Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 5 - Chương 2



Nhan Phúc Thụy không dám nói mình đã chiếm được lòng tin của tất cả người trong đạo môn, nhưng ít ra không còn bị bài xích gạt ra khỏi các bí mật như lúc trước nữa.

Nguyên nhân là ông khăng khăng quy tội cái chết của Nhà Ngói là do Tư Đằng gây ra. Mỗi ngày ông hoặc nghiến răng nghiến lợi, hoặc nức nở lặp đi lặp lại rằng:

- “Yêu quái Tư Đằng kia hại chết Nhà Ngói của tôi.”

- “Nhà Ngói còn quá nhỏ chết rất thê thảm.”

- “Các vị đạo trưởng, không phải các vị hàng yêu trừ ma sao? Các vị hãy nghĩ cách giết cô ta đi.”

- “Dù muốn tôi đền mạng cũng được…”

Ai cũng khuyên ông, ngay cả Thẩm Ngân Đăng cũng giả tình giả nghĩa bảo ông suy nghĩ nhiều rồi, nói không chừng không phải là yêu quái chỉ do bọn buôn người lừa bắt đem bán thôi. Cho dù thật sự là yêu quái cũng không nhất định là Tư Đằng mà.

Những lúc đó Nhan Phúc Thụy sẽ đỏ mặt trợn mắt, gào to khản cả giọng nói các người đều mắt mù ư, rõ ràng chính là cô ta làm.

Nhận được điện thoại của Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy không dám trễ nãi dù chỉ một phút, mặc áo mưa lần dò ra cửa, bước cao bước thấp rời khỏi bản, đến khi cách cửa bản khá xa mới dám bật đèn pin lên.

Cũng qua không bao lâu, đèn pin sáng ngời đã soi được đầu xe không bật đèn, lúc này mới biết được xe Tần Phóng dừng ở đây. Trên mặt đất nước đã ngập đến cổ chân, ông lội nước đi qua nhưng chỉ đến gần chứ không lên xe. Ông vịn vào cửa sổ xe, giọt mưa rơi ào ạt lên vành nón áo mưa màu đen ướt nhem.

- “Đến lúc đó, bọn người Thẩm Ngân Đăng sẽ nói với tiểu thư Tư Đằng là có thể đã phát hiện ra sào huyệt Xích Tán rồi.”

- “Hang động ở bên núi Hắc Bối đường rất khó đi, hoàn toàn không có người đến. Hang rất lớn, giống như đi vào vài căn phòng, quanh co khúc khuỷu. Bên trong có rất nhiều xương cốt động vật, động trong cùng rất lớn, có rất nhiều măng đá thạch nhũ và cả một đầm nước nhỏ hôi thối.”

- “Pháp khí của mấy vị đạo trưởng không mang vào động mà tìm nơi chôn sẵn bên ngoài. Tôi nghe đạo trưởng Thương Hồng nhắc qua một lần nói là nhất định phải chọn đúng giờ vào lúc giữa trưa, sau khi tiểu thư Tư Đằng vào hang động thì mọi người cùng lấy pháp khí ra, mượn buổi trưa dương khí thịnh để vây khốn cô. Nhưng uy lực trận thế này chỉ kéo dài cao lắm là ba giờ, cho nên Thẩm Ngân Đăng muốn đối phó cô thì phải giải quyết nội trong thời gian đó thôi.”

Nói xong, ông lấy một tờ giấy ra đưa cho Tư Đằng: “Tôi đã vẽ sơ lại vị trí và phương hướng của hang động kia. Nếu cần thiết tiểu thư Tư Đằng có thể đi xem thử. Tôi sẽ không đi chung vì phải tranh thủ trở về lúc chưa có ai phát hiện, để tránh người khác hoài nghi.”

Tư Đằng hỏi: “Buổi tối Thẩm Ngân Đăng có đến núi Hắc Bối không?”

Nhan Phúc Thụy thoáng chần chờ: “Chắc là… không đâu.”

Nhóm người đạo môn ở khách sạn kế bên nhà Thẩm Ngân Đăng. Cửa sổ phòng ngủ của Thẩm Ngân Đăng và Ương Ba đối diện với phòng Nhan Phúc Thụy. Ông từng liên tục quan sát hai buổi tối, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai vợ chồng họ rất theo quy luật, hơn mười giờ tối đã tắt đèn cho đến tận trời sáng.

Tần Phóng dừng xe ở mặt bên kia núi Hắc Bối, thế núi bên này dốc hơn, trên đó đầy đá lởm chởm, Tần Phóng đau đầu nhìn lướt qua đôi giày cao gót Tư Đằng đang mang: “Cô như vậy leo lên thế nào được, có cần tôi đỡ không?”

Tư Đằng liếc anh một cái, ung dung nhịp chân: “Muốn thi không?”

Nhất thời Tần Phóng sinh lòng cảnh giác: “Không thi.”

Sự thật chứng minh không thi là một quyết định sáng suốt. Tư Đằng giỏi leo trèo, thậm chí không cần nhờ đến yêu lực còn sót lại của cô mà hoàn toàn từ bản tính tự nhiên của dây mây. Cô có thể bắt được nhánh cây mà độ dài cánh tay người thường hoàn toàn không thể nào với tới, bám vào nhẹ nhàng mượn lực leo lên. Tần Phóng đuổi sát theo sau nhưng không kịp, vẫn bị bỏ lại rất xa. Mấy lần Tư Đằng phải dừng lại chờ anh, lần dừng cuối cùng cô hỏi: “Muốn tôi kéo anh hay đỡ anh không?”

Thật là…

Tần Phóng cố sức leo lên, ngẩng đầu kiên quyết trả lời: “Không cần, tôi có thể…”

Lời còn chưa nói hết, chân đã giẫm phải đất bùn té ngữa ra sau, lăn đi một đoạn rất dài trong đống bùn lầy. Vất vã lắm mới bò dậy được. Tư Đằng còn đang ở trên cao nói: “Nếu thế thì tôi khỏi kéo anh vậy.”

Tần Phóng trơ mắt nhìn cô tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn bản thân mình lấm lem bùn đất, hối hận bầm gan tím ruột thầm nghĩ: Bảo cô ấy kéo mình một chút thì đã sao. Dĩ nhiên đàn ông không thể yếu thế hơn phụ nữ, nhưng mà cô ấy là yêu quái mà. Dù cho mình miệt mài không quản giá lạnh, oi bức luyện được mười tám thế võ thì trước mặt cô ấy cũng sẽ bị hạ gục chỉ trong một chiêu mà thôi, cần gì chết vì sĩ diện chứ.

Anh kiệt sức hổn hển bò lên, chết vì sĩ diện chỉ khổ bản thân thôi, các bậc tiền bối nói quả thật không sai.

Vất vã lắm mới bò được lên đỉnh, nhưng mắt lại hoa lên. Mới đầu sau khi nghiên cứu bản đồ Nhan Phúc Thụy vẽ, họ tự cho rằng thông minh khi đi lên núi từ mặt khác vì hi vọng không bị Thẩm Ngân Đăng lần được dấu vết để lại trên đường, không ngờ đã phạm phải sai lầm lớn.

Tuy con đường này cũng thông đến đỉnh núi, nhưng không đi thông được đến hang động kia. Giữa đỉnh núi bên này với hang động kia còn cách nhau một vách đá rộng chừng mười thước và sâu không thấy đáy.

Tần Phóng nhục chí ngồi bệt xuống đất: “Tôi nhảy không qua.”

Tư Đằng giơ ngón tay lên miệng, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó cô đi đến dưới một tàng cây, hai tay ôm thân cây, kề trán vào, môi mấp máy lẩm bẩm nói gì đó.

Tần Phóng nhìn một hồi bỗng sởn cả gai óc. Không chỉ có cái cây kia mà cây cối xung quanh và cả dây mây đều vươn về một phía với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chúng mọc ra và kéo dài chỉ trong vòng vài phút thì trên vách đá mười thước kia đã xuất hiện một cây cầu rộng chưa đến nửa thước. Tuy dây mây và cành cây bện lại thành cây cầu nhỏ, nhưng khi mưa hơi lớn một chút thì cây cầu lập tức đung đưa kịch liệt.

