Băng Lãnh Tiểu Thư
Chương 36: Anh trai (4)
......Két........xe nó đã dừng trước bar X nhưng hiện tại chân nó đã đầy máu do té lúc nãy khá nặng nhưng nó vẫn cố đi vào để nghe điều quan trọng nó muốn biết lâu nay_Lão đại người cần gì-một tên đàn em nó bước ra_Không cần, nếu có ai hỏi thì cũng đừng nói tôi ở đây-nó lạnh nhạt_Jonh anh kêu em có chuyện gì?_Có 1 vài thông tin quan trọng từ Canada_Chuyện gì vậy....?Anh trai em như thế nào?-nó lo lắng_Tuy chưa xác thực anh trai em là ai?nhưng anh nghĩ không lâu nữa sẽ có, việc anh muốn thông báo cho em biết là...anh em đang ở gần đây-Jonh đang liên tiếp bấm laptop_HAIzz rốt cục các người đó làm việc kiểu gì vậy hơn 3 năm mà mới tìm được như thế-nó nóng_Đừng vội tức giận anh sẽ tìm cho em mà-Jonh an ủi_Được rồi, anh cũng khá vất vả rồi,anh nghỉ ngơi đi-nó hụt hẫngJonh ra ngoài,nó suy nghĩ mông lung....sắc mặt nó ngày càng kém hơn......nhưng nó chẳng hề màng tới những chuyện đó...chỉ nghĩ đến anh nó mà thôi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tại nhà Celvin~~~~~~~~~~~~~~~~_Ba gọi có chuyện gì-Celvin ngồi trên ghế cùng một ly rượu vang_Ta biết gần đây con đang thân thiết với CEO của công ty Y&M-một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế_Thì sao_Đừng dính líu gì với cô ta_Sao vậy_Con không cần biết đâu_Tôi không quan tâm, những chuyện tôi cần làm là tìm ra em gái tôi_Cái gì....con-người đàn ông giật mình khi nghe nhắc đến hai chữ “em gái”_Đúng...ông không ngờ tôi hồi phục trí nhớ chứ gì...tôi nhớ là tôi còn 1 cô em gái...mà thực sự cô ấy ở đâu tôi không hề biết-Celvin thất vọng_Vậy tại sao con lại ở gần cô ta-ông ta bắt đầu lo sợ_Một người bạn nói cho tôi biết cô ấy hẳn có liên quan đến em gái tôi....-Celvin ngước lên_Ai?_Ông biết làm gì....tôi đi đây...ở trường tôi còn một số việc-Celvin bước ra ngoài~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trường~~~~~~~~~~~~~Nó hờ hững bước đến....nó chỉ định lấy áo khoác thôi...nào ngờ...gặp bọn hắn ở đó...có cả Sam và Sylvie_Linda hồi nãy mày đi đâu vậy?-Sam lo lắng_Không sao-nó lạnh nhạt_Em đi đâu vậy-3 chàng trai lo lắng(Ken,Tony,Lancelot)_Tôi đã bảo không sao,mặc kệ tôi-nó bước vào phòng thay đồ khóa trái cửa_Vậy tụi mình ngoài này chờ đi-Sylvie nóiCả đám chờ...mãi không thấy nó.....đã hơn 1 tiếng đồng hồ...vẫn không thấy nó ra.....đám nhao nhao kia bắt đầu lo sợ.......trong phòng vẫn im thin thít_Nó có sao không đây-Sam lo lắng_Sao em ấy vẫn chưa ra nhỉ?chỉ lấy đồ thôi mà-Tony và Lancelot lo không kém...Cốc....cốc_Linda-Ken gõ cửa....im ắng....._Linda... em có trong đó không?