắt vòi, để rau quả rửa qua một bên cho ráo nước, một bên cầm khăn lau tay, vừa đi đến trước mặt cô, "Mệt sao? Muốn hay không uống nước?"

Anh ra vẻ trấn định, trong lòng kỳ thật rất có vài phần thấp thỏm cùng khẩn trương, đây là anh lần đầu tiên tới nhà Khương Thi.

Thời điểm Khương Từ liên hệ anh, anh cho rằng cô biết, tới mới biết được cô có việc ra ngoài, hết thảy đều là Khương Từ tự chủ trương.

Khương Thi lắc đầu, trên đường trở về đã bình tĩnh hơn, lúc này có vẻ thập phần tự nhiên, xem bộ dạng của Tiểu Lục một hồi, mới nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, nhỏ giọng hỏi: "Em ấy thế nào?"

Tiểu Lục lắc đầu: "Mặt ngoài thoạt nhìn không có việc gì, trong lòng hẳn là vẫn là không có nghĩ thông suốt. Anh mang theo một chai rượu vang đỏ nồng độ thấp, chờ lát nữa cậu ấy muốn uống, anh có thể bồi cậu ấy uống một chút."

"Anh không phải nói là không thể cho em ấy uống rượu?"

Tiểu Lục quay đầu lại nhìn người đang thái thịt bò, thái xong lại bắt đầu cắt tôm - Khương Từ, "Cậu ấy tính cách thoạt nhìn cùng em không sai biệt lắm, vô tư, nhưng thực tế cùng em tương phản. Cậu ấy đang buồn chán, cần tìm một cơ hội phát tiết ra ngoài."

"Anh thoạt nhìn rất có kinh nghiệm."

Tiểu Lục rũ mắt, theo bản năng giải thích: "...... Không có, em suy nghĩ nhiều rồi."

"Còn có 'cùng em không sai biệt lắm, vô tư' là có ý tứ gì?" Khương Thi nhíu mày, "Em ở anh trong lòng rốt cuộc là cái gì hình tượng?"

Tiểu Lục hai tay vô ý thức lau ở trên tạp dề, sát xong nâng một chút lại thả lại đi, "Ý của anh là em hoạt bát, nhiệt tình, lại hiền hoà."

Khương Thi chớp chớp mắt: "Còn gì nữa không?"

Hắn nửa rũ mí mắt, thanh âm đè thấp: "Thực đáng yêu."

"Em nói, hai người không cần thật quá đáng!" Khương Từ trong tay giơ dao phay, trên cái thớt là tôm băm nguyễn, "Mau đi đem bếp điện từ chuẩn bị cho tốt, đợi chút liền ăn, đừng đứng đó tình tình tứ tứ."

Đáng giận!

Một chút không chiếu cố cảm xúc của cậu, thật tức giận.

Tình tình tứ tứ Khương Thi & Tiểu Lục: "......"

Giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên bắt gặp khi đang nói chuyện lén lút trong lớp, hai người liếc nhau một cái rồi lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Tiểu Lục xoay người đi xử lý các loại trái cây và rau củ đã ráo nước anh chuẩn bị làm một ít salad.

Khương Thi xoay người lại đi tìm bếp điện từ, tìm rồi đặt ở trên bàn ăn, trên bàn đã bày không ít nguyên liệu nấu ăn đã xử lí tốt.

Khương Từ đem canh dầu đỏ trong nồi lớn đã đun sôi đặt lên bếp từ. Tiểu Lục trộn salad trái cây và rau củ, đặt nó sang một bên, xoay người đi rửa sạch sẽ chảo để chiên thịt.

Khương Thi cảm thấy hứng thú đi qua bên Lục Kính: "Tiểu Lục, không ngờ anh biết nấu cơm nha, thật là lợi hại."

Tiểu Lục bật cười: "Làm cho em nếm thử, cũng đã lâu chưa làm, khả năng ăn không ngon lắm."

"Nhìn qua có vẻ ngon nha, không cần lo lắng, em khẳng định thích."

Khương Từ đi ngang qua, không nhìn nổi lắc đầu. Cậu nấu cơm giúp, dọn nhà giúp mà chưa thấy chị cậu khen hay khích lệ một câu, thế mà đứng trước mặt cậu khích lệ người khác.

Đáng ghét!

Khi nhiệt độ dầu tăng lên cao, Tiểu Lục thuần thục đem miếng thịt bỏ vào trong nồi, dầu bắt đầu bắn tung tóe, anh lấy một cái nắp nồi đưa cho Khương Thi, "Mau đứng xa ra không dầu bắn đến."

Khương Thi một tay cầm nắp nồi làm lá chắn, một tay kia cầm di động, nhịn không được chụp bộ dáng Tiểu Lục nấu ăn.

Người đàn ông đẹp trai đeo tạp dề và nấu ăn khéo léo, chưa kể còn đẹp mắt.

Thịt heo chiên giòn, nước lẩu và đồ ăn kèm đều đã sẵn sàng, ba người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Khương Thi xuyên đến đây có ăn một bữa cơm tươm tất ở nhà, cũng là lần đầu tiên cùng người khác ăn lẩu.

Cô gắp lấy miếng thịt chiên giòn, thịt chiên vàng giòn thơm mà bên ngoài còn được rắc một lớp muối tiêu mỏng. 

Cắn một miếng bên ngoài giòn tan bên trong mềm mại, mằn mặn mặn ngọt xen lẫn mùi thơm của bơ, Khương Thi hai mắt sáng lên, "Món này ngon quá, Khương Từ, em nếm thử đi, ăn siêu ngon."

Khương Từ cầm đũa tùy tiện gắp một miếng thịt, ăn xong ghét bỏ bĩu môi: "Bình thường, chỉ có thể nói là ăn được, tàm tạm."  

Khương Thi chọc cậu một cái: "Nói hay nhỉ!"  

Tiểu Lục không đem lời Khương Từ nói để ở trong lòng, cầm lấy rượu đỏ ở bên cạnh, mở chai, rót cho Khương Từ nửa ly, chuẩn bị rót cho Khương Thi. 

Cô lấy tay che miệng cốc, "Em bị dị ứng, chỉ uống sữa thôi."

Rượu đỏ với nước lẩu cũng là một sự kết hợp rất đặc biệt.

Tay nghề của Khương Từ tốt đến không ngờ, phải nói rằng tay nghề của hai người này rất tốt. Nước lẩu ngon, thịt heo nhỏ giòn và salad cũng khiến cô không thể dừng đũa.

Lúc đầu không khí còn chút giương cung bạt kiếm, Khương Từ có lẽ thực sự cảm thấy không biết mệt, hết lần này đến lần khác làm phiền Tiểu Lục, ăn được một nửa Khương Từ thấy hết rượu đứng dậy muốn lấy chai rót.

Tiểu Lục giữ tay cậu, "Ăn nhiều đồ ăn chút, rượu không nên uống nhiều."

Khương Từ hai má đỏ ửng, mốc mắt cũng đỏ.

Cậu ngồi xuống, ăn hai miếng rồi bắt đầu lải nhải, "Em thực sự không hiểu. Rõ ràng lúc trước vẫn còn tốt như vậy? Cái ngày cô ấy nói chia tay đấy bọn em còn cùng đi xem phim."

"Không có khả năng cô ấy không yêu em, không có khả năng!"

"Cái gì họ Cố kia có tiền liền tốt như vậy sao? Con người hiện tại đều như thế sao?"  

"Ừ, hắn ta có tiền còn em thì rất nghèo, cho nên trái tim em có thể bị chà đạp lên như vậy sao?"

Khương Từ say rượu liền trở nên ồn ào, lúc thì chỉ vào mặt Tiểu Lục mắng, lúc thì lại ôm Tiểu Lục khóc, thật sự là không nhìn nổi.  

Cơm nước xong xuôi, náo loạn nửa giờ thì Khương Từ đã nằm trên giường Khương Thi ngủ.  

Tiểu Lục bắt đầu dọn dẹp cái đống tàn cục này, Khương Thi ở một bên hỗ trợ, cô chưa bao giờ làm những việc như thế này trước đây nên chỉ có thể hỗ trợ.

Anh rửa bát, cô đặt một cái chậu bên cạnh anh, lấy bát đĩa từ anh và rửa bằng nước sạch.  

"Xin lỗi Tiểu Lục, có vẻ như em ấy thực sự rất buồn. Không có anh, em cũng không biết phải làm thế nào."

"Cuộc sống bất quá là những quá trình, cho dù không có ai đồng hành cùng, cậu ấy cũng sẽ hiểu. Chỉ là— - "

"Chỉ là gì? "  

"Cậu ấy rất may mắn, vì có em bên cạnh. Nếu như có ai đó bên cạnh thì có thể dễ dàng thoát ra cái tâm trạng ấy hơn là tự mình thoát ra. Nhưng cũng có một số người cả đời chỉ chìm đắm trong nỗi đau tâm trạng ấy. "

Khương Thi tiến lên hai bước dịch đến cạnh anh,"Về sau Tiểu Lục có gặp bất cứ chuyện gì, em sẽ luôn đồng hành bên cạnh anh. Vì vậy, anh cũng như Khương Từ, thật may mắn." 

Lục Kính khẽ cười và lắc đầu, "Anh không cần." 

Khưong Thi dừng lại, tay nhúng một chút nước, búng ngón tay về phía Tiểu Lục, vẻ mặt sững sờ: " 'Trái tim đã mất đi, sẽ không yêu nữa', dáng vẻ của anh trông giống như Khương Từ của ngày hôm qua. "

"..."Tiểu Lục từ chối cùng Khương Thi tiếp tục trò chuyện.

Rửa bát xong, tay trái Tiểu Lục chống lên bồn rửa, một tay cầm cốc nước mật ong uống.  

Nước mật ong là vừa nãy Khương Thi pha cho anh.

Anh uống rượu nhiều hơn Khương Từ, thoạt nhìn không thấy gì, khi rượu ngấm dần, khóe mắt anh có chút đỏ, đáy mắt nhợt nhạt một ít nước, nhìn đến đáng thương.  

Khương Thi đứng cách đó không xa, nhiệt tình chụp ảnh cho anh, chụp xong chạy tới bàn ngồi xuống chọn ảnh, cô nhịn không được muốn đăng cái gì đó lên.  

Cô chọn bức ảnh có góc đẹp nhất từ ​​tất cả các bức ảnh, bắt đầu viết: Tiểu Lục nhà tôi đáng thương, lại đây tỷ tỷ ôm cái.

Lục Kính tùy ý đặt cái cốc lên bàn, đi theo cô đi tới, nhìn thấy tủ sách trên bàn liền tò mò. Bên tay đụng tới cái gì, tùy ý mở ra, thì ra là bản thảo của Khương Thi để phác họa suy nghĩ của mình. 

Anh nhìn kỹ một lúc, trên máy tính có đánh dấu một thư mục và phần mềm: "Em đang viết tiểu thuyết?"

"Hả? Đúng nha." Khương Thi sững sờ.

Anh đi đến trước mặt cô, hơi cong lưng, cùng đôi mắt hơi say cùng cô mặt đối mặt "Cho nên em tìm anh, nói là biểu diễn nhưng thật ra là để nghiền ngẫm nhân vật?"

"Cũng có thể nói như vậy."

"Trước đó cũng không biết anh? "

" Ừ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nghĩ anh là nàng thơ của em. "Khương Thi phát hiện ra trạng thái của anh không đúng lắm,"Anh sao vậy? "

Lục Kính khóe miệng giật giật, bởi cảm giác say nên đầu óc có hơi trì độn, anh phải tốn một chút thời gian để làm rõ ý nghĩ.

Ngay từ đầu anh vẫn cho rằng cô là fan của anh, muốn cùng anh có liên hệ nên mới giả vờ không biết anh, trước đó vài giây, cái ý nghĩ đó vẫn không thay đổi.

Mà anh vì muốn trau dồi kĩ thuật diễn, nhất thời xúc động mới kí hợp đồng kia.

Nhưng vừa rồi anh biết được công việc của cô, anh mới hiểu được lí do tại sao cô quấn lấy anh muốn kí hợp đồng.

Cô xác thật là muốn hợp tác với anh, thực sự là không có ý gì khác và đặc biệt hơn là còn không nhận ra anh.

Có một số chuyện, ngay cả khi không có ai biết nhưng chính mình nghĩ đến nó cũng cảm thấy xấu hổ.

Lục Kính lùi về sau một bước, đụng vào bàn làm việc, cả người mềm nhũn, người anh trượt xuống bàn, cánh tay ôm lấu đầu gối, vùi mặt vào cánh tay anh, tự bế tại chỗ liền có giọng buồn buồn truyền đến: "Thật sự là xấu hổ muốn chết."

Khương Thi lập tức đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lục Kính,"Tiểu Lục, anh làm sao? Nơi nào không thoải mái?"

"Đừng để ý tới anh, anh muốn yên lặng." Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh, đợi một hồi, nhưng người bên cạnh vẫn như cũ, giống hệt như Khương Từ ngày hôm qua. Cái hơi thở ảm đạm mà mất mát thậm trí còn đậm hơn Khương Từ.

Khương Thi ngẩng đầu nhìn trời, "Tiểu Lục, em sẽ luôn bên cạnh anh, đừng im lặng mình, hãy nghĩ đến và chia sẻ với Khương Thi.*"

(*) câu nói cuối cùng này của Khương Thi làm mình thực sự khó hiểu và dịch được ấy nhưng nó có liên quan đến tình tiết phía sau nên không thể sửa được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...