Tư Đằng quay đầu lại vẫy Tần Phóng. Tần Phóng trợn tròn mắt lắp bắp: “Này… Tư Đằng, chuyện này không giỡn được đâu…”

***

Gần đây Ương Ba làm ra một tấm bạc hình Bát Tiên Quá Hải, mỗi cảnh mỗi vật trong đó đều được điêu khắc lập thể. Qua vài tháng nữa sẽ có một cuộc thi tác phẩm thủ công mỹ nghệ bằng Bạc của người Miêu ở Châu Tự Trị, nghe nói ba tác phẩm đạt giải đầu sẽ được đưa đến Bắc Kinh triển lãm. Anh ta rất muốn làm ra một tác phẩm nổi bật, lúc sắp sửa ngủ còn hỏi Thẩm Ngân Đăng: “Đai lưng của Hà Tiên Cô nếu làm nhỏ lại thì hiệu quả sẽ tốt hơn phải không? Như vậy vòng eo sẽ có vẻ thon thả nhỏ nhắn hơn, hình tượng sẽ thêm hấp dẫn.”

Đợi rất lâu không thấy Thẩm Ngân Đăng trả lời, anh ta trở mình chống tay lên nhìn Thẩm Ngân Đăng: “Mới vừa tắt đèn đã ngủ rồi sao?”

Thẩm Ngân Đăng chưa ngủ, đôi mắt đen láy như mực sáng ngời trong bóng tối. Ương Ba nhìn cô ta một hồi chợt hỏi: “Tại sao em lại lừa đám đạo trưởng kia nói rằng em mang thai?”

Thẩm Ngân Đăng thoáng sửng sốt, chợt nghĩ ra chắc hẳn người công nhân hỗ trợ bên núi Hắc Bối đã nói cho Ương Ba nghe: “Anh cũng biết hả?”

Cô ta lại hỏi: “Anh có nói gì không?”

Ương Ba lắc đầu: “Anh nói với cậu ta A Ngân nói như vậy chắc chắn có nguyên nhân, cứ làm như không biết, đừng nên nói với người ngoài.”

Thẩm Ngân Đăng thấy ấm lòng, cô nhỏm người dậy cánh tay vòng qua cổ Ương ba, hôn lên môi anh ta.

Ương Ba nhất thời động tình, cả người nóng lên: “A Ngân, chúng ta cũng nên có con rồi. Không biết tại sao đã lâu vậy rồi vẫn chưa có. Mẹ nói bên bản A Ni có một vu sư rất linh nghiệm, chúng ta có thể…”

Lời còn chưa nói dứt anh ta đã thấy được cảm xúc trong mắt Thẩm Ngân Đăng thoáng chốc lạnh xuống, ngay cả cơ thể cũng cứng đờ như tượng gỗ. Cô ta nói: “Mệt mỏi quá, ngủ thôi.”

Ương Ba vẫn muốn kiến trì, Thẩm Ngân Đăng bình tĩnh nhìn vào ánh mắt anh ta, tiếng nói bỗng dịu dàng khôn tả: “Mệt mỏi quá, ngủ đi.”

Cơn mỏi mệt khôn cùng dần dần ập đến, mí mắt nặng đến mức không mở lên nổi. Ương Ba nghiêng đầu ngã gục trên người Thẩm Ngân Đăng. Trong đôi mắt Thẩm Ngân Đăng có tia sáng màu đỏ tỏa ra, sau đó thì chán ghét đẩy cơ thể Ương Ba ra trở mình ngồi dậy.

Nếu không phải trăm năm trước bị chưởng môn động Ma Cô làm trọng thương đến nay vẫn chưa hồi phục hẳn, ai mà muốn sợ bóng sợ gió ẩn núp giới đạo môn, vì che giấu chân tướng mà phải anh anh em em với cái tên đàn ông quái gở này?

Giống đực của loài người bị dục vọng sai khiến quá nhiều, cô ta vô cùng phản cảm với việc thân mật vui sướng lại còn phải sinh con nữa. Yêu quái không thể sinh con với con người, trừ phi là hi sinh vì tình uổng phí yêu lực để nuôi bầu thai. Chuyện ngu đến cùng cực này có ai mà làm chứ? Bạch Tố Trinh sao? Còn không phải sau khi sinh con xong liền bị trấn vĩnh viễn trong tháp Lôi Phong, không được ra ngoài nữa à.

Không đúng, không đúng, cô ta nhớ ra gì đó, tim đập thình thịch.

Nghe quan chủ Thương Hồng kể, Tư Đằng đã từng sinh con, không những thế cô ta còn từng bị trấn giết. Làm sao cô ta phí yêu lực nuôi thai xong còn quay lại làm yêu quái được, mà còn là chết đi sống lại nữa chứ? Có phải cô ta có bí thuật gì không cho người khác biết hay không?

Không được, phải thay đổi thiết lập cơ quan, không thể vừa vào đã giết cô ta ngay, phải bắt cô ta khai ra bí thuật này mới được.

Thẩm Ngân Đăng trở mình nằm xuống giường.

***

Nhan Phúc Thụy mới vừa bước vào cửa bản, trong lúc vô tình ngẩng đầu cảm thấy ở trên cao có gì đó thoáng qua. Ông rất cảnh giác nhanh chóng nằm xuống núp dưới tảng đá ở chân tường, kéo áo mưa màu đen che kín cả người, nếu nhìn thoáng qua chỉ thấy là một tảng đá không có hình dáng gì đặc biệt.

Mưa vẫn rơi tầm tã, ông nín thở khẽ nhấc vành nón lên tạo nên một khe hở.

Là Thẩm Ngân Đăng, thật sự là Thẩm Ngân Đăng, cô ta đi rất nhanh, giống như là phép dịch chuyển trong phim vậy. Rõ ràng giây trước còn đang đứng ở chỗ cao, vừa hoa mắt đã thấy đến trước mặt, hoa mắt thêm lần nữa thì chỉ còn thấy bóng lưng nơi cửa bản.

Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy thật sự ông vẫn bị nghẹn trân trối rất lâu cũng không cất lời được. Thẩm Ngân Đăng thật sự là yêu quái, thật sự là Xích Tán!

Mà yêu quái dường như cũng không phải loại lợi hại không gì không làm được như trong chuyện xưa của nhân loại hay trong truyền thuyết đã kể. Cô ta muốn đi đâu, hay là chạy bằng gì cũng chẳng qua là tốc độ nhanh hơn con người thôi.

Đêm hôm khuya khoắc, mưa như trút nước như vậy cô ta định đi đâu?

Nhan Phúc Thụy bỗng nghĩ ra gì đó, mặt liền biến sắc, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Tần Phóng.

Có tín hiệu nhưng không ai nghe, Nhan Phúc Thụy sốt ruột như có lửa đốt trong lòng, gọi đi gọi lại hết lần này đến lần khác, trong lòng thầm nói: Cậu mau nghe điện thoại đi…

***

Tần Phóng cười còn khó coi hơn cả khóc, anh nói: “Tư Đằng, cô đừng đùa mà.”

Thật sự là đang mở trò đùa quốc tế hả? Đây là cầu sao? Ngay cả tay vịn bảo vệ hai bên cũng không có, đong đưa trong mưa gió như đi dây diễn xiếc vậy. Vả lại nếu như nó được bện kín cũng tạm chấp nhận được đi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy giữa các cành cây có lỗ hỏng rất lớn, to như miệng chén. Lỡ như anh bước lệch một chút, chẳng phải một chân sẽ lọt thẳng xuống dưới sao?

Tư Đằng thúc giục anh: “Đi thôi.”

Tần Phóng lắp bắp: “Tôi… tôi thật sự không đi được, sợ độ cao…”

Tư Đằng nhìn anh một hồi, nở một nụ cười mỉa mai trên mặt: “Cái này không được, cái kia cũng không được, thật chẳng biết anh có công dụng gì nữa.”

Nói xong cô đi thẳng lên cầu treo. Quả thật cô như đi trên mặt đất, không cần giang hai tay ra giữ thăng bằng, vững vàng bước đi như trình diễn trên sân khấu. Tần Phóng bị câu nói khích khi nãy của cô làm nóng mặt, quyết tâm đi đến đầu cầu. Sau khi hít một hơi, vô cùng lo sợ định bước lên bước đầu tiên thì bỗng một trận nước mưa xối xả ập vào đầu. Mấy dây mây và cành cây khi nãy bắt cầu bật ra hồi phục lại nguyên dạng.

Tư Đằng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, thân hình mảnh mai đi vào hang động.

Trong nháy mắt, trái tim giống như bị mưa xối lạnh buốt Tần Phóng sững sờ đứng đó. Cũng không tìm được nơi núp mưa anh trở về núi đá ngồi dựa vào vách, thầm nghĩ trong lòng: Bản thân cô là yêu quái có bản lĩnh như vậy đương nhiên người bình thường sao so bì với cô được. Tôi sợ độ cao thì là sợ độ cao, bẩm sinh mà, giống như có người bẩm sinh sợ nước vậy, đâu có gì mà tự ti hèn yếu chứ.

Tuy an ủi mình như vậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt cô nhìn anh như đồ vứt đi, trong lòng vẫn mất mát khôn tả: Tuy cho đến nay anh chưa làm gì để được cô coi trọng, nhưng ở chung lâu ngày vốn anh vẫn hi vọng có đủ khả năng giúp cô. Nhưng mới chỉ một việc nhỏ cô đã vứt cho anh một câu “Thật chẳng biết anh có được công dụng gì” quả thật khiến lòng người nguội lạnh…

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng anh cảm nhận được di động trên người mình cứ rung suốt. Xem điện thoại là Nhan Phúc Thụy gọi đến. Cũng không biết là có phải do trời mưa sấm sét nên tín hiệu không tốt hay không. Sau khi bắt máy anh chỉ nghe được tiếng nhiễu âm rè rè, có đôi khi còn chợt mất tín hiệu. Tần Phóng sốt ruột đi xuống vị trí khác thử, vất vả lắm mới tìm được một nơi có tín hiệu tốt hơn: “Alo… alo… Nghe chưa…”

Anh đột nhiên im bặt nhanh chóng núp sau thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đối diện sườn núi, cảm giác sởn gai ốc bắt đầu lan tỏa toàn thân.

Bóng dáng màu trắng đang nhanh chóng di chuyển lên đây chẳng phải là… Thẩm Ngân Đăng sao?

Chỉ trong chốc lát ngơ ngác, Thẩm Ngân Đăng đã đi đến trước cửa hang, bóng dáng lay động bất chợt dừng lại như ma quái. Cô ta vừa dừng lại trước động thì đột nhiên lắc mình, giống như mèo chó rũ nước trên người ra, nghiêng người định vào trong hang.

“Thẩm tiểu thư!”

Cơ thể Thẩm Ngân Đăng cứng đờ, thoáng ngừng lại. Cô ta từ từ quay đầu giống như là phim chiếu chậm.

Mưa như đột nhiên lớn hơn, tầm tã trút xuống ngọn cây trên núi và cả đỉnh đầu, tạo nên tiếng vọng liên hồi vô cùng không chân thật nơi màng nhĩ.

Tần Phóng kiên trì nghênh đón ánh mắt như mũi khoan của Thẩm Ngân Đăng.

Tiếng nói vừa rồi là mình sao? Dường như ý niệm này không cần trí não điều khiển, như máu xông lên đỉnh, cứ thế mà kêu lên.

Thẩm Ngân Đăng nhìn anh thật lâu, cuối cùng cất lời: “Tần Phóng, sao anh lại ở đây?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...