-hắn lớn tiếng hơn....im lặng.....ko 1 tiếng động_Linda...em có nghe không....Lindaaaaa-hắn sợ hãi_Đừng hét nữa chúng ta phá cửa đi-Lancelot bình tĩnh_Chuyện gì mà ồn vậy.....Linda đâu-Celvin từ từ bước đến_Cô ấy ở bên trong nhưng chúng tôi đợi lâu, cô ấy vẫn không ra-Tony lo lắng_Cái gì-Celvin hốt hoảng_Lại hét....giúp chúng tôi phá cửa đi-Jam nói_Ừ.....6 chàng trai ở ngoài lấy sức đạp cửa...cuối cùng cửa cũng bật ra......và 1 đám người bắt đầu từ từ chuyển chế độ....vui mừng khi cửa đã mở-giật mình-hét...sợ hãi khi thấy nó nằm sõng soài trên đất...máu chảy từ đầu...và chân lênh láng.....cảnh tượng kinh hãi khi nó nằm trong vũng máu đỏ tươi_Linda...em có sao không?-hắn hoảng sợ chạy tới ôm và lay người nó_Đưa Linda đi tới bệnh viện mau.....cô ấy mất máu nhiều quá_ỪHắn bế nó lên và chạy như điên đến chỗ đậu xe....Đám kia chạy theo đến bệnh viện....nó được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê sâu..._Cô ấy tại sao bị như vậy chứ?-Lancelot tự hỏi_Không lẽ cô ấy té sao-Tony nói_Không thể nào....Linda lúc nào cũng cẩn thận mà -Sam phủ nhận_Nhưng trường hợp đó có thể sẽ hoàn thành khi Linda bệnh hay đuối sức mà-Sylvie nói_Khoan hãy bàn luận cứ đợi Linda ra khỏi đó đãTing......cửa phòng cấp cứu mở ra...ai nhìn nó cũng lo lắng......đầu và chân của nó đã quấn băng trắng,gương mặt nó trắng bệch...nằm trên giường_Ai là người thân của cô gái trẻ này-một vị bác sỹ lên tiếng_Tôi-đồng thanh_Tôi chỉ cần 1 người_Có giỏi ông nói lại xem-hắn sát khí đùng đùng_À không,các vị đi theo tôi....phòng bác sỹ....................._Cô gái này có 1 căn bệnh các vị có ai biết không?-Bác sĩ trầm ngâm_Không chúng tôi chưa hề biết-Ken ngồi xuống ghế_Cô gái này mắc bệnh khá trầm trọng_Sao?-đồng thanh_Cô ấy có ăn đều bữa không?_Không,cô ấy không có thói quen ăn sáng hay bất cứ bữa nào-Lancelot trả lời_Vậy thì đúng rồi-bác sĩ thở dài_Đúng là đúng làm sao-cả bọn nháo nhào lên_Cô ấy bị ung thư dạ dày thời đầu,vẫn chưa nặng có thể trị khỏi_Sao? ung thư-đồng thanh_Ừ_ÔNG CÓ CHẮC KHÔNG_hắn mất bình tĩnh_Ken từ từ đừng kích động-Kei và Jam can_Có trị được không-Lancelot bình tĩnh_Được nhưng phải ở bên Mỹ thì cuộc điều trị sẽ nhanh hơn_Khoảng 3 tháng_Được cảm ơn,mau làm giấy chuyển viện cho cô ấy_Được.....................................................Không khí trong phòng bệnhchỉ có 2 chữ “u ám“...nó nằm mãi vẫn không nhúc nhích_Lancelot anh định đưa cô ấy qua Mỹ à_Bí mật đi,với tính cách của Linda chưa chắc em ấy chịu đi-Lancelot sầu não_Vậy chúng tôi đi chung được không?-hắn xen vô_Muốn cô ấy đập cho chết à,Linda ghét nhất là ồn ào-Tony nói_Vậy anh không đi à-Sam thắc mắc_Dĩ nhiên là C/Không-Lancelot xen_Why?-Tony thừ mặt ra_Tôi đi là được-Lancelot nóng lên_OK đượcMọi người đã thống nhất nhưng Celvin nãy giờ cứ suy nghĩ có cái gì đó rất lạ,tại sao mà anh lại có cảm giác thân thiết với cô gái này,giống như ruột thịt vậy........nhưng anh vẫn mong nó sớm tỉnh lại````````````````````````````````````````````````````````````````````````````Đêm lạnh giá đưa nó đi đến một giấc mơ đẹp nhưng nó đã khiến rất nhiều người trằn trọc vì nó mà không ngủ được
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương